Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 9

Hai tuần sau, tối thứ Tư.

Cả đám kéo nhau ra phòng khách ký túc xá, chuẩn bị xem lại tập đầu tiên của show thực tế nhóm.

"Đói quá anh ơi."

"Ký túc xá mình chẳng còn gì bỏ bụng được cả."

"Gà rán... Em thèm gà rán chết mất!"

Cả lũ vừa mới tập luyện xong, bụng đứa nào đứa nấy trống rỗng.

Mấy cái miệng đói nhao nhao lục tung cả ký túc xá lên để tìm đồ ăn.

Kết quả là chỉ lôi ra được vài thanh protein bar.

Mà khổ nỗi, mấy thanh đó cũng đã ngấp nghé hết hạn sử dụng.

Cuối cùng, không chịu nổi sự mè nheo của cả đám, anh quản lý đành phải móc điện thoại ra đặt đồ ăn.

Dĩ nhiên, thanh toán bằng thẻ công ty rồi.

Ba con gà rán và hai chiếc pizza cỡ lớn.

Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc thịnh soạn đã được bày ra.

"Giám đốc bảo mọi người vất vả rồi nên khao đấy, ăn nhiều vào nhé."

"Hừ."

Nghe anh quản lý kể công, tôi bất giác bật cười khinh bỉ.

'Đồ ăn đặt ngoài mà cũng bày đặt kể công cho được.'

Lúc ghi hình xong xuôi, vừa về đến ký túc xá.

Tôi đụng mặt ngay giám đốc đang đứng chờ sẵn trước cửa.

Chỉ vì vụ 326,000 won cà thẻ ở cửa hàng tiện lợi trạm nghỉ mà ông ta đứng chờ ngoài trời mấy tiếng đồng hồ.

Cái cảm giác lúc đó thật sự không từ nào diễn tả nổi, đúng là như cục tức nghẹn ở cổ.

Vừa thấy mặt tôi là túm lấy mà lắc lấy lắc để, nghĩ lại thôi cũng thấy đầu óc ong ong.

Mặt mày thì cau có nhăn nhó, mà giọng nói thì lại ngọt xớt một cách kỳ lạ, suýt nữa thì tôi bị rối loạn nhận thức luôn.

Sau một hồi cảnh cáo đừng có mà hành động tùy tiện như thế nữa, giám đốc mới chịu biến.

Anh quản lý đứng bên cạnh nãy giờ cứ thấp thỏm không yên, vội vàng thay mặt xin lỗi tôi.

Hóa ra, người đã khai với giám đốc rằng tôi là kẻ mượn thẻ công ty chính là anh quản lý.

Trông mặt anh ta cũng xanh lè như tàu lá chuối, chắc cũng bị "sấy" cho một trận ra trò.

Nói tóm lại, cái gã giám đốc này còn ki bo hơn cả cái đĩa đựng xì dầu nữa.

Nghĩ đến tương lai làm việc ở cái công ty này mà tôi thấy lo lắng sâu sắc.

"Tụi em xin phép ăn ạ!"

"Em ăn cái đùi này được không anh?"

...Có vẻ như cứ được cho ăn là mấy đứa này lại tít mắt cả lên.

Tay đứa nào đứa nấy thoăn thoắt gắp đồ ăn vào đĩa.

Người ta hay bảo "tuổi ăn tuổi lớn, ăn cả sỏi đá cũng tiêu", nhưng nhìn cái cách chúng nó ăn thì tôi thấy hơi khiếp, có khi nhai luôn cả đĩa thật cũng nên.

Ai không biết nhìn vào lại tưởng cả lũ bị bỏ đói ba ngày rồi cũng nên.

Sức ăn kinh hoàng của mấy đứa khiến tôi dù chưa động đũa cũng đã thấy hơi ngán.

Nghĩ kỹ thì cũng hiểu.

Song Yi-seon và Han Gyeo-ul. Rồi cả Yoon Hae-il, tuy là sinh đầu năm nhưng tính theo giấy tờ thì vẫn là vị thành niên.

Trong nhóm có tận 3 thanh thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn.

Thêm vào đó là một cựu vận động viên bóng chuyền và hai tên cao kều chẳng kém cạnh.

Giờ thì tôi đã hiểu lờ mờ lý do tại sao công ty lại giới hạn tiền ăn mỗi người chỉ 7,000 won.

'Cứ thả cho chúng nó ăn thả phanh thế này thì có mà ăn sạch cả quỹ đen của giám đốc mất.'

...Hay là... mình thử xem sao nhỉ?

Trong lúc tôi đang mải mê tính kế trong đầu, tay thì nhấm nháp miếng pizza.

"Ọe ọe! ọe ọe ọe!"

"Song Yi-seon, bẩn quá đi! Anh mày yếu bóng vía lắm đấy."

"Yi-seon à, phải nuốt hết đồ trong miệng rồi mới nói chứ em."

Song Yi-seon, người đang nhồm nhoàm nhét cả đống pizza vào miệng, đột nhiên lên cơn co giật.

"Ư..., nó bị gì vậy trời."

"Chắc lại làm trò vì sắp đến giờ chiếu chương trình đấy mà."

Han Gyeo-ul khẽ lẩm bẩm, mặt tỏ vẻ chán ghét.

Song Yi-seon vẫn không ngừng giãy đành đạch, làm đủ trò lố. Kim Sang-sik với vẻ mặt bình thản như không, đứng ra dẹp loạn.

Không những thế, cậu ta còn cầm điều khiển tăng âm lượng TV lên nữa chứ.

...Thằng này rốt cuộc là thể loại gì vậy?

Kim Sang-sik, cái đứa ngấm ngầm sống theo ý mình, lại tỉnh bơ gặm đùi gà.

Đây đã là cái đùi gà thứ hai của cậu ta rồi.

Chốc lát nữa, chương trình sẽ được phát sóng.

Dòng chữ giới thiệu chương trình hiện lên cùng với đoạn trailer ngắn rồi nhanh chóng biến mất. Yoon Hae-il, người nãy giờ chỉ im lặng cắm cúi ăn, cũng ngừng lại với vẻ mặt khá căng thẳng. Cứ cái đà này có khi lại bị nghẹn mất. Vậy mà tiếng r*n r* lại phát ra từ chỗ khác.

"Huhu. Chắc em lên hình trông ngố tàu lắm."

"Làm gì có. Không phải thế đâu."

"Thật không anh?"

"Ừ. Em vốn là cây hài 'ngơ ngác' của nhóm mình mà. Căng thẳng làm gì mấy chuyện đó."

"...Anh Seon-woo ơi, anh Woo-jung lại bắt nạt em nữa rồi!"

Hôm nay cũng như mọi ngày, màn rượt đuổi Tom và Jerry của bộ đôi ồn ào lại bắt đầu.

Chuyện này xảy ra cả chục lần mỗi ngày nên tôi cũng quen rồi.

Tôi chỉ biết cắm cúi nhai pizza. Pizza này có vị châu Mỹ chính gốc. Mặn chát.

"Kim Woo-jung, Song Yi-seon. Hai đứa thôi ngay. Chương trình bắt đầu rồi kìa."

Lời của anh cả Gong Seon-woo vừa dứt thì quảng cáo cũng vừa hết.

Màn hình nhanh chóng chuyển cảnh.

Một khung cảnh làng quê yên bình hiện ra.

Chương trình bắt đầu với giọng dẫn truyện của một diễn viên trung niên đứng tuổi.

[Vượt Suối Trèo Non, địa điểm chúng tôi tìm đến hôm nay là huyện OO, thành phố XX.]

Máy quay lia chậm khắp một lượt rồi dừng lại khi phát hiện ra điều gì đó, từ từ zoom cận cảnh.

Ở đó, bà Bok-soon với khuôn mặt phúc hậu đang đứng.

Phía sau lưng bà, một chú bê con cũng ló đầu ra.

Phát hiện ra máy quay, bà Bok-soon vui vẻ vẫy tay chào.

Bên cạnh bà, một dòng phụ đề cỡ lớn hiện lên.

[Yang Bok-soon (72 tuổi) ♡Người bà hết mực yêu cháu♡ Dù thức hay ngủ cũng chỉ nghĩ đến cháu trai.]

Chương trình bắt đầu bằng việc giới thiệu sơ qua về câu chuyện của bà Boksoon.

[Bà Bok-soon: Thằng cháu Hyun-woo nhà tôi ấy à, từ lúc mới bập bẹ biết nói đã suốt ngày ca sĩ, ca sĩ rồi. Đứa bé thế này mà không làm ca sĩ thì trên đời này còn ai làm ca sĩ được nữa chứ?]

[Bà Bok-soon nói rằng bà muốn tặng một món quà tốt nghiệp đặc biệt cho cháu trai Hyun-woo, nên đã tự tay viết thư gửi đến cho đội ngũ sản xuất chúng tôi.]

[Bà Bok-soon: Thế nên là các chú nhà đài ơi! Giúp bà già này một tay thì tốt quá, liệu có được không nhỉ?]

[Có gì mà không được ạ? Cảm động trước tấm lòng của người bà dành cho cháu, đội ngũ sản xuất chúng tôi đã chuẩn bị.]

[Một sự kiện siêu đặc biệt để chúc mừng tốt nghiệp cho Hyun-woo.]

[Chúng tôi đã mời đến những ☆quý ngài ca sĩ☆ mà bà Bok-soon yêu cầu. Xin được giới thiệu ngay sau đây]

"Sắp đến lượt mình rồi kìa!"

Cùng với dòng phụ đề sến súa, đoạn video giới thiệu EcL:pse được lồng ghép vào.

"Có anh quản lý ở đây thì nhờ anh ấy quay lại bằng điện thoại rồi, tiếc thật."

"Ừ nhỉ."

Anh quản lý đã về công ty từ sớm vì giám đốc gọi.

Trong số chúng tôi, người duy nhất có điện thoại là anh quản lý.

Lý do các thành viên không có điện thoại là vì...

Nghe đâu là họ đã tự bàn bạc với nhau rồi tự nguyện nộp lại cho công ty, bảo là muốn tập trung hoàn toàn vào hoạt động cho đến khi nào giành được cúp trên show âm nhạc.

Đúng là một hành động vô nghĩa hết sức.

Với cái bài hát như dở hơi đó mà cũng dám nghĩ đến chuyện giành cúp cơ đấy.

Nên khen là bọn họ tự tin thái quá hay là chẳng có chút cảm thụ nào đây.

Nói thì nhiều lắm nhưng chỉ tổ mỏi miệng nên tôi bỏ qua luôn.

Tôi cũng không thể nào spoil tương lai cho mấy đứa ngây thơ ngốc nghếch này rằng 'Thật ra 5 năm nữa tụi mày cũng không giành được cúp đâu'.

Người ta đang hừng hực khí thế, không cổ vũ thì thôi chứ ai lại đi dội gáo nước lạnh vào mặt chúng nó làm gì.

Trong lúc tôi im lặng xử lý nốt đống gà còn sót lại mà bọn nhóc chừa ra - chủ yếu là cổ với ức gà dai nhách.

Cảnh quay trôi qua rất nhanh.

Từ đoạn đá gà cho đến trước concert du kích, đúng như dự đoán, thời lượng lên hình của đội B áp đảo hoàn toàn.

Mấy đứa này bịt mắt rồi mà vẫn bày đủ trò trong xe cơ đấy.

"Rốt cuộc là tụi bây chơi trò Ma Sói kiểu gì vậy hả?"

"Khà khà, đều có cách cả đấy ạ. E hèm."

Ngược lại, đội A đúng như tôi dự đoán, im phăng phắc như chùa chiền.

Đến mức mà đội ngũ sản xuất phải chèn thêm phụ đề: [※Chú ý! Vẫn đang bật mic※]

Dù vậy, việc so sánh sự đối lập giữa hai đội cũng tạo ra được những khoảnh khắc thú vị nho nhỏ.

Điều bất ngờ là thời lượng lên hình của tôi cũng không ít như tôi nghĩ.

Cảnh ở trạm nghỉ, vốn là chiêu bài của tôi, cũng được chiếu nguyên vẹn.

[Theo khẩu hiệu của thầy Eun-tae, các bé lớp gà con xuất phát nào~.]

Nghe thấy Yoon Hae-il và Han Gyeo-ul bị coi như học sinh mẫu giáo, Kim Woo-jung ôm bụng cười lăn lộn.

"Hae-il với Gyeo-ul nhà ta thành em bé lớp mẫu giáo gà con rồi kìa. Hahaaha."

"...Đừng có làm vậy." (Yoon Hae-il)

"Đừng làm thế mà anh." (Han Gyeo-ul)

"Đừng có làm vậy màaaaa~." (Kim Woo-jung trêu lại)

"Em đã bảo là đừng làm vậy nữa mà!"

Không chịu nổi sự cà khịa của Kim Woo-jung, Han Gyeo-ul bùng nổ.

Chỉ bằng sức tay, cậu út đã quật ngã Kim Woo-jung xuống sàn.

"Ực...!"

"Phuahaha! Anh Woo-jung cứng đờ luôn kìa. Tưởng khúc gỗ chứ."

Song Yi-seon cười phá lên khi thấy Kim Woo-jung bị lộn nhào một cách bất đắc dĩ.

"Mấy đứa ơi..." (Gong Seon-woo can ngăn)

"Ghê quá. Đây là cuộc nổi loạn của hội maknae hả ta~?" (Kim Sang-sik đổ thêm dầu vào lửa)

'Đúng là một mớ hỗn độn.'

Tôi lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, giữ khoảng cách với bọn họ.

Đến khi concert du kích chính thức bắt đầu.

Các thành viên mới chịu đình chiến một cách hòa bình.

"Sân khấu bắt đầu rồi kìa!"

"Sao tự dưng thấy run thế này nhỉ."

"Ghê quá. Tay cậu ướt nhẹp."

"......"

Mấy khuôn mặt nghiêm túc, tay nắm chặt tay nhau, dán mắt vào màn hình như muốn nuốt chửng lấy nó.

Chính vì thế mà trông càng buồn cười.

Việc tôi bị Kim Woo-jung và Song Yi-seon kẹp giữa, mỗi đứa nắm một tay thì lại chẳng vui chút nào.

Mình bị kẹt giữa hai đứa này từ lúc nào vậy?

Chưa kịp tìm cách thoát thân thì sân khấu đã bắt đầu.

Ánh đèn sân khấu rực rỡ kết hợp với những góc quay điêu luyện khiến mọi thứ trông khá ra dáng.

Trông giống idol thật sự rồi đấy chứ?

Có lẽ ai cũng có chung suy nghĩ với tôi, nên một hồi lâu không gian vẫn tĩnh lặng như tờ.

"...Oa."

Một tiếng trầm trồ khe khẽ bật ra ngay khi bài hát kết thúc.

"Hình như... tụi mình cũng ngầu phết đấy chứ."

"Công nhận."

"Đúng là không uổng công khổ luyện."

"Hae-il với Gyeo-ul vất vả rồi, lo cả phần chỉnh sửa nữa."

Không khí hiếm khi mới được ấm áp thế này.

Tôi len lén rút tay ra, định đứng dậy.

Xem xong cả rồi, giờ thì đi gom nốt rác rồi vứt thôi.

Nếu như Yoon Hae-il không cứ liếc mắt nhìn tôi thì tốt.

"Có chuyện gì muốn nói à?"

"Ừm."

"Chuyện gì?"

Yoon Hae-il tránh ánh mắt tôi, đáp.

"...Cảm ơn."

"Vì chuyện gì?"

"...Vì đã đề nghị phối lại bài hát. Thật ra thì... đúng như lời cậu nói, bài debut của tụi mình... nó tệ thật. Nên là mình thấy xấu hổ lắm."

"Ờ."

Vậy là cậu ta cũng biết à?

Mà cũng phải, người trong cuộc sao lại không biết được chứ.

Khổ luyện mãi mới được debut mà bài hát debut lại như thế thì có là tôi cũng tức điên lên mất.

Chắc là chỉ dám ấm ức trong lòng chứ không dám nói ra bài hát tệ là tệ.

Dù sao cũng chỉ là tân binh mới ra mắt, làm gì có tiếng nói.

Có lẽ vì thất vọng và hụt hẫng nên Yoon Hae-il mới bắt đầu mày mò phối lại bài hát.

Nếu vậy thì việc cảm ơn cái kẻ điên rồ đứng ra gánh team cũng là điều dễ hiểu.

"Ồ~ Eun-tae của chúng ta. Sao lại ngại ngùng thế kia?"

"Gì? Đâu có?"

Chỉ là tôi chẳng biết nói gì nên mới im lặng thôi.

Không biết Kim Woo-jung hiểu lầm thành cái gì mà lại làm trò rồi bất ngờ khóa cổ tôi.

"Anh Eun-tae cũng thật là. Trông không giống người hay ngại mà sao lại dễ xấu hổ thế nhỉ?"

"Này, đã bảo không phải mà."

"Mọi người đều vất vả rồi. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."

"Khoan đã..."

Lời tôi nói chẳng ai thèm để vào tai.

Các thành viên còn lại cũng lần lượt xúm lại, tạo thành một màn thể hiện tinh thần đồng đội.

Ngay cả Yoon Hae-il và Han Gyeo-ul cũng tham gia.

Mấy cái đứa này thật là.

"Im hết rồi tránh xa ra coi."

"Dạ!"

Kim Woo-jung nhanh như cắt lùi lại.

"Rác để sau hẵng vứt, xem nốt chương trình đi. Đây cũng là công việc đấy, cậu hiểu không?"

Không chịu nổi sự mè nheo của Kim Woo-jung, cuối cùng tôi đành phải ngồi lại trước TV.

Trên màn hình, EcL:pse vừa mới đặt chân đến "Thế giới của Bok-soon".

[Hyun-woo: Các anh ngầu quá! Sau này em cũng mơ ước trở thành ca sĩ giống như các anh!]

[Bà Bok-soon: Cảm ơn các cháu đã không quản đường xa từ Seoul đến đây nhé, cảm ơn nhiều.]

"Em lại muốn gặp bà Bok-soon với Hyun-woo nữa rồi."

"Sau này mình đến thăm là được mà."

"Món gà tần bà nấu ngon thật sự luôn."

Ừ thì, ngon thì ngon thật đấy. Có cái gì mà không ngon cho được.

Sau khi trải qua bao nhiêu là khổ cực thì ăn gì chẳng thấy ngon.

Tóm tắt lại công việc ngày hôm đó thì nó như thế này:

《Cho bò ăn. Dọn phân bò. Sửa chuồng bò. Vắt sữa bò. Cho bê con bú. Dắt bò đi dạo. Làm trò mua vui trước mặt bò.

Và ti tỉ những việc linh tinh khác.》

Đến cuối ngày, tôi còn không biết mình là bò hay bò là mình nữa.

[Chẳng mấy chốc, EcL:pse đã trở nên thân thiết với đàn bò...☆]

Vậy mà chỉ gói gọn bằng một câu "trở nên thân thiết" là xong à??

'Đúng là không có chút lương tâm nào mà.'

Chuẩn bị cho phân đoạn ăn tối thì cũng vừa phải thôi chứ.

[Bà Bok-soon: Gà này là gà ta bà tự tay nuôi đấy, các cháu ăn nhiều vào nhé~. Không đủ thì cứ nói với bà~.]

Và rồi, một thiên anh hùng ca về ẩm thực bắt đầu.

Xem lại vẫn thấy kinh ngạc.

Làm thế nào mà con người có thể ăn nhiều đến thế nhỉ?

[Đúng là người Hàn Quốc sống bằng cơm! Nhìn thôi mà tôi cũng thấy no rồi.]

Lời dẫn truyện đã gói gọn mọi thứ một cách ấm áp.

Tôi có thể cảm nhận được sự nỗ lực đến rơi nước mắt của đội ngũ sản xuất.

Đối với tôi mà nói thì chỉ biết cảm ơn họ vì đã ngăn cản chúng tôi trở thành một nhóm nhạc "thực thần".

[PD: Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu thời gian chịu phạt!]

Sau màn ăn uống no say.

Cảnh chịu phạt được chiếu ngay sau đó.

"A..."

Gong Seon-woo đang xem TV khẽ kêu lên một tiếng.

[Video gây sốt với hơn 500,000 lượt xem!]

[Chúng ta hãy cùng tái hiện lại khoảnh khắc cảm động đó một lần nữa nào.]

Trên màn hình, đoạn fancam quay ở lễ hội cá băng đang được chiếu.

Đúng như tôi nghĩ, họ sẽ lồng ghép nó vào đây mà.

Bình Luận (0)
Comment