Chương 90: Cố nhân
Đại đội trưởng đáp: “Đây là đồng chí Từ Toa, là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn.”
“Chủ nhiệm.... hội phụ nữ?”
Mọi người không thể tin được nhìn về phía Từ Toa, bình tĩnh mà xem xét, đám thanh niên trí thức bọn họ, từng người đều lớn tuổi hơn Từ Toa, rốt cuộc tình hình trong thôn này như thế nào mà lại sắp xếp một cô nhóc làm chủ nhiệm hội phụ nữ?
Ánh mắt mấy nữ thanh niên trí thức sáng lên, nếu như ngay cả Từ Toa cũng có thể làm được, vậy chẳng phải bọn họ cũng có thể làm được hay sao?
Dù sao đi chăng nữa, bọn họ cũng là từ những thành phố lớn tới cơ mà, hơn nữa còn là những thanh niên trí thức có văn hóa nữa chứ.
Bọn họ tự cho rằng, so sánh với con nhóc nông thôn này, bọn họ càng thích hợp hơn.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của mình, đại đội trưởng đều nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng.
Đám thanh niên trí thức này cứ tưởng rằng suy nghĩ của bản thân có thể giấu diếm được ở trong lòng, nhưng lại không biết rằng, trong mắt những kẻ lõi đời như bọn họ, nhìn thật giống đám kẻ đần đồn, ông ta cũng không nói gì thêm, đối với chuyện có nhiều thanh niên trí thức đến, ông ta tuyệt đối không hoan nghênh.
Vốn dĩ chính là gánh nặng, ngay cả việc cỏn con cũng không làm nổi, sau khi đến còn muốn gây sự, ai sẽ thích nổi?
Đại đội trưởng tự cho rằng bản thân không thích, người trong đội tất nhiên cũng sẽ không thích rồi.
Đại đội trưởng chẳng thèm để ý tới đám thanh niên trí thức kia nữa, ngược lại vậy mà quay sang bắt chuyện với Từ Toa, ông ta hỏi: “Sao cháu lại có thêm hai kiện hàng thế?”
Giọng nói của Từ Toa mang theo vài phần trong trẻo, cô cười tủm tỉm đáp: “Ba cháu gửi về, một kiện khác thì cháu không biết, chắc hẳn là chiến hữu trước kia của mẹ cháu gửi đến.”
Thực ra Từ Toa cũng không hiểu rõ lắm chế độ đãi ngộ của bên bộ đội, chẳng qua hình như ba mẹ cô cùng một đoàn, nhưng khác biệt đại đội, công việc cũng khác nhau, mẹ của cô là lính gỡ bom, ba của cô thì không phải.
Vì thế hôm nay lúc tán gẫu với phó trấn Du, cô đã phát hiện, phó trấn Du rất quen thuộc với mẹ cô, đối với ba cô thì ở mức bình thường, có thể nói là biết hơn các chiến hữu thông thường thôi.
Nghe thấy mấy lời của Từ Toa, đại đội trưởng ngưỡng mộ mà nhìn đống bưu phẩm, trong nhà có người làm trong quân đội, cuộc sống này quả thật quá sung sướng.
Mấy cô gái trong thôn của bọn họ, thật sự chẳng có ai sống tốt hơn Từ Toa cả.
Chỉ có điều, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ này không còn mẹ nữa, ông ta cũng không thể nói cô may mắn.
Hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủi, trái lại để đám thanh niên trí thức kia hiểu ra, thì ra trong nhà cô nhóc chủ nhiệm hội phụ nữ này có người làm trong quân đội, cũng không biết việc cô có thể lên làm chủ nhiệm hội phụ nữ có liên quan đến chuyện này hay không.
Người ngồi trên xe đều đang suy nghĩ về việc này, còn mấy người dưới xe..... mấy người dưới xe cũng nghe thấy mấy lời tán gẫu của họ, nhưng mà, bọn họ ngoài việc dỏng tai lên nghe thì chính là mệt mỏi rã rời. Vừa mới ra khỏi công xã, bọn họ đã cảm thấy có chút mệt.
Thật tình mà nói, hôm nay bọn họ cũng không phải đi bộ quá nhiều, nhưng mà không đi thì không đi, không phải là không mệt.
Bọn họ từ bên ngoài ngồi tàu hỏa qua đây, mặc dù nói là “ngồi”, nhưng thật ra, căn bản là không có chỗ ngồi, chật cứng hết cả, lúc mệt cũng chỉ có thể tìm chỗ dựa vào hoặc là ngồi dưới đất, đến cuối cùng, mọi người đều ngồi hết dưới đất cả.
Đi trên tàu hỏa mất bốn ngày, không dễ dàng gì mới xuống được tàu hỏa, chiếc xe chở hàng cũng chẳng có chỗ ngồi gì, người trên xe thì chật chội lại lắc lư hơn bốn tiếng đồng hồ, mới có thể đưa họ tới được đây. Đường núi thì gập ghềnh, cả đường đi bọn họ cũng phải chịu không ít khổ.
Vì thế mặc dù bọn họ không đi bộ, thế nhưng cũng rất mệt mỏi.
Nhất là khi nhìn thấy mọi người vẫn đang ngồi, còn bọn họ thì lại phải đi bộ.
Loại cảm giác phiền muộn và bực bội này, không cần nghĩ cũng biết.
“Hay là…” Ngay vào lúc một người trong đó chuẩn bị lên tiếng thì bị Từ Toa cắt ngang, Từ Toa chỉ vào người phía trước cách đó không xa: “Ồ? Kia có phải Hồ Hạnh Hoa và mẹ của cô ta trong thôn chúng ta không nhỉ?”
Đại đội trưởng đưa mắt nhìn xa, quả nhiên là hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa.
Hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa đều đang đeo gùi trúc, chậm rì rì trở về nhà.
Vừa nhìn thấy bọn họ, đại đội trưởng quả thật tức giận không thôi, gần đây hai mẹ con nhà này làm việc rất tùy tiện, cũng chẳng có lý do gì, ba ngày, hai ngày bỏ bê không đi làm, tuy nói không đi làm thì thiệt mình.