Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 80

"Từ nay về sau, dù chết cũng sẽ chết trên sân khấu. Cho đến lúc đó, xin hãy dõi theo Kwon Eun-tae của EcL:pse!"

Tôi nghĩ rằng nếu là Kwon Eun-tae, cậu ấy sẽ nói những lời như vậy trong khoảnh khắc này. Vì bây giờ tôi không phải Kim Woo-hyun, mà là Kwon Eun-tae.

Là một idol đứng trên sân khấu, những lời này là hoàn toàn bình thường, sẽ không ai thấy lạ đâu.

Khi tôi kết thúc bài phát biểu.

"Cảm ơn quý vị khán giả đã đồng hành cùng hành trình của

Yoo Ju-ha kết thúc lời chào cuối chương trình.

"Cảm ơn quý vị đã đồng hành cùng hành trình của chúng tôi. Tuần sau, chúng tôi sẽ trở lại với video hậu trường. Tạm biệt!"

Yoo Ju-ha tung thẻ dẫn show vào không trung, dang hai tay lên và xoay tròn.

Máy quay bắt Yoo Ju-ha cũng dần lùi xa rồi nét.

Và cứ thế, sân khấu chung kết của ‘Shoot The Money’ đã chính thức khép lại.

Một lúc sau, tín hiệu kết thúc chương trình trực tiếp được đưa ra.

Ngay lập tức, các thí sinh vây quanh tôi.

"Anh, chúc mừng anh!"

"Chúc mừng!"

"Ch, chúc… Chúc mừng anh!"

Giữa tràng pháo tay chúc mừng rộn ràng, một tiếng còi báo động vang lên.

Seo Ji-won sụt sịt khóc nức nở.

"Ai không biết lại tưởng anh Ji-won thắng giải đấy chứ."

"Đúng là vậy mà."

Nước mắt đang chực trào ra bỗng rút lại.

Thay vào đó.

Thịch.

"Anh Eun-tae!"

"Eun-tae! Anh không sao chứ? PD ơi, ở đây!"

"Á! Eun-tae sao thế này? Chết rồi à? Không thở nữa à?"

Ai bảo chết chứ.

Một người đang sống sờ sờ ra đây.

Chỉ là tôi đã trở lại thực tại và sự căng thẳng đã được giải tỏa thôi.

Dù dư chấn hơi mạnh một chút.

Thân thể tôi tự động mất hết sức lực, không theo ý muốn.

Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đang choáng váng và loạng choạng.

Hóa ra, tôi đã ngã gục xuống sàn và đang dần mất đi ý thức.

'Mẹ kiếp, cái mồm điêu này.'

Sao lại nói là sắp ngất chứ?

Đừng quên. Ăn nói cẩn thận mọi lúc mọi nơi.

Dù sao thì, nằm trên cáng vẫn tốt hơn là bò bằng bốn chân xuống.

… Tốt hơn, đúng chứ?

Dù sợi ý thức cuối cùng đang đứt đoạn, tôi vẫn bật cười khúc khích.

[(Thì thầm) Kim Woo-hyun, anh có ổn không?]

[Thằng điên. Cười sặc sụa.]

Bỏ lại lời cằn nhằn của K và Han Mu-yeong.

Tầm nhìn của tôi bị chặn lại, và màn đêm buông xuống.

_________________

[Người chiến thắng Kwon Eun-tae "Ngày nào cũng kiểm tra tài khoản, 100 triệu won tiền thưởng vẫn chưa về."]

[Kwon Eun-tae và các em. EcL:pse đếm ngược đến comeback mini album đầu tiên.]

[ Nhóm đàn anh tránh ra! OtoZ, EcL:pse, Glory Earth nhóm đàn em ra sân đây! ]

Vừa mới kết thúc show đã có vô số lời mời phỏng vấn ồ ạt đến. Tôi lần đầu tiên biết ở Hàn Quốc lại có nhiều trang tin tức trực tuyến đến vậy.

Dù đã cố gắng hết sức vì danh tiếng của Kwon Eun-tae và EcL:pse, nhưng nhìn cái kiểu đặt tiêu đề, tôi lại thấy hoài nghi liệu có cần thiết phải cố gắng đến thế không.

Cứ nói đâu đâu, họ cũng viết lại sai lệch.

Có phải họ đang thi xem ai viết dở hơn không?

Tôi biết rằng lượt xem bài báo tỷ lệ thuận với thu nhập.

Vì vậy, tôi cũng biết rằng phải giật tít thật sốc để thu hút sự chú ý của mọi người.

Chuyện của tôi thì không sao, nhưng họ lại coi các thành viên như vật làm nền thì có hơi quá đáng.

Tôi đã bảo đại diện yêu cầu họ sửa lại, nhưng sau đó thì không có thời gian để kiểm tra nữa.

Thật khó tin, EcL:pse bỗng trở nên bận rộn đến chóng mặt.

Công tác chuẩn bị comeback gần như đã hoàn tất.

MV cũng đang trong giai đoạn hậu kỳ.

Việc quay show ‘Đột Kích Match Up’ cũng chỉ còn buổi showcase chung và sân khấu comeback trên các chương trình âm nhạc.

Cái làm chúng tôi bận rộn lại là các lịch trình biểu diễn.

Từ các lễ hội địa phương cho đến các sự kiện của các tập đoàn lớn, lời mời cứ thế đổ về.

Hiệu ứng của chương trình đúng là tốt thật.

Mặc dù đúng ra thì nên giữ mình trước khi comeback, nhưng đó chỉ dành cho các idol hạng A thôi.

Một tân binh xuất thân từ công ty nhỏ như EcL:pse thì được mời là phải cảm ơn và đi ngay.

Không có quyền chọn bãi nào ngon bãi nào dở.

_________________

"Oa, đây là lần đầu tiên em đến trụ sở Eunsung đó!"

"Ưm, mùi của đại gia đây rồi~."

Trời ơi, mùi đại gia gì dưới tầng hầm B3 của tòa nhà chứ?

Hôm nay, chúng tôi được mời làm ca sĩ khách mời tại Lễ trao học bổng Eunsung do Quỹ học bổng Eunsung tổ chức.

Và tại sự kiện này, tôi đã gặp một người không ngờ tới.

"Lâu rồi không gặp, Kwon Eun-tae? Thắng giải nên trông rạng rỡ hẳn nhỉ."

Đó là Choi Jun-yong với mái tóc vuốt ngược hai mái.

"……."

_________________

10 phút trước khi gặp Choi Jun-yong.

Các thành viên tò mò nhìn quanh khán phòng.

Tôi đã đến đây vài lần trước nên không quá xúc động.

À thì, cũng có chút bồi hồi.

Lần đầu tiên tôi nhận được học bổng Eunsung là năm nhất đại học, vậy mà đã 10 năm rồi.

'Thời gian trôi nhanh thật.'

Khi đó, tôi cũng hoa mắt chóng mặt khi chiêm ngưỡng tòa nhà trụ sở Eunsung hoành tráng này.

Đã khá lâu rồi tôi mới trở lại, nhưng nội thất bên trong không thay đổi nhiều, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ.

Có lẽ vì vậy.

Có một cảm giác hoài niệm khó tả.

Gia đình Eunsung mà biết chắc sẽ cười khẩy vì tôi "làm màu".

Mà, tôi cũng thấy buồn cười thật.

Cảm thấy hoài niệm ở trụ sở của một tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc.

Nói tôi là "phần tử" trung thành của Eunsung thì tôi cũng chịu.

Không biết tại sao, nhưng tôi lại nhớ về những ngày tháng đó, nên có vẻ tôi trở nên đa cảm khác thường.

'Tôi không ngờ mình lại quay lại đây.'

Và càng không thể tưởng tượng được rằng mình lại đến đây để biểu diễn chúc mừng với tư cách một idol, chứ không phải một sinh viên nghèo khó được nhận học bổng.

Dù sao thì, cũng là nhận tiền từ Eunsung cả thôi.

Người cho tiền thì là người tốt.

Thế nên Eunsung là công ty số 1 vĩnh viễn trong lòng tôi.

Thật ân huệ, thật ân huệ.

Lần đầu tiên sau bao lâu, lòng tôi ấm áp trở lại.

Cũng không phải là không hối hận vì đã không xin vào Eunsung thay vì đài truyền hình.

Nếu khi đó không nổi hứng làm chuyện tào lao, có lẽ tôi đã yên phận nhận học bổng từ Eunsung và sống một cuộc sống êm đềm rồi.

Trong lúc tôi đang tiếc nuối về những ngày đã qua, miệng cứ chép chép thì.

"Xin chào. Tôi là Kim Sang-beom từ Quỹ học bổng Eunsung, người sẽ hỗ trợ buổi lễ hôm nay. Các thành viên EcL:pse, tôi sẽ hướng dẫn các bạn đến phòng chờ. Mời đi lối này."

Một chú tầm 40 tuổi mặc vest chỉnh tề bỗng xuất hiện không một tiếng động.

Mái tóc vuốt ngược không cho phép một sợi tóc con nào lệch lạc. Động tác dứt khoát. Trông không có vẻ gì là sơ hở.

Sao mà trông quen quen nhỉ...

Không. Quen quen cái quỷ gì.

Hoài niệm quá rồi đó. Tỉnh táo lại đi nào, bản thân ơi.

"Có vấn đề gì sao?"

"À không. Chỉ hơi ngứa một chút thôi. Không cần để ý đâu."

"Trời ơi. Bảo rồi, phải tẩy trang kỹ vào chứ. Không biết là da dẻ dù có chăm sóc cũng có thể tàn tạ chỉ trong chớp mắt sao?"

Tôi vỗ vào má chát chúa, lập tức nhận được phản ứng từ mọi phía.

Trong đó, thứ khó chịu nhất đương nhiên là của Kim Woo-jung.

"Biết rồi. Biết rồi thì im miệng đi."

"Hả. Quá đáng. Eun-tae à, cậu xấu hổ vì tôi sao? Quan hệ của chúng ta chỉ đến thế thôi sao? Hức hức!"

Tôi không thèm trả lời những lời vô nghĩa của Kim Woo-jung, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Đừng có nhìn vào mắt nhau. Nghe thấy tiếng cười khúc khích của mấy đứa tự cười với nhau ở bên cạnh. Nắm đấm siết chặt run lên bần bật.

‘Kiểu gì tôi cũng phải khóa cái miệng ba hoa đó lại cho bằng được.’

Đến chỗ phòng chờ, tôi hạ quyết tâm.

Và hắn ta ở đó.

"Xin lỗi, nhưng vì vấn đề sửa chữa nội bộ, các bạn sẽ phải dùng chung phòng chờ với ca sĩ nhạc trot Choi Jun-yong. Có được không ạ?"

"Được..."

"Được chứ. Chúng tôi thân nhau mà. Đúng không, Eun-tae?"

Cái tính cách cắt ngang lời Gong Seon-woo là thế đó.

Choi Jun-yong. Không ngờ lại gặp lại hắn nhanh đến vậy.

Có lẽ thế giới này đúng là kỳ lạ thật.

___________________

"Đúng là camera truyền hình có khác. Giờ nhìn mặt cũng được mắt hơn rồi đó."

"...Anh cũng trông tốt đó ạ."

"Tôi thì có gì mà không tốt chứ? Hahaha."

Choi Jun-yong cười phá lên như thể tỏ ra ngầu.

Cộng thêm việc hắn cười bằng hơi bụng khiến phòng chờ vang dội.

'À, hắn ta đang dùng riêng phòng chờ sao.'

Tôi không khỏi cau mày.

Tôi không muốn nói chuyện một lời nào với kẻ lừa đảo này.

"Vậy anh nghỉ ngơi đi."

"Ê, làm gì mà khách sáo thế. Thật vô tình quá."

Vô tình? Nói buồn cười thật.

Loại như hắn thì đến một mẩu ChocoPie tôi cũng không muốn cho, méo thân!

Két… rẹt!

Vừa hay nhìn thấy tấm bình phong di động, tôi nhanh tay kéo nó lại.

"Các thành viên của chúng tôi hơi nhát người. Cứ ở gần người lạ là lại bị lên cơn đó ạ. Vậy nhé."

Bình Luận (0)
Comment