Hai ngày Ngu Giang đi công tác, công việc của Hứa Lăng Trác giảm đi đáng kể, cậu mỗi ngày đều có thể tan làm đúng giờ.
Việc chạy bộ mỗi đêm bị gián đoạn cũng cuối cùng được cậu thực hiện lại trong mấy ngày này.
Hứa Lăng Trác chạy từ Nhất Hào Viện đến Lượng Mã Hà, cuối cùng đến Công viên Ánh Sáng Mặt Trời. Khi đi ngang qua sân vận động, cậu còn gặp mấy người bạn chạy bộ khác. Không khí vận động nồng nhiệt, đường chạy bằng nhựa rất thoải mái.
Vì thế ngày hôm sau cậu lại đến. Do ngày hôm trước trạng thái tốt, nên cậu tăng khối lượng chạy, vô tình chuyển sang một lộ trình xa lạ.
Lạc đường.
Trời đã tối đen, cũng không nhìn rõ cột mốc đường, cậu đành đứng bên đường tra bản đồ.
Chưa định vị được vị trí chính xác, một cuộc gọi của Ngu Giang đã trực tiếp cắt ngang. Hứa Lăng Trác lúc này mới nhớ ra tối nay phải họp trực tuyến về bản báo cáo dự án với hắn.
Đang chạy bộ, cậu đã quên mất chuyện này, cũng không nghĩ Ngu Giang sẽ gọi sớm như vậy. Thường ngày giờ này cậu thậm chí còn chưa ăn tối.
Cậu do dự một chút, nhấn nghe. Bất ngờ, màn hình hiện ra mặt Ngu Giang.
Ngu Giang hẳn là đang ở khách sạn, sau lưng là tấm rèm màu vàng nhạt, hòa hợp với chiếc kính trên mũi hắn.
Ngu Giang khẽ mỉm cười.
Hứa Lăng Trác ngớ người vài giây, sao hắn lại gọi video chứ?
Ngu Giang vẫy vẫy điện thoại, màn hình tối đen, không có động tĩnh gì. Hắn nghi hoặc mở miệng: “Hứa Lăng Trác?”
Hứa Lăng Trác hoàn hồn: “Ngu tổng, tôi vẫn đang ở ngoài…”
Khóe miệng Ngu Giang cụp xuống, giọng nói lạnh đi: “Cậu hôm nay tan làm đúng giờ phải không? Lại đi đâu vậy?”
Đèn đường trong hẻm mờ nhạt, Hứa Lăng Trác cũng không biết mình đang ở đâu. Cậu lập tức đi về phía đèn đường, một tay lật bản đồ, mãi lâu sau mới mở miệng: “Tôi đang chạy bộ ở ngoài, lạc đường rồi. Ừm… Tôi ở hẻm Thi Thư Họa Ý.”
“Chạy bộ?” Giọng Ngu Giang trở lại bình thường: “Bây giờ Bắc Thành ngoài trời nóng không?”
Hứa Lăng Trác nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Chạy thì có gió, dừng lại thì nóng, sẽ ra rất nhiều mồ hôi, người tôi ướt đẫm cả rồi.”
Ngu Giang “Ừm” một tiếng: “Vậy cậu tiếp tục đi, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi, lát nữa chúng ta lại gọi video.”
Hứa Lăng Trác vừa mới nhấc chân lại buông xuống: “Tại sao lại phải gọi video?”
“Cậu có phải đã quên tối nay phải xem báo cáo dự án của mình không?” Ngu Giang hỏi.
Hứa Lăng Trác đã chạy đến dưới đèn đường, ánh sáng không còn tối như vậy. Ánh mắt Ngu Giang dừng trên cổ Hứa Lăng Trác, những giọt mồ hôi đang lăn xuống theo chuyển động của yết hầu Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác nói: “Tôi không quên, nhưng tôi định họp trực tuyến mà…”
Ánh mắt lại từ yết hầu Hứa Lăng Trác quyến luyến không rời chuyển sang đôi mắt, Ngu Giang bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ có hai chúng ta, cậu hẹn họp làm gì?”
Hứa Lăng Trác vò đầu: “Chỉ là gọi video thì thấy sao sao ấy.”
Họp trực tuyến chỉ cần giọng nói, chia sẻ tài liệu, không nhìn thấy mặt đối phương.
Ngu Giang nói: “Nếu tôi không đi công tác, vậy chúng ta hẳn là ở trên sofa trong nhà, ngồi cùng nhau xem, cậu sẽ thấy kỳ lạ sao?”
Cũng có lý.
Hứa Lăng Trác: “Vậy được rồi, tôi về sẽ nhắn tin cho anh.”
Ngu Giang bổ sung một câu: “Không vội, tắm rửa xong rồi hãy nhắn cho tôi.”
?!
Hứa Lăng Trác thành thật trả lời: “Được.”
Khi Hứa Lăng Trác gọi video lại cho Ngu Giang, đã là một tiếng rưỡi sau. Cậu nhanh chóng chạy về nhà, sau đó rất nhanh tắm rửa, ăn cơm, mọi thứ đã đâu vào đấy mới gửi cho Ngu Giang.
Ngu Giang bắt máy video rất nhanh: “Đã xong hết rồi sao?”
Hứa Lăng Trác gật đầu, tóc cậu vẫn chưa khô hẳn, rũ xuống, che khuất lông mày, trông giống một học sinh cấp ba.
Ngu Giang nhìn cậu một lát, không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi thẳng vào vấn đề. Hắn làm việc rất tập trung, Hứa Lăng Trác cũng rất nghiêm túc, hai người thảo luận qua lại chi tiết dự án.
Vô thức hơn một tiếng đã trôi qua. Hứa Lăng Trác tiện tay sửa xong bản báo cáo dự án, cậu mỉm cười với Ngu Giang: “Cảm ơn Ngu tổng, vậy tôi ngày mai bắt đầu đẩy mạnh theo cái này.”
Ngu Giang gật đầu: “Nếu có kiến thức chuyên môn nào không hiểu, thì đi hỏi bác sĩ Tôn.”
Hứa Lăng Trác đáp lại rất vui vẻ: “Tôi biết rồi, tôi vẫn luôn hỏi bác sĩ Tôn mà.”
Nói xong cả hai đều im lặng một lát, nhưng không ai ngắt lời. Ngu Giang bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Hứa Lăng Trác.”
Hứa Lăng Trác “Ai” một tiếng.
Ngu Giang dừng một lát, rồi lại cười: “Chạy bộ ban đêm ở ngoài có thú vị không?”
Hứa Lăng Trác gật đầu: “Thoải mái hơn chạy trên máy nhiều.”
Ngu Giang nói: “Lần sau đưa tôi đi với.”
Hứa Lăng Trác ngẩn ra: “Anh làm gì có thời gian chứ?”
“Nếu là cùng cậu chạy bộ,” Ngu Giang suy tư vài giây, “Chắc là có thể dành ra thời gian.”
Hứa Lăng Trác cười rộ lên: “Vậy phải đợi anh về rồi.”
Phải đợi anh về rồi.
Khóe miệng Ngu Giang nhếch cao hơn một chút: “Được, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”
Hứa Lăng Trác: “Ngủ ngon.”
Ngu Giang: “Ngủ ngon.”
Cuộc gọi video ngắt, tim Hứa Lăng Trác đập thình thịch. Những dòng chữ xóa đi sửa lại trên bản báo cáo dự án đều biến thành thiên thư, mỗi chữ đều hoa hòe lấp lánh bay lên, bay qua bay lại trước mắt.
Hứa Lăng Trác cứ cảm thấy có gì đó đột nhiên thay đổi.
Thay đổi ở đâu?
Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ đến nửa đêm, cũng không nghĩ ra. Ngày hôm sau còn phải đi làm, Hứa Lăng Trác với đôi mắt thâm quầng đến công ty.
Lâm Huệ Vũ ngạc nhiên nhìn cậu: “Tiểu Hứa, tối qua cậu đâu có tăng ca, sao lại thành ra thế này?”
Hứa Lăng Trác ngáp một cái: “Đang suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời.”
Lâm Huệ Vũ cười cầm một cặp miếng dán mắt đưa cho cậu: “Lúc nghỉ trưa dán vào, có thể làm dịu đi một chút. Mai là thứ Bảy rồi, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Nhưng Hứa Lăng Trác đã hứa với Ngu Tiểu Hải thứ Bảy sẽ đến nhà cũ Ngu gia, hơn nữa Ngu Tiểu Hải còn mạnh mẽ yêu cầu cậu qua sớm một chút.
Hứa Lăng Trác thở dài một tiếng, cảm thấy mình thật gian nan.
Lại không ngờ chuyện gian nan hơn còn ở phía sau.
Sáng thứ Bảy, Hứa Lăng Trác đến quán ăn sáng mà cậu rất thích dưới lầu công ty.
Từ khi chuyển đến Nhất Hào Viện ở cùng Ngu Giang, mỗi ngày đều phải nấu cơm, rất phiền phức, nên khi Ngu Giang không ở nhà cậu tự nhiên lười biếng.
Ăn xong, cậu vẻ mặt mãn nguyện xoa bụng, đi bộ thong thả về Nhất Hào Viện. Ngu Giang phải đến trưa Chủ nhật mới về, cậu còn có một ngày tự do tốt đẹp.
Cậu vừa huýt sáo vừa vào cửa, thay giày. Đầu óc cậu mải suy nghĩ làm thế nào để đi nhà cũ, nên mang quà gì, muốn trò chuyện gì với Ngu tổng, hoàn toàn không chú ý đến việc có thêm một đôi giày ở huyền quan.
Quay người lại, Hứa Lăng Trác không hề chuẩn bị tâm lý mà thấy người trên sofa.
Đại não Hứa Lăng Trác đóng băng: “Dì là…?”
Tạ Dĩnh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu: “Cháu là…?”
Có thể tự tiện ra vào nhà Ngu Giang khi hắn không có nhà, chỉ có thể là người nhà của hắn. Từ tuổi tác không khó để phán đoán thân phận Tạ Dĩnh. Hứa Lăng Trác rất nhanh bình tĩnh lại: “Dì là mẹ của Ngu Tổng phải không ạ?”
Tạ Dĩnh gật đầu, trên dưới đánh giá Hứa Lăng Trác với bộ đồ mặc ở nhà. Có thể tự nhiên thoải mái ra vào nhà Ngu Giang như vậy, bà thật sự không đoán ra được.
Hứa Lăng Trác tiến lên một bước, bắt đầu chột dạ: “Cháu là trợ lý của Ngu tổng, cháu họ Hứa, cháu … cháu …”
Ánh mắt Tạ Dĩnh đầy nghi hoặc, ngắt lời cậu: “cháu chính là Trợ lý Hứa?”
Tầm mắt Tạ Dĩnh dừng lại ở phòng ngủ của Hứa Lăng Trác. Trước kia căn phòng không có gì, hiện tại đột nhiên có rất nhiều đồ dùng cá nhân, rất rõ ràng không thuộc về Ngu Giang. Những bộ quần áo mặc ở nhà đó lại rất hợp với Hứa Lăng Trác.
Hơn nữa, vừa rồi Hứa Lăng Trác đổi giày ở cửa thuần thục đến vậy.
Lúc bà vừa đến còn kinh ngạc không hiểu căn phòng đó sao lại thế này, bây giờ thì đã hiểu rồi.
Hứa Lăng Trác muốn tự tát mình một cái, trước khi ra cửa đã quên đóng cửa phòng ngủ. Vốn dĩ còn có thể giải thích một phen, giờ phút này chỉ có thể thành thật.
Sau một trận trầm mặc, Tạ Dĩnh ngồi xuống sofa: “Dì biết cháu, Tiểu Giang và Tiểu Hải đều nhắc đến cháu rất nhiều lần.”
Hứa Lăng Trác có chút ngốc: “Nhắc đến cháu sao?”
“Khen cháu đó,” Tạ Dĩnh gọn gàng dứt khoát, lại chỉ vào căn phòng ngủ kia: “cháu đang ở đây phải không?”
Đối mặt với người thông minh, việc nói dối cực kỳ không thích hợp. Hứa Lăng Trác gật đầu, sau đó lập tức giải thích: “cháu ở đây… là để tiện hơn trong việc sắp xếp lịch trình cá nhân và công việc của Ngu tổng.”
Tạ Dĩnh vẫn quan sát cậu: “Ồ, dì hiểu rồi.”
Thật ra bà không hiểu, với sự hiểu biết của bà về Ngu Giang, ngay cả bảo mẫu thu dọn phòng ngủ của hắn cũng phải thật cẩn thận, huống chi là ở cùng với trợ lý.
Hai người lại trầm mặc một lát, Tạ Dĩnh nói: “cháu ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Hứa Lăng Trác giờ phút này đi đâu cũng không thích hợp, cậu đành phải ngồi một bên. Không khí trong một khoảng lặng càng thêm khó xử. Hứa Lăng Trác mở miệng: “Dì đến đây là…?”
Ngu Giang nhưng không nói cho cậu rằng Tạ Dĩnh sẽ đến bất cứ lúc nào.
Tạ Dĩnh chỉ vào một xấp túi mua sắm bên bàn trà: “Hôm qua mua một ít đồ, có vài thứ Tiểu Giang có thể dùng được, dì mang đến cho nó.”
Hứa Lăng Trác đưa mắt nhìn những túi hàng hiệu xa xỉ kia, lập tức đứng dậy: “Để cháu thu dọn cho.”
Tạ Dĩnh lắc đầu: “Không cần, để bảo mẫu thu dọn, bảo mẫu đang đi lấy đồ trong xe, lát nữa sẽ lên.”
Hứa Lăng Trác lại cứng đờ ngồi xuống. Cậu đã rất lâu không gặp phải tình huống khó xử như vậy, cậu rất muốn tìm một cái khe dưới đất để chui vào.
Lại một lần nữa trầm mặc, ánh mắt Tạ Dĩnh lướt qua Hứa Lăng Trác mấy lần rồi nói, “Bọn họ luôn nhắc đến cháu, dì còn chưa nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, cháu cũng rất đẹp trai.”
Hứa Lăng Trác “Vâng” một tiếng, sao đột nhiên nhắc đến vẻ ngoài của người khác vậy?
Cậu ngượng ngùng cười cười: “cháu làm việc cũng rất chăm chỉ.”
Tạ Dĩnh nói: “Dì biết.”
"Sao dì cái gì cũng biết vậy?" Hứa Lăng Trác nội tâm gào thét. Trong tình huống này, tất cả những cuộc trò chuyện đều bị Hứa Lăng Trác định nghĩa là làm gián đoạn, có ai đó đến cứu cậu được không?
Lần này lời cầu nguyện không hiệu nghiệm, thím Trương vào cửa: “Ơ? Trợ lý Hứa, cháu lại đến rồi?”
Cậu không phải "lại đến", cậu đang ở đây mà.
Hứa Lăng Trác một lần nữa đứng lên: “Thím Trương để cháu giúp thím.”
Thím Trương từ chối cậu: “Không cần, cháu cứ nghỉ ngơi đi, vừa hay trò chuyện với bà chủ.”
Hứa Lăng Trác lập tức ngồi xuống.
Tạ Dĩnh nhìn hai người: “Hai người cũng đã gặp nhau rồi à?”
Thím Trương nói: “Đúng vậy, lần trước cậu chủ chẳng phải đột nhiên gọi tôi đến nấu cơm sao, ôi đúng rồi, hôm đó Tiểu Hứa còn bị thương mà.”
Tạ Dĩnh vẫn đang đánh giá Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác ở đây, nên Ngu Giang liền không còn cho thím Trương đến nữa.
Nhưng vì Hứa Lăng Trác bị thương mà gọi thím Trương đến.
Ngu Giang đã nói rất nhiều lần hắn sẽ không kết hôn.
Gần đây Ngu Giang nhắc đến việc có cơ hội muốn cùng họ công bố chuyện quan trọng.
Tạ Dĩnh cảm thấy mình đang rất gần với sự thật.
Không khí trong một khoảng lặng gần như đông cứng lại, Tạ Dĩnh một lần nữa mở miệng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “cháu đừng căng thẳng nhé.”
Hứa Lăng Trác liên tục gật đầu: “Vâng vâng, cháu không căng thẳng, không căng thẳng.”
Mới là lạ.
Giọng điệu Tạ Dĩnh trở nên thân thiết: “Tiểu Hứa cháu là người ở đâu vậy?”
Hứa Lăng Trác đáp: “Hàng Thành.”
“Đó là một nơi tốt đẹp nhỉ, núi xanh nước biếc, trách không được lại có thể sinh ra một đứa trẻ ngoan như cháu.”
Hứa Lăng Trác đáp: “Cảm ơn dì.”
Tạ Dĩnh hỏi: “Nhà cháu có mấy người vậy?”
Hứa Lăng Trác sửng sốt một chút, cân nhắc một lát: “Chỉ có mẹ cháu, nhưng bà ấy không quản cháu mấy.”
Tạ Dĩnh dường như thở phào nhẹ nhõm: “nhà dì… thật ra cũng không quá quản Tiểu Giang.”
?!
Đây là kênh nuôi dạy con cái sao?
Hứa Lăng Trác cũng không biết nói gì thêm.
Tạ Dĩnh nhìn thím Trương đang nhét nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, hỏi Hứa Lăng Trác: “Gần đây cơm của Tiểu Giang đều là cháu nấu sao?”
Hứa Lăng Trác nói: “Là cháu.”
“cháu đừng căng thẳng, bọn họ đều khen cháu, dì cũng sẽ không làm gì đâu, yên tâm đi.”
?!
Hứa Lăng Trác lại không hiểu.
Tạ Dĩnh tiếp lời: “Nghe nói cháu bằng tuổi Tiểu Hải, vậy thì so sánh ra Tiểu Hải quả thực là đồ bỏ đi nhỉ.”
Thím Trương thu dọn xong tủ lạnh, đứng bên cạnh: “Ai lại nói con nhà mình như vậy chứ?”
Tạ Dĩnh nhìn Hứa Lăng Trác: “So sánh ra chẳng phải là thế sao, Tiểu Hứa vừa nhìn đã thấy là bé ngoan rồi.”
Hứa Lăng Trác ngượng ngùng gãi đầu. Vì giọng điệu Tạ Dĩnh thay đổi, cả người cậu đều thả lỏng hơn một chút, bắt đầu đánh giá xung quanh, đột nhiên thấy trên bàn một xấp ảnh chụp, thậm chí còn có cả sơ yếu lý lịch.
Hứa Lăng Trác hỏi: “Những cái này là…?”
Tạ Dĩnh “A nha” một tiếng, còn chưa trả lời, thím Trương ở một bên nói: “Bà chủ tìm cho cậu chủ đó. Cậu ấy đến tuổi này rồi mà không kết hôn, chắc chắn là muốn đi xem mắt thôi.”
Tay Tạ Dĩnh dừng lại: “…”
Hứa Lăng Trác thò người qua xem: “…”
Lướt qua một lượt, đều là những cô gái xinh đẹp. Nhìn thoáng qua, sơ yếu lý lịch cũng đều tốt nghiệp các trường đại học Ivy League danh giá, không phú cũng quý, là lựa chọn tốt nhất cho hôn nhân thương mại.
Hứa Lăng Trác mím môi: “cháu giúp dì chuyển cho Ngu tổng nhé?”
Tạ Dĩnh rất ngạc nhiên: “À? cháu … nó… nó…”
Hứa Lăng Trác nghĩ nghĩ, lập tức cảm thấy mình đã hiểu được nỗi lo lắng của Tạ Dĩnh: “cháu sẽ sắp xếp thời gian để anh ấy xem những cái này, và cũng cố gắng khuyên anh ấy chấp nhận đi xem mắt.”
Trong mắt Tạ Dĩnh là sự khó hiểu: “cháu muốn khuyên nó đi xem mắt sao?”
Hứa Lăng Trác rất kiên định gật gật đầu: “cháu thử xem sao.”
Tạ Dĩnh mang theo nghi hoặc, lại hỏi một lần: “cháu xác định muốn cho Ngu Giang đi xem mắt?”
Bà thậm chí còn gọi thẳng tên Ngu Giang.
Hứa Lăng Trác có thể đoán được đại khái Ngu Giang mỗi lần về nhà đều sẽ bị giục cưới, cho nên Tạ Dĩnh mới có thể cầm một xấp ảnh chụp sát đến tận cửa.
Những gia đình như họ, liên hôn chính là cường cường liên hợp, phần lớn là vì thương mại, vì lợi nhuận.
Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng Hứa Lăng Trác đã nghe nói, tình cảm gì, khuynh hướng gì, đều không quan trọng, lợi ích lớn hơn tất cả.
Trong lòng Hứa Lăng Trác khẽ than một tiếng không rõ nguyên do, sau đó trả lời: “cháu nhất định sẽ cố gắng khuyên anh ấy, dì yên tâm đi.”
“Ồ,” Tạ Dĩnh nghiêng đầu như suy tư gì, rồi đột nhiên hỏi, “cháu ở đây bao lâu rồi?”
Hứa Lăng Trác nghĩ nghĩ: “Chưa đến nửa tháng ạ.”
“cháu … Đừng quá ủy khuất bản thân,” Tạ Dĩnh vẫn không yên tâm, “Có chuyện gì có thể nói với dì.”
Hứa Lăng Trác ngạc nhiên nói: “Sẽ không ủy khuất đâu ạ, Ngu tổng trả lương cho cháu rất cao.”
Tạ Dĩnh vẻ mặt cổ quái nhìn cậu: “Vậy à.”