Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 58

Ngu Giang biết mình rất khó thuyết phục Hứa Lăng Trác, đơn giản là từ bỏ.

Nhưng nhìn thấy Hứa Lăng Trác rõ ràng tinh thần không tốt, hắn bắt đầu hối hận vì tối qua mình đã quá phận, hoặc nhiều hơn là đau lòng.

Thế là hắn đành phải tìm lý do khác: “Thế Trần Duệ thì sao? Em không đi thăm cậu ấy sao?”

Hứa Lăng Trác dứt khoát: “Không đi.”

Ngu Giang: “Cậu ấy tự mình ở cái nhà trọ đó đợi, em cũng yên tâm sao?”

“Có gì mà không yên tâm chứ?”

Hứa Lăng Trác ngữ khí tùy ý, rồi nói tiếp: “Lúc đó nó nhắn tin cho tôi nói đi bộ đường dài. Hồi tôi bằng tuổi nó, vào kỳ nghỉ hè tôi đã tự đi rửa xe thuê rồi.”

Trong đầu Ngu Giang hiện lên hình ảnh Hứa Lăng Trác nhuộm tóc vàng, xắn tay áo rửa xe cho người ta.

Hắn không kìm được đưa tay ra, định xoa đầu Hứa Lăng Trác, nhưng bị Hứa Lăng Trác phản ứng cực nhanh mà né tránh.

Hơn nữa Hứa Lăng Trác đột nhiên ngồi thẳng.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người đẩy ra.

Trợ lý Ngô mặt không biểu cảm bước vào: “Ngu Tổng, Tiểu Mạnh Tổng của Phi Thăng đến rồi, đang ở phòng khách. Anh ấy nói muốn nói chuyện với anh về hợp tác quốc tế của Phi Thăng.”

“Tiểu Mạnh Tổng nào?” Ngu Giang nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn của Lão Mạnh.

Trợ lý Ngô: “Mạnh Hoằng Dương.”

Ngu Giang nhíu mày: “Quốc tế của Phi Thăng không phải sẽ giao cho Mạnh Hoằng Văn sao?”

Trợ lý Ngô lắc đầu nói: “Tôi vừa nãy trên đường đến đây có tra xét một chút. Phi Thăng hôm nay mới công bố tin tức, nói là giao dự án quốc tế cho Mạnh Hoằng Dương, còn những dự án suy thoái, không có tiềm năng thì giao cho Mạnh Hoằng Văn.”

Dự án quốc tế là trọng tâm của Phi Thăng, lại giao cho một công tử ăn chơi trác táng, chắc chắn có uẩn khúc ở đây.

Ngu Giang cau mày: “Không gặp, nếu muốn nói chuyện thì hẹn trước thời gian.”

Trợ lý Ngô: “Vâng.”

Trợ lý Ngô đóng cửa rời đi. Hứa Lăng Trác tò mò hỏi: “Lão Mạnh đã liên hôn với nhà họ Lâm, mà nghiệp vụ đến tay còn có thể bị cướp đi. Mạnh Hoằng Dương này làm tốt đến vậy sao?”

Ngu Giang cười lạnh một tiếng: “cậu ta cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn không bằng Tiểu Hải.”

Hứa Lăng Trác trong lòng bi ai ba giây cho Ngu Tiểu Hải, cũng không biết Ngu Tiểu Hải nghe được lời này là nên vui hay nên buồn.

Hứa Lăng Trác lại hỏi: “Vậy tại sao giao nghiệp vụ quan trọng như vậy cho cậu ta?”

Ngu Giang nhìn cậu chậm rãi mở lời: “Có lẽ là bị thổi gió bên gối.”

Hứa Lăng Trác “Ồ” một tiếng.

Mẹ của Mạnh Hoằng Dương hiện giờ là nữ chủ nhân của Mạnh gia, phỏng chừng là đã dùng thủ đoạn gì đó.

Cậu như suy tư điều gì, nhìn về phía cửa rồi nói nhỏ: “Vậy sáng nay khi trợ lý Ngô bàn giao dự án Tân Châu cho tôi, liệu có cảm thấy tôi đã thổi gió bên gối không?”

Ngu Giang “phụt” cười ra tiếng, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vậy em có thổi không?”

Hứa Lăng Trác không trả lời, chỉ nhìn thời gian, xê dịch ghế, ngồi xa ra, ngồi thẳng hơn một chút, xoay máy tính của mình từ trước mặt Ngu Giang qua, quay đầu bắt đầu gõ lạch cạch, giả vờ rất bận.

Ngu Giang nói tiếp: “Dự án bảo hiểm muốn tham gia không? Buổi tối có thể thử thổi gió bên gối một chút, không chừng tôi động lòng vì sắc dục, vừa lòng liền đồng ý.”

Hứa Lăng Trác vừa đánh máy vừa thầm nghĩ, đoán đúng rồi, Ngu Giang quả nhiên bắt đầu nói những lời lưu manh.

Nhưng cậu vô cùng nghiêm túc: “Ngu Tổng, buổi tối nay anh nói dự án hẹn ở Cảnh Phúc, xin hỏi có muốn đổi sang phòng riêng không?”

Ngu Giang đối với câu hỏi bất ngờ có chút kinh ngạc, hỏi: “Hửm? Tại sao phải đổi?”

Hứa Lăng Trác nở nụ cười tám cái răng vô cùng chuẩn mực: “Bởi vì Thanh Nhã Cư không hợp với phong thái của anh lắm đâu.”

Ngu Giang: “…”

Rõ ràng chủ đề này là do Hứa Lăng Trác khơi mào, nhưng cậu luôn tách mình ra, cuối cùng đổ cái nồi hạ lưu lên đầu Ngu Giang.

Ngu Giang lắc đầu nói: “Em bây giờ thật là, ngày càng vô pháp vô thiên.”

Hứa Lăng Trác vô cùng đắc ý, chớp chớp mắt lần nữa đổi chủ đề: “Tối nay anh nói chuyện dự án xong, còn về công ty không?”

Ngu Giang gật đầu: “Về, tài liệu trên bàn làm việc của tôi không phải em đưa qua đó sao?”

Tất cả đều cần xử lý xong hôm nay.

Hứa Lăng Trác: “Vậy tôi cũng ở lại đây, tôi muốn sớm một chút tham gia vào dự án Tân Châu.”

Ngu Giang nhíu mày: “Không về nghỉ ngơi à?”

Hứa Lăng Trác lắc đầu: “Không, tôi muốn bắt đầu thích nghi với thói quen làm việc của người trung niên… à, của các sếp khỏe mạnh.”

Ngu Giang: “…”

Tốt lắm, tài năng làm người ta tức giận của Hứa Lăng Trác vẫn là hạng nhất. Xem ra vẫn chưa đủ mệt.

Hứa Lăng Trác rốt cuộc vẫn là lính mới, đồng thời nhận nhiều dự án bắt đầu có chút không xuể, cậu trở nên rất bận rộn.

Cốc Thanh Chi có lẽ vì sự nghiệp và tình cảm đều thuận lợi, nên tràn đầy nhiệt huyết, sản phẩm mỗi ngày đều có tiến triển mới, Hứa Lăng Trác viết báo cáo đến mệt mỏi.

Dự án y tế tuy đang tiến triển từng bước, nhưng có điểm cậu chưa suy xét chu toàn, vì thế Hứa Lăng Trác mỗi ngày di chuyển giữa bệnh viện Nhân Từ của bác sĩ Tôn và công ty.

Lại thêm việc tăng cường hợp tác với Tân Châu, cậu phải tìm hiểu từ đầu đến cuối rồi tiếp nhận, bận đến không kịp thở.

Chớp mắt đã đến tối thứ Sáu, đã gần 8 giờ. Hứa Lăng Trác vươn vai, nhìn văn phòng Ngu Giang. Hôm nay hắn không có mặt cả ngày, Ngu Giang đi họp với các thành viên hội đồng quản trị, đến giờ vẫn chưa về.

Hứa Lăng Trác thực ra đến giờ vẫn chưa có quá nhiều cơ hội đi theo tham dự các cuộc họp hội đồng quản trị.

Cậu không đủ tiêu chuẩn.

Làm trợ lý thứ hai mà đến giờ vẫn chưa hoàn thành một dự án cấp A hoàn hảo, chính cậu cũng có chút sốt ruột.

Tối nay cậu thực ra đã sớm hoàn thành công việc của mình, nhưng vẫn ở lại tăng ca.

Ngoài việc về nhà cũng buồn chán ra, còn một nguyên nhân chính là cậu phát hiện trợ lý Ngô thực sự rất lợi hại.

Trợ lý Ngô đã ở hội đồng quản trị nhiều năm, tốc độ và chất lượng xử lý công việc đều khiến Hứa Lăng Trác há hốc mồm.

Cậu rất muốn tóm lấy trợ lý Ngô để thỉnh giáo một phen, nhưng trợ lý Ngô hoàn toàn không có thời gian, cậu đành tự mình cắm đầu nghiên cứu tài liệu.

Sau khi  nhìn văn phòng tổng giám đốc, Hứa Lăng Trác không thể không cảm thán mình quả thực chính là trâu ngựa trời sinh, giờ đây ngoài công việc ra cậu đã từ bỏ tất cả những sở thích khác.

Cốc Thanh Chi cầm mấy gói đồ ăn vặt đến đưa cho Hứa Lăng Trác: “A Nghiêu mang cho tôi, chia cậu một ít.”

Hứa Lăng Trác bĩu môi, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cốc Thanh nói: “Tối nay tôi đi ngang qua chỗ làm việc của cậu ba lần, nhưng cậu có hai lần nhìn về phía văn phòng lão Ngu, mà người lại không có ở đó. Cậu nhìn cái gì vậy?”

Hứa Lăng Trác: “…”

Cốc Thanh Chi nói tiếp: “Hơn nữa gần đây tôi nghe được tin tức vỉa hè, cậu mỗi ngày cùng lão Ngu cùng đi cùng về, khi một mình cậu cũng đi về hướng Nhất Hào Viện. Hai người ở cùng nhau hả?”

Hứa Lăng Trác cảnh giác hỏi: “Tin tức vỉa hè nào?”

Cốc Thanh Chi vẻ mặt thần bí: “Cái này thì không thể nói cho cậu được, dù sao chuyện này đều ai cũng biết rồi.”

Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Bề ngoài mọi người đều nghiêm túc, nhìn thẳng vào họ, trên thực tế tất cả đều bát quái trong bóng tối, sau lưng có 800 đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ.

Hứa Lăng Trác cảm thấy da mặt mình dần dần dày lên, cậu nheo mắt hỏi lại: “anh với anh Lục Nghiêu không ở cùng nhau à?”

Cốc Thanh Chi thản nhiên: “Không có đâu, cậu ấy còn nhiều việc chưa làm xong mà. Không phải đang nói về cậu sao, cái tiến triển này của cậu… đến đâu rồi?”

Hứa Lăng Trác không trả lời: “Báo cáo tôi gửi anh buổi chiều sao không trả lời? Còn rảnh rỗi mà bát quái?”

Cốc Thanh Chi: “Điều tiết tâm trạng một chút, gần đây bận quá.”

Hứa Lăng Trác nghiêng đầu hỏi: “anh cả đêm đi ngang qua chỗ tôi ba lần, anh làm gì vậy?”

Cốc Thanh Chi không nói gì: “…”

Hứa Lăng Trác nhìn sang hướng khác: “Bên đó là phòng vệ sinh, anh … cái này có hơi thường xuyên không? Trẻ tuổi vậy có khỏe không?”

Cốc Thanh Chi không nhịn được: “… Tôi là đi qua phòng họp bên đó!”

Hứa Lăng Trác nhướng mày, kéo dài âm cuối: “Ồ ——”

Điện thoại trên bàn rung lên, Hứa Lăng Trác lập tức cầm lên xem, mở ra lại phát hiện là tin nhắn của Trần Duệ.

【Trần Duệ】: Anh ơi, mau xem tài khoản của em!

【Trần Duệ】: 20 vạn likes!

Hứa Lăng Trác không trả lời, trực tiếp mở ứng dụng xem tài khoản của Trần Duệ.

Video đã được đăng mấy tiếng, nhưng cậu có thể thấy số lượt thích đang thay đổi từng giây.

Ánh mắt Cốc Thanh Chi nhìn sang, giọng điệu thất vọng: “Không phải lão Ngu sao?”

Hứa Lăng Trác dừng lại một chút: “Em trai tôi.”

Cốc Thanh Chi nhướng mày: “Đây là tài khoản của cậu ấy?”

Hứa Lăng Trác gật đầu: “Ừm.”

Thế là Cốc Thanh Chi nghiêng người qua cùng Hứa Lăng Trác xem video.

Những bước chân vội vã, sự bận rộn lên xuống thang máy, những chuyến tàu điện ngầm lướt nhanh.

Cùng với những chú chim nhỏ trên cây, những chú côn trùng nhỏ trong bụi cỏ, bầu trời xanh mây trắng, và cả những bức tranh vẽ tay liên tục ở bên cạnh.

Video chưa đầy năm phút, sau khi xem xong, mặt Cốc Thanh Chi tràn đầy nghi hoặc: “Cái này là cái gì vậy?”

Hứa Lăng Trác nhìn anh ta: “Loại đàn ông không có tế bào nghệ thuật như anh, có thể hiểu được gì chứ?”

Cốc Thanh Chi “hừ” một tiếng, xoay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại dừng, quay đầu: “Cậu không phải dân khoa học công nghệ à?”

“Cậu có thể hiểu được sao?”

“Vậy cậu nói cho tôi nghe xem.”

Hứa Lăng Trác: “…”

Vì Hứa Lăng Trác mãi không trả lời, Trần Duệ liền gọi video trực tiếp.

Tầng 28 ngoài bộ phận sáng tạo của Cốc Thanh Chi thì không có người khác. Sau khi Cốc Thanh Chi thức thời rời đi, Hứa Lăng Trác trực tiếp nhận cuộc gọi: “Tôi vừa xem xong.”

Trần Duệ rất kích động: “Em đăng buổi chiều, từ giờ ăn tối bắt đầu có lưu lượng, bây giờ đã hot, lên hot search anh thấy chưa? Hot search đó! Fan cũng tăng nhiều lắm, anh thấy chưa?”

Trần Duệ ồn ào, nhưng Hứa Lăng Trác có thể hiểu được sự kích động của cậu ta, nên đợi Trần Duệ cuối cùng nói xong cậu mới mở lời: “thấy rồi, ừm, cậu rất tuyệt.”

Trần Duệ hỏi: “Vậy em đạt tiêu chuẩn chưa?”

Hứa Lăng Trác cười: “Cho cậu điểm cao. Mai cuối tuần, muốn ăn gì? Tôi dẫn cậu đi.”

“Vịt quay! Em muốn ăn vịt quay!” Trần Duệ nói xong lại đáng thương nói: “Tiền trong tay em đều tiêu hết, mấy ngày nay em chỉ có thể ăn quán vỉa hè thôi.”

“Đừng có ở chỗ tôi mà giả vờ đáng thương, Bắc Thành nào có quán vỉa hè?” Hứa Lăng Trác ngữ khí không quá gay gắt, “Vậy mai dẫn cậu đi ăn vịt quay, tiện thể nói chuyện tương lai của cậu.”

Trần Duệ nhảy mấy trên giường, sau đó bình tĩnh lại: “Anh ơi, anh đừng lúc nào cũng xụ mặt như vậy, nói chuyện nghe chính thức quá, em hơi sợ.”

“Trần Duệ, cậu không còn nhỏ nữa.” Hứa Lăng Trác càng nghiêm túc hơn, “tôi hy vọng cậu có thể tự dựa vào chính mình, tôi sẽ không giúp cậu quá nhiều, nên cậu không cần để ý thái độ của tôi.”

“Ồ, em biết rồi.” Giọng Trần Duệ thấp hơn một chút, “Em chỉ là… muốn thân thiết với anh hơn, dù sao anh là anh trai em mà, anh em nhà người khác tình cảm đều tốt lắm.”

Hứa Lăng Trác trầm mặc một lúc, ngữ khí dịu lại: “Được rồi, vậy mai gặp rồi nói chuyện tiếp. Tôi sẽ qua tìm cậu.”

Ngắt điện thoại xong, Hứa Lăng Trác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt một lúc, thở dài một hơi.

“Sao vậy?”

Hứa Lăng Trác nghe tiếng động đột nhiên quay đầu lại.

“Anh về rồi à?” Hứa Lăng Trác nhìn thấy Ngu Giang, ngữ điệu cũng vui vẻ hơn một chút.

Ngu Giang gật đầu, nhìn đồ ăn vặt trên bàn Hứa Lăng Trác hỏi: “Chưa ăn cơm chiều sao?”

Hứa Lăng Trác: “Ăn rồi, vừa nãy giám đốc Cốc mang qua đó.”

Ngu Giang nhăn mày: “Vào văn phòng tôi.”

Hứa Lăng Trác chân tay lạch cạch đứng dậy, đi theo vào văn phòng.

“Dự án y tế tiến độ thế nào, nói tôi nghe xem.” Ngu Giang dùng ngữ khí công việc.

Hứa Lăng Trác ngồi đối diện hắn, suy nghĩ vài giây, nghiêm túc báo cáo. Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Tôn, dự án tiến triển thuận lợi, giai đoạn một đã qua được một nửa, phương án giai đoạn hai đã được thông qua.

“Thế còn Tân Châu?” Ngu Giang lại hỏi.

Hứa Lăng Trác tiếp tục báo cáo.

Trợ lý Ngô rất có trách nhiệm, đã đưa tất cả tài liệu cho cậu. Hứa Lăng Trác đã gặp người phụ trách bên đối tác hai lần, nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Ngu Giang mở máy tính: “Cốc Thanh Chi lúc đó nói với tôi, tiến độ của bộ phận sáng tạo cũng rất thuận lợi. Trợ lý Hứa, gần đây em rất giỏi.”

Hứa Lăng Trác nâng cằm, có chút kiêu ngạo: “Tôi gần đây rất nỗ lực.”

Ngu Giang cuối cùng cũng bật cười, giọng nhỏ nói: “Tôi biết, tôi đều thấy cả, mỗi tối em cũng về nhà rất khuya, vất vả rồi.”

Hứa Lăng Trác vò đầu: “Tôi không mệt.”

Ngu Giang đứng dậy, dùng sức đưa tay kéo Hứa Lăng Trác, vòng qua bàn kéo cậu đến bên cạnh mình, sau đó ôm chặt Hứa Lăng Trác, mặt áp vào vị trí trái tim cậu.

“Nhưng tôi mệt.” Ngu Giang nói.

Bình Luận (0)
Comment