Trò Lừa Gạt

Chương 9

Thật hoàn hảo, Emma nghĩ. Theo bản năng, cô lôi chiếc máy ảnh Polaroid cũ ra khỏi túi. Cô chẳng mang gì nhiều đến Tucson – chỉ có bóp tiền, con Socktopus, vài bộ đồ để thay, chiếc máy ảnh và cuốn nhật ký, vật bất ly thân khi cô đi đến bất cứ đâu. Cô để lại hầu hết mọi thứ, kể cả tiền tiết kiệm, trong một ngăn tủ khoá ở trạm xe buýt Vegas.

Chiếc máy ảnh đánh "tách" một cái khi cô chụp lại cảnh quan nơi đây. Emma nhìn bức ảnh đang chầm chậm trôi ra khỏi máy, trong đầu đã kịp viết một tiêu đề cho nó, "Lần đầu gặp mặt của hai chị em sinh đôi thất lạc đã lâu".

Đã sáu giờ đúng. Cô ngồi trên băng ghế dựa, lấy ra một hộp gương trang điểm hiệu Maybelline rồi kiểm tra kỹ càng ngoại hình của mình. Cô mặc một chiếc đầm sọc ngang hiệu Gap mà lần trước cô đã vớ được trong tiệm bán đồ cũ Cinnamon"s ở gần nhà Clarice, và đánh một lớp son bóng khá dày trên môi. Cô len lén ngửi mùi cơ thể, hy vọng mình không bốc mùi khí thải xe buýt hay mùi bánh snack Doritos vị ớt tiêu xanh siêu cay.

Buổi gặp mặt Sutton nhắc cô nhớ về những lần gặp mặt đầu tiên với cha mẹ nuôi. Các vị cha mẹ nuôi luôn nhìn cô đánh giá rồi ngay lập tức quyết định cô có được nhận nuôi hay không. Làm ơn hãy thích con, cô luôn nguyện thầm trong lòng khi đứng trong mấy căn bếp hoặc dưới mái hiên nhà họ. Làm ơn hãy khiến chuyện này trở nên dễ thở hơn. Xin đừng để tôi bị xấu hổ như bị lộ gỉ mũi hay đại loại thế.

Người xuống núi ngày càng nhiều, Emma kiểm tra đồng hồ trên điện thoại. Đã sáu giờ mười phút. Có khi nào Sutton là người hay đi trễ? Emma dễ phát điên với mấy người như vậy lắm. Và nếu gặp rồi thì họ sẽ chào nhau như thế nào đây? "Chào chị Sutton," Emma mấp máy môi, cố nặn ra một nụ cười. "Vậy là chị cũng bị mẹ Becky bỏ rơi hả?" Cô vươn tay ra, sau đó lắc đầu và rút tay lại. Họ nên ôm nhau mới phải chứ? Nhưng nếu cả hai chỉ biết đứng lúng túng, mắt ngó đi chỗ khác thì sao?

Đoạn video kỳ lạ lại xuất hiện trong tâm trí cô lần nữa. Ai sẽ đồng ý bị thắt cổ cho vui nhỉ? Cô nghĩ về các cô nữ sinh hôm qua Travis đã đề cập đến.

"Ồ!" tiếng ai đó thốt lên sau lưng cô.

Emma nhảy lên và xoay người lại, nhìn người đàn ông xa lạ mặc quần sọt và áo thun polo đứng cách cô vài mét. Với mái tóc muối tiêu và vóc dáng hơi tròn, ông làm Emma nhớ đến Tiến sĩ Lowry, nhân viên xã hội duy nhất cô quý mến, chủ yếu là vì ông ấy luôn trò chuyện với Emma như với một người bình thường chứ không coi cô là một đứa con nuôi kỳ dị. Nhưng sau đó bức ảnh trên Facebook chụp Charlotte và Sutton đứng trên sân tennis với người đàn ông này xuất hiện trong đầu cô. "Tôi, C, và ông Chamberlain tại giải đấu quần vợt Arizona Classic". Người này đến từ thế giới của Sutton, không phải của cô.

Cô vốn chả biết gì về ông ta.

Có một cái nhìn bối rối trên gương mặt người đàn ông. "C-con đang làm gì ở đây vậy Sutton?"

Emma chớp mắt một cách khó khăn, nhận ra ông ta đang gọi mình. Cô miễn cưỡng cười, miệng lưỡi cứng đơ. "Đừng nói với ai chuyện này", trong tin nhắn Sutton đã dặn. "Nguy hiểm lắm".

"À, con chỉ đi chơi thôi", Emma trả lời, cảm thấy mình thật ngu ngốc và lố bịch. Cứ mỗi khi cô nói dối người lớn là lòng bàn tay cô lại ngứa ngáy khó chịu.

"Con đi bộ tập thể dục hả?" Bố của Charlotte nhấn mạnh. "Dạo này bọn trẻ tụi con hay hẹn nhau ở đây à?"

Emma liếc nhìn về phía con đường, hy vọng trông thấy một cô gái giống hệt mình xuất hiện bên vệ đường và đến giải vây cho cô. Vài chiếc xe chạy ngang không hề dừng lại. Vài đứa nhóc lái xe đạp Schwinn kiểu cổ cười nói rôm rả lướt qua. "Dạ, cũng không hẳn."

Một con chó băng qua đường sủa gâu gâu. Emma bỗng cứng đờ người – hồi chín tuổi cô đã bị một chú chó Chow Chow cắn, và cô đã sợ chó đến tận bây giờ. Nhưng con chó đã đuổi theo một con thỏ thình lình xuất hiện sau khúc quanh. Bố của Charlotte đút tay vào túi. "Ờ, thôi tạm biệt con. Buổi tối vui vẻ nhé." Rồi ông nhanh chóng chạy bộ đi mất.

Emma nặng nề ngồi xuống băng ghế dựa. Kỳ quá. Đồng hồ trên điện thoại báo sáu giờ hai mươi phút. Cô nhấp vào thư mục HỘP THƯ ĐẾN, nhưng không có tin nhắn nào nói rằng CHỊ ĐẾN MUỘN, EM CHỜ TÍ NHÉ!

Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô. Bụng cô quặn thắt. Bỗng nhiên quang cảnh xung quanh không còn kỳ diệu như trước nữa. Những người đi bộ lục tục xuống núi để lại ngọn núi trông như một con quái vật đen tối và méo mó. Một mùi hăng hắc khó ngửi hoà tan trong không khí. Có cái gì đó rất - rất sai ở đây.

RẮC.

Emma quay đầu nhìn xung quanh. Trước khi cô kịp thấy tiếng động đó phát ra từ đâu, một bàn tay nhỏ nhắn vụt che mắt cô và kéo cô đứng lên. "Á?" Emma kêu lên. Một bàn tay thứ hai bịt miệng cô. Emma cố gắng giật ra, nhưng bỗng một vật lạnh và cứng dí sát vào giữa hai xương bả vai của cô. Ngay lập tức cô bị đóng băng. Cô chưa bao giờ biết cảm giác bị súng dí vào lưng, nhưng hiện giờ thì chắc chắn là cô đang bị đe doạ.

"Đừng nhúc nhích, con khốn," giọng nói khàn khàn thì thầm. Emma cảm thấy một hơi thở nóng rực phả trên cổ, nhưng tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là lòng bàn tay của ai đó. "Đi theo tụi tao."

Tôi ước gì mình có thể nhìn thấy "tụi tao" là ai, nhưng có một vấn đề nhỏ trong cái chuyện đã-chết-rồi này: *khi Emma không thể nhìn được thì tôi cũng không. *

Emma vấp ngã, chân cô kéo lê dưới đất. Họng súng vẫn dí sát vào lưng cô. Ai đó đã lấy khăn bịt mắt cô lại, nên giờ đây Emma chỉ có thể thấy những bóng dáng mờ mờ trong bóng tối, và nghe tiếng xe cộ ầm ầm bên tai. Cô thốt ra một tiếng rên hoảng sợ. Đoạn phim xiết cổ kinh dị loé lên trong đầu cô quay cuồng như đèn xe cấp cứu. Đôi tay kéo căng sợi dây chuyền khiến nó xiết chặt vào cổ. Sutton từ từ lả đi không còn sức sống.

Tôi cũng nghĩ đến chuyện đó. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi.

Emma bị ai đó đẩy băng qua đường. Tiếng còi xe bấm inh ỏi, nhưng cuối cùng chân Emma cũng chạm được lề đường bên kia. Cô loạng choạng bước từng bước trên vệ đường, bên cạnh cô các loại xe cộ thi nhau gầm thét.

Đột nhiên mùi bánh mì kẹp thịt và xúc xích xông khói pha lẫn mùi thuốc lá bay vào mũi Emma. Một âm thanh bật ra, ai đó đang cười khúc khích. Người còn lại la lên, "Vui quá!" Tay Emma co giật. Cô đang ở đâu đây?

"Cái quái gì thế?" – Một giọng khó chịu vang lên.

Chiếc khăn bịt mắt Emma bất ngờ bị tháo ra. Ngay lúc ấy thế giới của tôi cũng bừng sáng trở lại. Một cô gái quen thuộc xuất hiện trước mặt Emma với mái tóc dài đỏ rực, làn da trắng nhạt, đôi vai rộng và eo hơi thô, cô mặc đầm xanh viền đăng ten. Charlotte – cái tên vụt qua trong đầu Emma. "Cậu ấy đã được dạy cho một bài học rồi, đúng không?" Charlotte cáu kỉnh ném chiếc khăn bịt mắt ra phía sau chậu cây xương rồng.

Ai đó thả tay Emma ra. Cô cũng không còn cảm thấy họng súng dí vào lưng nữa. Emma quay đầu lại nhìn ba cô gái đang mặc đầm dự tiệc và trang điểm kỹ càng đứng sau lưng mình.Người dịch: Min_4ever
Bình Luận (0)
Comment