Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 110

“Anh đi nghĩa vụ đây.”

Trước lời tuyên bố gây sốc bất ngờ, tay tôi đang nghiêng chai rượu bỗng lảo đảo.

Vì thế mà ly rượu đang lắc lư cuối cùng cũng tràn ra ngoài.

“À, xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

“Giấy đây ạ.”

“Cảm ơn.”

Tờ giấy được đưa để lau tay, nhưng Yoo Ju-ha, người đang sụt sịt, liền xì mũi cái “phụt”.

“……”

Thôi kệ đi. Dù sao thì giấy cũng còn nhiều mà.

Lấy cớ lau tay, tôi đảo mắt nhìn quanh nhà.

Nhìn mấy lần rồi mà vẫn không quen. Tôi vẫn không thể tin được mình đang ở nhà Yoo Ju-ha.

Yoo Ju-ha liên lạc với tôi chẳng bao lâu sau khi bắt đầu tập luyện.

Đó là lúc chúng tôi vừa khởi động xong và chuẩn bị khớp đội hình với các thành viên.

Kim Young-hoon với vẻ mặt hớn hở, mở toang cửa phòng tập bước vào.

“Eun-tae ơi! Yoo Ju-ha-nim gọi điện đến!”

“Cái gì?! Thật á?!”

Người được gọi tên là tôi, nhưng không hiểu sao Kim Sang-sik lại làm ầm ĩ hơn.

Kim Sang-sik vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng tôi – không phải tôi mà là Kwon Eun-tae – lại có mối quan hệ thân thiết với Yoo Ju-ha.

Kim Sang-sik quay lại nhìn tôi với ánh mắt kiểu: “Sao lại chỉ có nó?!”

Dù cậu ấy có nhìn như vậy thì tôi cũng chẳng có gì để nói. Vì tôi cũng không biết lý do Yoo Ju-ha liên lạc.

“Đi nhanh lên, nhanh lên! Dám để vị đó phải chờ đợi sao!”

“Đúng vậy, Eun-tae à. Hôm nay cũng không có vũ đạo nào đặc biệt cần tập, nên đừng lo lắng mà cứ đi đi.”

“Oa, em đi theo với được không ạ?”

“…Trời ạ.”

Bị các thành viên thúc giục, tôi đành phải đến điểm hẹn.

“Đúng chỗ này không ạ?”

“Ừ, đúng là đến theo địa chỉ đã gửi.”

Tôi và anh Kim Young-hoon đều im lặng trước tòa chung cư cao tầng chót vót.

Tôi đâu có ngờ Yoo Ju-ha lại mời đến nhà riêng của anh ấy.

Vertium ở Seongsu-dong. Là một thế lực mới nổi sau Hannam The Forest.

Nói thế này nghe như môn phái trong truyện kiếm hiệp ấy nhỉ, nhưng thực ra chỉ là những khu nhà đắt tiền thôi.

Vertium là nơi ở của nhiều người nổi tiếng, nổi tiếng với hệ thống an ninh chặt chẽ.

Sau khi tiễn anh Kim Young-hoon về trước, tôi phải trải qua kiểm tra chứng minh thư và gọi điện trực tiếp cho Yoo Ju-ha mới được vào trong.

Cho đến lúc đó, tôi vẫn không nghĩ mình sẽ ngồi đối diện Yoo Ju-ha và uống rượu vào ban ngày.

Hóa ra là có lý do để uống rượu như hũ chìm ngay giữa ban ngày.

“Khi nào anh đi ạ?”

“Tuần sau.”

“Vẫn còn chút thời gian mà.”

“Thời gian thì có đấy. Nhưng mà rảnh rỗi quá nên không biết phải làm gì.”

Yoo Ju-ha đã kết thúc mọi lịch trình chính thức sau hoạt động solo gần đây.

Anh ấy đã tái ký hợp đồng vào năm ngoái, nhưng công ty vẫn tạo điều kiện thuận lợi.

Nhờ vậy mà thỉnh thoảng chỉ cần chụp ảnh họa báo hoặc quay nội dung tự sản xuất để đăng trong thời gian nhập ngũ là được.

Thậm chí, đến thời điểm hiện tại, một tuần trước khi nhập ngũ, mọi thứ đã sớm hoàn tất.

Nói là rảnh rỗi thì đúng là không sai chút nào.

“Nhưng mà ngồi buôn chuyện giữa ban ngày thế này thì hơi quá.”

“Mày biết cái gì mà nói? Mày có biết cảm giác của một thằng đàn ông sắp đi nghĩa vụ không hả? Hức hức.”

“Đàn ông lớn rồi mà sao lại khóc nhè thế ạ.”

Thấy một hai tờ giấy không đủ, tôi đưa hẳn cả hộp giấy cho anh ấy.

Thế là Yoo Ju-ha, không khác gì một con chó, rút hết giấy ra.

Dù sao thì tôi cũng không phải người dọn dẹp nên cứ mặc kệ.

“Ý mày là mày còn lâu mới đến lượt à?!”

“Em chắc là sẽ không đi nghĩa vụ đâu ạ.”

“Cái gì? Sao? Bằng cách nào?”

“Nếu sống ở trại trẻ mồ côi hơn 5 năm thì được miễn nghĩa vụ mà.”

“À, ừ… Vậy à… Đương nhiên rồi.”

Yoo Ju-ha nhấp một ngụm rượu như thể hối hận vì đã lỡ lời.

Thực ra cũng không cần phải xin lỗi đến mức đó.

Khi còn là Kim Woo-hyun, tôi cũng không đi nghĩa vụ.

Vì vậy, tôi nghĩ Kwon Eun-tae cũng sẽ như vậy.

Nhưng vì có kinh nghiệm được nhận nuôi giữa chừng nên tôi cũng không chắc chắn mọi chuyện sẽ thế nào.

Chẳng lẽ trong vòng 5 năm mà tôi không được chuyển đổi đối tượng và linh hồn không thay đổi thì tôi sẽ bị kéo đi nghĩa vụ thay cho Kwon Eun-tae sao?

Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó.

Nếu có đi thì người chủ của cơ thể này, Kwon Eun-tae, mới là người phải đi.

Mà cái tên này rốt cuộc đang ở đâu, làm gì không biết.

Thậm chí tôi còn không biết cậu ta có đang ở cùng chiều không gian với mình không, thật là bứt rứt.

Nếu chỉ là hoán đổi linh hồn và thể xác thì ít nhất cũng nên tìm đến một lần chứ.

Sự tồn tại của Kim Woo-hyun đã biến mất không dấu vết như thể bị xóa sổ khỏi thế giới khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Này này, mày uống nhanh quá rồi đấy.”

“À, tại nãy em hơi lơ đãng một chút.”

“Cái gì? Dám nghĩ vẩn vơ trước mặt anh mày sao?”

“Em nghĩ về chuyện cũ ạ.”

“Ồ, chuyện cũ à.”

Yoo Ju-ha nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt u sầu.

Tôi cũng liếc nhìn theo Yoo Ju-ha.

Qua ô cửa kính lớn, toàn cảnh sông Hàn hiện ra trước mắt.

Đúng là một căn nhà đáng đồng tiền bát gạo về nhiều mặt.

Dù sao thì cũng là nhà người ta.

Tôi nhanh chóng mất hứng thú và ăn một miếng xúc xích xào rau củ.

Sao lại có cái vị này chứ?

Xúc xích không mặn mà chỉ ngọt, ngọt rất nhiều.

Cái xúc xích mà chỉ cần luộc lên ăn thôi cũng đã ngon rồi, anh ấy đã làm cái quái gì với nó vậy?

Đây là món Yoo Ju-ha tự tin làm cho tôi.

Tôi lờ đi đĩa xúc xích xào rau củ đầy ắp và súc miệng bằng soju.

“Ư.”

“Nghĩ về chuyện cũ, anh lại nhớ ngày đầu tiên gặp mày ở trại trẻ mồ côi lúc mày 8 tuổi. Thằng nhóc sụt sịt mũi ngày nào giờ đã lớn đến mức có thể cùng anh nâng ly rồi. Anh thấy công nuôi nấng mày bấy lâu nay thật có ý nghĩa.”

“Đúng vậy ạ. Em cũng thấy như mới hôm qua anh còn làm aegyo ‘bbuing bbuing’ trên TV hồi mới ra mắt vậy.”

“…Dám tấn công lịch sử đen tối của anh sao.”

“Uống đi ạ.”

Cạn ly. Ly của tôi chạm vào ly của Yoo Ju-ha.

“Không phải anh muốn làm đâu, là do đài truyền hình bắt làm đấy. Nhưng mà làm rồi thì fan cũng thích, mà làm cũng vui vui nữa.”

Yoo Ju-ha luyên thuyên không ngừng.

Tôi mới là người thực sự ngạc nhiên.

Yoo Ju-ha đã đến tuổi đi nghĩa vụ rồi sao.

Anh ấy bảo 28 tuổi thì phải.

Đối với một người nổi tiếng thì có vẻ hơi sớm.

So với các nghệ sĩ khác thường đi sau khi đã đủ 30 tuổi thì anh ấy đi sớm hơn nhiều.

“Công ty không nói gì khi anh đi nghĩa vụ sớm sao? Đáng lẽ anh vẫn có thể hoãn lệnh nhập ngũ được mà.”

“Đương nhiên là phản đối rồi. Anh quản lý làm việc với bọn anh từ hồi đầu giờ đã lên làm giám đốc rồi đấy. Anh ấy còn bám chặt lấy ống quần anh mà can ngăn. Bảo là đi thêm một tour nữa rồi hãy đi.”

Công ty của Yoo Ju-ha nhờ B.B.B. mà phất lên, bắt đầu được gọi là công ty lớn nên điều đó cũng dễ hiểu.

Mặc dù các nhóm nhạc đàn em đã liên tục ra mắt, nhưng vẫn chưa có nhóm nào vượt qua được danh tiếng của B.B.B.

Và có vẻ như trong tương lai cũng khó có thể xuất hiện.

Chính vì vậy mà Yoo Ju-ha, người sắp bước sang năm thứ 10 hoạt động, vẫn đang đóng vai trò là “con bò sữa” của công ty.

“Mà anh ở lại một mình thì làm gì chứ? Các anh khác đều đi nghĩa vụ hết rồi. Hoạt động solo ban đầu cũng vui đấy, nhưng không hợp với tính anh. Thế nên anh bảo là đi để đầu óc thư thái một chút.”

“Chắc giám đốc đã khóc ra máu rồi.”

“Đúng vậy. Giấy này không phải đưa cho anh mà phải đưa cho anh giám đốc của bọn anh mới đúng.”

Yoo Ju-ha sụt sịt ôm lấy hộp giấy.

Mới có ba ly soju mà đã say rồi thì phải.

Mặt trời còn chưa lặn hẳn nữa.

“Nếu muốn ngủ thì vào trong mà ngủ đi ạ.”

“Anh bảo là không ngủ mà~!”

“Em không cần dọn dẹp chỗ này đâu đúng không ạ?”

“Ừ~!”

Chắc là gọi tôi đến nhà để than vãn trước khi đi nghĩa vụ đây mà.

Mà đúng vậy. Nếu anh ấy lộ ra bộ dạng này ở bên ngoài thì ngay lập tức sẽ bị “đóng khung” trên khắp các diễn đàn.

Không. Có khi fan lại thích ấy chứ.

“Em về đây ạ.”

“Nói cái gì vậy? Hôm nay phải quẩy thâu đêm chứ.”

“Để làm vậy thì thể lực của anh hơi bị…”

“Dám khoe là trẻ hơn anh sao!”

“Khoe khoang gì chứ. Đâu phải cơ thể thật của em đâu.”

Khi tôi đòi về và Yoo Ju-ha không chịu cho về, hai đứa đang giằng co nhau thì.

“À đúng rồi!”

Yoo Ju-ha, người đang nằm dài trên sofa, bật dậy như lò xo.

Lại chuyện gì nữa đây.

“Nghe nói dạo này mấy đứa đang tìm ký túc xá mới à?”

“Vâng ạ.”

“Chỗ này thì sao?”

“Cái gì?”

Nghe câu nói vô lý đến mức tôi không kìm được mà buột miệng nói trống không.

Yoo Ju-ha cũng tự cảm thán “ồ hô” như thể anh ấy vừa nghĩ ra một ý tưởng bất chợt.

“Nghe này.”

“Không nghe đâu ạ.”

“Trong thời gian anh đi nghĩa vụ, căn nhà này sẽ bị bỏ trống, để không thế này thì phí quá đúng không? Người ta bảo nhà không có người ở thì cũng hỏng hóc đấy.”

“Anh cứ cho thuê đi. Hoặc giao cho công ty quản lý ấy.”

“Giao cho người lạ thì không yên tâm. Nhỡ đâu sasaeng của anh lừa vào thì sao. Anh đi nghĩa vụ về rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”

Cái đó… thì đúng là vậy.

Băng đã được tháo ra nhưng vết thương trên tay vẫn chưa lành hẳn đập vào mắt tôi.

Vì đã từng trải qua sự dai dẳng của sasaeng fan nên tôi thấy chuyện này không phải là chuyện của người khác.

Hơn nữa, Yoo Ju-ha vẫn luôn giữ vững vị trí top đầu kể từ khi ra mắt, nên chuyện này chỉ có hơn chứ không kém.

Công ty của Yoo Ju-ha sẽ tự giải quyết thôi, nhưng tôi vẫn hỏi phòng hờ.

“Tiền thuê nhà ở đây bao nhiêu ạ?”

“Không biết. Không phải thuê nhà.”

“Vậy là cho thuê trọn gói (jeonse) sao?”

“Không, là nhà riêng mà. Hồi anh ở đây có nhiều tin tức lắm, mày không biết à?”

“Người khác mua gì thì em cũng chẳng quan tâm lắm.”

“Cái gì? Người khác á? Ôi, thật là buồn mà. Mày với anh sao lại là người dưng được chứ?”

Vậy thì có phải là máu mủ ruột thịt gì đâu chứ?

“Anh đã thay tã cho mày biết bao nhiêu lần rồi chứ.”

“Anh bảo là gặp em lần đầu lúc em 8 tuổi mà. Có đứa học sinh tiểu học nào còn mặc tã đâu chứ?”

“Mày thì… mày thì có…!”

“Anh biết là anh đang nói cùn mà đúng không?”

“…Ừ.”

Yoo Ju-ha ngượng nghịu vuốt cằm.

“Dù sao thì cứ thử nghĩ xem. Anh sẽ không lấy tiền thuê nhà đâu.”

“Em không bị lừa đâu.”

Nghĩ ngợi gì chứ, tôi nghe nói những căn hộ cao cấp thế này thì tiền quản lý cũng không hề nhỏ.

Cái ông Giám đốc Park (cũ) keo kiệt đó liệu có chấp nhận không?

Hồi ở ký túc xá cũ, ông ta còn cằn nhằn chuyện tiền gas, tiền nước nhiều nữa là.

Chắc gì ông ta đã chịu chi hàng trăm triệu tiền quản lý.

Khả năng bằng không.

Đừng phí sức vào những chuyện vô ích.

Quyết tâm của tôi đã trở nên vô nghĩa chỉ vài ngày sau đó.

Bình Luận (0)
Comment