Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 168

Phòng thu ở Yeonhui-dong.

Chúng tôi bắt đầu công việc cuối cùng với vợ chồng đạo diễn Shin Jo.

Nghe tin hai người sắp đi du học, các thành viên cũng không giấu nổi sự tiếc nuối.

Nhạc sĩ Jo cũng vậy.

Nhạc sĩ Jo bắt tay từng thành viên một, nước mắt lưng tròng.

Trước dòng nước mắt của một người đàn ông vạm vỡ, cao khoảng 190cm, nặng hơn 100kg, các thành viên cũng sụt sịt theo.

Lâu lắm rồi mới thấy mọi người xúc động đến vậy.

Tất nhiên, tôi không khóc.

Thay vào đó, tôi đưa cho Nhạc sĩ Jo một chiếc khăn tay.

“Cảm ơn….”

Nhạc sĩ Jo xì mũi cái phẹt.

…Tôi đưa để lau nước mắt mà.

Nhạc sĩ Jo định trả lại khăn tay, nhưng tôi từ chối.

“Tuy là món quà nhỏ, nhưng cứ coi như quà tặng, đạo diễn cứ giữ lấy ạ.”

“Eun-tae…!”

Nhạc sĩ Jo cảm động, khoe chiếc khăn tay dính nước mũi với đạo diễn Shin.

Nhìn cảnh đó, đạo diễn Shin mỉm cười mãn nguyện.

Gần giống hệt biểu cảm của Gong Seon-woo khi anh ấy cưng nựng Ha-neul.

À, ra vậy.

Nhạc sĩ Jo là một Ha-neul đối với đạo diễn Shin.

Nhận ra điều đó muộn màng, tôi hơi sốc.

Tình yêu của đạo diễn Shin dành cho Nhạc sĩ Jo lớn hơn tôi tưởng.

“May mà Jo Jo của chúng ta là người tình cảm, chứ không thì đã ‘bye bye’ không ngoại lệ rồi.”

“Chắc là vậy rồi.”

Khác với Nhạc sĩ Jo, đạo diễn Shin không hề tỏ vẻ tiếc nuối chút nào.

“Chỉ là đi đến một đất nước ở nửa bên kia địa cầu thôi mà, làm gì mà làm quá lên thế?”

Đạo diễn Shin nói phải ra ngoài Trái Đất thì mới đáng để tổ chức tiệc chia tay.

Quả nhiên là tầm cỡ khác biệt.

Nhạc sĩ Jo ngừng khóc, hít một hơi thật sâu rồi đưa ra một thông báo quan trọng.

“Có một bài hát… mà tôi đã sáng tác… khi nghĩ về mọi người.”

“Oa! Thật ạ? Nhưng đạo diễn bảo lúc nào cũng nghĩ về bọn em khi sáng tác mà?”

“Cái đó thì….”

Trước lời nhận xét ngây thơ của Song Yi-seon, Nhạc sĩ Jo mím chặt môi.

Có vẻ như lời của Song Yi-seon là sự thật nên anh ấy không thể phản bác.

Nhạc sĩ Jo nói rằng anh ấy chỉ có thể có cảm hứng âm nhạc khi có một đối tượng cụ thể để hình dung.

Nói tóm lại, EcL:pse là nàng thơ của Nhạc sĩ Jo… thì quá khoa trương và ngại ngùng.

Đại khái thì cứ coi như chất xúc tác là được.

Cũng chính vì vậy mà Nhạc sĩ Jo là người có thể phát huy tối đa khả năng của các thành viên.

Dù đây cũng là lần cuối cùng.

Nếu nói không tiếc nuối thì là nói dối.

“Thế là ghét à?”

Thay vì Nhạc sĩ Jo, đạo diễn Shin đanh đá đáp lại.

“Không ạ! Sao mà ghét được! Ngược lại ấy chứ! Tụi em cảm ơn vì bài hát mới, nhưng hai người cứ nói là lần cuối cùng nên tụi em buồn lắm.”

“Đúng vậy ạ. Bọn em giờ lấy nhạc ở đâu? Quay MV với đạo diễn nào đây?”

“Đừng bỏ rơi bọn em mà.”

“Sau này bọn em sẽ cố gắng hơn. Sẽ đi massage để không bị xấu trên camera, sẽ giảm cân và nỗ lực hết mình.”

Ôi dào.

Các thành viên cứ bám riết lấy hai người như thể sắp túm chặt ống quần vậy.

Yoon Hae-il và Han Gyeo-ul cũng lặng lẽ góp tay.

Có vẻ không khó chịu lắm, đạo diễn Shin kiêu hãnh ngẩng cằm lên.

“Nghe nói đã vào công ty quản lý đang lên như diều gặp gió rồi mà? Chắc ở đó cũng có người làm việc chứ? Tất nhiên, không biết có tài năng như Jo Jo của chúng ta không thôi.”

Lời đạo diễn Shin nói đúng.

Weekend cũng có các nhà sản xuất độc quyền.

Không chỉ có mà còn khá nhiều.

Ít nhất cũng phải hơn chục người.

Không chỉ vậy, Weekend còn tổ chức trại hè hàng năm để thu mua các bài hát từ nhiều nhà soạn nhạc trên khắp thế giới.

Tất cả đều là những người tài năng, ít nhất cũng có một hai bài hit.

Vì vậy, nếu muốn, việc tìm một bài hát phù hợp cho EcL:pse sẽ rất dễ dàng.

Tuy nhiên, Weekend lại chuyên về thành công của các nhóm nhạc nữ, và khả năng của các nhà sản xuất cũng tập trung vào mảng đó.

Dù không phải các nhóm nhạc nam của Weekend thất bại vì chất lượng album, nhưng sự thật là các nhóm ra mắt sau này có độ hoàn thiện kém hơn.

‘Đằng nào lần này cũng flop, cố gắng làm gì cho mệt?’

Cảm giác như ý chí của nhân viên đã bị bẻ gãy vậy.

Không biết liệu đội ngũ kế hoạch âm nhạc có còn nhớ cách tạo ra các bài hát cho nhóm nam thay vì nhóm nữ không nữa.

Người ta nói kinh nghiệm trong ngành không thể xem thường, nhưng kinh nghiệm của Weekend với nhóm nam thì lại là 4 lần liên tiếp ‘flop sấp mặt’.

Không thể không lo lắng.

Nhưng giờ Nhạc sĩ Jo cũng không có, đạo diễn Shin cũng không có, phải làm sao đây?

“Bọn em đi Mỹ… thì không phải chứ ạ?”

Bài hát thì Nhạc sĩ Jo sáng tác ở Hàn hay Mỹ cũng được. Chỉ cần đạo diễn qua video call là xong.

MV thì cứ tìm đến chỗ đạo diễn Shin là được.

Tuy sẽ tốn chi phí, nhưng chắc công ty sẽ chi trả khoản đó chứ?

Tôi tự mình đưa ra giải pháp nhưng bị từ chối thẳng thừng.

“Ấy, cái đó thì không được. Hoàn toàn không được!”

“Eun-tae… tôi biết cậu có lòng, nhưng… Mỹ xa lắm….”

“Với lại, EcL:pse cũng đến lúc ‘tốt nghiệp’ khỏi chúng tôi rồi chứ?”

Nước đọng thì sẽ thối.

Đạo diễn Shin đã nói như vậy.

“Công ty mới chuyển đến là chỗ tốt mà. Có vẻ cũng nhiều tiền. Đó là cơ hội để làm việc với nhiều người khác nhau và có nhiều trải nghiệm đa dạng. Các nhóm khác có muốn cũng không dám. Giờ mà mấy nhóm đó nghe được thì đúng là lời nói của kẻ no bụng rồi. Biết không?”

“Đạo diễn Shin.”

“Biết rồi. Không cần phải nói. Thời buổi này kiếm đâu ra người lớn suy nghĩ sâu sắc như tôi nữa. Tự tôi thấy mình cũng thật tuyệt vời.”

“Chà chà… tuyệt vời….”

…Đúng là vợ chồng đồng lòng.

Hai người này đúng là nên sống với nhau trọn đời.

Lời đạo diễn Shin nói không sai chút nào.

Tôi đã sợ hãi trước khi mọi chuyện xảy ra.

Trong khi giờ thì không cần phải như vậy nữa.

Tôi đã chịu đựng dưới trướng giám đốc Park hơn một năm trời rồi.

Tình hình sẽ chỉ tốt hơn chứ không thể tệ hơn được nữa.

Tôi có một niềm tin mơ hồ.

Với lại, Giám đốc Park lớn đã đích thân dặn dò Chủ tịch Geum rồi còn gì.

Sẽ hỗ trợ tôi và các thành viên theo ý muốn của chúng tôi.

Không biết điều đó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng Weekend cũng sẽ hỗ trợ hết mình cho album đầu tiên để lấy lại thể diện trong giới nhóm nam.

Nghĩ lại thì, một cơ hội kỳ diệu đã đến.

Tôi và các thành viên đã không bỏ lỡ mà nắm bắt cơ hội đó.

“Giờ thì đã sắp xếp lại suy nghĩ được chưa?”

“Vâng.”

“Biết là may mắn đi. Mấy đứa không được chỉ nghe lời những người cứ ‘cưng nựng’ khi mới nổi tiếng một chút đâu. Biết không? Cũng cần có người nói thẳng như tôi chứ. Giờ không có tôi thì ai sẽ nói những lời này nữa đây.”

“…Nói chung là cũng cảm ơn nhiều lắm ạ.”

Đạo diễn Shin mà khiêm tốn một chút thôi thì đã thành công vang dội hơn rồi.

Thật đáng tiếc.

Nhạc sĩ Jo giơ cả hai ngón cái về phía đạo diễn Shin.

Song Yi-seon, Kim Woo-jung, Kim Sang-sik cũng làm theo Nhạc sĩ Jo.

Đạo diễn Shin đang tận hưởng sự ngưỡng mộ của Nhạc sĩ Jo và các thành viên thì như sực nhớ ra điều gì đó, chị ấy ‘chát’ một tiếng, vỗ tay.

“À, với lại. Hỏi cho chắc thôi, trong lúc tôi với Jo Jo ở Mỹ, mấy đứa có muốn dùng phòng thu không?”

“Phòng thu là ở đây ạ?”

“Ừ. Thời gian gấp quá nên không kịp xử lý cả hai chỗ, tôi mới dọn dẹp sơ qua bên tôi thôi. Nhưng Jo Jo của chúng ta thích chỗ này lắm. Tôi đang tìm người trông nom khoảng 2 năm.”

Ực.

Trước lời đạo diễn Shin, Yoon Hae-il nuốt nước bọt.

“Em… em có thể mượn dùng được không ạ? Tiền thuê và phí quản lý em sẽ trả.”

Yoon Hae-il cẩn thận giơ tay, nói nhiều và nhanh nhất từ đầu năm đến giờ.

Nhắc mới nhớ, mỗi lần cậu ấy đến là lại nhìn đống thiết bị của Nhạc sĩ Jo bằng ánh mắt mơ màng rồi v**t v*.

Thử v**t v* Bo-ryeong như thế xem.

Không biết không quan tâm đến mức nào mà nó cứ đào đất để thu hút sự chú ý của mọi người.

Lần sau có dịp đi thì phải mua cho nó một túi xương gặm mới được.

À, nó già rồi, răng yếu thì sao nhỉ?

Thế thì… mua gì cho nó đây?

Tôi chưa từng nuôi chó nên không biết có những loại đồ ăn vặt nào cho chó.

Lát nữa phải hỏi Yoon Hae-il mới được.

Tôi tự nhủ.

Đạo diễn Shin nghiêng đầu.

“Không cần trả tiền thuê đâu. Đây là tòa nhà của bố tôi mà. Phí quản lý thì… À không, phí quản lý thì phải trả. Còn có những người thuê khác nữa mà.”

“Tòa nhà của bố ạ…?”

“Ừ. Chỗ này, phòng thu của tôi và cả….”

“Đạo diễn…! Không, chị! Sau này em xin được tôn chị làm chị cả trọn đời!”

“Song Yi-seon có nhiều miệng ăn lắm! Đừng nhận nó, hãy nhận em làm em trai đi ạ!”

“Anh này xui xẻo đến mức trần nhà cũng sập. Đừng nghe lời anh Sang-sik kẻo bị lây xui!”

Chị ư? Ha, cái thái độ đổi xoành xoạch này là sao? Mấy đứa này đúng là buồn cười thật.

Đúng ý tôi.

Thật là thô thiển.

Thế này thì làm sao mà giới thiệu với ai được.

Gong Seon-woo chắc cũng chịu thua rồi, anh ấy mệt mỏi xoa xoa mặt.

“Con người… không nên chỉ đánh giá bằng vật chất….”

“Đúng vậy. Dù có tiền hay không thì tôi vẫn giỏi mà.”

Đúng vậy. Tôi quên mất đạo diễn Shin là ‘thìa vàng’ cũng vì cái tính tự luyến đó.

Nhớ lại thì, đạo diễn Shin hồi sinh viên đã lái xe thể thao mui trần rồi.

Từng có tin đồn là chiếc xe đó còn đắt hơn lương cả năm của một giáo sư bình thường.

Thảo nào chị ấy trả tiền công vặt hậu hĩnh, hay mua cơm, mua rượu cho đàn em.

Thì ra là bố chị ấy là chủ tòa nhà nên tiêu xài rộng rãi.

Mà, dù không phải bố chị ấy là chủ tòa nhà thì đạo diễn Shin cũng có vẻ sẽ như vậy.

Hồi sinh viên chị ấy cũng đã nổi bật trong các cuộc thi video rồi.

Các giáo sư cũng rất yêu quý chị ấy.

Nhìn cái tính cách như vậy mà vẫn được đẩy lên làm đại diện khoa thì biết rồi đấy.

Đến lúc đó, tôi mới hoàn toàn chấp nhận việc đạo diễn Shin đi Mỹ.

Việc quay MV ở Hàn Quốc và làm các dự án cá nhân tất nhiên là có giá trị, nhưng đạo diễn Shin cuối cùng phải trở thành một bậc thầy tầm cỡ thế giới.

Nhạc sĩ Jo cũng vậy.

Tôi không thể cản trở sự nghiệp của hai người họ.

Cũng không có quyền đó.

Bỗng nhiên tôi nghĩ, nếu bây giờ tôi không phải Kwon Eun-tae mà là Kim Woo-hyun thì sao nhỉ?

Tôi của hiện tại đang đối xử với đạo diễn Shin như một người thứ ba, đứng cách một bước.

Có lẽ vì vậy chăng.

Dù nhìn những sản phẩm chất lượng cao mà đạo diễn Shin tạo ra, tôi cũng không cảm thấy gì.

Nếu là tôi ban đầu thì đã không thể như vậy.

Kim Woo-hyun vốn dĩ là một cục mặc cảm tự ti.

Cũng là một cục bất tài không thể công nhận nỗ lực và khả năng của người khác.

Vì thế, cậu ta luôn bỏ chạy.

‘Chùm nho đó chắc chắn là nho xanh rồi.’

Với đôi mắt trắng dã.

Có lẽ vì có một giới hạn kỳ lạ nào đó chăng.

Ở trong thân phận Kwon Eun-tae, tôi không hề muốn bỏ chạy.

“Dù bây giờ ước mơ số 1 của học sinh tiểu học là làm chủ tòa nhà, thì idol không được như vậy. Huống hồ mấy đứa cũng đâu phải học sinh tiểu học nữa.”

Đạo diễn Shin cốc đầu Kim Sang-sik và Song Yi-seon.

“Á!”

“A!”

Thấy vậy, cả hai đều đỏ mặt gãi đầu, chắc là ngượng vì vừa làm quá.

“Mà này, anh Sang-sik. Em của tôi thì có làm sao mà anh nói thế? Anh có bao giờ mua cho chúng nó cái bánh nào đâu.”

“Thế còn cậu, cậu nói tôi xui xẻo đến mức trần nhà sập à? Bình thường cậu vẫn nghĩ tôi xui xẻo hả?”

“Trời ơi. Cãi nhau vì mấy chuyện này à?”

Đạo diễn Shin mắt sáng rực, theo dõi trận cãi vã của hai người.

Thậm chí còn thì thầm với Nhạc sĩ Jo xem cổ vũ ai thì sẽ vui hơn.

Gong Seon-woo và Yoon Hae-il đã tách hai người đang định túm cổ áo ra.

Phối hợp ăn ý.

Gong Seon-woo phạt hai người đang hậm hực.

“Từ giờ trong một tháng tới, Yi-seon rửa bát, còn Sang-sik đổ rác thực phẩm.”

“Sao lại là em rửa bát ạ?!”

“Sao lại là em đổ rác thực phẩm ạ?!”

Hai người đồng thanh phản đối.

“Thế thì hai đứa đổi cho nhau đi.”

“Không ạ! Em thích rửa bát hơn! Em thích mùi nước rửa bát!”

“Em cũng vậy! Cứ ăn hết sạch là không có rác thực phẩm gì cả!”

Trẻ con đến rợn người.

“Tại… còn trẻ con….”

Cái lý do ‘còn trẻ con’ đó chỉ áp dụng cho trẻ mẫu giáo thôi.

“Mấy đứa đó cứ kệ đi, chúng ta quay lại chuyện công việc nhé?”

“Thế cũng được à?”

“Có gì mà không được ạ?”

Đằng nào thì lát nữa cũng làm hòa ngay thôi.

Tôi dám chắc là lát nữa chúng nó sẽ chụm đầu lại hỏi xem tối nay ăn gì cho mà xem.

Bình Luận (0)
Comment