Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ (Dịch)
Tác giả: Ma Đậu
ĐiềnVăn #LàmRuộng #LàmGiàu #Hài Hước #NiênĐại
Văn Án:
Lăng Điềm xuyên đến năm 1970.
Cha Lăng: Rau xanh, cải trắng, củ cải, cho tôi một hạt giống, tôi có thể thay đổi bữa ăn của bạn.
Mẹ Lăng: Con gái phải tự lập tự cường, con trai phải được nuông chiều, chồng mình thật đúng là đáng yêu, tối nay còn phải tiếp tục cưng chiều anh ấy.
Chị Lăng: Em gái của tôi là em gái tốt nhất trên thế giới này, đời này tôi muốn đưa mọi thứ tốt nhất cho con bé.
Em trai Lăng: Giang Sơn mà phụ hoàng đánh xuống cho cô đâu, thái y, cô cảm thấy mình còn cơ hội cứu giúp.
Lăng Điềm: …
Đây là một gia đình xuyên đến năm 1970, những chuyện gà bay chó sủa, cuộc sống hạnh phúc.
[Cô là cách xưng của thái tử thời xưa nha mọi người ^^.]
Spoil: Cả gia đình này đều là những cực phẩm xuyên không và sống lại, một tổ hợp siêu hài hước ^^
Chương 1: Sống lại 1
Nước, thật đúng là nhiều nước, Lăng Kiều cảm thấy mình giống như rơi vào trong nước, thở không ra hơi, không chạm đến đáy nước.
“Rầm!”
Bọt nước mặt sông bắn lên tung tóe, Lăng Kiều đột nhiên nhô đầu lên khỏi bờ sông, mở to hai mắt, không dám tin nhìn mọi thứ xung quanh.
Hồ nước trong veo, bên trên là một đám bụi cỏ lau xanh tốt, nơi xa có khói bếp lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy từng căn nhà nhỏ.
Đây không phải là thôn Đường Thạch khi cô ấy còn nhỏ ư, từ sau khi em gái chết, cô ấy đã không còn nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa về qua thôn này rồi.
Hô hấp dồn dập, Lăng Kiều trừng to mắt nhìn bàn tay nhỏ giống như một đứa bé 8 – 9 tuổi của mình, đây là cô ấy sống lại, vậy bây giờ là lúc nào?
Không biết nghĩ đến điều gì, cô ấy căn bản không kịp nghiên cứu nguyên nhân mình sống lại, vội vàng nhìn bốn xung quanh, ngay tại mặt sông cách cô ấy không xa, có vài bọt khí nổi lên, cô ấy lập tức lặn xuống nước bơi đến chỗ đó.
Em gái, em gái ở đâu.
Nước mắt và nước sông hòa lẫn vào nhau, trong lòng Lăng Kiều hò hét, nếu như ông trời thật sự cho cô ấy một cơ hội sống lại, xin hãy nhân từ để cho cô ấy cứu Điềm Điềm.
Sống lại một đời, cô ấy muốn em gái có thể vui vẻ sống hết một đời, mà không phải giống như đời trước, bởi vì lần chết đuối này thiếu oxy, dẫn đến tạo thành thương tổn không cách nào khôi phục được ở não bộ, về sau gần như si ngốc, ngơ ngác, thậm chí còn vì thế mà đần độn u mê chết trong tay của những kẻ được gọi là người thân kia.
Cho dù báo thù thì đã sao, Lăng Kiều tốn thời gian nửa đời người để khiến cho đám súc sinh đó phải nhận báo ứng vốn có, thế nhưng em gái vẫn không cách nào trở về được, cô nhóc mà lúc cô ấy khổ sở, mệt mỏi nhất sẽ dịu dàng gọi cô ấy một tiếng chị, luôn cười ngây ngô, cái gì cũng không biết. Lúc cô ấy bực bội sẽ hôn nhẹ lên mặt cô ấy, bàn tay nhỏ mềm nhũn sẽ ôm cô ấy, dỗ dành cô ấy. Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé là vướng bận, nhưng lại là em gái thân yêu nhất trên đời của cô ấy.
Lăng Kiều không biết mình lần tìm bao lâu ở trong nước, phổi cũng bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí mà gần như muốn nổ tung, mãi cho đến khi cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy một màu đỏ bắt mắt trong nước, Lăng Kiều vội vàng bơi đến chỗ bóng người nhỏ nhắn kia.
“Kim Chi, Quốc Đống, không hay rồi, hai cô con gái nhà cháu bị rơi vào trong nước rồi.”
Một bà cụ nhìn qua có chút gầy yếu nhanh chóng đi về phía Vạn Kim Chi đang làm việc trong ruộng, đồng thời còn có Lăng Quốc Đống đang ở bên cạnh đó cùng bện dây cỏ với đám phụ nữ, la lớn.
“Cái gì?”
Vạn Kim Chi đang cùng với một đám đàn ông thu hoạch lúa, sức lực của cô ấy lớn, động tác lại nhanh nhẹn, còn giỏi hơn cả người đàn ông khỏe nhất và lão nông có kỹ năng nhất trong thôn, bởi vậy mặc dù là phụ nữ, thế nhưng mỗi ngày đều có thể kiếm được 13 công điểm, ngay cả trong số đàn ông cũng thuộc nhóm tài giỏi nhất mới đạt được số công điểm này, dưới bình thường thì đàn ông chỉ được 11 công điểm, phụ nữ giỏi lắm cũng chỉ được 7 – 8 công điểm, có thể nói công điểm của Vạn Kim Chi bằng hai người phụ nữ cộng lại.
Nghe bà thím kia nói như thế, Vạn Kim Chi bỏ liềm trong tay xuống, sống lưng thẳng tắp, hấp tấp chạy ra khỏi ruộng.
Thân hình của cô ấy cao gầy khỏe khoắn, cân đối, khoảng chừng một mét bảy, cho dù ở trong cánh đàn ông cũng là hạc giữa bầy gà, bởi vì xuống ruộng làm việc, cô ấy mặc một bộ đồ có miếng vá màu đen, trên chân đi đôi giày cỏ mà mình bện, tóc bím, dùng khăn quấn ngoài.
Rõ ràng đã là mẹ của ba đứa nhỏ, nhưng dáng người vẫn còn duy trì như lúc thiếu nữ, có lẽ nói là tốt hơn mới đúng, nhiều cô gái không có sức hút như thế.
Lúc trước Vạn Kim Chi này chính là một cành hoa trong trấn Đông Bá, ngoại trừ dáng dấp xinh đẹp, cô ấy còn làm việc vô cùng nhanh nhẹn, 16 tuổi đã bỏ xa một đám đàn ông ở sau lưng, nhấc tay có thể ôm được tảng đá mài nặng nhất trong thôn, bởi vì thân thể có thần lực, đám côn đồ du thủ du thực kia cũng không dám có ý đồ với cô ấy, sợ không ăn trộm gà được còn mất một nắm thóc.
Người trong thôn này chọn con dâu, chính là nhìn mông và năng lực làm việc, mông to sinh con trai, làm việc giỏi thì giúp đỡ giảm gánh nặng trong nhà. Hai mặt này của Vạn Kim Chi đều là max điểm, chờ đến tuổi lấy chồng, người đến dò xét ý tứ đều sắp đạp nát cửa nhà họ Vạn.