Chương 92: Cãi nhau
Con mẹ nó, bà già này, bà có biết ăn nói không vậy.
Không biết ăn nói thì đừng nói.
Vốn dĩ thím Hồ đang dạy dỗ Hồ Hạnh Hoa, ai ngờ chiếc xe bò kia đúng lúc đi đến trước mặt bọn họ, mấy lời này… Vừa hay bị người ta nghe được.
Bạn thử nghĩ xem, nếu nói xấu sau lưng người ta thì thôi, đây là ngay trước mặt người ta, có khó chịu không?
Mấy thanh niên trí thức kia lập tức cảm thấy khó chịu, nhất là mấy người đi bộ, vốn dĩ đi bộ như thế đã rất khó chịu như thiêu như đốt, còn đối mặt với lời mắng nhiếc của bà già này, bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này sao? Nhất định không thể.
Trong đó có một nam thanh niên nhìn tương đối khôi ngô, lập tức lên tiếng: “Bác gái này, lời này của bác cũng khó nghe quá rồi đấy? Chúng cháu với bác cũng chẳng quen biết gì cả, vậy mà bác lại nói mấy lời phàn nàn về chúng cháu như vậy, cũng hơi có chút thất đức rồi đấy nhỉ? Hơn nữa, chúng ta có quen biết gì nhau hay sao? Nếu như đã chẳng quen biết gì, thì sao lại gọi là đồ hèn nhát? Sao lại nói là không đáng tin? Mấy lời này bác phải giải thích rõ ràng cho cháu, nếu mà không nói cho rõ, bọn cháu sẽ đi tới trạm thanh niên trí thức hỏi cho ra lẽ, xem xem chúng cháu xuống nông thôn là để cho loại người phụ nữ ngu tri ngu xuẩn như bác giày xéo à!”
“Đúng thế, lại còn cái gì mà không thể coi trọng thanh niên trí thức, chẳng lẽ chúng tôi vừa ý mấy con nhóc ở nông thôn à?” Một người khác lập tức lên tiếng giúp đỡ.
“Chuyện chúng tôi là hạng người gì, tạm thời không nói đến, chúng tôi cũng đâu biểu hiện ra một xu nào muốn kết hôn với người trong thôn. Trái lại là có nữ đồng chí nhìn chằm chằm nam đồng chí chúng tôi không rời mắt, thế mới là nực cười đấy.”
Nhắc đến tám thanh niên trí thức này, bọn họ không đến từ một nơi, tuy đều bị phân đến đây, nhưng ở giữa vẫn có chút không hòa thuận, nhất là Chu Bảo Ngọc dáng dấp tốt, rất được sự chú ý của các nữ đồng chí, càng khiến người ta không vui.
Nhưng mà không vui thì không vui, bà ta đã nói chung nam thanh niên trí thức, sao bọn họ có thể coi như không nghe thấy gì?
Vì thế lúc này bọn họ cùng chung mối thù.
Vốn dĩ mấy nam thanh niên này lúc đầu không thể nào hòa thuận, bị một câu kia của thím Hồ ép đến đoàn kết.
“Đại đội trưởng, bác gái này cũng là người trong thôn chúng ta hay sao? Tôi còn cứ tưởng rằng, người trong thôn đều chất phác thật thà cả. Thật không ngờ lại còn có mấy suy nghĩ viển vông thế này.” Cô gái váy đỏ cười lạnh một tiếng, nói.
Hay lắm, làn sóng công kích đoàn thể lại bắt đầu.
Hai mắt Từ Toa sáng lên, nhìn xem trò hay.
Thím Hồ cũng chẳng ngờ đến chỉ một câu nói đó của mình lại chọc phải nhiều lời phản bác như thế, nhưng kiểu phụ nữ già đời như bà ta, sức chiến đấu rất mạnh, bà ta lập tức cao giọng nói.
“Sao nào? Đám vãn bối như các cô cậu còn muốn ức hiếp một bà già như tôi ư? Tôi nói các cô các cậu à? Tôi có chỉ mặt gọi tên ư? Tôi dạy con gái mình, liên quan gì đến mấy người.”
“Bác giáo dục con gái mình thì chẳng liên quan gì tới chúng tôi, nhưng mà nói tới nam thanh niên trí thức thì có liên quan tới bọn tôi rồi!”
Mắt thấy song phương người tới ta đi bắt đầu “sống mái với nhau”, đại đội trưởng day huyệt thái dương, quát to một tiếng: “Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi.”
Ông ta hung dữ nhìn qua thím Hồ, trong lòng nghĩ thầm đúng là bà già thành sự thì ít, bại sự có nhiều, nói xấu người ta còn bị bắt ngay tại trận, thật đúng là con heo ngu xuẩn.
Chỉ là kẻ cậy mạnh, không có đầu óc gì.
Vô cớ kiếm chuyện!
Ông ta lên tiếng: “Thím Hồ, thím nói như thế là không đúng, thím xin lỗi thanh niên trí thức đi.”
Về tình về lý, đây chính là phương pháp giải quyết đơn giản nhất, mắt thấy thím Hồ còn muốn nói gì đó, ông ta lớn tiếng quát: “Thím cả ngày không đi làm, đi dạo lung tung, bây giờ còn muốn kiếm chuyện ngay trước mặt người ta, thím lập tức nói xin lỗi, nếu không nhà thím đi ra dọn phân.”
Vừa hay lúc này công việc dọn phân của vợ chồng Trần Nhị đã kết thúc, bọn họ cần một người dọn phân mới.
Thím Hồ: “...…..”
Trong lòng bà ta không vui, nhưng đám nông dân như bọn họ lại hiểu được, chọc ai cũng không thể chọc đại đội trưởng, nếu không đúng là xui xẻo.
Thím Hồ có một nghìn một vạn sự bất mãn, nhưng mà cũng chỉ có thể lấy chín bỏ làm mười, bà ta nhịn một hơi, nói: “Xin lỗi mấy cậu, tôi cũng không có ý đó, không chủ tâm nói các cậu.”
Mấy thanh niên trí thức hừ một tiếng.
Chẳng qua cậu thanh niên khôi ngô kia lại nói: “Lần này coi như bỏ qua, sau này không được nói mấy câu chia rẽ đoàn kết nữa.”
Đại đội trưởng: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi.”