Ngày hôm sau, sau một đêm ăn nhờ ở đậu tại nhà Yoon Hae-il một cách trơ trẽn.
Rượu thuốc cái quái gì.
Không phải thuốc mà là rước bệnh vào thân.
Đầu tôi như muốn nổ tung vì cơn đau đầu do say rượu.
Bụng dạ cồn cào khó chịu, lại còn cố nhồi nhét bữa sáng vào nên cảm giác muốn chết đi sống lại.
Tôi dựa trán vào tường, hít thở theo phương pháp tĩnh tâm.
Song Yi-seon thì không bao giờ chịu bỏ qua chuyện gì.
“Anh Eun-tae bị sao thế?”
“Hay là anh bị đầy bụng? Em mua thuốc tiêu hóa cho anh nhé?”
“Thôi.”
Bây giờ tôi cần thuốc giải rượu chứ không phải thuốc tiêu hóa.
Tại sao bố Yoon Hae-il lại chỉ cho rượu sâm núi nồng độ cao mà không cho thuốc giải rượu nhỉ?
Muốn tôi chết quách đi cho rồi à?
Không biết tôi đã làm gì sai với Yoon Hae-il mà lại gặp phải thử thách này.
Tôi đập đầu vào tường thùm thụp.
Muốn nôn quá.
“Chắc chắn là ăn phải cái gì rồi.”
“Chẳng lẽ…”
“Anh Eun-tae, nói thật đi. Anh lén lút ăn gì một mình phải không?”
“…Anh không ăn gì cả.”
“Thế sao anh trả lời chậm một nhịp thế? Đáng nghi quá.”
“Này, đi chỗ khác đi. Đi chuẩn bị đồ đi.”
Tôi đánh trống lảng để tránh sự truy hỏi bất ngờ sắc bén của Song Yi-seon.
“Đánh trống lảng thế này là chắc chắn có gì rồi. Anh ăn gì? Nói thật đi em tha thứ cho.”
“Anh không cần sự tha thứ của cậu.”
“Sao thế?!”
“Vì anh không nói đâu.”
Sau khi nhốt Song Yi-seon đang ồn ào vào phòng Yoon Hae-il.
Tôi đang chuẩn bị lên đường đến nhà Kim Sang-sik thì.
Rung… rung…
Một tiếng rung động bất thường vang lên.
Kiểm tra điện thoại, thấy Kim Sang-sik đang gọi đến.
Sao lại gọi điện nhỉ?
“Alo.”
– Khẩn cấp, khẩn cấp. Trần nhà tôi sập rồi, từ hôm nay phải sửa chữa khẩn cấp. Cả nhà tôi sắp thành người vô gia cư rồi.
“Cái gì thế?”
– Không tin thì tự đến mà xem nhà tôi tan nát thế nào.
“Mày không nói điêu đấy chứ?”
– Ai lại nói điêu chuyện nhà sập bao giờ! Tao cũng ước gì tất cả chỉ là nói điêu!
“Được rồi. Anh tin.”
Chuyện gì đã xảy ra mà trần nhà của một gia đình bình thường lại có thể sập được chứ?
Dù không thể tin nổi nhưng tôi quyết định tạm tin.
Kim Sang-sik đang cực kỳ kích động.
Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cậu ta khi nhà bị sập.
Dù Kim Sang-sik là một nhân vật "gian lận" được ban cho thuộc tính thiên tài diễn xuất, thậm chí còn đẩy lùi cả Gong Seon-woo với kỹ năng cảm hóa, nhưng lần này có vẻ không phải diễn.
– Hức hức, tan nát hết rồi. Không phải tin tức về việc album bán được 1 triệu bản hay Mỹ tiến mà lại là idol nhà sập lên báo. Nhục nhã quá hức hức.
“Cái gì? Lên báo rồi á?”
– Đúng vậy đó thằng khốn! Chúng ta giờ là Thiên Vô Đột! Thiên Vô Đột là gì á? Là viết tắt của “Thiên trần Vô nhà Đột nhiên sập” đó! Giờ sao, giờ sao đây?!
“Thôi, cúp máy đi. Cậu thu dọn đồ đạc rồi đến thẳng nhà Kim Woo-jung đi.”
– Sống chăm chỉ cũng chẳng ích gì… Đằng nào trần nhà sập là hết…
“Này. Tỉnh táo lại đi. Không bị thương là được rồi. Gia đình cậu cũng an toàn cả chứ?”
– Nếu hỏi về an toàn thể chất thì không sao. Chỉ bị trầy khuỷu tay thôi. Nhưng tôi và cả nhà đều suy sụp tinh thần hết rồi, cái này bảo hiểm có chi trả không?
“……”
Đây là lần đầu tiên tôi cạn lời với Kim Sang-sik.
Trước đây tôi thường phớt lờ những lời nói nhảm của cậu ta, nhưng lần này thì khác.
Tút.
Vì thế, tôi vô thức cúp máy một cách phản xạ.
Kim Sang-sik có vẻ suy sụp tinh thần thật rồi, không biết có ổn không.
Tôi báo tin bi thảm này cho Yoon Hae-il và Han Gyeo-ul.
“Nhà Kim Sang-sik có chuyện rồi nên chúng ta phải đến thẳng nhà Kim Woo-jung.”
“Chuyện gì thế?”
“Nhà cậu ấy bị sập.”
“…Cái gì?”
“…Anh nói gì cơ?”
“Chính xác là trần nhà bị sập. Dù khó tin nhưng là sự thật. Lên báo rồi đấy.”
“……”
Han Gyeo-ul truy cập vào cổng thông tin trên điện thoại.
Vì tính năng tìm kiếm theo thời gian thực đã bị gỡ bỏ nên cậu ấy phải tự tìm kiếm.
“…Thật này.”
“Người ta nói thì cũng phải tin chứ.”
Nói xong, tôi cũng thấy hơi cắn rứt lương tâm.
Dù không phải vì kỹ năng thì tôi cũng luôn nghi ngờ trước tiên.
“Anh Sang-sik làm sao đây?”
Rung… rung…
Kim Sang-sik cũng không phải dạng vừa.
“Vừa hay gọi đến. Alo.”
– Cố ý cúp máy đúng không?!
“…Không phải.”
– Trả lời chậm một nhịp thế kia là đúng rồi. Chắc chắn là đúng.
“Bình tĩnh đi. Hơn nữa, nếu cậu mệt thì có thể bỏ qua buổi quay hình.”
– Không… Mẹ bảo tôi ra ngoài kiếm tiền đi. Không biết sửa trần nhà tốn bao nhiêu nữa.
Thật là.
Trong tình huống này mà mẹ cậu ấy vẫn mạnh mẽ thật.
“Vậy thì gặp nhau ở nhà Kim Woo-jung nhé… Khoan đã. Cái gì đây?”
– Gì? Cái gì là cái gì?
“Không phải cậu.”
Tôi hỏi Han Gyeo-ul.
“……”
Han Gyeo-ul im lặng.
Tôi giật lấy điện thoại của Han Gyeo-ul.
Màn hình hiển thị một trang báo giải trí.
– [ĐỘC QUYỀN] Tân binh quái vật EcL:pse, công ty quản lý Ration Entertainment, có khả năng sáp nhập với Weekend Entertainment?
– Ông lớn nhóm nữ Weekend Entertainment, sẽ thâu tóm EcL:pse? Bê bối rò rỉ tài liệu nội bộ liên quan đến sáp nhập.
– Phía Weekend: “Sẽ bằng mọi giá tìm ra kẻ rò rỉ tài liệu nội bộ và bắt chịu trách nhiệm.”
“Kim Sang-sik. Ngay lập tức đưa Kim Woo-jung đến nhà anh Gong Seon-woo.”
Bây giờ buổi quay hình không còn quan trọng nữa.
* * *
Tin tức sáp nhập bất ngờ khiến fandom của EcL:pse cũng náo loạn không kém.
– Công ty đã từng tồn tại, giờ thì không còn nữa.
– Dù sao thì làm con ghẻ của công ty lớn vẫn hơn là công ty nhỏ tệ hại như Ra-tion nhỉ?
└ Weekend chỉ lớn với nhóm nữ thôi chứ nhóm nam nào ra cũng flop mà.
└ Tôi là fan của nhóm flop đó đây, bình luận này khó chịu ghê đó haha.
└ Thế thì bỏ qua đi~
– Nhìn Byeol-star của Dae-hyun dạo này thấy ổng đi đánh golf suốt haha. Có lý do để sống phè phỡn mà haha… Chết tiệt.
└ Nhưng Dae-hyun không phải người có quyền lực thực sự ở Ra-tion mà? Nghe nói người có quyền lực thực sự ở đây là người tạo ra Han Gyeo-ul mà.
└ Dae-hyun là cậu của Han Gyeo-ul mà, công ty kiểu gia đình (nhưng lại phiền phức) không thèm giấu giếm luôn.
– Không phải;;; Chưa có thông báo chính thức về việc sáp nhập mà sao phản ứng lại thế này? Thật raㅋㅋㅋㅋ Weekend thiếu gì mà phải thâu tóm Ra-tion chứ, thâu tóm EcL:pse thà thâu tóm OtoZ còn hơn.
└ ? Đừng có lôi idol của tôi vào chuyện này đồ điên khùng.
└ OtoZ là con gà đẻ trứng vàng thế hệ mới của Sense, nếu thâu tóm thì OtoZ thâu tóm Weekend chứ đồ khốn.
└ Nhìn xem, chửi ngay lập tức kìa, đúng là cái fandom đó mà ㄷㄷㄷ
└ Cái fandom đó, đúng là…
* * *
Tại nhà Gong Seon-woo, một cuộc họp ủy ban đối phó khẩn cấp đã được triệu tập gấp.
Kim Sang-sik, người cùng lúc xuất hiện trên trang xã hội và trang giải trí của báo chí, hôm nay trông đặc biệt mệt mỏi.
“Sống… sống cuộc đời này sao mà khó khăn đến vậy chứ?”
“Giờ cậu mới biết à? Thời kỳ sung sướng của cậu coi như chấm dứt rồi.”
“Á á á! Không muốn biết mà lại biết rồi! Ghét quá! Khổ sở quá!”
Kim Sang-sik vò đầu bứt tai đau khổ.
Ngay lập tức, mèo Ha-neul, đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Gong Seon-woo, kêu meo meo và vung móng vuốt mềm mại về phía Kim Sang-sik.
Có vẻ như nó muốn bảo cậu ta im miệng vì quá ồn ào.
“Ha-neul à, không được đánh người.”
Meo meo~!
“Ha-neul, anh hiểu ý em nhưng không được là không được.”
Vai trò hòa giải của Gong Seon-woo vẫn tiếp tục ngay cả ở nhà.
Dù có vẻ không hiệu quả với thú cưng.
“Ái! Đau!”
Ha-neul, không thèm nghe lời Gong Seon-woo, vung móng vuốt tấn công Kim Sang-sik.
Năm nay nó mười tuổi hay mười một tuổi nhỉ?
Dù là một con mèo sống thọ, tính theo tuổi người thì là cụ già 70 tuổi, nhưng có vẻ nó không gặp chút khó khăn nào khi xử lý Kim Sang-sik.
Cuối cùng, Gong Seon-woo phải tách Ha-neul và Kim Sang-sik ra.
Ha-neul bị đuổi ra ngoài một cách oan ức, kêu gào thảm thiết và cào cửa.
Nhưng khi mẹ Gong Seon-woo bảo cho ăn vặt thì nó lập tức bỏ đi không chút luyến tiếc.
“Hức hức. Trên cánh tay tôi còn in dấu chân mèo này. Ghen tị không?”
“……”
Ghen tị cái gì chứ.
Đến đây thì 100% chắc chắn Kim Sang-sik đã suy sụp tinh thần rồi.
Bị mèo đánh mà vẫn cười ngây ngô như vậy.
Người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ cậu ta là thằng điên mà tránh xa.
“Sang-sik à, xin lỗi. Ha-neul vốn không phải là đứa như vậy. Chắc hôm nay có nhiều khách lạ đến nên nó hoảng loạn.”
“Không sao đâu anh. Em cũng hoảng loạn khi trần nhà sập lúc đang ngủ, nhưng em vẫn đi làm bình thường đây. Đúng là con người là loài vật thích nghi mà! Hahaha.”
Đó là một câu trả lời lạc đề không hiểu nổi.
Trong tiếng cười của cậu ta ẩn chứa sự điên rồ.
Kim Woo-jung cảnh giác với Kim Sang-sik đang mất trí, khẽ thì thầm.
“Chẳng phải nên bắn thuốc mê cho nó ngủ à?”
“Có muốn bắn cho cậu luôn không?”
Nghe vậy, Kim Woo-jung nhảy dựng lên và nghiêm mặt.
“Điên à?! Tôi bị dị ứng kim tiêm đó?! Tiêm nhầm là mặt tôi sưng gấp đôi đó?! Cổ họng cũng sưng theo nên không thở được đó?!”
“Được rồi. Không bắn cậu đâu.”
“Cậu làm thế là cố ý giết người đó. Nghĩ kỹ đi.”
“Biết rồi mà. Đừng bắt tôi nói hai lần.”
Kim Woo-jung, người mắc bệnh lo lắng về sức khỏe, đã bắt tôi xác nhận hai, ba lần.
Thằng lì lợm. Không hiểu sao nó lại làm quá lên thế này, trong thế giới thực có chuyện gì mà phải bị bắn thuốc mê đâu chứ.
Người dập tắt Kim Woo-jung đang sùng sục là Song Yi-seon.
Cậu ấy đã cắt đứt dòng chảy cuộc trò chuyện đang lạc đề.
Nhắc nhở mọi người lý do tại sao lại phải hủy buổi quay hình để tập trung tại nhà Gong Seon-woo.
“Công ty chúng ta sắp biến mất rồi sao? Vậy chúng ta cũng giải tán luôn à?”
“Ôi, làm gì có. Mẹ tôi là luật sư mà?”
“Thế thì có liên quan gì?”
“Nếu công ty tự ý hủy hợp đồng thì mẹ tôi sẽ không để yên đâu. Thật ra mẹ tôi khá thích việc tôi làm idol. Bà ấy bảo sở thích dạo này là nghe người ta khen con trai mình đẹp trai.”
Đó là một thông tin TMI mà tôi thực sự không muốn biết.
Muốn bắn thuốc mê cho cậu ta quá.
Tôi cố gắng kìm nén h*m m**n cố ý giết người.
Đối phương là con trai của giám đốc một công ty luật lớn.
Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ là người bất lợi về mọi mặt.
“Vậy là chúng ta sẽ tranh chấp pháp lý với công ty sao? Thế thì chúng ta sẽ không thể hoạt động trong vài năm. Chúng ta còn chưa được chia lợi nhuận lần nào, bất lợi quá.”
“…Chưa được chia lợi nhuận á? Không được. Tôi phải kiếm tiền để sửa lại trần nhà chứ.”
Kim Sang-sik, người bị ám ảnh bởi từ “chia lợi nhuận”, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Cậu có nghe giám đốc nói gì không?”
“…Tôi không nói chuyện công việc với gia đình.”
“Cậu còn chẳng mấy khi nói chuyện thường ngày với họ mà.”
“Cái đó… đúng vậy.”
Han Gyeo-ul có vẻ thực sự không biết gì.
Đúng vậy.
Bình thường tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy nói chuyện riêng với Giám đốc Park Ju-hee.
Cũng không thấy cậu ấy liên lạc với Giám đốc Park Dae-hyun.
Cái ông đó dạo này bận đi đánh golf.
Mọi việc điều hành công ty đều đổ dồn lên Giám đốc Park Ju-hee.
Thế mà ban đầu, người thành lập công ty và tập hợp các thành viên lại là Giám đốc Park Dae-hyun, vậy mà ông ta lại vô trách nhiệm đến thế.
Có lý do tại sao EcL:pse ở kiếp đầu tiên lại thất bại khi không có Giám đốc Park Ju-hee.
Dù các thành viên có tài năng đến đâu, nhưng nếu giám đốc đã hỏng bét thì chắc chắn họ sẽ mất hết chỉ số và tự hủy diệt lẫn nhau.
Khi sự tức giận đối với Giám đốc Park Dae-hyun cứ chất chồng.
“Anh Chang-seok gọi đến.”
“Anh là leader nên anh nhận đi.”
“Bật loa ngoài lên nhé.”
Không chịu nổi sự thúc giục của các thành viên, những người chỉ coi anh là leader trong những lúc như thế này, Gong Seon-woo nhận điện thoại.
“Alo.”
– Ờ, Seon-woo à. Đang nghỉ ngơi tốt chứ?
“Vâng. Nhưng anh, chúng em đang ở cùng nhau.”
– Ơ ơ? Sao thế?
“Eun-tae bảo có việc cần quay.”
– À đúng rồi. Anh quên mất.
Một khoảng im lặng bối rối vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi có thể hình dung ra cảnh Park Chang-seok đang gãi trán với vẻ mặt khó xử dù không nhìn thấy.
Nhưng đó là chuyện đó, đây là công việc.
Tôi đứng ra gánh vác thay Gong Seon-woo.
“Em có đọc tin tức rồi.”
– Ờ ờ… Chắc vậy rồi… Này, chuyện đó là thế này…
“Việc giải thích thì đến công ty rồi nghe. Anh liên lạc bảo các giám đốc đến công ty đi.”
Tôi cúp máy mà không đợi Park Chang-seok trả lời.
Đợi đấy, Park Dae-hyun