Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 94

Gong Seon-woo suy sụp tinh thần là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Người đàn ông thích thú lướt chuột.

Để xem phản ứng của mọi người trong phần bình luận.

“Hả, chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

Nhưng trái với mong đợi, không có nhiều bình luận.

Các cổng thông tin đã chặn tính năng bình luận trên các bài báo giải trí từ lâu.

Không có nhiều người trực tiếp bình luận trên các bài báo của các hãng tin mà không thông qua cổng thông tin.

Người đàn ông không biết điều đó, tặc lưỡi xem những bình luận ít ỏi.

– Mấy thằng ký giả chết tiệt, cái lũ zombie đó, ở sân bay mà làm trò gì vậy

– Chờ chút thì tự khắc sẽ có giải thích thôi, sao không kiên nhẫn nổi mà đuổi đến tận sân bay thế kia? Ký giả hay là stalker vậy?

└ Chắc không phải mày nghĩ là nó chỉ đi chụp G.S.W đâu nhỉ? Chắc là tiện thể đi chụp Yoo Ju-ha rồi G.S.W cũng dính vào thôi

– Mấy đứa fan đến đó cũng vậy, không phải fan mà là sasaeng thì đúng hơn

Phần lớn bình luận đều chỉ trích các phóng viên và những fan cuồng làm loạn trật tự.

‘Ư, đúng là mùi của lũ fangirl.’

Người đàn ông đóng tab lại như thể không còn gì đáng xem.

Nhìn màn hình trống một lúc, người đàn ông lại mở cửa sổ internet.

Sau đó, anh ta nhập địa chỉ một cách thành thạo.

Ngay lập tức, một tab của trang web cộng đồng ẩn danh được mở ra.

Người đàn ông nhanh chóng lướt qua các bình luận trên bài viết của mình.

Trong lúc đó, đã có thêm vài trăm bình luận nữa.

Anh ta thấy buồn cười khi những kẻ ngốc không biết mặt, không biết tên đang tự đánh lộn với nhau.

“Chết tiệt… cái quái gì thế này.”

Người đàn ông không kìm được cơn giận, đấm mạnh xuống bàn.

Tiếng rung động lớn khiến ngón tay của nam sinh ngồi bàn bên cạnh khựng lại.

‘À, đúng là có mỗi mình nó xài quán net này thôi sao.’

Định nói gì đó, nam sinh tháo tai nghe ra.

Nhưng nam sinh đã không làm vậy.

Người đàn ông có vẻ mặt đáng sợ đến mức vai anh ta run lên.

‘Thằng cha này bị điên à? Tốt nhất là tránh xa thằng điên ra.’

Nam sinh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Dù có tiếng sột soạt ngay bên cạnh, người đàn ông vẫn chìm trong cơn giận dữ.

‘Cái lũ khốn này dám….’

Người đàn ông trừng mắt hơn, những tia máu hiện rõ trong mắt.

Bàn tay đầy cảm xúc đập mạnh vào bàn phím như muốn làm vỡ nó.

Từ đầu ngón tay anh ta, đủ loại chửi rủa và xúc phạm gia đình tuôn ra.

Sau khi trút giận đến khi cảm thấy khá hơn, người đàn ông không ngần ngại nhấn nút đăng ký.

Bây giờ anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bình luận của người đàn ông nhanh chóng trở thành bình luận BEST.

Người đàn ông không biết rằng điều đó giúp cho việc lưu lại dễ dàng hơn.

Nhìn thấy (Tác giả) hiển thị trước bình luận, người đàn ông muộn màng lấy lại lý trí.

Dù có nghĩ “Chết tiệt!” mà xóa đi thì chắc chắn đã có người chụp lại màn hình rồi.

Người đàn ông bực bội vò đầu.

Anh ta nhớ lại lời khuyên rằng tốt nhất là không nên phản ứng từng chút một.

‘À, khỉ thật. Mặc kệ. Luật sư sẽ tự lo liệu thôi.’

Người đàn ông nghĩ đến người đàn ông trung niên tự xưng là luật sư của mình.

Hắn ta chắc cũng có ý đồ gì đó, nhưng người đàn ông cho rằng đó không phải việc của mình và không bận tâm.

Mục đích của người đàn ông chỉ có một.

‘Cái thằng yếu đuối đó. Tao không thể chịu được khi mày sống tốt như vậy.’

Người đàn ông thoáng nhớ lại quá khứ, nhếch mép cười khẩy rồi tắt tất cả các cửa sổ internet.

“Khỉ thật. Đi chơi game một ván đã.”

Người đàn ông vươn vai dài, rồi lắc cổ sang hai bên.

Ngay sau đó, màn hình được lấp đầy bởi cửa sổ tải game.

Phía sau chiếc áo hoodie người đàn ông đang mặc có in dòng chữ ‘Khoa Giáo dục Thể chất Đại học XX’.

__________________

“Thủ phạm ở ngay trong đó.”

“Ơ ơ? Anh á? Không phải anh đâu!”

“Không phải giám đốc ạ.”

Cái tôi chỉ vào là màn hình máy tính trên bàn giám đốc.

Giám đốc đang ngồi sau màn hình, túm chặt lấy tóc mình.

Có vẻ ông ấy cảm thấy oan ức vì bị chỉ đích danh bất ngờ, nên đã nhảy dựng lên đến mức mông cũng nhấc bổng khỏi ghế.

“Cái đó ạ. Màn hình.”

“Haizz, tôi lại tưởng. Eun-tae nghi ngờ tôi chứ. Nhưng tôi là Giám đốc của các cậu mà, có điên đâu mà làm chuyện đó?!”

“Hừm….”

Một sự phủ nhận mạnh mẽ thường là sự khẳng định.

Thật đáng ngờ.

Tôi chống cằm, mắt lim dim.

“Cái, cái ánh mắt đó là sao?”

“Ánh mắt tôi sao ạ?”

“Kiểu như… ánh mắt không tin tưởng anh ấy….”

Ồ, sắc sảo đấy chứ?

Đúng là tinh ý một cách không cần thiết.

Tôi thu lại ánh mắt thám tử.

“Thật ra, giám đốc có tiền án mà.”

“Có làm gì đâu?!”

Ông có làm gì đâu á?!

Ông chú này lâu lâu lại làm mình tăng xông.

Tôi chọn ra 3 hành vi tệ nhất mà mình nhớ được của ông ấy và kể ra.

Khuôn mặt giám đốc dần dần tái đi khi nghe tôi nói.

“Cái hành động chó má đó, à, xin lỗi. Tự dưng tôi tức quá nên lỡ lời. Dù sao thì, tôi đã nói sẽ không phát hành album trong suốt thời gian hợp đồng vì tôi đã tự tiện chỉnh sửa nhạc mà.”

“……”

“Giám đốc cũng không nhớ cái này sao?”

“Khụm, khụm.”

Rõ ràng là nhớ hết.

Ông ấy cố gắng giả vờ không biết đến đáng thương.

Tôi quyết định dừng việc tra tấn giám đốc ở đây.

Đây là một sự trả thù nhỏ đối với giám đốc, người đã không tìm ra được gì trong khi tôi và các thành viên đang ở Nhật.

Con người có thể vô dụng đến mức này sao?

“Vậy ai là thủ phạm ạ?”

Song Yi-seon, người nãy giờ chỉ đảo mắt nhìn sắc mặt tôi và giám đốc, khó chịu xen vào.

‘Với cái tính đó mà nhịn lâu đến vậy.’

Các thành viên khác cũng vậy.

Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt đầy dấu hỏi.

Ngay cả Gong Seon-woo cũng vậy.

Tôi quyết định không vòng vo nữa mà tiết lộ danh tính thủ phạm.

“Thủ phạm là….”

Tôi định làm vậy thật.

Rầm—!

Ai đó mạnh mẽ mở cửa như thể đạp đổ nó.

“Ai đó?!”

“Giám đốc! Có điện thoại ạ!”

Người đó là quản lý Kim Young-hoon, người mới tuyển vào làm vài ngày trước.

Tên là Kim Young-hoon. Tuổi bằng Gong Seon-woo.

Mới xuất ngũ không lâu nên tóc vẫn còn húi cua.

Chắc chưa quen với đời thường nên lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Nhờ vậy mà buổi công bố trọng đại bị gián đoạn một cách đầy năng lượng.

“Không thấy tôi đang nói chuyện quan trọng sao? Nhận số liên lạc rồi viện cớ nào đó là được chứ!”

“Là phu nhân ạ? Tôi có nên chuyển lời như vậy không?”

“… Không! Để tôi nghe! Tuyệt đối đừng cúp máy!”

Nghe thấy là “phu nhân”, giám đốc vội vàng chạy ra khỏi phòng.

“Vậy mọi người cứ tiếp tục cuộc trò chuyện nhé!”

Kim Young-hoon theo sau, để lại lời chào vui vẻ rồi đóng cửa lại.

Tôi định công bố thủ phạm bất kể giám đốc có mặt hay không.

“Vậy thì thủ phạm là….”

“Giám đốc không có ở đây mà anh định nói luôn ạ?”

“Vậy thì cậu bịt tai lại chờ giám đốc rồi nghe cùng đi.”

Chắc vì bị cắt lời đến hai lần nên câu trả lời của tôi trở nên gay gắt.

“Á, tôi cũng muốn nghe bây giờ luôn ạ. Giám đốc không quan trọng bằng thủ phạm đâu ạ!”

“Được.”

Sợ bị cắt lời lần nữa, tôi nói không ngừng nghỉ.

“Thủ phạm là tên bạn cùng lớp, cũng là thành viên đội bóng chuyền với anh Seon-woo.”

“Tên nào cơ?”

“Ai ạ?”

“……”

Tôi liếc nhìn Gong Seon-woo đang im lặng vuốt mặt.

‘Đúng là tên mình nghĩ rồi.’

Gong Seon-woo cũng đã đoán được ngay từ đầu. Tên đó chính là.

“Jeong Han-young, cái tên đã gây sự ở sự kiện Quỹ học bổng Eunsung. Hắn ta là thủ phạm.”

“Ôi. Em nhớ ra rồi.”

“Tôi thì đã nhớ rồi. Hắn ta hình như làm giáo viên gì đó với cái mác cho vay nặng lãi. Có lý không?”

“Sang-sik à, Sang-sik à. Sang-sik vô tri này. Không phải cho vay nặng lãi đó.”

“Vậy là gì?”

“Thì đó là….”

“Im lặng.”

“Tại sao!”

“Im. Lặng.”

“Lúc nào anh cũng ghét mỗi mình em!”

Tôi thấy có dấu hiệu đi chệch hướng nên bắt họ im miệng.

Kim Woo-jung đấm vào ngực mình như thể oan ức.

Giống King Kong vậy.

Tôi vờ như không thấy.

Thay vào đó, tôi nhìn Gong Seon-woo.

Gong Seon-woo vẫn im lặng, vẻ mặt phức tạp.

Tôi đã làm đến mức này rồi, lẽ ra Gong Seon-woo nên tự mình giải quyết phần còn lại.

Nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy sẽ làm vậy.

[Kim Woo-hyun, có vẻ như anh có năng khiếu nuôi dạy con cái một cách bất ngờ.]

[Chắc anh đã tìm thấy thiên chức của mình rồi chăng?]

Nghe ghê tởm quá.

Tôi lặng lẽ phớt lờ lời của K.

Và tập trung vào tình hình hiện tại.

“Mà sao anh biết người đó là thủ phạm ạ?”

“Anh có cách biết hết.”

“Cách nào? Sao không nói cho em biết?”

“…Trực giác thôi.”

Tôi không thể nói thật rằng mình đã dùng kỹ năng để tìm ra.

Tôi không thể bị coi là một kẻ điên.

“Nhìn mặt là biết ngay kiểu người hay gây chuyện rồi.”

“Ô, anh nói vậy em thấy cũng đúng thật.”

Chết tiệt. Tôi cảm thấy như mình vừa trở thành một đạo sĩ tà giáo.

“Thế tôi thì sao? Tôi có tướng làm vua không?”

“Đừng có bắt chước giọng điệu đó bất cứ lúc nào.”

“…Nói thật đi. Kwon Eun-tae, mày ghét tao à? Hả? Thật sao? Ghét tao? Tại sao?”

Không đáng để trả lời.

Tôi phớt lờ Kim Woo-jung và đi về phía Gong Seon-woo.

Kỹ năng của tôi chỉ có tác dụng đến đây.

Chỉ là để tìm ra sự thật Jeong Han-young là tác giả mà thôi.

“Vậy thì phần còn lại anh nói đi.”

“…Nói gì?”

“Tất cả mọi chuyện với Jeong Han-young, từ đầu đến cuối. Không bỏ sót dù là chuyện nhỏ nhất.”

Gong Seon-woo nuốt nước bọt, cổ họng anh ấy rung lên.

Rồi anh ấy quyết tâm mở miệng.

“Mà Eun-tae à. Mày nãy giờ cứ ra lệnh cho anh đấy à?”

…Ơ? Đây không phải câu trả lời tôi mong đợi.

“…Em á?”

“Ừ.”

“…Chắc tại em vô thức mà thôi….”

Có vẻ như tôi đã quá đắm chìm vào trò chơi thám tử.

“Haizz….”

Gong Seon-woo thở dài, vò mạnh mặt mình.

Có vẻ anh ấy đang rất bực bội.

“Anh có cái tính gia trưởng như vậy đó. Nên đã va chạm rất nhiều.”

Chủ ngữ bị lược bỏ nhưng tôi vẫn biết anh ấy đang nói về ai.

Các thành viên im lặng lắng nghe lời độc thoại bất ngờ của Gong Seon-woo.

Kim Woo-jung, người nãy giờ cứ lảng vảng quanh tôi làm phiền, cũng nhanh chóng im lặng.

“Cái thằng đó… vốn dĩ là đứa rất tự do tự tại nên không chịu nổi những thứ như vậy. Mối quan hệ tiền bối – hậu bối đặc trưng của các đội thể thao hay kỷ luật gì đó.”

Gong Seon-woo cố gắng che đậy sự thật rằng Jeong Han-young là một kẻ hư hỏng.

Dù không cần thiết phải làm vậy.

Ngay cả khi tôi tình cờ gặp hắn ta lúc đó, hắn ta cũng đã thể hiện bản tính hung hăng của mình vì không kìm được cơn giận.

Đủ để biết.

Thường ngày chắc chắn còn tệ hơn chứ không kém.

Rõ ràng là một kẻ gây rối.

Cho nên mới ôm hận với Gong Seon-woo, người luôn làm theo khuôn phép.

“Như mọi người cũng biết, nội dung trong bài tố cáo hầu như là những việc Han-young đã làm.”

“Cái gì cơ?”

“Không có lý do gì mà đánh hậu bối, lén lút ra vào nhà nghỉ một cách bừa bãi rồi dùng tiền của cha mẹ hối lộ huấn luyện viên và giám đốc để bao che. Tất cả những chuyện đó đều do tên khốn đó làm sao?”

“……”

Kim Woo-jung kích động, gào lên hỏi.

Gong Seon-woo chọn im lặng thay vì trả lời.

Sự đồng tình ngầm của anh ấy khiến các thành viên tức giận.

“Bảo sao cái lũ khốn nạn này lại cụ thể đến thế.”

“Chà, thằng điên này….”

“Không phải người nữa rồi.”

“Sao nó lại đổ hết lỗi cho anh vậy ạ?”

Song Yi-seon đã chạm đến vấn đề cốt lõi.

Tôi cũng tò mò. Jeong Han-young có thù oán gì với anh ấy vậy?

“Chuyện là… thực ra anh phải chuyển trường vào kỳ nghỉ đông năm lớp 12.”

“Tại sao anh lại phải chuyển trường?!”

“Jeong Han-young chết cũng không chịu chuyển trường. Nên anh đành chuyển thôi.”

“Em tức đến muốn ói máu.”

Tôi cũng đồng cảm.

Gong Seon-woo đỏ mắt trước phản ứng dữ dội của các thành viên. Anh ta thành thật kể lại chuyện ngày xưa.

 

Bình Luận (0)
Comment