'Han Mu-yeong đó lại hài lòng với mình á? Tại sao?'
Thậm chí còn đe dọa sẽ cho tôi nếm mùi địa ngục nếu có chuyện gì xảy ra?
Thay vì vui mừng, tôi lại cảm thấy có gì đó bất an.
Hơn nữa, những lời cuối cùng anh ta để lại cũng khiến tôi bận lòng.
Như thể một chiếc xương cá vô hình mắc kẹt trong cổ họng.
Nó khiến tôi cực kỳ bận tâm.
Trên hết, tôi không muốn dính dáng đến những tồn tại siêu nhiên nữa.
Vì vậy, tôi quyết định phong ấn "Vé triệu hồi idol huyền thoại" trong kho đồ một thời gian.
Không cần thiết phải tự chuốc lấy phiền phức.
Hơn nữa, nếu triệu hồi ra một tên phiền phức hơn cả Han Mu-yeong thì….
'Ư….'
Tôi không muốn nghĩ đến nó nữa.
Dù sao thì đây cũng là một vật phẩm thưởng, có dùng cũng được, không dùng cũng không sao.
Nếu có thể, tôi muốn bán nó đi để bù đắp vào cái tài khoản đã bốc hơi của cơ thể thật của tôi.
[Kim Woo-hyun, điều đó là không thể.]
[…Ngài không hài lòng với món quà tôi đã tặng sao.]
[Tôi sẽ ghi nhận điều này cho lần sau.]
Không hiểu sao K lại có vẻ buồn bực.
Khiến tôi lại cảm thấy áy náy.
'Hơn nữa, không có cách nào lén lút bán hệ thống sao?'
Thấy tiếc khi để nó mục ruỗng như vậy, tôi tự mình suy nghĩ nhưng không tìm ra được giải pháp nào cụ thể.
Hơn nữa.
Trong tình hình chuẩn bị comeback, tôi có một mối lo khác.
'Khoảng cách kỹ năng với các thành viên.'
Sau khi tôi nhập vào, kỹ năng của Kwon Eun-tae đã phát triển vượt bậc trong thời gian ngắn.
Phần lớn là nhờ buff của hệ thống.
Đến mức các thành viên có nghi ngờ cũng không nói nên lời.
Cùng sống, cùng tập luyện, nhưng chỉ mình tôi kỹ năng tăng vượt trội, ngay cả tôi cũng thấy kỳ lạ.
Mặc dù các thành viên cũng đã tăng chỉ số trong thời gian qua, nhưng không có sự thay đổi đột phá như tôi.
Hiện tại thì chưa ai nói gì, nhưng nếu khoảng cách này cứ tiếp tục nới rộng, các thành viên sẽ sớm nhận ra thôi.
'Làm sao bây giờ.'
Chẳng lẽ tấm lòng của tôi đã được đền đáp sau bao ngày vắt óc suy nghĩ?
Một chức năng chưa từng có đã xuất hiện.
['Shadow' - Che mắt thiên hạ, nhưng nếu cần thì cứ dùng đi.]
…Cái mô tả vô lễ này là gì vậy.
Hình như có giọng nói của ai đó đang phát ra.
[Đó là do ngài tưởng tượng thôi.]
Nếu vậy thì, thôi vậy….
Khi xem xét kỹ hơn, đó là một cơ chế tương tự như việc tạo ra một bức màn đen để các thành viên không cảm nhận được sự khác biệt về kỹ năng giữa tôi và họ.
Tôi không hỏi gì thêm, lập tức kích hoạt nó.
Lúc đó tôi mới hiểu ý nghĩa của mô tả.
Dù là che mắt thiên hạ, nhưng đó lại là thứ tôi cần ngay lúc này.
Nhờ đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dù vậy, cũng không phải là hoàn toàn thoải mái.
'Sẽ tốt hơn nếu có thể sử dụng cửa sổ trạng thái của các thành viên nữa.'
Vừa nghĩ xong, K đã chen vào.
[Vì vậy tôi đã chuẩn bị một thứ.]
[Xin hãy chờ đợi.]
'Tên khốn này lại định làm trò gì nữa đây…!'
Tôi định nói là không cần, đừng bận tâm, nhưng đã chậm một bước.
Một máy đánh bạc xuất hiện trên cửa sổ trạng thái, và dù tôi không kéo cần gạt, nó vẫn tự quay.
Màn hình đánh bạc quay cuồng dần dừng lại, rồi phát ra ánh sáng chói lóa.
Ngay sau đó, tiếng kèn fanfare vang lên cùng với hiệu ứng âm thanh lanh lảnh.
[Chúc mừng! Đã phát hiện kỹ năng đặc biệt.]
[Kỹ năng sẽ được kích hoạt sau 48 giờ.]
Cửa sổ pop-up thông báo biến mất, và một biểu tượng hình chồi cây được gắn vào một góc cửa sổ trạng thái.
Cái đó lại là gì nữa.
'Có nên bỏ qua không? Tôi rất muốn bỏ qua.'
Tôi lưỡng lự nhưng không cần thiết phải làm vậy.
Vào lúc nửa đêm của ngày showcase comeback.
Sau khi xem music video khoảng 10 lần tại ChaCha Studio, tôi và các thành viên lại trở về phòng tập.
Chúng tôi tập luyện đến rạng sáng rồi di chuyển thẳng đến địa điểm tổ chức showcase.
Và trong buổi tổng duyệt, sau một đêm thức trắng.
Không theo ý muốn của tôi, sau 48 giờ, kỹ năng đặc biệt hay gì đó đã tự động kích hoạt xong.
Thời điểm thật "chết tiệt".
__________________
"Hôm nay cậu trông hơi…."
"Gì, sao cơ?"
"Không có gì."
Tôi nhún vai thay cho câu trả lời.
Đừng làm phiền nhau vì chuyện nhỏ nhặt.
"Sao, là gì mà!"
"Đã bảo không có gì mà."
"Tôi tò mò chết đi được! Nói nhanh lên!"
"Đi chỗ khác đi."
Nhưng hình như đã quá muộn rồi.
Kim Woo-jung dậm chân như trẻ con, giục giã câu trả lời.
Tuyệt đối không nói.
Anh ta vốn đã quá biết mình đẹp trai rồi.
Vậy mà bây giờ lại khen hôm nay trông đẹp trai hơn bình thường sao?
Cửa địa ngục sẽ lập tức mở ra.
"A, Kwon Eun-taeng nhanh nhanh nhanh!"
"Woo-jung à, đừng trêu Eun-tae."
"Nó đang trêu em đó!"
"Ê? Anh Eun-tae mà đã đánh thì đánh luôn chứ không trêu đâu?"
"Này."
"Woah woah, anh Eun-tae, bình tĩnh nào."
"Ừ, như lời cậu nói, tôi sẽ không trêu đâu."
"Ặc, vậy là anh định đánh em chứ gì!"
Biết rõ quá ha.
Khi tôi cười tủm tỉm tiến lại gần Song Yi-seon, người đã nhìn thấu tôi.
Một cửa sổ pop-up bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.
[Chúc mừng! Đã thức tỉnh thành 'Người nuôi dưỡng cấp 1: Người mới bắt đầu'!]
[Đối tượng cảm hóa - Kim Woo-jung]
[Kỹ năng cảm hóa - 'Ngày càng đẹp trai!']
[Hiệu ứng kỹ năng - Chỉ số ngoại hình của đối tượng cảm hóa tăng lên như hơi thở.]
'Gì cơ?'
Tách—.
Tôi vô thức dừng bước.
Cái quái gì…, cái thứ nhảm nhí gì thế này.
Nếu có kỹ năng như vậy thì phải nói cho tôi biết trước chứ!
Đây là kỹ năng cần thiết cho Kwon Eun-tae chứ không phải Kim Woo-jung, người đã hoàn hảo rồi.
[ ※ Kỹ năng đặc biệt của đối tượng cảm hóa không thể áp dụng cho người nuôi dưỡng.]
Vậy thì tại sao!
Tại sao lại dồn hết chỉ số ngoại hình cho một thằng đẹp trai rồi chứ!
[Kim Woo-hyun, thế giới vốn dĩ không công bằng đâu.]
Tôi không thể cãi lại K, người đã nói thẳng thừng như vậy.
"EcL:pse, chuẩn bị lên sân khấu!"
"Vâng! Anh Eun-tae, đi thôi."
"Đi thôi, đi thôi!"
"……."
Tôi cố gắng hết sức để không thể hiện ra, tập trung vào một khoảng không nào đó thay vì cửa sổ trạng thái.
Tôi cố gắng tỉnh táo để không vô tình chạm mắt với cửa sổ trạng thái.
Vì tâm trí bị phân tán, buổi tổng duyệt đã bị hủy hoại hoàn toàn.
"Eun-tae à, em không khỏe hả?"
"Em không sao đâu ạ. Tự nhiên em hơi mất tập trung thôi. Em xin lỗi."
"Không sao nếu em không bị bệnh. Cứ làm tốt trên sân khấu chính là được."
"Vâng."
Gong Seon-woo vỗ nhẹ vào lưng tôi như để động viên.
Tôi dụi dụi khuôn mặt chưa trang điểm bằng bàn tay khô khốc.
Sự tiêu hao tinh thần lực là khá lớn.
"Có phải vì anh không đánh em lúc nãy không? Nếu vậy thì cứ đánh đi. Hai lần thì không được, chỉ một lần thôi…."
"Thôi đi."
Song Yi-seon lén lút lại gần tôi, đưa mặt ra.
Làm cái trò gì vậy. Đang rối đầu chết đi được đây.
Tôi đẩy mặt Song Yi-seon ra bằng một động tác không cảm xúc.
"Oa, anh vừa đánh em đúng không? Vậy là coi như xong nợ rồi nhé!"
"Tùy cậu."
Thằng nhóc ngộ nghĩnh. Đủ thứ chuyện nó cũng cố chấp.
Tôi thờ ơ đáp lại.
[Chúc mừng! Đã thêm đối tượng cảm hóa!]
[Đối tượng cảm hóa - Song Yi-seon]
[Kỹ năng cảm hóa - 'Thợ săn rốn']
[Hiệu ứng kỹ năng - Chỉ số kỹ năng giải trí của đối tượng cảm hóa tăng trưởng bùng nổ.]
Sao lại nữa? Tôi làm gì chứ?
Không thể trì hoãn được nữa.
Tôi vội vàng kiểm tra biểu tượng hình chồi cây.
[Người nuôi dưỡng cấp 1: Người mới bắt đầu]
Bạn vừa thức tỉnh thành người nuôi dưỡng.
Giúp đối phương tăng trưởng chỉ số bằng cách cảm hóa họ.
Wow… Mình thực sự đã 'thức tỉnh' rồi.
Làm tốt thì có khi cổng dungeon cũng vỡ tung ra ấy chứ?
[Đáng tiếc, kịch bản này không phải là truyện về thợ săn.]
[Tôi sẽ ghi nhận cho kịch bản tiếp theo.]
Không, không cần thiết đâu.
Việc lo cho Kwon Eun-tae một mình cũng đã đủ khó khăn rồi, đây là diễn biến vô trách nhiệm gì thế này.
Khoan đã.
Chẳng lẽ, có thể, vạn nhất…….
Mỗi người tôi gặp đều sẽ bị tôi cảm hóa sao?
Tôi có một dự cảm không lành.
____________________
Đúng như thường lệ, dự cảm không lành của tôi chẳng bao giờ sai.
"Hôm nay Sang-sik có vẻ sung sức nhỉ?"
"Ái, gì mà đến mức đó chứ. Chỉ là đủ để lấp vào chỗ trống của main vocal thôi mà. Ha ha."
Kim Sang-sik, đang khoe khoang sau lời của Gong Seon-woo, chạm mắt với tôi.
Rồi cậu ta nháy mắt với tôi và làm động tác cắt cổ bằng ngón tay cái.
'À, được đó?'
Tôi nghĩ vậy nhưng không thể phản bác.
Vì thực tế là tôi đã bị Kim Sang-sik đánh bại trong buổi tổng duyệt.
Mặc dù biết đó là đùa, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy mất hết sức lực.
"Đúng vậy. Trước khi anh Eun-tae vào, anh Sang-sik là ứng cử viên main vocal hàng đầu mà."
"Ha ha, thằng nhóc này. Nói chuyện từ khi nào vậy?"
"Nếu muốn thì cậu cứ làm đi."
Có ý nghĩa gì to tát đâu.
Tôi sẵn lòng nhường vị trí main vocal cho Kim Sang-sik.
[Chúc mừng! Đã thêm đối tượng cảm hóa!]
[Đối tượng cảm hóa - Kim Sang-sik]
[Kỹ năng cảm hóa - 'Cuộc thi hát toàn quốc']
[Hiệu ứng kỹ năng - Chỉ số ca hát của đối tượng cảm hóa tăng lên ding dong daeng.]
… Được rồi, cậu cũng thử xem đi đến đâu.
Đến lúc này, tôi tự nhiên nảy sinh ý chí không có từ trước.
"Vậy thì Eun-taeng từ giờ làm dance line đi. Cậu nhảy tiến bộ nhiều rồi mà."
"Ể? Tự nhiên vậy sao? Dù sao thì đó cũng hơi…."
"Tôi cũng xin từ chối."
Main dancer vẫn đang giữ vững vị trí của mình mà.
Nhìn xem.
Nó đang trừng mắt nhìn về phía này kìa.
'Mắt nó sắp lòi ra rồi đó.'
Tôi vẫy tay để trấn an Han Gyeo-ul, người đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Làm sao tôi có thể dám cướp vị trí của cậu được.
Cơ thể này đã hỏng rồi.
Trừ khi tôi nhập vào cơ thể của Han Gyeo-ul thì may ra.
May mắn là tôi có thể bù đắp được nhờ kỹ năng.
Nhờ bám víu vào chỉ số nhảy của Han Gyeo-ul mà tôi mới tránh được việc nhảy cứng đờ.
Nhưng đến nay vẫn chỉ đạt mức trung bình của các thành viên.
Tôi giống như con chim sẻ cố đuổi theo con cò, suýt rách háng.
'Chim sẻ thì ít ra cũng dễ thương.'
Han Gyeo-ul, người không thể biết được suy nghĩ của tôi, vẫn đang trừng mắt nhìn tôi.
"Với cái thân hình này mà muốn làm main dancer thì có chết đi sống lại cũng khó đấy."
Vậy nên đừng trừng mắt nhìn tôi nữa.
Dù sao thì Kwon Eun-tae cũng hơn hai tuổi mà.
Tôi nói với Han Gyeo-ul, nhưng hệ thống lại vô ý chen vào.
[Chúc mừng! Đã thêm đối tượng cảm hóa!]
[Đối tượng cảm hóa - Han Gyeo-ul]
[Kỹ năng cảm hóa - 'Nabilella']
[Hiệu ứng kỹ năng - Chỉ số nhảy của đối tượng cảm hóa bay bổng.]
Ồ ô ô…….
'Hình như tôi đã hiểu ra một chút rồi?'
Tôi đại khái đã hiểu cách hoạt động của kỹ năng nuôi dưỡng.
Đến nay đã có bốn thành viên được cảm hóa.
Mỗi người đều nhận được hiệu ứng của kỹ năng cảm hóa cho khả năng có chỉ số cao nhất của họ.
Thời điểm cảm hóa là khi tôi khen ngợi hoặc ngưỡng mộ khả năng có chỉ số cao của các thành viên.
Vậy thì tôi có thể cảm hóa hai người còn lại ngay bây giờ.
"Yoon Hae-il."
"Gì?"
"Mấy bài cậu tham gia trong album này đều hay cả."
Dù là để xác nhận, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng.
Sự kết hợp giữa Yoon Hae-il và đạo diễn âm nhạc Jo thật sự rất tuyệt vời.
Đặc biệt, bản phối lại của
Chính Yoon Hae-il là người đã điều chỉnh lại hướng đi của bản gốc, vốn có thể trở nên nhạt nhẽo và thiếu đặc sắc, để tạo cảm giác cyberpunk*.
(Cyberpunk: thể loại khoa học viễn tưởng, công nghệ cao)
Nhờ đó, đạo diễn Shin có thể tượng trưng cho ranh giới giữa thực tại và giấc mơ mà chị ta muốn thể hiện.
Nếu cứ tiếp tục phát triển tốt như thế này, Yoon Hae-il hoàn toàn có thể trở thành trụ cột của nhóm.
À, hiện tại cậu ấy cũng đang có ảnh hưởng rất lớn trong việc sản xuất album rồi.
Tôi chỉ mong khả năng của cậu ấy sẽ phát triển hơn nữa.
Nhu cầu về thành viên idol có khả năng tự sáng tác nhạc đã có từ lâu.
Trong ký ức của tôi, 5 năm sau, mỗi nhóm ít nhất cũng có một hoặc hai thành viên giỏi sáng tác.
Nói một cách thông thường là "thành viên sáng tác".
Dù có nhận được bài hát từ những nhà soạn nhạc nổi tiếng, họ vẫn là người ngoài.
Họ tuyệt đối không thể hiểu nhóm hơn chính các thành viên được.
Dù Yoon Hae-il không phải là một cỗ máy sáng tác, nhưng những bài hát cậu ấy viết ra cuối cùng cũng sẽ phù hợp nhất với phong cách của EcL:pse.
May mắn thay, hiện tại Yoon Hae-il vẫn đặt nhóm lên hàng đầu.
Tôi biết cậu ấy không phải là đứa dễ thay lòng đổi dạ, nhưng người ta thì ai mà biết trước được.
Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để phát triển khả năng của Yoon Hae-il.
Và đúng như dự đoán của tôi.
"Em làm gì có. Tất cả là nhờ đạo diễn Jo thôi."
Khoảnh khắc Yoon Hae-il thể hiện tính khiêm tốn, sự cảm hóa đã được xác nhận.