Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 55

[EcL:pse - The 1st Mini Album "New World" Voice Teaser #1]

Một thời điểm không thể ngờ tới, tại một nơi không thể ngờ tới. Trong mơ tôi cũng không nghĩ mình sẽ được xem teaser của EcL:pse dưới dạng một quảng cáo TV.

Cảm giác choáng ngợp khi nghe bản demo mà nhạc sĩ Jo gửi, giờ đây được tái hiện một cách hoàn hảo qua hình ảnh MV teaser.

Những dòng chữ trên màn hình tan biến. Một đêm lạnh lẽo, buốt giá. Sự cô đơn sâu thẳm lang thang trên những con phố đô thị. Bóng hình nhuốm màu bi thương.

Vết thương bị che lấp bởi bóng tối. Một giọt máu chảy xuống từ đầu ngón tay trắng muốt. Giọt máu rơi xuống như một giọt nước mắt, tạo nên những gợn sóng lan tỏa.

Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc đó. Vầng trăng đỏ từ từ nhô lên như mặt trời. Trên nền những hình ảnh mang tính biểu tượng được đan xen một cách nhanh chóng.

Tiếng trống dồn dập, thôi thúc. Tiếng đàn dây ai oán cất lên theo nhịp điệu như đang gào thét.

Quá khứ và hiện tại giao thoa, hiện tại và tương lai hòa quyện.

Một khoảnh khắc thoáng qua giữa không gian và thời gian hỗn loạn. Những bóng người xuất hiện rồi tan biến như ảo ảnh. Nơi họ đi qua, thành phố biến thành đống tro tàn.

– Chỉ một người duy nhất

Ánh sáng đỏ dưới chân họ dần phai nhạt.

– Chỉ vì một mình người mà thôi

Lời kể thì thầm, u uất chồng lên nhau.

Từng câu, từng chữ, cùng một nhịp thở.

Những hòa âm bất quy tắc dần tìm về đúng vị trí của nó.

– Hãy nhớ lại ký ức này

Như một lời thôi miên, một cái búng tay.

Màn hình cận cảnh bị lật ngược.

Chiếc camera rơi lăn lóc trên mặt đất, chiếu rọi con phố vắng tanh.

Một con phố tĩnh lặng như thể mọi thứ đã biến mất không dấu vết.

Giữa tiêu điểm ngày càng mờ ảo.

Một bàn tay đột ngột vươn ra, che lấy ống kính.

Cả màu sắc lẫn âm thanh đều tan biến như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Cứ như thế, 1 giây, 2 giây...

Ngay lúc tưởng chừng video đã kết thúc.

– Time to time, ta băng qua đêm dài

Thời gian vẽ nên bóng hình người (Midnight)

Thế giới mới nơi vầng trăng đỏ lên ngôi

Bất chợt, một giọng hát solo vang lên.

Màn hình vẫn tối đen.

Khuôn mặt không hề lộ diện.

Chỉ duy nhất một giọng hát sống động lạ thường.

– Thirst, đôi môi khô khốc thì thầm

Hãy dừng lại dòng thời gian trôi như hai đường thẳng song song

Không cần cả nhạc đệm.

Vì hơi thở, nhịp điệu, và cảm xúc đã thay thế cho tiếng nhạc cụ.

Chất giọng nghe có vẻ bình thản nhưng thực chất lại chứa đựng vô vàn cảm xúc.

Dù có kìm nén, bóp méo cũng không thể che giấu.

– Lạc hoa lưu thủy, mãi mãi được ghi nhớ

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống một cách trong trẻo, đặt một dấu chấm hết.

Ngay sau đó, một vầng trăng tròn đỏ rực, một nửa bị che khuất bởi bóng tối, hiện lên.

Biểu tượng của EcL:pse chồng lên trên đó.

Và đó là kết thúc.

[ Sắp ra mắt......]

[Tập 1 sẽ được phát hành sớm trên ứng dụng A+ vào 12 giờ trưa tuần sau! Rất mong nhận được sự quan tâm và yêu mến của quý vị khán giả.]

Một dòng phụ đề quảng bá lịch phát sóng đầu tiên cũng chạy qua.

30 giây dài như 30 phút trôi qua.

Màn hình nhanh chóng được lấp đầy bởi một quảng cáo khác.

Không biết đã bao nhiêu đoạn quảng cáo thay đổi.

Thế nhưng các thành viên vẫn chưa thể thoát ra khỏi dư âm.

"Mọi người ơi? Cảm nghĩ của mọi người sau khi xem teaser thế nào ạ?"

Đội ngũ sản xuất có vẻ không đợi được nữa, chủ động hỏi trước.

Nhưng làm gì còn tâm trí đâu mà trả lời.

"......"

"...Mọi người ơi?"

Hỏi mấy lần vẫn không có ai đáp lại.

Vì tất cả đều đang trong trạng thái chết lặng.

Teaser còn tuyệt hơn cả mong đợi, không, phải nói là vượt xa sức tưởng tượng.

Phong cách dàn dựng độc đáo đặc trưng của đạo diễn Shin đã thực sự tỏa sáng.

Cái tên "Shin Mi-byeon" (Thần Điên) đã được chứng minh một cách xuất sắc.

Vì lịch trình gấp rút nên việc quay phim phải tiến hành khi chỉ mới có bản demo.

Dù đạo diễn Shin và nhạc sĩ Jo đã hợp tác ăn ý nhiều lần, nhưng không thể không lo lắng.

Nhất là sau khi nhạc sĩ Jo vì quá tâm đắc mà quyết định nhận sản xuất toàn bộ album lần này cho EcL:pse.

Biết ơn thì có biết ơn, nhạc sĩ Jo đúng là ân nhân cứu mạng của EcL:pse thật, nhưng...

Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại trở nên lớn hơn so với dự tính.

Kéo theo đó là những nỗi lo. Lý do thì rất phức tạp. Nhưng nếu phải chọn ra một lý do chính. Thì đó là sự hiểu biết của nhạc sĩ Jo về ngành công nghiệp idol.

Đúng như lời đạo diễn Shin, nhạc sĩ Jo hiện tại là một "cổ phiếu xanh" được săn đón, giá trị không ngừng tăng.

Tất nhiên, như lời nhạc sĩ Jo nói, chủ yếu là trong lĩnh vực quảng cáo và phim ảnh.

Điều đó cũng rất đáng nể. Đáng nể thật, nhưng…

Trong lĩnh vực idol, hay rộng hơn là nhạc đại chúng, thì thực ra anh ấy chẳng khác nào một tân binh cũ chưa được kiểm chứng.

Điểm chung duy nhất là đều làm về âm nhạc.

Ngoài ra, chẳng thể tìm thấy điểm giao nào khác với nhạc đại chúng.

Tất nhiên, cũng không thể rạch ròi phân biệt giữa idol và nghệ sĩ.

Vì trong ngành này cũng tồn tại những album được mệnh danh là "kiệt tác".

Nhưng nói thẳng ra đi. Đó là khi nó bán chạy, khi nó thành hit thì mới được nói thế chứ?

Một album chẳng ai nghe, chẳng ai mua mà cứ tâng bốc nó lên là kiệt tác thì chỉ là một kiểu "thắng lợi tinh thần" mà thôi.

Thứ còn lại sau "thắng lợi tinh thần" chỉ là những album không bán được, bị vứt xó trong kho, bám đầy bụi, và khoản nợ tăng lên tương ứng.

Vì vậy, đáng tiếc là tôi không có ý định "thắng lợi tinh thần". Nói đúng hơn là tôi không có thời gian, cái nhiệm vụ hệ thống K đưa ra còn đang trước mắt kia kìa, đếm ngược thời gian liên hồi.

Từ giờ dù chỉ có thành công thôi thì con đường đến mục tiêu ấy vẫn còn xa vạn dặm.

Trong ngành này, bán được thêm một album, tăng thêm một bậc trên bảng xếp hạng âm nhạc, đó mới là thành công.

Ít nhất là trong giới giải trí, hạnh phúc đúng là được xếp theo thành tích và độ nổi tiếng.

Điều đó cũng có nghĩa là nhu cầu của tầng lớp người tiêu dùng chính rất khác nhau.

Nếu muốn thành công, thì việc đáp ứng nhu cầu của họ là điều hiển nhiên.

'Liệu nhạc sĩ Jo có thể chấp nhận điều đó không?'

Ngành quảng cáo cũng là một thị trường thương mại không kém phần khốc liệt.

Nhưng vấn đề mấu chốt là nhạc sĩ Jo có thể nhanh nhạy tiếp thu được "ngữ pháp" của nhạc đại chúng, một lĩnh vực có các mối quan hệ lợi ích phức tạp hơn nhiều, đến mức nào.

Khi họp với đạo diễn Shin, tôi cũng đã nhiều lần đưa ra ý kiến tương tự.

'Tính nghệ thuật cũng tốt, nhưng trên hết phải làm sao để bán được. Em muốn mọi người phải tò mò xem EcL:pse rốt cuộc là cái lũ nào.'

Lần nào câu trả lời nhận lại cũng như một.

'Tôi và Jojo sẽ tự lo, mấy người đừng có xía vào. Có thời gian đó thì đi đắp mặt nạ thêm một lần, hay đi mát-xa thông kinh lạc đi. Ngày nào mà mặt bị sưng lên thì đừng mong có quay phim quay phiếc gì hết, tự biết đường mà quản lý đi.'

Chỉ nhận lại được một trận "bão" mắng nhiếc.

Vì đạo diễn Shin mà tôi và các thành viên còn phải đăng ký cả một spa chăm sóc da.

Đó là một spa nổi tiếng ở Cheongdamdong, nơi một diễn viên nổi tiếng với làn da em bé và lỗ chân lông bằng sứ hay lui tới.

Chỉ riêng tôi đã có mấy trăm người xếp hàng chờ, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Yoo Ju-ha mà chúng tôi mới đăng ký được.

Thảo nào da của Yoo Ju-ha cứ tỏa ra hào quang thần thánh.

Tất cả đều là ân huệ có được nhờ tiền bạc, thời gian và công sức.

Không ngờ trong đời tôi lại có ngày bỏ tiền vào một nơi như thế để được hưởng sự chăm sóc "thiên thần" như Yoo Ju-ha.

Đúng là người ta phải sống lâu mới biết được nhiều chuyện.

Chuyện đó thì là vậy.

Mặt thì được thư giãn bằng liệu pháp dầu thơm, nhưng lòng thì không.

Tôi vừa là khách hàng, vừa là người trong cuộc, làm sao mà không quan tâm cho được.

Tâm trạng bất an của tôi chỉ dịu đi sau khi nhận được bản demo.

Bản demo lúc đó đã được thu âm hoàn chỉnh cả phần hát mẫu.

Không thể tin được một ca khúc chất lượng như vậy lại được hoàn thành chỉ trong 3 ngày.

Nói một cách thông tục thì đó là thứ âm thanh sặc mùi tiền. Đến mức tôi còn tự hỏi liệu mình có xứng đáng nhận một ca khúc tuyệt vời như thế này không?

Vì vậy, khi đến phòng thu của nhạc sĩ Jo một lần nữa để thu âm.

Tôi đã căng thẳng một cách không hề giống mình.

Không ngờ mình lại không nhận ra một người tài năng như vậy mà còn dám nghi ngờ.

Nếu anh ấy bảo tôi quỳ xuống tạ tội, có lẽ tôi cũng sẵn sàng làm.

Ít nhất là cho đến trước khi tôi bước vào phòng thu và cất câu hát đầu tiên, tôi vẫn nghĩ vậy.

Bình Luận (0)
Comment