Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 61

Hứa Lăng Trác khẽ hắng giọng, “Tôi cũng là lần đầu tiên đến, sao lại không thể chụp ảnh chứ?”

“Ồ, ồ ồ ồ.” Trần Duệ chỉ còn lại những từ thán phục.

Hai người đối diện không nói gì trong chốc lát, Trần Duệ lại đứng lên, tìm góc độ đẹp đối với đĩa vịt lạch cạch chụp mấy tấm, mắt nhìn sang màn hình của Hứa Lăng Trác: “Em chụp đẹp hơn, em chia sẻ cho anh.”

Đang chụp ở góc độ “tử thần” Hứa Lăng Trác: “…”

Vừa ăn cơm, Hứa Lăng Trác cuối cùng cũng bắt đầu đi vào chính đề: “cậu muốn nghiêm túc học vẽ tranh không?”

Tay Trần Duệ đang cuộn miếng vịt quay hăng hái bỗng dừng lại, cậu ta do dự: “Sẽ tốn rất nhiều tiền.”

“cậu chỉ cần trả lời có muốn hay không thôi.” Hứa Lăng Trác nói.

Trần Duệ gật đầu: “Em muốn, em trước kia đã từng đề cập với cha rồi, nhưng ông ấy không đồng ý.”

Hứa Lăng Trác: “tôi đã cho bạn tôi xem tác phẩm của cậu, hắn đánh giá là cậu rất có thiên phú, nhưng bây giờ bắt đầu học tập một cách hệ thống thì thật sự là hơi muộn. Cho nên tôi yêu cầu cậu cho tôi một lời hứa, đó là nhất định phải học thật tốt.”

Trần Duệ đặt miếng vịt quay đã cuốn xong trong tay xuống đĩa, m*t m*t ngón tay, rồi ngồi thẳng hơn một chút: “Em thích, nên em nhất định sẽ làm tốt.”

Hứa Lăng Trác gật đầu: “Nhưng cậu bây giờ đã học lớp 11 rồi, việc học của cậu thì sao? Có ý tưởng gì không?”

Trần Duệ rất rối rắm: “Em có nghĩ đến việc tạm nghỉ học một năm.”

Hứa Lăng Trác không phủ định cũng không khẳng định, chỉ nói: “cậu  cần tự mình đưa ra quyết định, sau đó nói cho tôi câu trả lời.”

“Em tạm nghỉ học một năm, trước tiên học vẽ tranh. Em sẽ tự học, anh  cũng biết thành tích của em cứ như vậy, em thật sự không học vào được mà…”

Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lát: “tôi sẽ nghĩ cách.”

Hỏi ý của Trần Duệ xong, Hứa Lăng Trác đã có sắp xếp.

Ăn cơm xong, Hứa Lăng Trác nói: “tôi dẫn cậu đi một nơi trước đã.”

Cậu đã liên hệ với Diêu Thụ, sẽ dẫn Trần Duệ đến trung tâm huấn luyện nghệ thuật đó.

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng nơi đó sẽ vượt xa tưởng tượng của mình.

Trung tâm huấn luyện nghệ thuật Quốc tế Đồng Bách, ngoài nghệ thuật còn có giáo dục văn hóa, mỗi năm riêng học phí đã lên đến hơn mười vạn, phòng vẽ tranh cũng thu phí riêng.

Trần Duệ nghe xong ngây người không nói một lời, cẩn thận túm góc áo Hứa Lăng Trác.

Diêu Thụ quay đầu nhìn Hứa Lăng Trác: “Hửm? Sao không nói gì vậy?”

Hứa Lăng Trác: “Không có gì.”

Cậu đã sớm nên nghĩ đến, những nơi được mấy công tử nhà giàu này giới thiệu thì cậu không nên đặt chân vào.

“Nhưng đây là bạn tôi mở, em trai cậu ấy mà,” Diêu Thụ tiếp tục, còn cố ý dừng lại một lát, “Dễ thương lượng thôi, dù sao quan hệ chúng tôi cũng tốt.”

Ánh mắt Trần Duệ dao động giữa hai người: “Anh ơi, sao anh có nhiều bạn giàu thế ạ?”

Hứa Lăng Trác: “… Im miệng.”

Diêu Thụ dẫn họ vào một phòng khách: “Chúng ta đợi giáo viên tan lớp rồi đến.”

Hứa Lăng Trác nhìn thể lệ trên tường: “Bên này chủ yếu làm du học nghệ thuật quốc tế à?”

Diêu Thụ nhìn ra sự lo lắng của Hứa Lăng Trác: “Đúng là vậy, nhưng phòng vẽ tranh độc lập cũng rất nổi tiếng, mời toàn là đại sư.”

Anh ta nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Tình huống của em trai cậu thì cứ đến phòng vẽ tranh theo học là được, nhưng tốt nhất nên để giáo viên đánh giá một chút, đưa ra lời khuyên rồi cậu hãy đưa ra quyết định.”

“Anh ơi, em không du học, em chỉ đi phòng vẽ tranh…”

Trần Duệ còn chưa nói xong, liền bị Hứa Lăng Trác trừng mắt một cái. Trần Duệ bĩu môi rụt cổ lại.

Diêu Thụ đang gác chân nằm trên sofa nhắn tin, ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của hai người, bật cười.

Trần Duệ quay đầu  bắt chuyện với Diêu Thụ: “anh Thụ, anh trước đây học ở trường này sao?”

“À, không phải, tôi chỉ học ở phòng vẽ tranh bên này thôi,” Diêu Thụ lại đánh thêm một dòng chữ, “Tôi học ở trường cấp ba quốc tế bên cạnh, bạn học của Ngu Giang.”

“Ngu Giang?” Trần Duệ cũng đi theo ngồi qua, “Anh cũng quen anh ấy ạ?”

Diêu Thụ nhướng mày nhìn Hứa Lăng Trác: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp ba.”

Trần Duệ còn định nói chuyện thêm với Diêu Thụ hai câu, thì cửa phòng khách bị đẩy ra. Một người đàn ông tóc dài bước vào: “Diêu Thụ, nghe nói cậu mang theo một học sinh đến?”

Trần Duệ đột nhiên đứng dậy, khom lưng: “Chào thầy ạ.”

Diêu Thụ hướng Trần Duệ nâng cằm: “Chính là cậu ấy, em trai của bạn tôi.”

Sau đó lại giới thiệu: “Vị này là Đồng Sâm, hiện tại là người phụ trách phòng vẽ tranh.”

Hứa Lăng Trác đi qua bắt tay chào hỏi với hắn. Đồng Sâm lạnh nhạt bắt đầu đánh giá Trần Duệ: “Tuổi tác quả thật lớn. Cậu đi theo tôi qua đây trước đã.”

Trần Duệ đi theo Đồng Sâm rời đi, Diêu Thụ cũng đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”

Hứa Lăng Trác: “Có việc bận à?”

Diêu Thụ nở một nụ cười bí ẩn: “Không có việc gì, nhưng tôi không muốn làm bóng đèn.”

Hứa Lăng Trác nhất thời không hiểu.

Nhưng cậu còn chưa kịp  hỏi, mắt đã nhìn thấy Ngu Giang đang đứng ở cửa.

“Sao anh lại đến đây?” Hứa Lăng Trác tràn đầy kinh ngạc.

“Chậc,” Diêu Thụ nhìn Hứa Lăng Trác thay đổi sắc mặt trong giây lát, vỗ vai Ngu Giang, sau đó xua tay: “Có việc thì gọi điện cho tôi nhé. Tôi đi bộ quanh phòng vẽ tranh bên kia một chút.”

“Ừm,” Ngu Giang và Diêu Thụ giao lưu ánh mắt một giây, rồi mới trả lời câu hỏi của Hứa Lăng Trác: “Muốn đến xem hai người.”

“Có gì đáng xem đâu? Tôi cũng không đi nơi nguy hiểm, Tiểu Duệ vừa mới đi với thầy rồi,” Hứa Lăng Trác lại hỏi: “Chiều nay anh không phải muốn đi câu lạc bộ sao?”

“Bảo Trịnh tổng đi thay tôi, Trịnh tổng thích xã giao kiểu đó nhất.” Ngu Giang nói.

Hứa Lăng Trác cười: “Anh toàn để Trịnh tổng làm nhiều việc thay anh vậy, người ta không oán thán câu nào sao?”

“Không có.”

Hứa Lăng Trác: “Hửm?”

Ngu Giang kéo Hứa Lăng Trác ngồi xuống: “Bởi vì tôi nói với chú ấy, tôi bận đi cùng người yêu, chú ấy rất ủng hộ.”

Hứa Lăng Trác hồi lâu không nói chuyện, rất lâu sau mới ngẩng đầu: “Sáng nay phỏng vấn tạp chí thế nào? Đây là lần đầu tiên anh chụp tạp chí lộ mặt bên ngoài mà.”

“Yên tâm, rất đẹp trai.” Ngu Giang nói.

?

Hứa Lăng Trác: “Ai hỏi anh cái này? Hơn nữa đẹp trai hay không đẹp trai cũng không nên là tự anh đánh giá chứ.”

Ngu Giang: “Vậy em đánh giá đi.”

Hứa Lăng Trác: “…”

Sao lại bắt đầu thảo luận chủ đề này với Ngu Giang vậy?

Cậu nhìn thẳng vào Ngu Giang. Khuôn mặt Ngu Giang không thể chê vào đâu được, nhìn một lúc sau, cậu vẫn cứng miệng: “À, cũng tàm tạm thôi.”

Ngu Giang không mấy để ý: “Vậy em nhìn chằm chằm lâu như vậy, là nhìn cái gì vậy?”

Hứa Lăng Trác: “Xem da mặt anh dày đến mức nào.”

Ai có thể nghĩ rằng một người buổi sáng còn nghiêm túc tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí kinh tế tài chính uy tín, bây giờ lại như thế này chứ? Hứa Lăng Trác đã xem bản thảo phỏng vấn đó, cậu giờ phút này đặc biệt muốn sửa lại tất cả các câu trả lời trong bản thảo phỏng vấn.

Ngu Giang đưa tay ôm lấy Hứa Lăng Trác: “Em có thể trực tiếp khen tôi, tôi cũng sẽ không cười nhạo em đâu.”

?

Ai khen anh chứ?

Hứa Lăng Trác giãy giụa rời đi: “Không phải ở nhà, đừng lộn xộn!”

Ngu Giang buông tay: “Chỉ chạm vào vai một chút thôi mà, đâu có làm gì đâu.”

“… Anh còn muốn làm gì nữa?”

Ngu Giang: “Em muốn nghe không?”

Hứa Lăng Trác ngồi xa hơn một chút: “Không muốn.”

Đến đây rốt cuộc vẫn còn chuyện chính. Hứa Lăng Trác nói với Ngu Giang chuyện Trần Duệ muốn tạm nghỉ học, lại nói học phí ở đây rất đắt. Ngu Giang trầm ngâm một lát: “Nếu thiếu tiền…”

Hứa Lăng Trác cắt ngang hắn: “Không phải vấn đề tiền bạc, tôi chỉ là cảm thấy sự giúp đỡ của tôi đối với em ấy nên có giới hạn thôi.”

Ngu Giang không nhịn được xích lại gần vị trí của Hứa Lăng Trác, xoa tóc cậu: “Em thực ra đã đưa ra quyết định rồi, đúng không?”

Hứa Lăng Trác: “Để em ấy tạm nghỉ học một năm, học ở phòng vẽ tranh, em ấy cũng có thể tiếp tục quản lý tài khoản của mình. Sang năm sau khi em ấy trưởng thành tôi sẽ cho em ấy thêm một cơ hội lựa chọn nữa.”

Ngu Giang “Ừm” một tiếng: “Tôi ủng hộ em.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hứa Lăng Trác lập tức nhích xa ra, cách Ngu Giang ước chừng nửa mét.

Ngu Giang nhìn Hứa Lăng Trác bất đắc dĩ cười cười, ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Duệ vui vẻ nhảy vào: “Anh ơi! Thầy giáo khen em!”

Sau đó Trần Duệ nhìn về phía Ngu Giang, “Ôi, sao anh lại đến đây, anh Thụ đâu rồi ạ?”

Hứa Lăng Trác chỉ vào Trần Duệ, ngữ khí hơi hung: “Ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia.”

Cậu đứng dậy định giao lưu với Đồng Sâm vài câu, thì chỉ thấy Đồng Sâm đang nhìn chằm chằm Ngu Giang: “cậu là Ngu Giang?”

Ngu Giang nhìn Đồng Sâm: “Anh quen tôi sap?”

Đồng Sâm bật cười: “Đồng Bách bên này chắc không có ai không biết cậu đâu, dù sao cậu cũng ở ngay bên cạnh, nổi tiếng như vậy, học bá băng sơn mà.”

Hứa Lăng Trác ngồi trở lại ghế, nhìn hai người.

Ngu Giang đáp lời, “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”

Hứa Lăng Trác im lặng, đối lập với vẻ mặt lưu manh vừa rồi, nhìn lại lúc này, trong lòng chỉ có bốn chữ: thật biết giả vờ.

Đồng Sâm gật đầu, vuốt tóc: “Khi đó cậu không coi ai ra gì, càng đừng nói đến những người học nghệ thuật như chúng tôi.”

Ngu Giang không trả lời, lại một lần nữa cười một cách lịch sự.

Đồng Sâm hỏi thêm: “Vậy cậu đến đây là… Diêu Thụ đâu rồi?”

Hứa Lăng Trác lúc này mới lên tiếng; “Diêu Thụ nói anh ấy đi qua phòng vẽ tranh bên cạnh dạo một chút rồi.”

Đồng Sâm nhìn Hứa Lăng Trác rồi lại nhìn Ngu Giang, như nhận ra điều gì đó, “Thì ra hai người có mối quan hệ này à, thảo nào Diêu Thụ tự mình đến còn chưa đủ, cậu cũng muốn đến.”

Ngu Giang không nói gì, Đồng Sâm quay đầu nhìn Hứa Lăng Trác nói: “Em trai cậu quả thật là một hạt giống tốt hiếm có, nhưng kiến thức cơ bản còn kém, khả năng thể hiện rất dễ không ổn định. Nếu có thể học tập một cách hệ thống trong một năm, tôi đảm bảo cậu ấy nhất định sẽ khác hẳn.”

Hứa Lăng Trác rất nhanh đã đạt được sự đồng thuận với Đồng Sâm, cũng hẹn một tuần sau sẽ đưa Trần Duệ nhập học.

Diêu Thụ đã gửi tin nhắn nói mình muốn chơi thêm một lúc, thế là ba người lập tức rời đi.

Ngu Giang tự mình lái xe đến, Trần Duệ vẫn ngồi ở hàng ghế sau, nhưng hiếm thấy lại yên tĩnh.

Cậu ta được chuyên gia công nhận về khả năng vẽ, và cuối cùng cũng có cơ hội học vẽ, đáng lẽ không nên có biểu hiện này.

Hứa Lăng Trác quay đầu đi nhìn Trần Duệ, phát hiện cậu ta đầy mặt rối rắm. Hứa Lăng Trác hỏi: “Cái biểu cảm gì vậy?”

Trần Duệ nhìn Ngu Giang đang lái xe nghiêm túc, lại nhìn Hứa Lăng Trác, cắn cắn môi, nhỏ giọng mở lời: “Anh ơi, mối quan hệ của hai người là gì vậy?”

Phía trước vừa lúc là đèn đỏ, Ngu Giang đột nhiên dẫm phanh, cũng quay đầu nhìn về phía Hứa Lăng Trác.

Hứa Lăng Trác khựng lại, mãi đến khi đèn đỏ chuyển xanh, xe khởi động, cậu mới mở lời: “Thì là như cậu thấy đó, tôi là gay.”

Ngu Giang: “…”

Trần Duệ há hốc mồm nửa ngày cũng chưa khép lại được: “Anh? Hai người? Hai người…”

“Nói chuyện đàng hoàng đi.” Hứa Lăng Trác ngữ khí bình thản, nhưng tay siết chặt dây an toàn.

Trần Duệ tùy tay lấy chai nước khoáng, tu nửa chai sau  đó mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn liên tục lặp lại ba lần: “Thảo nào! Thảo nào! Thảo nào!”

Hứa Lăng Trác phỏng chừng Trần Duệ còn phải gào to một lát nữa mới xong, thế là xoay người lại, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định nào đó mà ngẩn người. Qua một lúc, cậu lén lút nhìn Ngu Giang.

Ngu Giang mặt không biểu cảm, chỉ khi phát hiện ánh mắt của Hứa Lăng Trác mới mở lời: “Vẫn là về nơi Trần Duệ đang ở à?”

Hứa Lăng Trác nói: “Ừm, em ấy hôm nay về Hàng Thành.”

Đến nơi, Ngu Giang vẫn ở trên xe. Trần Duệ một đường tay chân lóng ngóng quay trở lại phòng. Ở trên xe thì gào to xong rồi, bây giờ thì hoàn toàn im lặng.

Vào phòng xong, Trần Duệ không nói một lời trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi nước trực tiếp xả rất lâu.

Hứa Lăng Trác thật sự không thể chịu đựng được, đi vào tắt vòi nước: “cậu đủ chưa? Vốn dĩ đầu óc đã không được tốt rồi, lại xả nữa thì sẽ thành ngu ngốc mất.”

Trần Duệ ngồi dậy: “Chuyện này thì…”

“Không thể chấp nhận?” Hứa Lăng Trác thuận tay đưa khăn lông cho cậu ta.

Trần Duệ điên cuồng lắc đầu, sau đó lại điên cuồng gật đầu: “Có thể chấp nhận, chỉ là không dám tin lắm thôi.”

Hứa Lăng Trác chỉ vào khăn lông: “Mau lau khô đi.”

Trần Duệ lại bổ sung: “Đặc biệt là anh ấy vừa giàu vừa đẹp trai nữa chứ.”

Hứa Lăng Trác bật cười: “Được rồi, dọn dẹp một chút đi, lát nữa đưa cậu ra ga.”

“Người này cũng rất tốt, không hề kiêu căng, ở Hàng Thành còn cùng anh đi thăm mẹ,” Trần Duệ vẫn còn tiếp tục, “Bây giờ lại cùng anh đi xem trường học của em.”

Hứa Lăng Trác: “Ừm.”

Trần Duệ quay đầu, nghiêm túc nói: “Anh ơi, anh cũng rất tốt.”

Hứa Lăng Trác vỗ hai cái vào lưng Trần Duệ: “Mau dọn đồ đi, được không?”

Trần Duệ cũng không có gì để dọn dẹp, cậu ta chỉ mang theo hai bộ quần áo tắm rửa, tùy tiện nhét vào trong túi, căn phòng liền không còn dấu vết của cậu ta.

Trừ cái máy tính trên bàn.

Trần Duệ đăm chiêu: “Anh ơi, máy tính này anh bình thường không dùng đến đúng không?”

máy tính này là Hứa Lăng Trác mua hồi đại học, đã hơi cũ rồi: “cậu muốn à?”

Trần Duệ: “Mấy ngày nay em chụp video ở trong đó, còn chưa cắt xong, em còn có video kỳ sau chưa đăng nữa.”

“Vậy mang đi đi, tôi không cần dùng đến.” Hứa Lăng Trác nói.

Trần Duệ vui mừng: “Cảm ơn anh!”

Hứa Lăng Trác và Ngu Giang cùng nhau đưa Trần Duệ ra ga. Trần Duệ trước khi xuống xe, Hứa Lăng Trác bỗng nhiên mở lời: “Mấy ngày này về ở nhà, đừng đi tìm Trần Vệ Đàn, cũng đừng nói cho ông ta là cậu đến Bắc Thành.”

“Em biết rồi,” Trần Duệ đáp lời, dừng một chút lại nói: “Chuyện của anh em nhất định sẽ giữ bí mật.”

Hứa Lăng Trác cười cười: “Không sao đâu, tôi không ngại.”

Trần Duệ rất kiên định: “Thế thì em cũng sẽ giữ bí mật.”

Hứa Lăng Trác do dự một chút, vẫn đưa tay xoa tóc cậu ta: “Tiểu Duệ, bên đó xong việc thì về sớm một chút nhé.”

Trần Duệ nhe răng cười để lộ hàm răng trắng, đáp lời vui vẻ rồi đi.

Xe không khởi động, trong xe không có Trần Duệ ồn ào, nhất thời trở nên yên tĩnh.

Ngu Giang bỗng nhiên mở lời: “Vì sao lại trả lời như vậy trước mặt Trần Duệ?”

Hứa Lăng Trác giả vờ nhẹ nhàng: “anh xem em ấy là đứa ngốc à, em ấy đã nhìn ra rồi, giấu giếm vô ích thôi.”

Không khí đình trệ vài giây, Ngu Giang nhìn chằm chằm một điểm không rõ nào đó, thở phào một hơi: “Hứa Lăng Trác, chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?”

“Cái… cái gì quan hệ gì?” Hứa Lăng Trác bắt đầu lắp bắp.

Ngu Giang xoay người, ánh mắt rất sâu, hắn nói: “Em nói đi.”

Hầu kết Hứa Lăng Trác chuyển động vài cái, cúi đầu: “Ông chủ và trợ lý?”

Ngu Giang vẫn nhìn chằm chằm cậu, không nói gì, nhưng sắc mặt lại tối sầm đi một chút.

Hứa Lăng Trác lại tiếp tục thử: “Kim chủ và bạn tình?”

Mặt Ngu Giang càng đen hơn, một cái tát vào vô lăng, xe phát ra một tiếng còi chói tai. Hứa Lăng Trác sợ đến mức rụt người.

“Anh hung dữ cái gì chứ?” Hứa Lăng Trác giọng cao lên.

“Ông chủ và trợ lý ư? Tôi sẽ dẫn trợ lý về nhà cũ sao?”

Hứa Lăng Trác: “Sao anh lại không? Dì nói trợ lý Vương cũng đã đến rất nhiều lần rồi mà!”

Ngu Giang: “…”

Ngu Giang: “Thế tôi sẽ dẫn bạn tình về nhà cũ sao?”

Hứa Lăng Trác: “Cũng không phải anh dẫn tôi đi mà, là dì bảo tôi qua đó.”

Ngu Giang: “…”

Ngu Giang hít sâu một hơi, đè nén lửa giận: “mẹ gọi em thân mật như vậy, em nghĩ là mẹ coi em như bạn tình của tôi mới đối tốt với em à? Hay là em nghĩ tôi chỉ muốn có một người bạn tình thôi?”

“Vậy anh muốn cái gì chứ?” Hứa Lăng Trác theo lời Ngu Giang mà hô lên một câu.

“Bạn trai.”

Ngu Giang dừng một chút, giọng trầm xuống, rồi tiếp tục: “Bạn trai, đối tượng, người yêu đều được.”

“Chỉ cần là quan hệ chính thức.”

Bình Luận (0)
Comment