Chương 86: Gặp lại
Dùng những thứ để không trong thành phố bị bỏ hoang kia, để cải thiện cuộc sống nghèo khổ của thời đại này, Từ Toa thấy rất đáng.
Nhưng mà cô sợ chết cũng sợ xảy ra chuyện, cho nên, cô cũng chẳng dám.
Từ Toa chào hỏi qua chú Ngưu, nhờ ông ta mang hai kiện hàng của cô lên xe bò, hỏi: “Đại đội trưởng đâu rồi chú?”
Chú Ngưu Tam đáp: “Ông ta với mấy đại đội trưởng khác đang ở trong phòng làm việc uống trà. Đám người kia mãi mà không đến, tất cả mọi người đều chờ đến bực bội.”
Ông ta còn nói thêm: “Cũng không biết mấy đứa nhóc thanh niên trí thức kia khi nào thì đến nữa.”
Từ Toa cân nhắc một lúc, người tới còn phải phân chia, có lẽ cũng cần một chút thời gian nữa, vừa nghĩ tới đây, cô bèn nói: “Vậy cháu qua hợp tác xã một chút, liệu có kịp không?”
Chú Ngưu Tam đáp: “Được chứ, cháu đi đi, chú đứng ở đây, nhất định sẽ đợi cháu quay lại.”
Từ Toa cười ra tiếng, nhanh chóng chạy biến đi: “Vậy cháu đi nhanh về nhanh.”
Từ Toa cảm thấy, hôm nay ra khỏi nhà một chuyến, cô cũng phải mệt đến mức gầy đi hai cân.
Thật ra cô cũng không có gì nhất định phải mua, nhưng bên trong gùi nhiều đồ như thế, cô cũng nên tìm cách giải thích, cũng không thể để tất cả mọi thứ đều là bỗng nhiên mà có, nói thật, vì lần này ra ngoài, tối hôm qua cô cũng chuẩn bị không ít đồ đạc đâu.
Bánh bao, còn có tương bò mà cô vất vả lắm mới tìm được, ngoại trừ những thứ này, còn có một chai dầu nhỏ, một túi gạo năm cân.
Đây cũng chính là lý do mà tại sao cô muốn tặng khăn quàng cổ cho phó trấn Du, bởi vì, cái khăn đó nhẹ mà.
Cô còn mua thêm một chút đồ nữa, cả người mệt tới mức muốn nằm bẹp xuống luôn rồi.
Mà bây giờ, ở đây lại có thêm hai hộp bột mạch nha, thật đúng là càng thêm nặng hơn.
Từ Toa: “Mình đúng là số khổ.”
Vì tìm một nguồn ngốc hợp lý, đáng tin cho “bàn tay vàng” này, Từ Toa cảm thấy mình thật đúng là hao hết sức lực và tinh thần.
Chẳng qua đừng thấy cô yêu bà ngoại như vậy, chuyện thần bí như thế, cô vẫn không dám nói ra ngoài. Khó mà nói rõ là vì sao, thế nhưng Từ Toa cảm thấy vẫn không nên nói ra thì tốt hơn, dù sao chuyện này cũng không thực tế cho lắm.
Từ Toa đi dạo một vòng quanh hợp tác xã, mua thêm hai đồ hộp, lại mua thêm một chút bánh quy, lúc này mới kéo lê đôi chân mệt mỏi đến rụng rời, tập tễnh quay về.
Nếu như chẳng phải lúc này không có nạn đói gì đó, dáng vẻ tập tễnh bước đi này của cô, giống như đi qua 20, 25 dặm gì đấy.
“Từ Toa.”
Một giọng nói trong trẻo của đàn ông vang lên, Từ Toa quay đầu nhìn lại: “Bác sĩ Tiểu Giang?”
Anh mỉm cười đi đến hỏi: “Cô sao thế?”
Nhìn bộ dạng đáng thương cười khổ của cô, anh bèn nói: “Nếu như cô tin tôi, tôi giúp cô cầm nhé?”
Từ Toa lập tức gật đầu, dùng sức gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là tin rồi.”
Vốn dĩ cô đã bận rộn cả nửa ngày trời, cảm thấy đôi vai này đã chẳng còn thuộc về bản thân nữa rồi, còn về đôi chân, càng cảm thấy nặng như chì.
Thực ra mà nói, phần lớn thời gian Từ Toa cũng không đeo gùi, nhưng mà dù sao đi nữa thời gian cũng lâu như vậy, mệt vẫn rất mệt đấy. Cô kể chuyện mình đến công xã một lần, còn nói thêm: “Anh đưa giúp tôi đến bên công xã là được, đến chỗ đấy, tôi có xe bò rồi.”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu: “Được rồi.”
Anh đón lấy cái gùi, không nghĩ đến nó lại nặng như thế, chẳng qua anh cũng không có quá nhiều phản ứng, lập tức vác lên người, cười nói: “Đi thôi.”
Từ Toa nhìn thấy gương mặt tươi cười của người này, chân thành mở lời hỏi: “Bác sĩ Tiểu Giang, tính cách của anh thật sự rất tốt, thói quen này của anh dưỡng thành như thế nào vậy?”
Nào giống như cô, một câu không hợp lập tức nổi nóng.
Bác sĩ Tiểu Giang nhướng mày: “Hả?”
Trong nháy mắt đấy, Từ Toa vậy mà lại có chút do dự ngập ngừng, cô ngẩng đầu, ấp úng nói: “Tính tình anh không phải là rất tốt đó hay sao?”
Đôi mắt nhìn gương mặt cười trong trẻo không vướng bụi trần của bác sĩ Tiểu Giang, một chút do dự khi nãy của cô lập tức biến mất.
Từ Toa gật đầu: “Tính tình tốt, tính cách tốt, lạc quan yêu đời, lấy giúp người làm niềm vui, phải biết kiểu người như anh rất hiếm có, lúc chúng tôi tán gẫu, luôn rất sợ anh phải chịu ấm ức đấy.”
Ý cười trên mặt bác sĩ Tiểu Giang càng thêm sâu hơn: “Chúng tôi?”
Từ Toa đáp: “Chính là lúc tôi và anh họ nói chuyện với nhau đấy.”
Cô thoát khỏi cảnh đeo gùi trúc kia, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, bước chân cũng trở nên nhẹ tâng: “Hiện tại con người, hoặc là tính tình nóng nảy, hoặc là mềm yếu.”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Thật ra.......”
Ánh mắt anh nhìn về phía Từ Toa, cười nhắc: “Có lẽ tôi cũng không tốt như những gì cô nói đâu.”