Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 83

"Xin lỗi, nhưng tôi phải quay lại sự kiện ngay bây giờ. Tôi xin phép đi trước có được không ạ?"

"À, xin lỗi. Mời anh vào. Cảm ơn vì đã mời chúng tôi hôm nay."

"Không có gì. Chúng tôi mới là người phải cảm ơn vì đã nhận lời mời. Nếu có cơ hội, mong sẽ gặp lại. Vậy nhé."

Nhờ có anh Kim Sang-beom xen vào mà Gong Seon-woo có thể tự nhiên buông tay ra.

Người đàn ông nhìn Gong Seon-woo đang làm việc như thể rất ngạc nhiên, mắt không chớp lấy một cái.

Ngay sau đó, anh Kim Sang-beom quay trở lại làm việc.

Quản lý đã xuống trước để khởi động xe.

Chỉ còn lại người đàn ông, Gong Seon-woo và EcL:pse đang đứng đối mặt nhau trong sự gượng gạo.

Gong Seon-woo liếc nhìn các thành viên.

Vẻ mặt cậu ấy như muốn nói rất nhiều điều.

"Xin lỗi, nhưng tôi đi trước được không? Cậu thấy đấy, tôi không đi một mình."

"Sao đã đi rồi? Này, chúng ta gặp nhau chưa được 5 phút mà."

"À, anh quản lý cũng đang đợi ở dưới…."

Khi Gong Seon-woo định từ chối một cách khéo léo, người đàn ông bất ngờ nhăn mặt.

Vẻ mặt hoàn toàn khác với khi cười tươi.

"Cái gì, Gong Seon-woo. Cậu đang làm bộ làm tịch nghệ sĩ với tôi đấy à?"

"Ơ? Cái đó là sao…."

"Thôi đi mà, chỉ 10 phút thôi, không, đúng 5 phút thôi. Có vậy cũng không được sao?"

Người đàn ông liên tục ngắt lời Gong Seon-woo.

Rồi tựa tay lên vai Gong Seon-woo, nói với giọng ra lệnh chứ không phải cầu xin.

"Các thành viên nhóm anh Seon-woo cũng không sao chứ? Tôi với cậu ấy lâu lắm rồi mới gặp lại nên mọi người thông cảm nhé."

Cũng tương tự với các thành viên.

Đó không phải là lời xin phép, mà là một lời thông báo thách thức.

Các thành viên không nói được lời nào trước người đàn ông ngang ngược đó.

Họ chỉ đảo mắt nhìn Gong Seon-woo.

Nhìn cậu ta thì có ích gì chứ.

Tôi đã nói rồi mà.

Bọn này nhát người lắm.

Gong Seon-woo thở dài thườn thượt, xin lỗi các thành viên.

"Ở đây mãi thì hơi khó, chúng ta chuyển chỗ khác đi."

"À, cái đó không được. Tôi cũng phải vào ngay đây. Sinh viên đại học là suất cuối cùng nên mới ra ngoài một lát."

"... Cậu, đã đi học đại học rồi sao."

Tôi đã định né chỗ cùng các thành viên vì ngại nghe chuyện riêng tư của người khác như những bao tải bị bỏ quên.

Sẽ là như thế nếu cuộc trò chuyện của hai người không đi theo một hướng khó hiểu.

Tôi mặc kệ những ngón tay chọc vào sườn mình, vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ.

'Cứ nói nữa đi.'

Một suy nghĩ xấu xa chợt nảy sinh.

"À, năm thứ 3 của tôi, trường mình đã giành chức vô địch đó. Nhờ vậy mà tôi được ưu tiên xét tuyển thẳng, tha hồ chọn trường."

"... Ra vậy."

"Tiếc thật. Giá mà cậu không chuyển trường thì đã cùng tôi được hưởng lợi rồi."

Người đàn ông không biết có gì mà cứ nói được câu nào là cười khúc khích câu đó.

"Tôi không học thể chất mà học giáo dục thể chất nên năm sau sẽ đi thực tập sư phạm. Buồn cười nhỉ? Người thực sự muốn làm giáo viên lại là cậu cơ mà. Không ngờ tôi lại sắp được gọi là thầy giáo."

"Cậu cũng làm tốt mà."

"Đúng vậy. Ngay cả Gong Seon-woo, người từng thẳng thắn như thế, giờ cũng làm thần tượng chuyên đi móc túi mấy con bé. Thì làm sao mà tôi không làm được cái chức giáo viên cỏn con đó chứ?"

Người đàn ông nhìn Gong Seon-woo từ trên xuống dưới, bật ra tiếng cười khẩy.

Tôi biết ngay mà.

'Chắc chắn không chỉ một lần.'

Tôi chưa từng thấy ai tự tiện mà lại có thể ăn nói tử tế được.

Đi đi, Leader-nim! Tấn công đi, Gong Seon-woo!

Tôi đã mong Gong Seon-woo sẽ phản công thay cho các thành viên đang run rẩy không nói được lời nào.

'……?'

Phản ứng của Gong Seon-woo lạ quá.

"Cậu vẫn không thể nói chuyện một cách tử tế được nhỉ."

Gong Seon-woo rõ ràng không có ý định chiến đấu.

Giọng điệu cam chịu của cậu ấy lại khiến tôi mất hết sức lực.

Không, không phải là mất hết mà là đã mất rồi.

Chuyện gì thế này?

Bị nghe những lời nói vô nghĩa ngay trước mặt mà lại có thể bình thản như vậy sao?

"Bọn trẻ không tin khi cậu bảo làm thần tượng đâu. Nhưng nhìn thế này thì có vẻ cậu thực sự hợp với nó đấy."

"Cảm ơn. Tôi sẽ coi đó là lời khen."

"Cậu từ trước đã đẹp trai nên được nhiều cô gái yêu thích rồi mà. Phỏng vấn thì lúc nào cũng là cậu đại diện. Nhớ không? Lúc đó là thời hoàng kim của Seon-woo đó."

"Tôi phải đi rồi. Cậu cũng về cẩn thận nhé. Hôm nay gặp lại vui quá…."

"Cái gì? Gặp lại vui vẻ? Ha, thằng ranh này đúng là buồn cười."

Người đàn ông đút tay vào túi quần, huých vai Gong Seon-woo.

Rõ ràng là đang gây sự nhưng Gong Seon-woo không hề đáp trả.

"Này anh!"

Kim Woo-jung không thể chịu đựng hơn nữa và bước ra.

"Các cậu đừng xen vào. Đi xuống trước đi. Tôi sẽ theo sau ngay. Đừng nói gì với anh quản lý nhé."

Gong Seon-woo đưa tay ra ngăn lại.

"Gì vậy, làm bộ làm tịch trước mặt các thành viên sao? Thằng ranh này, thủ đoạn vẫn không thay đổi nhỉ."

"Xin lỗi nhưng…."

"Xin lỗi thì thằng khốn, đáng lẽ đừng làm chuyện đáng xin lỗi ngay từ đầu chứ."

"Này."

Vừa phải thôi.

Bọn chúng thì nhát người chứ tôi thì không đâu.

"Tôi không xin lỗi vì đã xen vào, nhưng 5 phút mà anh nói đã qua rồi đó? Anh không có khái niệm về thời gian à?"

"Ha, đây là cái gì nữa đây? Đệ tử của Gong Seon-woo à?"

"Đệ tử?"

Xem cái giọng điệu khó chịu của nó kìa?

"Hừ, trước khi bị tôi đấm thì cút đi."

"Jeong Han-yeong!"

Người đàn ông huênh hoang giơ tay lên.

Gong Seon-woo chắn trước mặt tôi và hét lên.

"Các cậu không đi nhanh lên sao? Thật sự không nghe lời anh hả?"

"Vâng."

"Ơ…?"

"Không nghe."

Hiện tại, Gong Seon-woo đang nhầm lẫn điều gì đó.

Người mà Gong Seon-woo nên giận không phải là tôi hay các thành viên.

Mà là Jeong Han-yeong trước mặt.

Tôi đẩy Gong Seon-woo, người đang trút giận một cách vô cớ, sang một bên.

"Hừm? Hahaha. Này, Gong Seon-woo. Cậu bị cả đệ tử coi thường sao? Thằng ranh này, tính tình bớt nóng rồi đấy nhỉ."

Jeong Han-yeong ôm bụng cười.

Ồ…. Sao có thể như vậy được chứ?

Nếu tính Jeong Han-yeong bằng tuổi Gong Seon-woo thì là 22 tuổi.

Không có chút cảm giác xa lạ nào.

Cái vẻ tự nhiên như thể cả đời chỉ chuyên bắt chước phong cách côn đồ trong phim hạng B vậy.

Đến mức đó thì không phải nên đi theo con đường côn đồ chuyên nghiệp sao? Một tài năng của giới côn đồ.

Nếu vậy thì bây giờ tôi phải uốn nắn lại thôi.

"Này, anh sinh viên kia."

Trước đó.

Côn đồ thì phải đối đầu với côn đồ.

Tôi triệu hồi dữ liệu côn đồ đã tích lũy suốt 30 năm qua.

Tư thế tự động trở nên bất cần, một chân chống.

"Ngày đẹp trời thế này đừng gây sự nữa, mỗi người một đường đi thôi."

"Thằng này lại nói cái gì nữa đây. Đã là đệ tử thì ngoan ngoãn cút đi."

Đệ tử, đệ tử, đệ tử.

"Cái thằng đệ tử này nghe mà hết cả hứng rồi. Tính chịu trách nhiệm thế nào đây?"

"Tôi, sao, phải, chịu, trách, nhiệm, cả, việc, thằng, đệ, tử, hết, hứng."

Chạm chạm.

Thằng côn đồ giả dùng đầu ngón tay đẩy trán tôi.

Là sinh viên thể thao và cũng là cựu vận động viên nên dù tôi có cố gắng chống cự thì cơ thể vẫn loạng choạng.

Nếu đã ra nông nỗi này thì tôi cũng đã có kế hoạch rồi.

Đúng lúc vị phán quan công lý xuất hiện.

"Jeong Han-yeong! Dừng lại!"

Trước khi Gong Seon-woo kịp nắm lấy tay thằng côn đồ giả.

Tôi đã nhanh hơn một bước, ngăn tay Gong Seon-woo lại.

"Eun-tae à? Sao nãy giờ cậu cứ…."

"Có chuyện gì ở đây vậy?"

Anh Kim Sang-beom xuất hiện trở lại.

Có lẽ nhận ra bầu không khí bất thường, anh Kim Sang-beom vốn cẩn trọng cũng trở nên nghiêm trọng.

Tôi hạ tay xuống khi thấy anh Kim Sang-beom nhanh chóng tiến đến.

"Sao các cậu vẫn chưa đi?"

"Cái đó……."

"Có chút cãi vã ạ."

Tôi nói thẳng toẹt ra khiến anh Kim Sang-beom tỏ vẻ khó hiểu.

"Tôi muốn các bạn giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện."

"Chi tiết thì chúng tôi cũng không rõ lắm. Anh này tự dưng nhận quen rồi gọi chúng tôi lại, rồi không nói không rằng lại động tay động chân với tôi."

"Này! Tôi khi nào…! Tôi động tay động chân hồi nào…!"

"Xin chờ một chút. Tôi sẽ nghe lời của bên này trước."

Jeong Han-yeong đang lớn tiếng chợt nhận ra điều gì đó, nhìn sắc mặt anh Kim Sang-beom rồi giảm âm lượng.

Lời nói cũng bị chặn lại bởi bức tường thép của anh Kim Sang-beom.

Môi trường này quá tốt để dồn Jeong Han-yeong vào đường cùng.

"Nếu kiểm tra CCTV, anh sẽ biết rõ tình hình hơn ạ."

CCTV thì ghi hình nhưng không ghi âm được.

Dù lời nói có khác nhau, nhưng tôi không hề bịa đặt gì cả.

Không cần CCTV, tôi đã tìm thấy một manh mối khác để chứng minh sự vô tội của mình.

"Nếu cần kiểm tra chéo, có lẽ anh có thể hỏi người đằng kia."

"Hớp…! Em không thấy gì hết!"

"Nói dối."

"Chị?"

Tôi và Yoon Hae-il cùng lúc thốt lên khiến lời nói bị lẫn vào nhau.

Chị? Chị nào?

Tôi quay sang nhìn Yoon Hae-il, thấy cậu ấy đang ngơ ngác nhìn về phía góc khuất nối với thang máy.

Ở đó có một người phụ nữ đã theo dõi – hay đúng hơn là lén nhìn – cảnh tượng này từ đầu.

Cô ấy đeo máy ảnh trên vai và thẻ phóng viên trên cổ.

"Chị sao lại ở đây?"

"...Haha. Chị đến làm việc chứ sao. Còn em thì sao?"

"Em cũng đến làm việc?"

"Đúng rồi. Chị đã quay màn trình diễn của em đó. ...Haha. Chị gửi ảnh cho em nhé?"

Đây lại là tình huống gì nữa vậy trời?

___________________

Tại một nơi không ngờ tới, từ một người không ngờ tới, tôi đã nhận được sự giúp đỡ không ngờ tới.

"Nhờ có chị phóng viên mà mọi việc được giải quyết dễ dàng. Cảm ơn chị."

"Tôi có làm gì đâu. Chỉ nói sự thật những gì đã thấy thôi mà."

Yoon So-ra.

Chị họ của Yoon Hae-il và là phóng viên của kênh tin tức giải trí 'Entertainment Channel'.

Với lời khai và bằng chứng ảnh của phóng viên Yoon, sự trong sạch của tôi không chỉ được củng cố.

Jeong Han-yeong đã trở thành một tên côn đồ rác rưởi chuyên gây sự ngay từ lần đầu gặp mặt.

Đúng như kế hoạch.

"Mà chị chụp ảnh lúc nào vậy?"

"Cứ thấy hiện trường tai nạn là ngón tay này tự động bấm máy. Kiểu như là tinh thần phóng viên vậy đó."

Ừm….

Dù là chị em họ đi nữa.

Tính cách của Yoon Hae-il và phóng viên Yoon khác nhau một trời một vực nhỉ?

Yoon Hae-il khẽ thở dài như thể đã quen với những lời khoe khoang của phóng viên Yoon.

'Cũng hiểu được.'

Dù sao đi nữa.

Bức ảnh mà phóng viên Yoon cho xem đã là điểm nhấn cuối cùng.

Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi của tôi đối lập với Jeong Han-yeong đang nhăn nhó như một kẻ phản diện trong phim hạng B.

Một khoảnh khắc được chụp một cách tinh tế.

Khuôn mặt anh Kim Sang-beom lập tức cứng lại khi nhìn thấy bức ảnh.

Sau đó thì mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán.

Jeong Han-yeong đi theo anh Kim Sang-beom như một học sinh hư bị kéo đến phòng giáo vụ.

Còn tôi và các thành viên thì được anh Kim Sang-beom nhớ đến là 'những thần tượng đáng thương bị gây sự hai lần trong một ngày'.

Bình Luận (0)
Comment