Sau khi màn trình diễn của Noir kết thúc.
Trên màn hình, các nhân viên đang bận rộn di chuyển để chỉnh sửa sân khấu.
Trong số đó, có một bóng lưng nổi bật.
Đó là bóng lưng mà tôi đã liên tục để mắt tới trong mấy ngày qua.
Tôi cần phải biết rõ cảm giác khó chịu này là gì.
Tôi không chút do dự đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
Tôi rời khỏi phòng chờ, bỏ lại các thành viên.
Các nhân viên đang tất bật đi lại trên hành lang.
Không ai để ý hay nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Nhờ vậy mà tôi dễ dàng đi theo ý mình.
Tôi quay lưng lại phía nhà vệ sinh và đi thẳng.
Điểm đến là hậu trường.
Ngay lúc tôi định bước vào hậu trường.
Tôi chạm mặt với trợ lý đạo diễn 2 đang định đi ra.
"Giật cả mình. Sao anh đã đến rồi? EcL:pse là nhóm diễn cuối cùng mà."
"…Hình như tôi làm rơi chiếc nhẫn đạo cụ trong buổi tổng duyệt. Tôi vào tìm một lát được không? Là đồ tài trợ nên nếu mất thì stylist sẽ nổi điên mất."
"Nhẫn ạ? Tôi không thấy."
"Để tôi tự tìm thử."
"Vâng, vậy anh cứ tìm đi."
Trợ lý đạo diễn 2 né sang một bên nhường đường.
Tôi chẳng cần bôi trơn miệng mà lời nói dối cứ tuôn ra trôi chảy.
Không ngờ khả năng ứng biến của mình lại mạnh đến thế.
Tôi lách qua trợ lý đạo diễn 2 và bước vào phía sau sân khấu.
May mắn thay, một tấm màn đen đã được kéo xuống phía trước sân khấu.
Sau khi xác nhận không có nguy cơ bị khán giả nhìn thấy, tôi bắt đầu hành động.
"Cái này phải điều chỉnh góc độ bằng tay nên phải tập trung cao độ. Phải vào đúng nhịp bài hát. Mày hiểu ý tao không?"
"Dạ."
"Đừng có chỉ biết dạ dạ vâng vâng, phải động não vào chứ. Đâu phải để làm cảnh đâu. Rõ chưa, hả?"
"…Em hiểu, em hiểu rồi ạ."
Không xa đó, tôi tìm thấy người mà tôi đang tìm.
Cậu nhóc tóc đỏ, maknae của đội ánh sáng.
Cậu ta đang ở phía dưới rìa sân khấu, nơi ít người qua lại.
Hôm nay, cậu ta không bị ông anh ánh sáng bụng phệ cằn nhằn mà là bị ông anh ánh sáng tóc dài thứ hai la mắng.
"Mày đây là cơ hội cuối cùng rồi đấy. Phải làm tốt vào. Nếu mày gây chuyện thêm lần nữa thì mày chết, tao chết, đạo diễn cũng chết hết."
"…Em sẽ làm tốt ạ."
"Haizz. Đúng là chỉ được cái nói."
Ông anh tóc dài thứ hai dặn dò kỹ lưỡng đến tận cùng rồi rời đi.
Cậu maknae còn lại một mình, lạch cạch điều chỉnh ánh sáng như thể đang nghiền ngẫm lời của ông anh.
Tôi rón rén bước tới từ phía sau.
Ở đây không có đèn nhưng tôi cảm thấy như có ánh sáng đang nhấp nháy trước mắt mình.
Tôi dừng lại ở khoảng cách vừa đủ để với tới.
"Này cậu."
"……."
"Này cậu. Xin chờ một chút."
"…Dạ? Tôi ạ?"
Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
Lúc đó, cậu maknae mới giật mình quay lại, dường như nhận ra mình đang được gọi.
"……."
"Hộc…!"
Dưới chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ đội sụp xuống, khuôn mặt cậu ta chìm trong bóng tối.
Khoảnh khắc tôi nhìn rõ mặt cậu maknae, tôi như nghẹt thở.
Dù có bóng tối che phủ, khuôn mặt trước mắt tôi rõ ràng là một khuôn mặt quen thuộc.
Quen thuộc lắm chứ.
Đó là khuôn mặt tôi đã nhìn thấy vô số lần trong gương suốt 30 năm qua.
Ban đầu, tôi đã bán tín bán nghi.
Dù cảm thấy khó chịu, tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một người giống mình và bỏ qua.
Nhưng giờ đây, ngay trước mắt tôi, có một ai đó đang đứng trong vỏ bọc của tôi, tức là Kim Woo-hyun thật sự.
Run rẩy như một đứa trẻ phạm lỗi.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi càng thêm chắc chắn.
Cậu ta biết tôi không phải Kwon Eun-tae thật.
Vậy thì cậu ta có biết tôi là ai không?
Cậu ta đang lùi lại, chần chừ như muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tôi nắm chặt cánh tay cậu ta để ngăn lại.
"Ư…!"
"Định chạy đi đâu?"
Tôi rùng mình khi nhận ra mình đang đối mặt với một kẻ mang vỏ bọc của chính mình.
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi với giọng kiên quyết.
"Cậu là ai?"
"Cái, cái đó. Tức là, cái đó…"
"Cậu là Kwon Eun-tae đúng không? Phải không?"
"À, không… không phải. Không phải ạ. Không phải đâu."
"Không phải cái gì mà không phải? Cậu chính là Kwon Eun-tae mà? Đúng không?"
"À, đã bảo không phải mà!"
Phập—!
Khoảnh khắc cái tên được cho là Kwon Eun-tae trong vỏ bọc Kim Woo-hyun đẩy tôi ra.
Bíp----.
Một tiếng cảnh báo vang lên như muốn nổ tung trong đầu tôi cùng với cảm giác bị va đập.
"Ư."
Tôi loạng choạng ôm đầu vì cơn đau và tiếng ù tai đột ngột.
Dù loạng choạng để không ngã, tôi vẫn cố gắng mò mẫm tìm chỗ bám.
"Cậu, cậu không… không sao chứ?"
Cái tên đó hỏi từ xa, không dám lại gần.
Giọng nói của cậu ta vang vọng như thể bị chìm trong nước.
Tôi chỉ biết vã mồ hôi lạnh mà không thể trả lời.
Có lẽ thấy tình trạng của tôi nghiêm trọng, cậu ta nói với giọng nghiêm túc.
"Tôi sẽ gọi quản lý. Chờ, chờ một chút ở đây nhé. Tôi sẽ quay lại ngay."
Cái tên đó đang lùi lại bỗng quay người và nhanh chóng chạy đi.
Tôi biết mình phải giữ cậu ta lại, nhưng cơ thể không nghe theo ý muốn.
Cậu ta có vẻ muốn bỏ trốn, nên nếu không phải hôm nay thì không biết bao giờ tôi mới có thể gặp lại cậu ta.
Chắc chắn phải có lý do cho sự xuất hiện của cậu ta.
Hệ thống ban đầu đã giao nhiệm vụ kịch bản cho Kwon Eun-tae.
Vì tôi đã nhập vào cơ thể Kwon Eun-tae nên hợp đồng đã chuyển sang tôi.
Nhưng giờ tôi đã tìm thấy vỏ bọc của Kwon Eun-tae và Kim Woo-hyun, vậy thì đã đến lúc trở về cơ thể ban đầu rồi.
Chỉ cần làm thế thôi…
Tôi nhắm chặt mắt vì tiếng ù tai liên tục.
Dù ngồi xổm xuống và bịt tai, tiếng ù vẫn không biến mất.
Tín hiệu nguy hiểm mà hệ thống gửi đến càng kéo dài, tôi càng thêm chắc chắn.
Cái tên đó chính là Kwon Eun-tae.
Nếu không phải, hệ thống đã không phát điên như vậy.
"……."
Không lâu sau khi cậu ta biến mất, tiếng ồn trong đầu tôi đột ngột dừng lại.
Thật xấu hổ khi tôi đã ôm đầu r*n r* như vậy.
Tôi đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm.
Đang phân vân không biết nên quay lại phòng chờ hay tìm Kwon Eun-tae trước thì.
"Eun-tae à! Kwon Eun-tae! Em có ở đây không?"
Kim Young-hoon bước tới với tiếng chân thình thịch.
"Eun-tae à! Em không sao chứ?"
"Dạ, không sao ạ."
Tôi chỉ hơi đổ mồ hôi lạnh một chút thôi.
Kim Young-hoon chớp mắt nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên vì tôi vẫn ổn.
"Nhưng sao cái nhân viên kia lại nói em sắp ngất vậy?"
"Chắc em chỉ bị trẹo mắt cá chân một chút thôi, anh ấy nhìn nhầm ạ."
Tôi lại nói dối Kim Young-hoon một cách trôi chảy.
"Bị thương ở mắt cá chân sao? Sao lại thế? Có thể lên sân khấu được không?"
"Em xoa bóp vài lần thì thấy đỡ rồi ạ."
"Thật sao? May quá. Anh cứ tưởng em lại bị thương nữa chứ."
Kim Young-hoon thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực.
"Mà sao em lại đến tận đây? Em bảo là đi vệ sinh mà."
"À… em làm rơi chiếc nhẫn tài trợ nên đến tìm…"
"Gì? Em làm mất nó sao? Cái đó đắt lắm mà!"
"Em tìm thấy rồi, may quá nó ở trong túi ạ."
"Ôi, may quá. Anh cứ tưởng tim mình rớt ra ngoài rồi chứ."
"Em cũng vậy. Từ nay em sẽ trả lại nhẫn ngay lập tức."
"Ừ, làm vậy đi. Anh cũng phải dặn mấy đứa khác cẩn thận đừng làm mất đồ."
Kim Young-hoon đang than thở về những khó khăn mà các stylist phải chịu đựng vì đồ tài trợ thì.
Ông anh tóc dài thứ hai bất ngờ xuất hiện.
"Mấy người làm gì ở đây vậy? Sắp đến lúc ghi hình rồi."
"Á, xin lỗi ạ. Chúng tôi sẽ ra ngay."
"Khoan đã."
Tôi không vội đi theo Kim Young-hoon mà hỏi ông anh tóc dài thứ hai.
"Anh có thể cho tôi biết tên của người vừa ở cùng anh không?"
"Ai cơ?"
"Người tóc đỏ, đội mũ ấy ạ."
"Hả? Sao vậy? Thằng đó lại gây chuyện nữa à?"
"Không ạ. Không phải thế. Chỉ là em bị trẹo mắt cá chân, cậu ấy đã giúp em. Em muốn gửi lời cảm ơn nhưng không biết tên cậu ấy."
"À à."
Ông anh tóc dài thứ hai thở phào nhẹ nhõm và gật đầu vì chuyện không có gì to tát.
"Woo-hyun. Kim Woo-hyun."
"…Kim Woo-hyun ạ."
Dù cho cái tên đó không phải là Kwon Eun-tae đi chăng nữa, thì một kẻ đang dùng khuôn mặt, cơ thể và tên của tôi cũng cần phải được giải quyết.
"Tôi có thể xin số điện thoại của cậu ấy không? Tôi muốn gửi quà cảm ơn."
Từ "lời cảm ơn" nhảy vọt lên "quà cảm ơn", khiến ông anh tóc dài thứ hai gãi đầu khó hiểu.
"Chuyện đó có đáng để làm vậy không? Với lại, số điện thoại thì… Đó là thông tin cá nhân, tôi không thể tùy tiện tiết lộ được. Là người nổi tiếng nên chắc anh hiểu rõ hơn tôi mà, đúng không?"
"Vậy thì tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi, anh có thể chuyển cho cậu ấy được không? Làm ơn, tôi rất mong anh giúp đỡ."
"Eun-tae à."
Kim Young-hoon ngạc nhiên ngăn tôi lại.
Anh ấy hỏi liệu có cần phải làm đến mức này không, giống như ông anh tóc dài thứ hai.
"Hay là để anh đưa số của anh cho người ta."
"Không ạ. Đây là việc cá nhân của em, nên em đưa số cá nhân của mình là đúng rồi."
Tôi đưa tờ giấy ghi số điện thoại cho ông anh tóc dài thứ hai đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Nhất định phải chuyển cho cậu ấy nhé. Nhất định đấy."
"Vâng, ừm. Tôi hiểu rồi."
"Tôi là người nhất định phải trả ơn những gì mình đã nhận."
"À à, ra là vậy."
Ông anh tóc dài thứ hai có vẻ đã hiểu được khoảng 30%.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng như ông anh tóc dài thứ hai đã dặn Kim Woo-hyun, tôi rời khỏi hậu trường.
Việc còn lại chỉ là chờ đợi liên lạc.
* * *
Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành màn trình diễn.
May mắn thay, không có sai sót nào.
Tôi cố gắng giữ chặt tinh thần của bản ngã idol để không bị mất tập trung.
"Cảm ơn quý vị!"
Tôi cúi đầu chào khán giả theo các thành viên rồi bước xuống sân khấu.
Tôi trả lại micro ở hậu trường và quay về phòng chờ.
Các thành viên Noir giơ cả hai ngón cái lên chào đón.
"Màn trình diễn của các bạn còn tốt hơn cả sân khấu debut đầu tiên của chúng tôi nữa đấy. Cảm ơn nhé. Chúng tôi đã xem rất tốt."
"Chắc tại còn trẻ nên vậy? Động tác cứ gọi là~ khác hẳn luôn~."
"Từ lúc tổng duyệt đã rất mong chờ rồi, đúng là lên sân khấu chính thức thì khác hẳn. Lúc tổng duyệt các bạn chỉ thể hiện 70% thôi đúng không?"
Các thành viên vui mừng khôn xiết trước lời khen của tiền bối lớn.
Tôi cũng nhận được lời khen đến mức lời cảm ơn tự động tuôn ra từ miệng.
Không có màn trình diễn nào là hoàn hảo.
Mỗi lần lên sân khấu, đầu óóc tôi lại trống rỗng như một tờ giấy trắng.
Chỉ còn lại tiếng reo hò của người hâm mộ, ánh đèn chói lóa và cảm giác nhịp tim muốn vỡ tung.
Sau khi xuống sân khấu, tôi luôn cảm thấy bất an không biết mình có làm tốt không.
Bây giờ cũng vậy.
Tôi không thể chấp nhận lời khen của Noir một cách trọn vẹn.
Tôi nghĩ họ chỉ đang nói những lời tốt đẹp để động viên tôi, chắc chắn phải có điều gì đó chưa hoàn hảo.
Cũng giống như EcL:pse đã cảm thấy xúc động khi xem màn trình diễn của Noir, có vẻ như Noir cũng cảm thấy xúc động khi xem màn trình diễn của EcL:pse.
"Không được rồi. Tập hợp lại nào."
"Vâng!"
Noir lại ôm vai các thành viên EcL:pse và nhảy múa theo điệu Ganggangsullae.
Hot Cut và OtoZ cũng tạo thành vòng tròn như không chịu thua kém.
Khi WOW và JSOLE bị kẹt giữa hai vòng tròn và chỉ biết cười gượng gạo nhìn nhau.
Cốc cốc cốc.
Kang PD gõ cửa và thò đầu vào.
"Chúng ta sẽ chờ khoảng 1 tiếng nữa rồi tập hợp lại nhé. Việc tổng hợp phiếu bầu mất khoảng chừng đó thời gian."
"Kết quả xếp hạng sẽ được công bố ngay hôm nay ạ?"
"Hôm nay chỉ công bố phiếu bầu tại chỗ thôi. Kết quả tổng hợp với phiếu bầu online sẽ được công bố vào buổi ghi hình tiếp theo."
Kang PD chỉ thông báo rồi vội vã biến mất.
Mọi người có thể quay về phòng chờ riêng nhưng không ai làm vậy.
Họ ở lại phòng chờ chung và mở ra một cuộc trò chuyện rôm rả.
Không lâu sau, Kang Ha-ram cũng tham gia.
Trong lúc chờ đợi, tôi định đi tìm cái tên mang vỏ bọc Kim Woo-hyun nhưng rồi lại thôi.
Tôi đã cho số điện thoại rồi, chắc chắn sẽ sớm có liên lạc thôi.
Hôm đó, Noir là nhóm đứng đầu phiếu bầu tại chỗ.
Vài ngày sau khi buổi ghi hình kết thúc suôn sẻ.
– Muốn gặp mặt.
Một tin nhắn từ số lạ đến.
Tôi theo bản năng biết rằng đó là tin nhắn từ cái tên mang vỏ bọc Kim Woo-hyun.