Hứa Lăng Trác sững sờ một lúc, từ biểu cảm của Vương Vũ và những lời nói đó, cậu nhận ra một ý nghĩa không giống bình thường. Và cho đến giây phút này, cậu cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác khó tả trên người Vương Vũ từ lúc đầu gặp mặt đến nay là gì.
Hứa Lăng Trác nội tâm đấu tranh một hồi lâu, ngước mắt lén nhìn Vương Vũ vài lần, nhất thời không biết nên nói gì. Đã biết chuyện như vậy, cậu bỗng nhiên có chút lúng túng, không dám mở lời.
Hứa Lăng Trác luôn là người điềm đạm, thẳng thắn và không câu nệ, Vương Vũ là lần đầu tiên thấy cậu có biểu cảm khó xử như vậy. Anh ta thoải mái hào phóng nói: “Muốn nói gì thì nói đi, tôi thấy cậu nghẹn ngột ngạt thay cho cậu đấy.”
Nhưng trong mắt Hứa Lăng Trác, Vương Vũ lúc này đang gượng cười, c** nh* giọng hỏi: “Tổng giám đốc Ngu có biết không?”
“Hắn biết,” Vương Vũ vẫn cười, dường như đã không còn bận tâm, “Nếu không thì tại sao hắn lại lưu đày tôi đến Tây Bắc?”
"Lưu đày," từ này nghe có vẻ “độc ác”. Từ Bắc Thành đến Tây Bắc, giữa đường là ba ngàn dặm. Mặc dù Vương Vũ được thăng chức, lương bổng có lẽ cũng tăng gấp mấy lần, nhưng với năng lực của Vương Vũ, việc thăng chức tăng lương vốn dĩ là chuyện sớm muộn. Điều đáng sợ là, từ nay về sau có lẽ rất khó gặp lại.
Hứa Lăng Trác rùng mình trong lòng. Lại nhớ khoảng thời gian này, Vương Vũ không hề giấu giếm mà chỉ dẫn, dạy bảo cậu, e rằng mục đích cũng là để sau khi cậu nhanh chóng trưởng thành, Ngu Giang có thể nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng đối với một người chân thành như vậy, Ngu Giang làm như thế không khỏi có chút quá tàn nhẫn.
Cậu muốn an ủi Vương Vũ một vài câu, nhưng lại không biết nói gì. Bởi vì cậu không thể hiểu tại sao có người lại thích sếp của mình. Đặc biệt là sếp của tập đoàn Ngu Thị. Ngu Giang là ai chứ, tập đoàn Ngu Thị có thể coi là top đầu trong ngành trên cả nước, hơn nữa Ngu Chí Diệu mấy năm nay vẫn luôn nằm trong danh sách tỷ phú mà chưa từng tụt xuống. Hiện giờ Ngu Giang kế thừa Ngu Thị, vậy việc hắn bước lên bảng tỷ phú chỉ là vấn đề thời gian. Một người sinh ra đã ở đỉnh cao như vậy, chỉ có thể nhìn từ xa. Nếu có quan hệ, thì cũng chỉ có thể là… quan hệ công việc đơn thuần.
“Vậy chuyện này… vậy sếp…” Hứa Lăng Trác thực ra có chút bất bình thay Vương Vũ, cậu cũng muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không thể mở lời. Vương Vũ rõ ràng sắp rời nơi này, Hứa Lăng Trác không muốn làm khơi gợi lại vết sẹo của anh ta.
Nhưng Vương Vũ dường như biết ý nghĩ của cậu, cười khổ một tiếng: “Là tôi tự mình nói cho hắn, tôi đã tỏ tình.”
Hứa Lăng Trác không thể không khâm phục dũng khí của Vương Vũ, nhưng lại một lần nữa cảm thấy tiếc nuối thay cho anh ta. Cậu không nói nên lời, chỉ có thể lặng lẽ nghe Vương Vũ tiếp tục nói.
“Đương nhiên là bị từ chối rồi.” Vương Vũ lại cười tự giễu, “Hắn cho tôi hai ngày, sau đó ngày thứ ba liền bảo thư ký Lâm thông báo việc điều chuyển công tác, hơn nữa không cho phép tôi tham gia tất cả các dự án của tổng bộ, cắt đứt mọi cơ hội tiếp xúc với hắn.”
Hứa Lăng Trác trừng mắt, chỉ là tỏ tình thôi mà, thật không ngờ Ngu Giang lại làm việc tuyệt tình đến vậy, trực tiếp b*p ch*t mọi khả năng.
“Trước khi cậu nhận chức hai tuần, hắn không nói với tôi một câu nào,” Vương Vũ nói tiếp, “Tôi đã làm người vô hình ở tầng 28 trong hai tuần đó.”
Chuyện tình cảm Hứa Lăng Trác không tiện phán xét, nhưng gần hai tháng không cần làm việc mà vẫn nhận lương, trong sự đồng cảm của Hứa Lăng Trác pha lẫn một chút ngưỡng mộ.
Vương Vũ nhìn Hứa Lăng Trác, cười nói: “Sau khi cậu nhận chức, hắn mới nói chuyện lại với tôi, mặc dù vẫn là gián tiếp giao nhiệm vụ cho cậu, nhưng dù sao tôi cũng không phải người vô hình nữa, cho nên tôi vẫn phải cảm ơn cậu.”
Hứa Lăng Trác nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Đừng có vẻ mặt ủ rũ như thế, tôi đã nghĩ thông rồi,” Vương Vũ tiếp tục nói, “Trong lòng hắn đã có người khác rồi, nên thực ra tôi có thể hiểu được việc hắn làm như vậy. Hơn nữa bây giờ tôi được thăng chức tăng lương, ai mà chẳng thích tiền chứ?”
“Hắn trong lòng có người?” Hứa Lăng Trác theo bản năng hỏi, sau đó mới nhận ra mình dường như đã quá tò mò. Nhưng Hứa Lăng Trác đã biết xu hướng tính dục của Ngu Giang từ 6 năm trước, nên cậu tự an ủi mình rằng tò mò cũng là điều bình thường.
“Ha ha, ý tôi là anh nghĩ thông suốt là tốt rồi, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất.” Hứa Lăng Trác cảm thấy xấu hổ, lại bổ sung một câu.
Vương Vũ lặng lẽ nhìn chằm chằm Hứa Lăng Trác một lúc, đôi mắt Hứa Lăng Trác thật thuần khiết, vì thế Vương Vũ cười rộ lên: “Trò chuyện với cậu một lát, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.”
“Đúng không, nói ra thì tốt hơn mà, tôi sẽ không nói cho người khác đâu, tôi đảm bảo,” Hứa Lăng Trác giơ hai ngón tay lên, “Về sau nếu anh muốn, cũng có thể tìm tôi tâm sự, đảm bảo luôn sẵn sàng để cùng trò chuyện.”
Vương Vũ cười rất sảng khoái: “Về sau thì không nghĩ nữa, đến Tây Bắc, tôi sẽ là sếp lớn, khu vực mới có quá nhiều việc phải làm, bận rộn lên thì làm gì có thời gian nghĩ mấy chuyện đó.”
Hứa Lăng Trác nâng chén trà lên: “Thế là đúng, sau này anh chính là sếp lớn phía Tây Bắc của Ngu Thị, chúc mừng anh trước nhé, cạn ly!”
Người phục vụ đã bắt đầu mang món ăn lên, Hứa Lăng Trác ngừng đề tài này, cầm chén trà chạm ly với Vương Vũ.
“Cạn ly.” Vương Vũ nói.
Bên kia, Tạ Lý Quân lặng lẽ từ một phòng riêng nào đó bước ra, đứng ở quầy lễ tân một bên hỏi: “Thực đơn của Nguyệt Hiên đâu?”
“Ở đây thưa anh.” Một người phục vụ trả lời.
Tạ Lý Quân vươn tay: “Mang lại đây tôi xem nào.”
Tạ Lý Quân hứng thú nhìn hai lần, rồi chụp một tấm ảnh, gửi cho Ngu Giang.
Tạ Lý Quân: Trợ lý cũ và trợ lý hiện tại của cậu cùng đến Túy Điệp Hiên, tôi đã cho họ vào phòng riêng của cậu. Nếu tôi không nhầm, là tên nhóc đó muốn mời ăn đấy.
Ngu Giang: Ồ.
Tạ Lý Quân: Không ngờ... lại chịu chi mạnh tay mời người khác ăn uống như vậy.
Ngu Giang: .
Tạ Lý Quân: Cậu ấy đã mời cậu bao giờ chưa?
Ngu Giang: Biến đi.
Tạ Lý Quân: Nóng nảy rồi?
Ngu Giang: .
Ba phút sau, Ngu Giang lại gửi cho Tạ Lý Quân một tin nhắn.
Ngu Giang: Bánh ngọt vị táo của nhà cậu, đóng gói mấy hộp cho cậu ấy mang về đi.
Tạ Lý Quân: Để cậu ấy trả tiền?
Ngu Giang: ……
Ngu Giang: Nhà cậu phá sản hả?
Tạ Lý Quân: Cậu xem cậu lại nóng nảy rồi.
Ngày Vương Vũ đi, dự án Y Tế Sinh Vọng đã đến giai đoạn kết thúc. Hứa Lăng Trác vội vàng đến nhóm dự án để họp nhanh một chút, rồi quay trở lại tầng 28.
Khi cậu bước ra khỏi thang máy, Vương Vũ vừa lúc đứng ở cửa văn phòng Tổng giám đốc định đẩy cửa vào. Nghe thấy động tĩnh, anh ta quay đầu vẫy tay chào Hứa Lăng Trác, sau đó bước vào văn phòng Tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên Hứa Lăng Trác thấy Vương Vũ bước vào văn phòng đó kể từ khi cậu nhận chức hơn một tháng trước. Trước kia, cậu từng ngưỡng mộ Vương Vũ, mỗi ngày nhận lương mà chẳng cần làm gì. Giờ đây, cảm giác đồng cảm lại nhiều hơn. Con người quả nhiên không thể để tình cảm làm mình mệt mỏi.
“Sao vậy, ngưỡng mộ Trợ lý Vương?”
Liêu Văn Hào như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện sau lưng Hứa Lăng Trác, quầng thâm mắt của anh ta nặng đến nỗi Hứa Lăng Trác phải nghi ngờ anh ta đã không ngủ cả tháng rồi. Vương Vũ đang bàn giao phần lớn dự án cho Liêu Văn Hào, vì vậy trong khoảng thời gian này, Vương Vũ nhàn rỗi bao nhiêu thì Liêu Văn Hào lại bận rộn bấy nhiêu. Hơn nữa, Hứa Lăng Trác còn nghe được tin đồn rằng gần đây dự án của Liêu Văn Hào gặp vấn đề, anh ta lại báo cáo với hội đồng quản trị rằng nguyên nhân sự cố là do cuộc khảo sát ban đầu của Vương Vũ có sai lệch.
Vương Vũ không hề nhắc đến chuyện này với cậu, nhưng chỉ riêng chuyện đó thôi, Hứa Lăng Trác đã không thể cho Liêu Văn Hào một thái độ tốt được rồi. Cậu nói: “tôi mới đến, cũng ngưỡng mộ bình thường thôi. Chắc Trợ lý Liêu còn ngưỡng mộ hơn phải không?”
Liêu Văn Hào hừ lạnh một tiếng.
Hứa Lăng Trác lại chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Liêu Văn Hào: “À phải rồi Trợ lý Liêu, nghe Giám đốc Lý bên phòng thị trường nói giới thiệu cho anh một đối tượng xem mắt, thế nào rồi?”
Liêu Văn Hào tức giận: “Chưa đâu vào đâu cả.”
“Cố lên nhé Trợ lý Liêu, vẫn nên sớm lập gia đình đi. Trong công ty người lớn như anh mà còn chưa kết hôn không nhiều đâu, tôi đặt niềm tin vào anh đấy.”
Vẻ mặt Liêu Văn Hào lập tức tối sầm: “Cậu thì biết gì chứ, tôi là vì công ty mà cống hiến đấy.”
“Ừm ừm, anh chắc chắn sẽ sớm được thăng chức tăng lương thôi.”
Mặt Liêu Văn Hào lại càng đen thêm một phần, hòa làm một với quầng thâm dưới mắt anh ta. anh ta không thèm để ý đến Hứa Lăng Trác, chỉ thu dọn sơ qua tài liệu trên bàn mình, sau đó nhìn về phía chỗ ngồi bên trái nói: “Đợi cậu ấy đi rồi tôi sẽ chuyển qua đó.”
Cửa sổ kính sát đất của văn phòng Tổng giám đốc hướng về phía đông, ánh nắng ban mai chiếu vào tấm thảm, khiến không gian văn phòng mang phong cách thương vụ lạnh lùng trở nên bớt lạnh lẽo hơn, mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Vương Vũ đóng cửa lại, khẽ gọi: “Tổng giám đốc Ngu.”
Ngu Giang chăm chú nhìn màn hình máy tính trước mặt, hồi lâu sau mới rời mắt khỏi màn hình mà ngẩng đầu lên. Hắn đeo cặp kính gọng vàng, nhưng trong ánh mắt lại là sự lạnh nhạt không thể diễn tả. Nhìn Vương Vũ, thần sắc hắn vẫn nhàn nhạt: “Ừm.”
“Thủ tục đã hoàn tất, thư bổ nhiệm cần anh tự mình ký tên.” Vương Vũ nói.
Ngu Giang không biểu cảm ngẩng đầu, đưa tay về phía anh ta.
Vương Vũ lại không đưa tài liệu trong tay ra, anh ta nhìn vệt sáng được cửa sổ chia thành từng ô vuông vắn trên sàn, chậm rãi mở lời: “Tôi theo anh từ khi anh mới vào. Năm ngoái khi anh tiếp quản chức vụ, tấm thảm này là do chính tay tôi đến cửa hàng nội thất chọn. Tôi đã thử rất nhiều loại thảm, cuối cùng mới chọn được tấm này.”
Ngu Giang thu tay về, nhíu mày nhìn Vương Vũ.
Vương Vũ tiếp tục nói: “Trước đây tôi không hiểu tại sao anh không trực tiếp sa thải tôi, thậm chí còn thăng chức tăng lương cho tôi. Mọi người đều khen tôi trẻ tuổi tài cao.”
Ngu Giang mở miệng: “Năng lực của cậu đủ tốt, sa thải cậu sẽ là tổn thất của công ty.”
“Hiện tại tôi đã hiểu rồi,” Vương Vũ tự nói một mình, “Bởi vì không quan trọng, tôi chỉ là một cấp dưới, một công cụ có thể đóng góp sức lực cho công ty.”
Ngu Giang không bày tỏ ý kiến.
“Nhưng tôi không muốn thăng chức, cũng không muốn tăng lương,” Vương Vũ cúi người đến gần Ngu Giang, “Anh hẳn biết tôi muốn gì.”
“Trợ lý Vương, cậu đang vượt quá giới hạn.”
“Thật sao?” Vương Vũ cười một tiếng, nhưng rất ngắn ngủi. anh ta quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hứa Lăng Trác, Hứa Lăng Trác qua tấm kính một chiều đang căng thẳng nhìn chằm chằm văn phòng. anh ta nói: “Tổng giám đốc Ngu, anh có thể đối xử bình đẳng không?”
“Cậu có thể làm được chuyện không vượt quá giới hạn không?”
Ngu Giang theo tầm mắt của Vương Vũ nhìn ra ngoài, trầm mặc không nói.
Vương Vũ thở dài một hơi: “Một tuần trước khi Trợ lý Hứa nhận chức, tôi đã hẹn Trợ lý Đào, người từng theo anh trước đây.”
“Anh ta nói với tôi rằng 6 năm trước anh từng bảo anh ta đi tìm một người.”
“Và người đó, tên là Hứa Lăng Trác.”
…
“Tôi có thể làm được, không vượt quá giới hạn.”
Văn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, giọng Ngu Giang dứt khoát mạnh mẽ, Vương Vũ nhíu mày nhìn hắn.
“Từ 6 năm trước, cậu ấy đã không còn ở ngoài giới hạn của tôi,” Ngu Giang lại nói. Ngu Giang đã tự vạch ra một vòng tròn cho mình từ 6 năm trước, và tự tiện đưa Hứa Lăng Trác, người chỉ gặp mặt một lần, vào trong đó. Nơi đó đã sớm không chứa được người thứ ba. Dù mấy năm nay Hứa Lăng Trác trong lòng hắn chỉ là một tên nhóc tóc vàng, một tên tiểu lưu manh, hắn cũng thuyết phục bản thân chấp nhận. Huống chi giờ đây là một Hứa Lăng Trác hoàn hảo và chói mắt.
Vương Vũ thở phào một hơi, đưa tờ thư bổ nhiệm trong tay qua, giống như không có chuyện gì xảy ra: “Xin Tổng giám đốc Ngu ký tên.”
Ngu Giang ký tên rồi đưa lại. Khi Vương Vũ định nhận lấy, Ngu Giang dùng sức trên tay, không buông ra: “Cậu nói gì với cậu ấy?”
Vương Vũ nắm chặt một góc tài liệu, trên mặt lại nở nụ cười: “Tôi chưa nói gì cả, nhưng cậu ấy rất thông minh.”
Ngu Giang nhìn như thờ ơ, rồi buông lỏng tay.
Vương Vũ cầm tài liệu trong tay, nhìn chữ ký của Ngu Giang, dừng lại một chút nói: “Nhưng Lăng Trác cậu ấy… dường như không rõ ý định của anh.”
Ngu Giang: “Tôi chưa nói với cậu ấy bao giờ.”
Vương Vũ: “Cần tôi hỗ trợ không?”
Ngu Giang nhướng mày.
Vương Vũ nhìn ra ngoài cửa, cười rất phóng khoáng: “Một người như cậu ấy, ai mà chẳng thích?”
Ngu Giang nhìn theo, khóe miệng khẽ nhếch: “Không cần.”
“Ừm.” Vương Vũ xoay người, thong thả rời đi.
Ngu Giang nhìn thấy Hứa Lăng Trác ngoài cửa đột nhiên nhảy lên, sán đến bên cạnh Vương Vũ, cầm lấy thư bổ nhiệm của anh ta xem xét, sau đó mặt mày tươi rói nói chuyện với Vương Vũ, sau đó lại nhíu mày.
Hắn đi công tác gần một tháng, mấy ngày nay sau khi trở về, rõ ràng cảm thấy Hứa Lăng Trác có vẻ xa cách hơn với hắn một chút. Hứa Lăng Trác quá thông minh, có lẽ hắn nên thay đổi chiến lược.