Khoảng cách đến trường đại học B còn vài trăm mét. Ngu Giang nhìn đèn xanh phía trước. Đoạn đường trước cổng trường có giới hạn tốc độ, hắn nhẹ nhàng đạp phanh.
Nhưng dù hắn có đạp thế nào đi nữa, chỉ còn khoảng một phút là Hứa Lăng Trác sẽ xuống xe. Cuộc nói chuyện hôm nay, ngay từ đầu đã đi chệch hướng, hắn hiếm khi rơi vào tình trạng bất lực đến vậy, hắn không hiểu Hứa Lăng Trác lắm.
Vì thế, Ngu Giang ngừng lại vài giây rồi nói: "Không có gì."
"Ồ." Hứa Lăng Trác như suy tư, tùy ý nhìn ven đường một cái rồi phấn khích lên: "Tôi thấy bạn cùng phòng rồi, dừng ở đây đi."
Đến tối, xe bên ngoài không được phép vào trường. Dừng ở đây và dừng ở cổng trường không khác nhau là mấy.
Ngu Giang dừng xe, xoay người đưa tay ra phía sau: "Chờ một chút."
Tay Hứa Lăng Trác đang gỡ dây an toàn liền dừng lại: "Còn có việc gì ạ?"
Ngu Giang lấy ra một cái túi từ phía sau. Hứa Lăng Trác tinh mắt, thoáng nhìn đã nhận ra đó là Túy Điệp Hiên.
"Của cậu." Dưới ánh đèn trần ấm áp, Ngu Giang mang theo nụ cười ôn hòa, nhịp tim Hứa Lăng Trác ngừng nửa nhịp. Đây đã là lần thứ ba, kể từ khi cậu lần đầu tiên ăn món điểm tâm đó ở Túy Điệp Hiên, Ngu Giang vẫn còn nhớ.
Hứa Lăng Trác phản ứng rất nhanh, nhận lấy cái túi, tháo dây an toàn, cười rất phóng khoáng: "Cảm ơn Tổng giám đốc Ngu, mai gặp nhé!"
Chưa kịp đợi Ngu Giang trả lời, Hứa Lăng Trác đã mở cửa xe lao ra.
"Hứa Lăng Trác?" Lư Chấn Trung nhìn chiếc Bentley phía sau cậu: "Tình huống của cậu là sao vậy?"
Hứa Lăng Trác: "Tăng ca, sếp đưa tôi về."
Trong số bốn người ở chung phòng ký túc xá của Hứa Lăng Trác, trừ cậu và Kim Thạc đi làm, hai người còn lại đều tiếp tục học tiến sĩ, hoặc là về sớm về muộn ngâm mình trong phòng thí nghiệm, hoặc là theo giáo sư đi khắp nơi, nên không rõ về những gì Hứa Lăng Trác gặp gần đây.
Lư Chấn Trung lại nhìn chiếc Bentley Continental đó: "Sếp nào vậy, lái xe xịn đưa cậu, còn màu sắc tươi mới thế kia? Sếp nữ à?"
...
Hứa Lăng Trác lập tức biết cái cảm giác khó chịu từ lúc lên xe bắt đầu từ đâu.
Nhưng Hứa Lăng Trác ôm lấy cổ Lư Chấn Trung, ngăn tầm mắt của cậu ta, bắt đầu chuyển đề tài: "Cậu đi đâu vậy? Gần đây giáo sư có nhắc gì đến tôi không?"
"Tôi đi liên hoan với bạn về," Lư Chấn Trung đã bị Hứa Lăng Trác thành công chuyển hướng sự chú ý: "Giáo sư gần đây mấy lần họp có nói về cậu, dù sao cũng không được vui vẻ cho lắm."
Giáo sư muốn Hứa Lăng Trác ở lại, nhưng Hứa Lăng Trác không chút do dự đi làm. Khi ký giấy thực tập đã xảy ra chút bất hòa, may mà kết quả chấm luận văn tốt nghiệp đã có, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức.
Hứa Lăng Trác thở dài một hơi.
Lư Chấn Trung cũng vòng tay ôm lấy cổ Hứa Lăng Trác, hai người ghé đầu vào nhau. Hắn hạ giọng nói với Hứa Lăng Trác: "Nhưng cái mô hình AI phân tích tài chính của cậu, ông ấy vẫn còn nghiên cứu đó. Cậu tìm thời gian nói chuyện với ông ấy đi, nếu không bị kẹt tốt nghiệp cũng không hay."
"Ừ ừ, tôi biết rồi." Chuyện này không dễ giải quyết, Hứa Lăng Trác bất đắc dĩ vẫy vẫy cái túi trong tay, vừa vặn bị Lư Chấn Trung nhìn thấy.
Lư Chấn Trung hỏi: "Cậu lại đi cái quán ăn đắt chết người này á?"
Hứa Lăng Trác cúi đầu nhìn món điểm tâm của Túy Điệp Hiên: "Haha, tiện thể mang cho các cậu một ít."
Lư Chấn Trung dùng sức cánh tay, khoảng cách hai người lại gần hơn một chút: "Cậu bây giờ đúng là khác thật đó. Trước đây keo kiệt bủn xỉn, bây giờ động một cái là mời chúng tôi ăn điểm tâm đắt cắt cổ."
"Hắc hắc."
Lư Chấn Trung lại nói: "Có phú quý, chớ quên anh em a~~."
Hai người đang lầm bầm, giọng Ngu Giang vang lên phía sau: "Hứa Lăng Trác."
Hứa Lăng Trác cứng người một chút, cùng Lư Chấn Trung đồng thời quay người lại.
Giọng Ngu Giang lại lần nữa vang lên: "Hứa Lăng Trác, lại đây."
Hứa Lăng Trác có chút mơ hồ. Cậu quay đầu nói với Lư Chấn Trung: "Hay là cậu về ký túc xá trước đi."
Lư Chấn Trung nhìn Ngu Giang một cái, gật đầu sau đó rời đi.
Hứa Lăng Trác chạy nhanh hai bước đến trước mặt Ngu Giang: "Tổng giám đốc Ngu, có chuyện gì vậy?"
"Ngày mai đến công ty sớm một chút." Ngu Giang nói.
"?" Hứa Lăng Trác nhìn Ngu Giang: "Sau đó thì sao?"
"Có đồng nghiệp mới giới thiệu cho cậu làm quen."
Hứa Lăng Trác chớp chớp mắt, chỉ vậy thôi ư? Đến mức phải đích thân Ngu Giang xuống xe nói với cậu sao? Gửi một tin nhắn không phải tốt hơn sao.
"Không còn gì khác sao?" Hứa Lăng Trác không thể tin vào tai mình, lại hỏi một câu: "đồng nghiệp mới rất quan trọng sao?"
Ngu Giang nhìn Lư Chấn Trung đã đi vào cổng trường không xa, cười cười: "Ngày mai cậu sẽ biết."
"..."
"Vậy mai nói không phải tốt hơn sao." Hứa Lăng Trác lầm bầm một tiếng.
Giọng không lớn, nhưng Ngu Giang nghe rõ. Hắn nói: "Sợ cậu ngày mai đến quá muộn."
"Tôi bình thường đến sớm hơn trợ lý Vương nhiều." Hứa Lăng Trác không phục.
"Ừm, tôi biết." Ngu Giang khẽ cười một tiếng: "Cậu bình thường đều đến sớm mười phút, đến nơi sau đôi khi còn rèn luyện cơ thể một chút."
"?" Hứa Lăng Trác sững sờ một chút, rèn luyện cơ thể là cái gì?
Ngu Giang không để ý đến phản ứng của Hứa Lăng Trác, xoay người lên xe, trong giọng nói còn mang theo chút ý cười: "Ngủ sớm đi, mai gặp."
Cho đến khi xe rời đi, Hứa Lăng Trác vẫn còn suy nghĩ về việc Ngu Giang nói rèn luyện cơ thể. Cậu quả thật có thói quen chạy bộ, nhưng từ khi đi làm thì thường là chạy đêm. Ngu Giang làm sao mà biết được?
Mang theo nghi vấn trở về phòng ngủ, thay đồ.
Sau đó Hứa Lăng Trác đơ người.
những tiếng hừ ha quyền cước đối diện văn phòng Ngu Giang, đều bị Ngu Giang nhìn thấy hết sao?
Lại giữ kín lâu đến vậy!
Cáo già!!!
Ngu Giang rời khỏi trường đại học B sau đó lập tức lái xe về phía nhà cũ.
Trường đại học B quả thực gần với nhà cũ, chỉ mất hơn mười phút lái xe. Ngu Giang nhìn đồng hồ, giờ này người nhà chắc hẳn vẫn chưa ngủ.
Ngu Chí Diệu vẫn luôn là một người nghiện công việc, từ lâu đã quen với thói quen ngủ muộn dậy sớm. Dù giờ rảnh rỗi ở nhà, ông vẫn duy trì lịch sinh hoạt như cũ.
"Xem đây là ai đã trở về nha?"
Ngu Giang vừa bước vào cửa đã thấy Tạ Dĩnh đứng ở sảnh. Tạ Dĩnh bảo dưỡng rất tốt, thời gian không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà. Bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, tóc búi cao cài một chiếc trâm ngọc cùng màu cực kỳ tinh xảo, khoác trên vai một chiếc áo choàng nhỏ. Dù là buổi tối, bà vẫn toát lên vẻ tao nhã.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Ngu Giang hỏi.
Tạ Dĩnh cười khanh khách nói: "Nghe tiếng động ở bên ngoài, mẹ đoán chắc là con về rồi."
Ngu Giang bước đến ôm Tạ Dĩnh: "Mẹ gần đây lại trẻ ra."
"Thôi đi, lần nào cũng mấy câu này, khen người cũng không nói thêm được vài câu khác." Giọng Tạ Dĩnh mang chút trách móc, kéo tay Ngu Giang đi về phía phòng khách: "Còn con thì sao, gần đây có phải lại gầy đi không? Bận đến mức một tháng không về nhà lần nào, con có phải không nhớ nhà ở đâu rồi không?"
"Sao có thể," Ngu Giang theo Tạ Dĩnh ngồi xuống ghế sofa: "Con không phải đã về rồi sao?"
người giúp việc mang điểm tâm và đồ uống đến cho Ngu Giang: "Bà chủ hai ngày nay nói rất nhiều lần muốn đi thăm cậu đấy."
"Con đâu phải trẻ con," Ngu Giang nói: "Con đã hơn ba mươi rồi."
Tạ Dĩnh: "Trong lòng mẹ, chưa kết hôn đều là trẻ con, con và Tiểu Hải đều giống nhau."
Ngu Giang lập tức nói: "Nhưng con đã có thể độc lập quản lý Ngu Thị rồi."
Tạ Dĩnh đút một miếng điểm tâm vào miệng Ngu Giang: "Con giỏi hơn Tiểu Hải nhiều."
"Tiểu Hải vẫn chưa về nhà sao?" Ngu Giang hỏi.
Sắc mặt Tạ Dĩnh trầm xuống: "Con có phải đã cho nó tiền không? Mẹ thấy nó lại chơi bời điên cuồng ở bên ngoài rồi."
Ngu Giang lập tức trấn an: "Nó hứa với con là về sẽ tiếp quản mảng vật liệu xây dựng của Ngu Thị, con đã ra điều kiện."
"Thế thì còn tạm được," Tạ Dĩnh lại cười rộ lên: "Nhưng mẹ cũng không trông mong nó có thể làm thật tốt, đừng hàng ngày quậy phá gây chuyện là được. Cha con chặn thẻ của nó là vì mấy hôm trước nó chạy đi học đánh bạc với người ta đó!"
"Con biết chuyện này, con sẽ trông chừng nó thật kỹ," Ngu Giang lại hỏi, "Cha đâu rồi mẹ?"
"Ở trên lầu, trong thư phòng viết chữ. Con đi xem ông ấy đi." Tạ Dĩnh nói, "Gần đây con về ít quá, ông ấy chán đấy."
Ngu Giang lên lầu, mới hơn một tháng không về mà thư phòng của Ngu Chí Diệu nghiễm nhiên đã biến thành một phòng thư pháp.
"Cha có sở thích này từ bao giờ vậy?" Ngu Giang đẩy cửa bước vào. Ngu Chí Diệu thậm chí không ngẩng đầu, vẫn chuyên chú viết chữ. Ngu Chí Diệu nét bút mạnh mẽ, trông rất có khí phách. Viết xong nét cuối cùng, ông mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngu Giang: "Một tháng trước."
"Hỏi quân hà năng nhĩ, tâm viễn địa tự thiên." Ngu Giang đi đến sau bàn, nhìn lướt qua chữ Ngu Chí Diệu vừa viết: "Một tháng là có thể viết được như vậy, chắc là đã bái đại sư làm thầy rồi phải không?"
"Khoảng thời gian trước có học một chút với thầy Chu Bão Phác," Ngu Chí Diệu chỉ vào bàn trà bên cạnh, ra hiệu hắn ngồi xuống: "Hôm nay sao lại nghĩ đến chuyện về nhà? Lại còn muộn thế này."
"Con nhớ cha mẹ." Ngu Giang ngồi xuống nói.
Ngu Chí Diệu nhìn Ngu Giang: "Không giống như là cố ý về cha với mẹ con. Nghe lão Trịnh nói gần đây con đang bận hai dự án mới, chân không chạm đất, cha cứ nghĩ con ít nhất phải một thời gian nữa mới có thời gian về."
"Cha đây là lòng tại giang hồ, còn vướng bận triều đình sao?" Ngu Giang nói.
Ngu Chí Diệu cũng ngồi xuống trước bàn trà, vừa pha trà vừa tự mình cười lên: "Cha khó khăn lắm mới rảnh rỗi, ai mà muốn quan tâm chuyện công ty nữa."
"Vậy mà cha biết nhiều thứ thật đấy." Ngu Giang lại nói.
Ngu Chí Diệu vẫy vẫy ấm trà: "Lão Trịnh đến đây còn chăm hơn con nữa, cha không chủ động hỏi, là chính ông ấy nói, mẹ con có thể làm chứng."
Ngu Giang nhìn khắp nhà đầy chữ: "Chính vì cha rảnh rỗi, nên con mới bận rộn như vậy."
"Khi cha bằng tuổi con thì đã lập gia đình, có cả con nữa," Ngu Chí Diệu nói: "Con bây giờ chỉ là tiếp quản vị trí của cha, có gì mà phải oán giận?"
Ngu Giang im lặng một lúc: "Mẹ con có phải lại nói gì rồi không?"
"Còn có thể nói gì nữa? Chỉ lo lắng chuyện hôn sự của con thôi," Ngu Chí Diệu nói: "Cha khuyên đã hoàn toàn vô dụng rồi."
Ngu Giang thở dài: "Cha mẹ phải chuẩn bị tâm lý đi, đời này con sẽ không kết hôn."
Hương trà tràn ra, đầy khắp phòng. Ngu Chí Diệu rót hai chén, nước trà vàng cam nổi lên chút bã trà trắng. Ông nhấp một ngụm rồi mới nói: "Cha thì không sao cả, con có thể thuyết phục được mẹ con là được."
"Con sẽ nói chuyện với mẹ sau." Ngu Giang nói.
"Ừm," Ngu Chí Diệu đưa chén trà còn lại cho Ngu Giang: "Đến nếm thử cái này, Trúc Diệp Thanh vừa mới hái năm nay."
Ngu Giang nhấp một ngụm: "Trà này đắng quá, con uống không quen."
"Con đó, vẫn còn tâm phù khí táo, đừng tự tạo áp lực lớn như vậy cho mình," Ngu Chí Diệu nói: "Con vừa nhậm chức nửa năm, công ty có biến động là bình thường, đừng vội vã chứng minh bản thân. Cha không yêu cầu gì ở con cả."
"Hổ phụ sinh hổ tử, cha cũng không sợ bị người khác cười nhạo sao?" Ngu Giang nhíu mày nhấp một ngụm trà: "Buổi tối uống ít trà đặc thôi, kẻo lại không ngủ được."
"Quản cha à?" Ngu Chí Diệu hạ giọng: "Con lâu rồi không về nhà, tối nay mẹ con sẽ không quản cha đâu."
"Sức khỏe cha gần đây không sao chứ?" Ngu Giang hỏi.
"Cha không sao," Ngu Chí Diệu nhìn con trai một lúc rồi lại mở lời: "Nhưng mà con... lần này con về trạng thái rất khác, có chuyện gì sao?"
"Chỉ muốn về thăm cha mẹ thôi." Ngu Giang trả lời.
"Con từ nhỏ đã không biết nói dối," Ngu Chí Diệu lắc đầu, lại nhớ đến Ngu Giang lúc nãy nhắc đến chuyện không kết hôn, ông phản ứng lại: "Có phải tình cảm không thuận lợi, có chuyện gì rồi sao?"
Ngu Giang cúi đầu không nói lời nào.
Thực ra hắn làm vậy cũng xem như là ngầm thừa nhận. Ngu Chí Diệu lại nói: "Thôi được rồi, cha không hỏi nữa. Bao giờ con vui vẻ nói thì cứ nói."
"Vâng." Ngu Giang gật đầu, do dự một lát rồi hạ quyết tâm: "Con..."
Ngu Chí Diệu vẫy tay cắt ngang hắn: "Cha nói chuyện của con cha sẽ không quản, tự con có chừng mực là được, cha tin tưởng con."
Ngu Giang từ nhỏ quả thật thuộc dạng được nuôi thả, hơn nữa hắn cũng đủ xuất sắc, cho nên đại đa số các quyết định hắn đưa ra, chỉ cần không quá thái quá, cha mẹ cơ bản đều sẽ không phản đối, hơn nữa đối với cuộc sống cá nhân của hắn, họ càng ít hỏi đến.
Tuy nhiên, mấy năm nay Tạ Dĩnh mới bắt đầu ngấm ngầm thúc giục chuyện kết hôn.
Ngu Giang trò chuyện với Ngu Chí Diệu một số chuyện của công ty. Ngu Chí Diệu luôn có tầm nhìn độc đáo, mặc dù đã không còn quản lý hoạt động kinh doanh của công ty, nhưng vẫn có thể đưa ra rất nhiều lời khuyên.
Bất tri bất giác thời gian đã muộn, cho đến khi Tạ Dĩnh đến gõ cửa: "Thời gian của hai cha con cũng nên kết thúc rồi. Mỗi lần hai cha con trò chuyện là không dứt, mẹ mà không đến thì hai con định thức trắng đêm à?"
Ngu Chí Diệu nói: "Mẹ con đây là ghen tị đấy."
"Lần sau con sẽ ở bên mẹ thật nhiều." Ngu Giang nhìn Tạ Dĩnh nói.
"Con cứ tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, bên cạnh cũng không có ai..." Tạ Dĩnh lại bắt đầu bóng gió nhắc đến chuyện này.
Ngu Giang đứng dậy cắt ngang Tạ Dĩnh: "cha mẹ cứ ngủ sớm đi ạ."
"À đúng rồi, nghe nói trợ lý Vương bị con điều đi rồi, con lại tuyển một trợ lý mới à?" Ngu Chí Diệu bỗng nhiên mở lời hỏi.
Ngu Giang: "Còn nói cha không quan tâm chuyện công ty, ngay cả việc trợ lý điều chuyển vị trí cũng biết."
"cha là lo lắng con một mình không xoay sở kịp," Ngu Chí Diệu nói: "Bên cạnh có một người trợ giúp tốt là rất cần thiết, cha thấy trợ lý Vương rất tốt, có thể ở lại lâu một thời gian."
"Đúng vậy đó, trợ lý Vương đứa nhỏ này vừa ngoan lại nghe lời, còn xinh đẹp nữa, nhìn là thấy thích rồi, sao nhanh vậy đã điều người đi rồi?" Tạ Dĩnh ở một bên chen vào.
Ngu Giang suy nghĩ một chút: "Trợ lý mới ưu tú hơn, có lẽ có thể làm cho cha mẹ thích hơn."
"Trợ lý của con, con thấy thích hợp là được, làm cha mẹ thích thì có ích lợi gì?" Ngu Chí Diệu nói.
Ngu Giang: "Có lẽ có ích."