Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 29

Đối thủ mới của Choi Jun-yong chính là Seo Ji-won.

Xét tình hình thì Seo Ji-won cũng có thể coi là nạn nhân.

Dù sao thì Choi Jun-yong cũng là một đối thủ khá nặng ký đối với Seo Ji-won.

'Thằng nhỏ đáng thương.'

Lần đầu tiên tôi thấy thương cảm cho Seo Ji-won. Đúng lúc đó.

Hyun-woo hỏi với giọng lo lắng:

"Không vào can ngăn hả anh?"

"Không. Cứ để mặc họ đã."

Dù sao thì cũng là quả bom sớm muộn gì cũng nổ thôi.

Bây giờ mà xía vào không đúng lúc có khi lại rước vạ vào thân.

Nhưng Hyun-woo làm sao biết được những suy nghĩ này của tôi.

Mắt cậu ta mở to vì ngạc nhiên.

Chắc cậu ta tưởng tôi đương nhiên sẽ vào can ngăn.

"Để em đi báo cho các PD là có đánh nhau nhé?"

"Chắc không cần đâu."

Người trả lời Seo Ji-won đang rụt rè hỏi không phải là tôi, mà là Shim Ju-yeong.

Shim Ju-yeong lẳng lặng xuất hiện từ lúc nào, dùng ngón cái chỉ qua vai mình.

Theo hướng Shim Ju-yeong chỉ.

"Có chuyện gì thế này?"

PD Kang đang chạy tới, mái tóc đuôi ngựa bay phần phật.

Theo sau là biên kịch Oh, PD Gấu, trợ lý 1, 2, 3, và dĩ nhiên.

Cả Yoo Ju-ha cũng nối đuôi theo.

'...Hôm nay có ghi hình yên ổn được không đây trời.'

Lo thấy bà cố luôn ấy chứ.

______________

"Thế nên tình hình hiện tại là như vậy ạ."

Tôi tập hợp đội sản xuất lại rồi giải thích đầu đuôi sự việc.

Tuy nhiên, chẳng ai dễ dàng tin ngay được.

Trong số đó, người khó tin nhất không ai khác chính là tôi.

Vì hai người kia đang quá kích động nên chỉ còn mình tôi là người có thể giải thích tình hình.

Dù là bất đắc dĩ phải truyền đạt lại, kiểu như ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng tôi cũng đâu phải người trong cuộc, nên đương nhiên không thể khiến tất cả mọi người hiểu được.

"Nhưng mà anh Eun-tae, sao anh lại biết rõ như vậy?"

Đấy, xem kìa.

Vặn vẹo ngay.

"Tôi là nhân chứng và cũng là người có liên quan."

"Nhân chứng thì tôi hiểu, nhưng người có liên quan là sao?"

"Giám đốc Park Ju-hee là chị ruột của giám đốc công ty chúng tôi."

Tôi lặp lại y chang những gì đã nói với Park Jeong-hoon.

Phản ứng cũng không khác mấy so với lúc nói với Park Jeong-hoon.

Thậm chí bên này còn làm quá hơn.

"Gì cơơơ? Không thể nào! Trời đất ơi sao lại có chuyện như vậy được!"

Đặc biệt là phản ứng của PD Kang.

Trong khoảnh khắc, cô ấy suy sụp một cách kịch liệt cứ như đang diễn kịch.

PD Kang vò đầu bứt tóc bằng cả hai tay rồi đứng bật dậy.

Rồi không chút ngần ngại, hỏi Choi Jun-yong và Park Jeong-hoon.

"Lời của Eun-tae nói có đúng sự thật không?"

"......"

"......"

"Không trả lời à?"

Rầm!

PD Kang chống nạnh, không nhịn được nữa mà dậm chân.

Trước khí thế của PD Kang, cả hai tên kia đều run lên.

"Đúng sự thật ạ. Tất cả đều là sự thật."

Người trả lời trước là Park Jeong-hoon.

Đôi mắt nhìn Choi Jun-yong đỏ ngầu vì tức giận.

"Hắn biết tôi tìm được cơ hội đổi đối thủ nên đã cố tình tiếp cận tôi. Còn hỏi tôi có biết Trưởng phòng Park nổi tiếng không nữa."

"Ha, đúng là nực cười."

Choi Jun-yong, nãy giờ vẫn im lặng, tặc lưỡi vẻ như không thể tin nổi.

Dĩ nhiên là diễn rồi. Mà còn là diễn dở tệ nữa chứ.

Choi Jun-yong làm một động tác cường điệu rồi vắt chéo chân.

'Ngắn cũn.'

Tỷ lệ cơ thể của Choi Jun-yong vẫn là một bí ẩn.

Những người khác có vẻ cũng thấy vậy.

Khắp nơi, mọi người phải lấy tay che miệng để không bật cười.

Chỉ có Choi Jun-yong là vẫn thản nhiên như đang ở một thế giới khác.

"Mọi người thử nghĩ xem. Chẳng lẽ chỉ vì một cơ hội cỏn con mà tôi lại đi làm cái trò vô lý như vậy sao?"

"Nhưng anh Choi Jun-yong đã dùng cơ hội đó còn gì?"

"Cái đó thì..."

Dù bị PD Kang nói trúng tim đen, Choi Jun-yong vẫn không hề nao núng, cười một cách trơn tru.

"Vì đó là thứ tôi tìm được mà."

"......"

Wow, thằng cha này là cái giống ôn gì vậy trời?

Lì hơn trâu nữa, thấy ghét!!!

Xin rút lại lời nhận xét diễn dở lúc nãy.

Không phải diễn dở, mà là diễn nhập tâm theo trường phái Method đấy.

"Với lại, tôi không quen biết vị Trưởng phòng Park nào cả. Vậy thì làm sao mà giới thiệu được chứ."

"Nói dối! Rõ ràng hắn đã đưa danh thiếp cho tôi. Đây là bằng chứng!"

Park Jeong-hoon lục tung túi quần rồi lôi ra một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp đã nhàu nát.

"Còn có cả nhân chứng nữa mà!"

Nói rồi, cậu ta chỉ về phía tôi.

Choi Jun-yong không một chút nao núng, nói ra những lời như đã chuẩn bị sẵn.

"Lúc đó là ban đêm đúng không. Khoảng cách cũng khá xa. Eun-tae dù thị lực có tốt đến mấy cũng không thể chắc chắn 100% được, phải không?"

Nói rồi, hắn ngấm ngầm đổ trách nhiệm sang phía tôi.

"Hay là hai người thông đồng với nhau để vu khống tôi?"

"Không phải! Hắn đưa danh thiếp cho tôi rồi còn bảo nếu muốn gặp Trưởng phòng Park thì phải chuẩn bị sẵn một khoản 'lót tay' kha khá nữa!"

"Thế thì sao? Tôi đã nhận số tiền đó à? Có bằng chứng không?"

Logic của Choi Jun-yong rất đơn giản.

Tôi (có ý định nhận chứ chưa) nhận.

Vậy nên không có vấn đề gì. Không có vấn đề gì thì cũng không có tội.

Trước những lời khẳng định chắc nịch của Choi Jun-yong, PD Kang và các nhân viên bắt đầu lung lay.

Tiếng xì xầm ngày càng lớn, sắp lấp đầy cả phòng chờ.

'Không phải Choi Jun-yong mà là mình sắp bị biên tập sạch rồi đây này.'

Đúng như lời Choi Jun-yong nói, không có bằng chứng.

Nếu không lật ngược được tình thế ở đây, tất cả sẽ biến thành một màn kịch tự biên tự diễn của tôi và Park Jeong-hoon.

Dù có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được cách nào hợp lý để giải quyết cái tình huống khốn nạn này.

"Kia ạ."

Lúc đó, một nhân viên nào đó giơ tay.

"Thay vì đứng đây cãi nhau, sao chúng ta không kiểm tra lại camera an ninh đã lắp đặt nhỉ?"

Gương mặt ló ra có chút quen quen.

Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ...

"Hôm đó tôi cũng nhìn thấy anh Kwon Eun-tae."

"......!"

Đó là cô trợ lý đạo diễn số 2, người cực kỳ ghét thuốc lá.

_______________

Phòng an ninh bên trong tòa nhà ký túc xá của đội sản xuất.

"Đúng rồi. Anh Jeong-hoon đã nhường cơ hội cho anh Jun-yong."

"Anh Choi Jun-yong cũng có đưa gì đó cho anh Park Jeong-hoon."

Trái ngược với cái biển tên "Phòng An ninh" hoành tráng, bên trong trông giống một cái nhà kho hơn.

Đủ thứ đồ linh tinh và thiết bị quay phim vứt lung tung bừa bãi.

Không gian vốn đã chật chội nay càng thêm ngột ngạt vì có nhiều người tụ tập.

Chiếc máy tính lưu trữ video CCTV bị nhét vào một góc kẹt nhất trong số các góc kẹt.

Phó đạo diễn số 2, người nổi tiếng với biệt danh "sứ giả truyền bá không hút thuốc", nhanh chóng tìm và phát lại file gốc được ghi hình vào đêm đó.

Kết quả là, bằng chứng về giao dịch ngầm giữa hai người lộ ra rõ mồn một, không thể chối cãi.

Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, tôi nhìn chằm chằm để không bỏ lỡ giây phút Choi Jun-yong dao động.

Ai mà ngờ được ở một bãi đất trống hoác, chỉ có vài cái container dựng tạm bợ lại được lắp CCTV chứ.

Đúng là lũ người nhà đài.

Trông có vẻ lơ là vậy thôi chứ cũng có lúc cẩn thận đến từng chi tiết.

‘Đến mức này thì Choi Jun-yong cũng không thể chối bay chối biến được nữa đâu.’

Tôi chắc chắn như vậy.

"Chỉ dựa vào cái viên nang đó mà mấy người dám nói là cơ hội đổi đối thủ thi đấu hả? Cái tôi đưa cho Jeong-hoon là danh thiếp của Trưởng phòng Park đó thì sao? Mắt mọi người tinh thật đấy."

Như để chế nhạo sự chắc chắn của tôi, Choi Jun-yong lập tức phản bác.

Mà còn với giọng điệu đầy mỉa mai.

"Anh nên thừa nhận đi thì hơn. Chính anh là người hiểu rõ nhất mình đang cố chấp phải không."

"Không, tôi không biết gì hết?"

PD Kang ôn tồn khuyên giải, nhưng Choi Jun-yong vẫn trơ tráo đáp lại.

Hắn ta hành xử như thể đã từ bỏ việc tham gia chương trình rồi vậy.

Chừng nào Choi Jun-yong còn không thừa nhận, rất khó để bác bỏ lời của hắn.

Vì đúng nghĩa là một đêm tối đen như mực, nên chỉ có thể xác định được hình dáng một cách tương đối.

Dù vậy, tôi vẫn dán mắt vào màn hình, hy vọng rằng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Tôi có cảm giác như mình có thể vẽ lại viên nang nhỏ hơn lòng bàn tay kia ngay cả khi nhắm mắt.

‘Khoan đã. Lẽ nào...’

Hàng chục viên nang tôi đã thấy trong mấy ngày qua đồng loạt hiện ra trong đầu.

Trong số đó, những viên nang có cùng màu sắc và hoa văn... tuyệt nhiên không có một cái nào.

"Cho hỏi trong số các viên nang có cái nào bị trùng không ạ?"

"Hử?"

"Hình dáng ấy ạ. Màu sắc và hoa văn. Trong số những cái tôi thấy và sở hữu thì không có cái nào trùng lặp cả."

PD Kang nhíu mày ngẫm nghĩ lời tôi nói, rồi búng tay một cái như thể vừa nhớ ra điều gì.

"Đúng rồi, đúng rồi! Biên kịch Oh cực ghét việc dùng lại đạo cụ nên đã đích thân ra chợ Dongdaemun để chọn mua đấy."

PD Kang nắm vai biên kịch Oh lắc qua lắc lại.

Biên kịch Oh, người mỏng manh như búp bê giấy, thừa nhận.

"Tôi đã cố gắng hết sức để không bị trùng. Thỉnh thoảng có cái giống nhau thì tôi cũng dán sticker khác nhau lên rồi, nên có thể coi là không có cái nào hoàn toàn giống hệt đâu."

Bình Luận (0)
Comment