Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 102

Nhưng điều khiến Trương Tư Nghị đau đầu ngay lúc này không phải là thu dọn đồ đạc, không phải tìm phòng ở, càng không phải là một mình mang theo một con chó dọn nhà, mà là - tiền!

Không sai, Trương Tư Nghị vừa mới học cách giữ tài khoản và quản lý tiền căn bản không có đồng tiền nhàn rỗi nào, kinh tế túng quẫn, còn bội chi thẻ tín dụng. Tiền thuê nhà hai lần trước đều là Phó Tín Huy giúp cậu nộp sớm, chờ cậu nhận tiền lương rồi mới trả dần. Lần này cậu cũng theo quán tính nghĩ như thế, nhưng không ngờ nhà Phó Tín Huy phá sản, cậu ta còn sắp xuất ngoại, để lại Trương Tư Nghị bị chiều hư lẻ loi thu dọn hỗn loạn.

Một khi bắt đầu thuê phòng lần nữa, cậu phải đối mặt với một khoản tiền gồm ba tháng tiền nhà và một tháng tiền cọc. Ở khu phố hiện nay cậu đang ở, muốn thuê một căn phòng có giá ít hơn bốn nghìn tệ một tháng là không có khả năng.

Trương Tư Nghị nhìn trần nhà, thở dài một hơi, dù thế nào, trước tiên cứ tìm một căn nhà phù hợp, nếu thật sự không được thì giống như Lục Kiều tìm một nơi xa xôi để thuê.

Đúng lúc này, Cố Tiêu trả lời: “Cậu ta đi chỗ nào?”

Trương Tư Nghị: “Cậu ấy sắp ra nước ngoài.”

Cố Tiêu: “Vậy em có tính toán gì không, chuẩn bị dọn nhà sao?”

Mười ngày trước, cậu và Cố Tiêu từng nói về chủ đề này, Trương Tư Nghị cũng tự nhiên đáp: “Dạ, em định tháng sau chuyển.”

Cố Tiêu: “Có tìm thêm người ở cùng không?”

Trương Tư Nghị: “Em mang theo chó, không tiện ở cùng người khác, một mình tìm phòng ở thôi.”

Gửi xong những lời này, Trương Tư Nghị đờ dẫn nhìn điện thoại di động rất lâu, Cố Tiêu cũng không trả lời. Khi cậu không chờ nổi muốn buông điện thoại di động, Cố Tiêu mới đáp một câu: “Nếu em gặp khó khăn, hãy nói cho anh biết.”

Trái tim Trương Tư Nghị chợt nảy lên, mũi có cảm giác ê ẩm.

Bình thường cậu sẽ không yếu đuối như vậy, nhưng ngày hôm nay, cậu chìm đắm trong cảm giác buồn bã khi chia tay người anh em tốt của mình, đặc biệt muốn được an ủi, nhất là từ Cố Tiêu.

Nhìn thấy câu này, mặc dù biết có thể đó chỉ là sự quan tâm bình thường của Cố Tiêu dành cho bạn bè và cấp dưới của anh, nhưng trong cảm giác yêu đơn phương đầy chua chát và tầm thường, Trương Tư Nghị cũng cảm nhận được chút ấm áp.

Trương Tư Nghị hồi âm: “Dạ, cảm ơn anh.”

Phó Tín Huy đi nhưng cậu vẫn còn Cố Tiêu. Dù Cố Tiêu thích cậu hay không, tại thời điểm này đối phương giống như trụ cột tinh thần của cậu.

Tuy nhiên, phúc đến thì ít, họa tới dồn dập. Nửa tháng sau đó, có thể nói Trương Tư Nghị trải qua quãng thời gian tồi tệ nhất kể từ khi tốt nghiệp về nước!

Ngày hôm sau, Trương Tư Nghị sáng sớm đi làm, thuận tiện ghé vào một văn phòng môi giới ở ven đường để tìm phòng cho thuê. Giống như trong dự liệu của cậu, nhà cho thuê ở xung quanh đều là một căn hộ lớn với ba hoặc bốn phòng ngủ, giá thuê cũng tương tự như phòng cậu đang ở, căn bản không có phòng cho thuê với giá tiền rẻ. Có vẻ như cậu không thể tiếp tục thuê ở vùng lân cận.

Đến công ty, Trương Tư Nghị vừa từ thang máy bước ra đã đụng phải em gái lễ tân mang theo Đào Phỉ chọn thực vật.

“Sao lại có nhiều cây xương rồng như vậy?” Đào Phỉ hỏi.

“Bởi vì giám đốc Cố thích cây xương rồng, vào ngày sinh nhật năm trước của anh ấy, các đồng nghiệp nữ trong phòng thiết kế đã mua một loạt cây xương rồng kim hổ tặng anh ấy. Nhưng anh ấy tịch thu và quyên tặng tất cả cho công ty. Vì vậy, vẫn còn nhiều cây xương rồng không ai nhận nuôi.” Em gái lễ tân lặng lẽ tiết lộ bí mật với Đào Phỉ, vẻ mặt cô tươi cười rạng rỡ dường như rất thích nhà thiết kế mới.

Đào Phỉ cười nói: “Cố Tiêu thích xương rồng kim hổ? Sao anh không biết nhỉ! Anh ấy nuôi cây nào?”

Thái độ của Đào Phỉ khi gọi thẳng tên của Cố Tiêu khiến Trương Tư Nghị khó chịu. Cậu chầm chậm bước vào, muốn tiếp tục nghe ngóng xem cuối cùng đối phương sẽ nhận nuôi loại cây nào.

“Cố công nuôi cây này.” Em gái lễ tân chỉ vào thảo cầu lớn trên kệ.

Đào Phỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt lại dời về phía thảo cầu nhỏ bên cạnh: “Bên này có một cây nhỏ, hình như cùng loại với cây lớn, anh nuôi cây này là được rồi.”

Mặc dù thảo cầu nhỏ hiện tại chỉ là xương rồng đánh tráo thay thế cho cây thật, nhưng Trương Tư Nghị nghe thấy thế liền xù lông, dựa vào cái gì mà anh ta muốn thảo cầu nhỏ của cậu! Đây là độc quyền của cậu! Cho dù là cây đánh tráo cũng không cho! (= 皿 =)

Lễ tân nói: “Thảo cầu nhỏ kia đã có người nuôi rồi ạ, là dì Tư.”

Đào Phỉ nghi ngờ nói: “Dì Tư là ai? Có bà dì nào trong công ty sao?”

Trương Tư Nghị: “...” Bà dì em gái anh!

Em gái lễ tân che miệng cười nói: “Không phải đâu ạ, là một chàng trai, có biệt danh là dì Tư.”

Cô nói xong, xoay người chỉ vào bức tranh khổng lồ treo ở bức tường phía sau...

Trương Tư Nghị vươn người giơ tay ra - Không!!! (QAQ)╯

Nhưng không kịp nữa, chỉ thấy lễ tân giơ một ngón tay ra chỉ vào bức ảnh ngủ gật đầy ngốc nghếch của Trương Tư Nghị, nói: “Chính là cậu ấy!”

Đôi mắt đào hoa của Đào Phỉ mở to, chút kinh ngạc hiện lên trên mặt: “A, là cậu ta!”

Nhưng sự ngạc nhiên của cậu ta lại chuyển thành buồn cười: “Ai chụp cho cậu ta bức ảnh này vậy, thật ngu ngốc.”

Trương Tư Nghị: “...” Thật quá đáng! (T 皿 T)

Đúng lúc này, em gái lễ tân phát hiện vẻ mặt phát điên của Trương Tư Nghị: “Ơ, Trương công!”

Xưng hô này khiến Trương Tư Nghị càng thêm đau trứng, Đào Phỉ cũng không nhịn được, nhìn cậu mà cười nắc nẻ: “Ha ha ha ha ha ha Trương công...”

Trương Tư Nghị thở phì phò trừng mắt nhìn cậu ta, phồng má, dẫm chân bùm thụp bước qua họ, đi vào phòng làm việc.

... Cậu ghét Đào Phỉ! (╰ 皿 ╯)

Vào giờ ăn trưa, tận dụng thời gian nghỉ, Trương Tư Nghị dự định tìm phòng cho thuê xung quanh công ty. Đột nhiên cậu nhớ đến nhân viên bất động sản đã trao đổi danh thiếp với cậu khi cậu vừa vào công ty.

Cậu kéo ngăn kéo ra, danh thiếp của đối phương thật sự vẫn còn, Trương Tư Nghị bỏ dãy số đó ra khỏi danh sách đen và gọi điện thoại.

Sau khi được kết nối, vậy mà không có lời chào hỏi đầy nhiệt tình như "Xin chào, tôi là XX nhân viên môi giới của XXX, xin hỏi anh cần gì?", ngược lại rất yên tĩnh. Vài giây trôi qua, bên kia mới giận dữ nói: “Ai đó?”

“A, xin hỏi anh là XX của trung tâm môi giới XXX phải không?”

“Thị trường nhà ở gần đây không tốt, ông đây không làm nữa rồi!” Ngay sau đó là tiếng "tút tút" cắt đứt liên lạc.

Trương Tư Nghị ngổn ngang trong gió... Mẹ nó, cậu dĩ nhiên cũng có ngày bị người môi giới cúp điện thoại! Chết mất!

Người môi giới quấy nhiễu cậu trước kia đã bỏ làm rồi, Trương Tư Nghị chỉ có thể tìm cách khác. Lần này cậu thông minh hơn nhiều, mua thêm một sim điện thoại dành riêng để gọi hỏi tìm phòng, nhưng buổi trưa cậu lượn một vòng quanh tòa nhà, phát hiện tiền thuê nhà vô cùng đắt đỏ. Tiền thuê căn hộ bốn mươi mét vuông chỉ có một phòng ngủ mất tám nghìn tệ một tháng, tám nghìn đó mẹ ơi! Giết cậu đi!

Sau khi xem xong trở về, Trương Tư Nghị gặp Đào Phỉ và Cố Tiêu ở dưới tầng, có vẻ hai người vừa quay lại sau bữa cơm trưa.

“Hì! Trương công!” Đào Phỉ cười tủm tỉm vẫy tay với cậu.

Cố Tiêu cũng nhìn cậu, mở miệng muốn nói gì đó.

“Em đến cửa hàng tiện lợi một chút!” Trương Tư Nghị khô cứng nói những lời này, xoay người đi đến cửa hàng 7-11 ở bên cạnh, nghe Đào Phỉ ở sau lưng nói: “Cậu ta là lạ thế nào ấy?”

... Ông đây chính là quái vật đấy!! Sao nào!!!

Sau một buổi chiều làm việc, buổi tối về đến nhà, Trương Tư Nghị còn phải đưa chó đi dạo, thu dọn nhà cửa. Không chỉ có phòng cậu, còn có khu vực công cộng và phòng của Phó Tín Huy.

Phó Tín Huy đã lấy đi những vật dụng cá nhân quan trọng và quần áo thường ngày trước kì nghỉ tết. Mặc dù lúc đó không xác định có ở tiếp hay không nhưng bây giờ xem ra, cậu ta không cần những món đồ còn lại. Trương Tư Nghị hỏi qua một lần, Phó Tín Huy nói ra nước ngoài cũng không thể mang theo, nhờ Trương Tư Nghị giúp đỡ giải quyết.

Cũng may đồ đạc của nam sinh không nhiều lắm, ngoại trừ chăn màn quần áo thì cũng không thừa gì. Nhưng không gian công cộng còn có nồi niêu xoong chảo, đồ trang trí lung tung, chất đống trong một cái giỏ, Trương Tư Nghị không biết xử lý ra sao.

Trong đó thậm chí còn có một bộ loa âm thanh vòm của Bose... Tên nhà giàu Phó Tín Huy, Trương Tư Nghị nhớ năm xưa cậu ta bỏ hơn mười nghìn tệ để mua, bây giờ lại nói không cần nữa! Xem ra nhà cậu ta phá sản cũng không thể làm cho cậu ta bỏ thói tiêu pha hoang phí! (=_=)

Trương Tư Nghị - người đã biết cuộc sống không hề dễ dàng - động não, chụp ảnh bộ âm thanh này lên trang web mua bán đồ cũ, định bán nó với giá rẻ.

Không ngờ mới đưa lên chưa được mười phút đã có người chụp lấy. Đối phương đầu tiên gọi điện thoại cho cậu, đêm đó đích thân anh ta đến lấy hàng.

Giải quyết được một gánh nặng lớn, dễ dàng lấy được tám nghìn nhân dân tệ, khuôn mặt của Trương Tư Nghị lộ chút vui mừng. Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Phấn Chấn vẻ mặt lanh lợi, trêu chọc nó: “Chó may mắn?”

Phấn Chấn lè đầu lưỡi: “Khà ~ Khà ~”

Trương Tư Nghị nhướng mày, cười trở về phòng, định hạ hàng đã bán xuống, kết quả vừa nhìn, thấy một khoảng thời gian trước, ba hay bốn người gửi tin nhắn cho cậu nói rằng họ muốn mua loa Bose. Còn có người nhắn lại: “Loa Bose mà chỉ bán tám nghìn thôi à? Không phải giả chứ!”

Trương Tư Nghị nghi ngờ trả lời một câu: “Tám nghìn rất rẻ sao?” Đó là một tháng tiền lương của cậu rồi đó!

Người nọ: “Đại ca, giá gốc của bộ loa cậu mua là mười bảy nghìn, mới dùng chưa được một năm, còn mới chín mươi phần trăm. Giá trên chợ secondhand ít nhất là mười ba nghìn! Cậu thật sự sẽ không bán tám nghìn chứ?”

Trương Tư Nghị: “...”

“Tên nhà giàu ngu ngốc!” Đối phương gửi một biểu cảm "khinh bỉ", ảnh đại diện biến đen.

Trái tim Trương Tư Nghị lại đẫm máu, ban đầu cứ tưởng được lời, ai ngờ lỗ vốn rồi! Mười ba nghìn tệ! Trong chớp mắt tổn thất năm nghìn tệ! Tại sao cậu không khảo sát giá cả trước rồi mới bán! Thảo nào người mua kia nhanh chóng đến kiểm tra hàng hóa! Cậu mẹ nó đúng thật là đồ ngu!

Phấn Chấn: “Khà ~ Khà ~ Khà ~”

Trương Tư Nghị tóm lấy một cái gối trên sofa mà nện xuống: “Khà em gái mày!” (T 皿 T)

Nhưng may thay, tám nghìn tệ tạm thời giải quyết nhu cầu trước mắt của Trương Tư Nghị, cậu sẽ không nghèo đến mức không thuê nổi phòng trọ.

Sau khi dọn dẹp phòng, trước khi đi ngủ, Trương Tư Nghị theo thói quen kéo violin một lúc. Chỉ trong thời gian này, cậu mới có thể thư giãn tinh thần căng thẳng trong ngày.

Thật kỳ lạ, ngày trước cậu thường nghĩ rằng việc thực hành violin là một nhiệm vụ, rất khó để kiên trì, đặc biệt là những khó khăn khi đột phá "Summer". Vào nửa năm trước đây, cậu thậm chí không có ý định thử mà chỉ nghĩ - Chắc chắn không kéo nổi.

Nhưng từ khi cậu đặt quyết tâm luyện tập, sự phát triển tiếp theo dễ dàng hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.

Sau nửa tháng, Trương Tư Nghị có thể khập khiễng kéo hết bài hát mà không cần nhìn vào khuông nhạc. Mặc dù có hàng loạt vấn đề về chuyển âm và tốc độ tay không theo kịp, nhưng tiến bộ và thành quả hiện tại vẫn đem lại cho cậu cảm giác thành tựu.

Hơn nữa, nhịp điệu Summer của David Garret vô cùng sục sôi, giống như buổi chiều mùa hè oi bức đầy ắp những đám mây đen, một cơn mưa đổ xuống đột ngột, tiếng sấm gầm vang, sấm sét lóe sáng, tàn phá nghiền nát. Tựa như tình yêu đầy đau khổ và áp lực, như cuộc sống thay đổi trong chớp mắt của cậu, xung đột mà khốc liệt.

Cậu tìm kiếm đột phá, tìm kiếm giải thoát, tìm kiếm hi vọng. Theo tiếng đàn, cậu trút bỏ tình yêu và sự ghen tuông của mình, giải tỏa mệt mỏi và áp lực tồn đọng mỗi ngày. Những tâm trạng ảm đạm, tiêu cực này dường như lao nhanh ra theo từng nốt nhạc cậu kéo.

Sau một bản nhạc, tất cả mọi phiền muộn đều tan biến, sảng khoái tràn trề!

Trương Tư Nghị chưa bao giờ biết kéo đàn sẽ giải tỏa dồn nén tốt như thế. Bây giờ, mỗi ngày không chơi violin một chút sẽ khiến tay cậu ngứa ngáy. Bản nhạc này dường như mang lại sức mạnh cho cậu, mỗi đêm nạp đầy năng lượng để cậu tự tin đối mặt ngày mới.

Ban ngày làm việc, nghỉ trưa lên mạng tìm phòng trọ, buổi tối tan tầm đi xem phòng rồi về nhà đóng gói đồ đạc... Sau mười ngày cường độ cao như vậy, Trương Tư Nghị thực sự hoàn tất việc vẽ bản vẽ thi công tòa nhà văn phòng trước kế hoạch sáu ngày. Thậm chí cậu không cần Đỗ Nhuế Hiên giúp đỡ gánh vác một phần bản vẽ!

Ngay cả Trương Tư Nghị cũng không thể tin được - Đây là tiềm lực bị bùng nổ dưới áp lực lớn sao?
Bình Luận (0)
Comment