Editor: Nguyên Mạc
Chủ nhiệm Trương tức giận muốn đến gặp hiệu trưởng ngay để khiếu nại.
Nhưng hiệu trưởng mỗi ngày đều trăm công ngàn việc làm gì có thời gian để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, trực tiếp nhờ chủ nhiệm giáo dục, Chủ nhiệm Tần xử lý.
Chờ Chủ nhiệm Tần tới, Giang Vãn đánh đòn phủ đầu trước, giải thích rõ ràng ngọn nguồn vấn đề, không hề giấu giếm hay cường điệu.
"Thầy Tần, em chấp nhận hình phạt.
Nhưng thầy Trương thân là một nhà giáo nhân dân, lại tùy ý công kích phụ huynh học sinh, coi thường và xúc phạm nhân cách học sinh, thậm chí còn bịa đặt ra tội danh.
Về vấn đề này, em nghĩ thầy Trương cũng nên bị trừng phạt."
Nữ sinh đứng giữa văn phong, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, không vì người tới hùng hổ mà mất tự tin.
Từng câu từng chữ, rõ ràng mạnh mẽ.
Chủ nhiệm Tần cau mày trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Trương đang đứng bên cạnh với vẻ không hài lòng.
"Ừm, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Về chuyện này, thầy Trương xác thật đã làm sai, nhưng các em không nên trốn học.
Thầy ấy cũng vì muốn tốt cho các em, có chút không lựa lời."
Thái độ Chủ nhiệm Tần dựa theo nguyên tắc muốn dàn xếp ổn thỏa, khuyên bảo.
"Theo ý tôi, chuyện này liền kết thúc ở đây đi..."
"Đây là ý tứ muốn thiên vị? Không chờ ông ta nói xong, Bắc Hòe lạnh mặt cắt ngang.
"Cái gì mà thiên vị, làm lớn chuyện này sẽ có lợi cho các em sao? Được rồi, chuyện này liền kết thúc ở đây.
Tôi sẽ không bắt các em phải chịu trách nhiệm về việc trốn học lần này, nhưng nhớ kỹ không có lần sau."
Chủ nhiệm Tần nói xong, quay đầu lại, hung ác trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Trương.
Nếu không phải vì danh tiếng của trường, ông ta mới không muốn giúp đỡ tên ngu xuẩn này.
Ngu như vậy căn bản không đảm nhiệm được chức quản lý, nếu không phải vì trong trường có quan hệ, ông ta cũng khinh thường để ý đến ông ta (Chủ nhiệm Trương).
Hành vi "Đánh một cái tát cho một viên kẹo" này khiến Giang Vãn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt lo lắng của Quan Quan, cô mím môi, rốt cuộc vẫn cam chịu.
Cô không phải là người không linh hoạt, đôi khi thỏa hiệp thích hợp, hy sinh những thương tổn không đáng kể, nhưng nó có thể giúp đỡ người bên cạnh, đúng là tốt nhất.
Mặc dù trong lòng vẫn còn chút ghê tởm.
Thấy Giang Vãn trầm mặc không nói chuyện, Bắc Hòe liền hiểu ý cô.
"Còn tưởng có bao nhiêu năng lực, cũng chỉ có vậy thôi." Sau khi sự việc được giải quyết xong, Chủ nhiệm Trương không khỏi nhếch mép trào phúng.
Nhưng cuối cùng vẫn có Chủ nhiệm Tần ở đây nên ông ta không dám quá kiêu ngạo.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khi trở về ông ta nhất định sẽ bị cái "đùi" chỉnh đốn.
"Thực xin lỗi, tất cả đều là do tớ." Quan Quan không phải kẻ ngốc, cô làm sao không biết Giang Vãn thỏa hiệp vì cô.
Cô rất muốn hét lên bảo mặc kệ tớ.
Nhưng cô lại không biết xấu hổ không thể mở miệng ra.
Nỗi sợ hãi về mẹ của cô đã ăn sâu vào xương cốt.
Ngày thường nhìn cô có hơi tùy tiện tính cách nóng nảy, như thể không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng xét đến cùng, cô chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát đến không được.
Cô gái cắn chặt môi, đôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt đầy khó chịu, như thể đang tự trách mình nhu nhược.
"Không sao đâu, so với để thầy Trương bị xử phạt nặng, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị thương." Giang Vãn nhẹ nhàng ôm cô gái, sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Nỗi sợ hãi của Quan Quan, thật ra cô cũng hiểu rõ.
Trước khi gia đình Quan Quan chuyển đi, cô thường thấy dì Quan chỉ vào mũi Quan Quan mắng mỏ.
Khi đó, nhà của Giang Vãn trở thành nơi trú ẩn an toàn của Quan Quan.
Mỗi lần bị mắng, tiểu cô nương hai chân ngắn nhỏ thở hổn hển chạy đến nhà Giang Vãn, ôm Giang Vãn khóc như sói gào, lại thở hổn hển vừa khóc vừa chạy về nhà.
Quan Quan nhìn như vô tâm không tim không phổi, nhưng thực ra rất thiếu cảm giác an toàn.
Điều đáng mừng là cô ấy sẽ chủ động tìm kiếm cảm giác an toàn, dù có va vào tường nhiều lần cũng không nản lòng.
Sau đó, cô tìm thấy Giang Vãn.
Mặc dù Giang Vãn nhỏ hơn cô ấy một chút, nhìn bộ dạng mong manh yếu ớt.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, từ lâu cô đã cảm thấy an toàn ở nơi Giang Vãn.
Nghĩ đến chuyện cũ, Giang Vãn bất giác đưa mắt về phía nữ sinh đang đứng im ở bên kia.
Cũng giống như Quan Quan, Bắc Hòe cũng cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng điều khác biệt là cô ấy không bao giờ dễ dàng bước ra nửa bước, cũng không cho phép người khác đến gần mình.
Tự giam giữ để mình rơi vào vực thẳm vô vọng.
Nhận thấy ánh mắt của Giang Vãn, Bắc Hòe nhìn sang, ánh mắt hơi tối lại: "Hai người về lớp trước đi."
"Còn cậu, cậu định làm gì?"
"Xử lý chút chuyện." Cô ấy nói, chân dài đã bước ra ngoài.
Nhưng mới đi được hai bước, cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô ấy dừng lại, quay đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen như mực của cô gái.
"Không cần làm loạn." Giang Vãn nhìn chằm chằm vào mặt Bắc Hòe, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
"Nghe giảng cho tốt."
Bắc Hòe chỉ cười nhẹ, hỏi một đằng trả lời một lẻo.
Cô ấy bỏ tay Giang Vãn ra, xoay người rời đi.
"Vãn Vãn, Bắc Hòe định làm gì vậy? Sao vẻ mặt cậu nghiêm túc vậy?" Quan Quan xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, bẹp miệng nghi hoặc hỏi.
"Tớ không biết." Giang Vãn nhìn bóng lưng cô gái rời đi, mi mắt chậm rãi rũ xuống.
Cô không biết Bắc Hòe định làm gì, nhưng cô có trực giác.
Bắc Hòe chuyện sắp làm, chắc chắn liên quan đến các cô.
Sau vài giây, cô ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở lại bình thường.
"Quan Quan, chúng ta nên đi học rồi.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, không biết nghỉ bao nhiêu tiết rồi."
Nếu Tiểu Bắc yêu cầu cô nghe giảng cho tốt, cô phải nghe lời Tiểu Bắc.
***
"Chậc chậc, sao lại tới tìm tớ? Cậu không thấy tớ đang nghiêm túc đi học sao?" Sầm Kim bước ra khỏi lớp, không kiên nhẫn nhìn Bắc Hòe.
"Giúp tớ một việc." Bắc Hòe không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào vấn đề.
"Hừ, có việc liền tìm đến tớ.
Trước đó còn chưa giải thích việc cho tớ vào danh sách đen, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu.
Tớ nói cho cậu biết, không có cửa, không giúp!
Sầm Kim cười rất thiếu đánh, giọng điệu khoe khoang.
Cô chỉ muốn chọc thủng nhuệ khí của tên này, đỡ phải càng ngày càng kiêu ngạo, đến lúc gặp chuyện mới nghĩ đến mình, không có việc gì cũng không thèm đoái hoài đến cô.
Bắc Hòe vừa định nói, Sầm Kim lập tức chặn lại rồi quay về chỗ: "Tớ nói cho cậu biết, lần này ngay cả rượu của A Kéo tỷ cũng vô dụng.
Nói không giúp là không giúp, Thiên Vương lão tử tới cũng mặc kệ.
"
"Ồ.
Phản ứng của Bắc Hòe rất bình tĩnh, nhìn thấy Sầm Kim lại khó chịu, giống như đánh một quyền vào bịch bông, không có sức lực.
"Tớ còn tưởng cậu với bạn thân của Giang Vãn có chút giao tình, nhưng xem ra chỉ có vậy, thôi quên đi." Cô ấy làm bộ muốn xoay người rời đi.
"Từ từ!" Sầm Kim sững sốt, sau đó vội vàng gọi lại.
Bắc Hòe lần này phá lệ nghe lời, gần như vừa dứt lời, liền quay lại.
Sầm Kim: "..."
Cô cau mày hỏi: "Ý cậu nói là Quan Thiều Dung?"
"Ừm...!hình như là cái tên này." Bắc Hòe suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Sầm Kim không nói nên lời.
Tốt xấu đánh game cả đêm với người ta, kết quả ngay cái tên cũng không nhớ được.
"Em ấy bị sao vậy?" Vẻ mặt cô gái trở nên nghiêm túc.
Bắc Hòe nói đại khái sự tình cho cô.
"Fuck, cái loại như Trương Thiên Phong chỉ dám làm dáng trước mặt học sinh bình thường." Ánh mắt Sầm Kim trở nên lạnh lùng.
Còn những học sinh khác có bối cảnh, dù có quậy phá đến đâu, Trương Thiên Phong cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố tình ông ta lại khắc nghiệt với những học sinh bình thường khác, vô ý một cái sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Tất nhiên, Bắc Hòe là một ngoại lệ.
Ngay từ năm đầu tiên trung học, Bắc Vinh đã nói trước rồi.
Miễn là không bị đuổi học, còn quản giáo thể nào đều được.
Nhưng cứ việc Bắc Vinh nói vậy, Trương Thiên Phong cũng không dám khua tay múa chân trước mặt Bắc Hòe.
Cùng lắm là mắng vài câu không đau không ngứa.
Bắc Hòe phụ họa vài câu, rồi tự nhiên giao nhiệm vụ cho Sầm Kim.
"Cậu có thể làm được không? Không thì, tớ sẽ đi tìm người khác." Cô ấy còn tỏ vẻ bán tính bán nghi nói thêm một câu.
"Tớ không được?" Sầm Kim lập tức bùng nổ.
"Chờ đấy cho tớ, muộn nhất là tối nay sẽ làm xong!"
"Được, tớ đây chờ." Lừa gạt thành công √.
️
Chờ Bắc Hòe chậm rãi bước đi, Sầm Kim mới nhận ra điều gì đó không ổn.
Vừa bước vào lớp, đầu óc cô lập tức tỉnh táo, vỗ vào trán một cái.
Chết tiệt, lại bị con cẩu kia chơi kịch bản!
Mà trong lớp có nhiều người như vậy, cô vẫn phải giữ phong thái tao nhã rụt rè.
(cười chết bà đây rồi!)
Sầm Kim: Thật tức giận.
Mỉm cười.jpg
Không quá vài ngày, Trương Thiên Phong bị bãi nhiệm khỏi chức vụ chủ nhiệm, chức hiệu làm chủ nhiệm lớp cũng không còn, còn bị phạt cách chức tạm thời hai tháng.
Tin tức này là Quan Quan nói cho Giang Vãn.
Sau khi biết, Trương Thiên Phong bị tước bỏ chức vụ chủ nhiệm lớp, Quan Quan vui đến phát điên rồi.
Không riêng gì cô mà cả lớp đều hưng phấn.
Có thể thấy bọn họ ghét Trương Thiên Phong đến nhường nào.
Mà việc cách chức không rõ này chắc chắn là do nhà trường xử lý khẩn cấp.
Giang Vãn lập tức nghĩ đến Bắc Hòe.
Lúc đó, nữ sinh đang ngủ trên bàn học.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt cô ấy, hàng mi cong vút phủ bóng lên mi mắt, có một vết đỏ nhỏ hằn lên má.
Không còn sự hờ hững thường ngày, có chút gì đó ngây ngô thuộc lứa tuổi này.
Tiểu Bắc khi ngủ dễ thương hơn nhiều so với lúc thức.
Hai tay Giang Vãn chống cằm, nhìn khuôn mặt ngủ say của Bắc Hòe, liền nghĩ như vậy.
Nhìn chằm chằm vào đó, cô cảm thấy cọng tóc rơi trên mặt Bắc Hòe rất chướng mắt, làm cô ngứa tay, muốn hất nó ra.
Trong lòng nhắc tới, tay cũng di chuyển theo.
Không nghĩ đến, tay còn chưa kịp chạm thì người đã tỉnh.
Ngón tay dừng giữa trên không, nữ sinh mở mắt, không ngồi dậy, chỉ mặt không cẩm xúc nhìn cô.
Bầu không khí như đọng lại trong giây lát.
Giang Vãn lúng túng rút tay về.
"Cậu muốn làm gì?" Bắc Hòe ngồi thẳng người, nheo mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
"Không có chuyện gì, vừa rồi tôi nhìn thấy trên mặt cậu có cái gì đó, muốn giúp cậu lấy xuống." Giang Vãn xấu hổ cười nói.
"Vậy tại sao cậu bất động?"
"...!A?" Giang Vãn sửng sốt một chút, nhưng không kịp phản ứng.
"Không phải nói muốn giúp tôi à?" Giọng Bắc Hòe cao hơn, nhìn thẳng vào cô gái.
Nhưng không ai nhìn thấy bàn tay cô ấy đang siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như thể cô ấy đang cố kìm nén điều gì đó.
Giang Vãn mím môi, vành tai hơi đỏ lên.
Cô thực sự không ngờ rằng những lời như vậy lại thốt ra từ miệng Bắc Hòe.
Con quỷ ngạo kiều trước đó biến đi đâu rồi?
"Hiện tại tôi không muốn giúp cậu." Cô gái kiêu căng nâng cằm, học bộ dáng hừ lạnh như Bắc Hòe, quay người lại.
Ngón tay Bắc Hòe khẽ run lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Vãn, khóe miệng không khỏi cong lên.
Đúng là u mê thời thiếu niên.
Nữ sinh kiêu ngạo tiêu sái, nhưng lại không thể thắng nổi sự ngây ngô rung động của mình.
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay có chút buồn bực.
Thật tốt khi bạn ở cùng tôi.
Chuc moi nguoi ngu ngon!
***.