Ngu Giang nhìn ba cái đầu đang chụm lại bên ngoài, không khỏi nhíu mày, vô cùng thiếu kiên nhẫn nói với Ngu Tiểu Hải: “Im miệng.”
“Em không!” Ngu Tiểu Hải ngồi đối diện Ngu Giang, chắn tầm nhìn của hắn, “Cha đã khóa hết thẻ của em rồi, mẹ nói mỗi tháng chỉ cho em mười vạn. Hồi 18 tuổi tiền tiêu vặt của em còn nhiều hơn thế này! Huống chi em muốn mời bạn bè ra biển chơi.”
Có người 18 tuổi còn hao tâm tổn trí kiếm 200 tệ, Ngu Giang nghĩ.
“Họ sẽ không vô cớ làm vậy,” Ngu Giang hỏi, “Em đã làm gì?”
Ngu Tiểu Hải cạy cạy ngón tay: “Em chỉ cùng bạn bè đi Macau chơi mấy ngày thôi.”
Ánh mắt sắc bén của Ngu Giang nhìn về phía cậu ta, Ngu Tiểu Hải lắp bắp nói: “Em… em không… không chơi nhiều đâu, thật mà! Nếu không cha đã sớm đánh gãy chân em rồi! Không tin anh có thể kiểm tra lịch sử giao dịch của em!”
“Thua bao nhiêu?” Ngu Giang hỏi.
“Thật không nhiều đâu… mấy trăm vạn.” Ngu Tiểu Hải cẩn thận nhìn Ngu Giang một cái, rồi mếu máo, “Em đã hứa với cha rồi, sẽ không bao giờ đi nữa, thật đấy!”
Ngu Giang hận rèn sắt không thành thép, hơn nữa Ngu Tiểu Hải trước mặt hắn thật sự quá phiền phức, hắn suy nghĩ một lát: “Anh có thể cho em tiền, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.”
Mắt Ngu Tiểu Hải sáng lên: “Điều kiện gì? Em đồng ý!”
“Em không hỏi xem là điều kiện gì ư?”
“Dù sao anh cũng là anh ruột của em, sẽ không hại em đâu.”
Ngu Giang: “Vậy ý em là, muốn hại anh à?”
“Ôi thôi, anh nói điều kiện trước đi.” Ngu Tiểu Hải bị vạch trần cũng chẳng bận tâm.
Ngu Giang nói: “Tháng sau đi làm ở Ngu Thị, theo học chút gì đó. Tốt nghiệp hai năm rồi mà suốt ngày lông bông, còn ra thể thống gì nữa?”
Ngu Tiểu Hải “tê” một tiếng: “Không đi.”
“Vậy thì cút đi.” Ngu Giang không chút khách khí.
“Anh! Anh! Anh!” Ngu Tiểu Hải bắt đầu dùng chiêu nũng nịu.
Ngu Giang không chút lưu tình: “Em đồng ý thì có thể thương lượng, không đồng ý thì tự đi đi.”
“Thế nếu bây giờ em đồng ý, tháng sau lại giở trò thì sao?”
Ngu Giang cười lạnh một tiếng: “Đóng băng tất cả thẻ của em, tịch thu tất cả xe và bất động sản dưới tên em.”
Ngu Tiểu Hải nghiến răng nghiến lợi: “Nhà mình anh tàn nhẫn nhất! Chốt deal!”
Sau khi lấy được thẻ đen của Ngu Giang, Ngu Tiểu Hải rất nghiêm túc đút vào túi, rồi hớn hở đi ra khỏi văn phòng. Đúng lúc đó Lâm Huệ Vũ cũng vừa chuẩn bị rời đi.
Ngu Tiểu Hải quay chiếc chìa khóa xe trong tay: “Chị Lâm đi cùng không, em đưa chị về.”
“Im miệng!” Ngu Giang vỗ một cái lên đầu cậu ta, quay đầu nói với Lâm Huệ Vũ, “Nếu nó còn dám lên tầng 28, gọi bảo vệ ngay.”
Lâm Huệ Vũ do dự một lát rồi kiên định gật đầu: “Vâng.”
“Tại sao? Em đã đồng ý với anh rồi mà! Đến công ty cũng không được sao?” Ngu Tiểu Hải ôm đầu không phục lắm, vừa quay đầu lại nhìn thấy Hứa Lăng Trác, lập tức chuyển chủ đề: “cậu trông thật sự rất quen mắt, chúng ta trước đây có phải đã gặp nhau ở đâu đó không?”
Hứa Lăng Trác mờ mịt lắc đầu, cậu và loại thiếu gia này sẽ không có bất kỳ giao thoa nào.
Lâm Huệ Vũ nghĩ nghĩ: “Nói thật, tôi cũng thấy vậy. Tiểu Hứa, cậu giống nam chính của bộ phim đang hot gần đây ghê.”
Hứa Lăng Trác cũng không hay xem TV, Lâm Huệ Vũ lại tiếp lời: “Nhưng cậu đẹp trai hơn hắn.”
“Cảm ơn chị Lâm.” Hứa Lăng Trác nói.
Ngu Tiểu Hải bán tín bán nghi: “Thật sao? Sao em lại không thấy vậy nhỉ?”
Sau khi Lâm Huệ Vũ và Ngu Tiểu Hải rời đi, Ngu Giang quay trở lại văn phòng. Khi đẩy cửa, hắn nhìn Hứa Lăng Trác: “Có thể tan tầm rồi.”
Hứa Lăng Trác hơi giật mình. Mặc dù hôm nay cả ngày đều ở bên Ngu Giang, nhưng đây là câu nói đầu tiên Ngu Giang nói với cậu ở tầng 28.
“Biên bản cuộc họp sáng nay vẫn chưa hoàn thành.” Hứa Lăng Trác nói.
Ngu Giang: “Trước trưa mai gửi tôi là được.”
Hứa Lăng Trác không ngờ Ngu Giang lại có lúc thấu tình đạt lý như vậy. Cậu nhớ rõ quy trình công việc yêu cầu biên bản cuộc họp phải hoàn thành ngay trong ngày.
Nhưng sếp đã lên tiếng, cậu cũng không kiên trì, gấp máy tính lại và duỗi người.
Vương Vũ đã đứng dậy, nhìn Hứa Lăng Trác nói: “Đi cùng đi, sau này cơ hội tăng ca còn nhiều lắm.”
“Tôi thì không muốn tăng ca đâu.” Hứa Lăng Trác nói.
Vương Vũ cười cười: “Đôi khi không phải do cậu đâu, đặc biệt là khi cậu vừa đến đã nhận dự án.”
Khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Lăng Trác bỗng nhiên trở nên bận rộn.
Ngu Thị có quy định dự án rất nghiêm ngặt, Hứa Lăng Trác cũng muốn nghiêm túc đối mặt với cái gọi là "bài kiểm tra" này. Hơn nữa, đây là dự án đầu tiên của cậu ở Ngu Thị, cậu theo dõi từng chi tiết dù lớn hay nhỏ.
Cậu có nhiều tài liệu phải đọc, vì cậu chưa từng tiếp xúc với dự án liên quan đến y tế, nên phải bắt đầu học từ đầu.
Cùng lúc đó, cậu còn có lượng lớn công việc lặt vặt từ Tổng giám đốc cần xử lý.
Trợ lý Tổng giám đốc không thể chỉ phụ trách một dự án. Cậu phải dần dần làm quen, sau đó tiếp quản tất cả những gì Vương Vũ từng phụ trách.
Mấy ngày nay, tuy có Vương Vũ giúp đỡ, nhưng cậu vẫn khó hoàn thành công việc đúng hạn.
Cuối cùng, vào tuần thứ hai, cậu không thể không tăng ca.
Dự án khởi động thuận lợi, nhưng bản kế hoạch quản lý còn nhiều chi tiết đang được điều chỉnh lặp đi lặp lại.
Một người mới, luôn phải tự mình mày mò, va vấp một thời gian.
Đây là lời Vương Vũ nói trước khi tan tầm.
Vương Vũ còn nói mình khi mới vào Ngu Thị, mỗi ngày đều làm đến nửa đêm mới về nhà, nên mới có thể thăng chức trợ lý cấp một chỉ sau một năm.
“Nỗ lực nhất định sẽ có báo đáp.” Vương Vũ vỗ vai cậu động viên.
Hứa Lăng Trác nghi ngờ Vương Vũ đang “thao túng tâm lý” cậu, vì Vương Vũ nói xong câu đó liền quay người tan tầm, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng phóng khoáng.
Liêu Văn Hào và Lâm Huệ Vũ buổi chiều đều đi cùng Ngu Giang ra ngoài, vẫn chưa về. Toàn bộ tầng 28 chỉ còn lại một mình cậu.
Hứa Lăng Trác nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người một lát, rồi nằm vật ra ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà. Đêm nay cậu sắp đạt được một thành tựu mới trong đời mình – tăng ca.
Bữa tối vẫn chưa có tin tức, cộng thêm khối lượng công việc khó mà hoàn thành, cậu thực sự không có khẩu vị. Hứa Lăng Trác cúi đầu lặng lẽ chỉnh sửa dữ liệu.
Tin nhắn WeChat bỗng nhiên nhảy ra chấm đỏ, số lượng tin nhắn chưa đọc bắt đầu tăng vọt.
Hứa Lăng Trác nhấp vào thì thấy đó là nhóm chat ba người.
Kim Thạc: Có ai muốn ăn lẩu không?
Lý Thanh Thanh: Ăn!
Lý Thanh Thanh: @Hứa Lăng Trác, mấy giờ về? Đi thôi!
Kim Thạc: Lẩu vui vẻ, ăn xong vui vẻ một chút.
Lý Thanh Thanh: Sao cậu ất nửa ngày không trả lời?
Kim Thạc: Không phải bị mắc kẹt ở công ty tăng ca chứ?
……
Hứa Lăng Trác: Đang tăng ca, không ăn, đừng làm phiền.
Lý Thanh Thanh: Vậy chúng tôi đi nhé.
Lý Thanh Thanh: Chúc mừng, cậu sắp mở khóa một huy chương "xã súc" mới rồi đó.
Hứa Lăng Trác: [mỉm cười.jpg]
Vốn không có gì khẩu vị, nhưng nghĩ đến món lẩu xếp hàng dài mấy năm trời kia, bụng cậu bỗng nhiên kêu lên.
Hứa Lăng Trác: Có thể ngày mai đi không? Hôm nay tôi thật sự không đi được.
Lý Thanh Thanh: Việc thì làm không bao giờ hết, việc hôm nay thì hôm nay làm.
Kim Thạc: Lẩu hôm nay thì hôm nay ăn.
Hứa Lăng Trác: ……
Hứa Lăng Trác gõ bàn phím vang dội, ý đồ thuyết phục hai người đổi giờ ăn lẩu, nhưng hai người kia đã lên đường rồi.
"Trâu ngựa" không có bạn bè, ngay cả lẩu cũng không được ăn. Hứa Lăng Trác nghiêm khắc khiển trách hành vi "thấy của ngon quên bạn" của hai người kia.
Nhưng trên đường, hai người chỉ một lòng hướng về món ngon, căn bản không ai để ý đến cậu.
Hứa Lăng Trác khóc không ra nước mắt, càng gõ chữ càng thấy mình đáng thương.
Ngu Giang vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
Với tốc độ gõ chữ này, không thể nào là đang làm việc, chắc chắn là đang trò chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm về phía Hứa Lăng Trác. Hứa Lăng Trác với vẻ mặt anh dũng hy sinh, cắn môi, mang theo chút ủ rũ nhìn chằm chằm màn hình.
Ai đã chọc cậu thế?
Ngu Giang đang định đi tới, Lâm Huệ Vũ mở miệng: “Trợ lý Hứa vẫn chưa tan tầm sao?”
Tiếng bàn phím đột nhiên im bặt. Hứa Lăng Trác giật mình vì tiếng của cô, cả người run lên một chút nhìn sang: “Vẫn còn một số công việc chưa xử lý xong.”
Ngón tay cậu lướt qua bàn phím cảm ứng, lập tức chuyển về giao diện PPT.
Động tác tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi đôi mắt của Ngu Giang.
Ngu Giang quay đầu nói với Lâm Huệ Vũ và Liêu Văn Hào: “Hai người cứ tan tầm trước đi.”
Liêu Văn Hào ưỡn ngực: “Tổng giám đốc Ngu, tối nay tôi có thể sửa xong…”
“Không cần, sáng mai đưa tôi là được.”
Liêu Văn Hào bị ngắt lời, còn muốn nói gì đó, Lâm Huệ Vũ bỗng nhiên mở miệng: “Cảm ơn Tổng giám đốc Ngu, vậy chúng tôi xin phép đi trước!”
Cô tốc độ cực nhanh, đặt đồ đạc lên chỗ làm việc, một tay xách túi, một tay túm Liêu Văn Hào rời đi.
Toàn bộ quá trình chỉ chưa đầy một phút.
Tầng 28 trở lại yên tĩnh. Ngu Giang quay đầu nhìn về phía Hứa Lăng Trác: “Sao còn chưa về?”
“Bản kế hoạch quản lý dự án chưa làm xong.” Nếu không thì ai rảnh rỗi ở lại công ty chứ? Cũng chẳng được thêm tiền.
Dự án mới khởi động công việc vốn dĩ đã nhiều, buổi chiều Ngu Giang lại giao cho cậu hai nhiệm vụ phân tích báo cáo.
Đây mới chính là nguồn gốc của việc cậu phải tăng ca tối nay.
Ngu Giang không hề áy náy, nhìn đồng hồ: “Chưa ăn cơm à?”
“Chưa ạ.” Hứa Lăng Trác thành thật nói.
“Tâm trạng không tốt sao?” Ngu Giang tiến thêm một bước, cúi đầu nhìn Hứa Lăng Trác.
Đèn ở các khu vực khác của tầng 28 đều đã tắt, chỉ còn đèn hành lang và đèn đọc sách màu ấm phía trên đầu Hứa Lăng Trác. Tóc cậu vốn hơi ngả vàng, dưới ánh đèn ấm áp càng ngả vàng hơn.
Ánh đèn ấm áp làm mềm đi các đường nét trên khuôn mặt. Hứa Lăng Trác ngẩng đầu, góc độ này khiến gương mặt cậu hiện rõ hơn một chút.
Ngu Giang lặng lẽ nhìn Hứa Lăng Trác, một cảm giác quen thuộc ập đến.
Còn Hứa Lăng Trác ngón tay miết nhẹ một góc bàn phím. Sếp hỏi cậu có tâm trạng tốt không, điều này rất nguy hiểm.
Tâm trạng cậu không tốt là vì sếp đã giao thêm việc cho cậu, kẻ gây tội chính là hắn, đang đứng ngay trước mặt.
Cái này có nói thật được không?
Đại não Hứa Lăng Trác quay cuồng: “Có thể là đói bụng.”
Hạ huyết áp quả thực sẽ khiến cảm xúc con người đi xuống, còn làm người ta chậm chạp.
Ngu Giang đặt tài liệu trong tay xuống bên cạnh bàn của Hứa Lăng Trác: “Vậy đi thôi.”
“Đi?” Hứa Lăng Trác nhìn công việc chưa hoàn thành, “Đi đâu cơ?”
“Ăn cơm,” Ngu Giang quay người, “Quán Túy Điệp Hiên bên cạnh.”
?
Khi lần trước ăn cơm cùng Ngu Giang, cảm giác sợ hãi vì bị thử thách liên tục lại trỗi dậy.
Hứa Lăng Trác đứng dậy: “Nhưng quán đó đắt lắm.”
Nói xong cậu liền muốn tự tát mình một cái.
Ngu Giang quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Lăng Trác một lúc: “Tôi mời cậu.”
“Không hay lắm đâu sếp.” Giọng Hứa Lăng Trác ấp úng.
Mặc dù việc thường xuyên ăn cơm cùng sếp sẽ muốn lấy mạng người ta.
Nhưng cơm ở Túy Điệp Hiên thật sự quá hấp dẫn mà.
“Trợ lý Hứa,” trong giọng Ngu Giang mang theo chút lạnh lẽo, “Cậu muốn từ chối lời mời của tôi sao?”
Hứa Lăng Trác lập tức chuyển ra khỏi bàn: “Tôi chưa đi bao giờ, anh dẫn đường nhé?”
Ngu Giang: “……”