Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 116

Cố Tiêu vừa sờ cậu vừa cười nói: “Anh không ngại những lời nàỵ quá nhiều đâu, mỗi ngày em cóthể nói với anh một lần.”

Trương Tư Nghị buồn bực nói: “Anh có thể đừng cắt ngang lời em được không!”

Cố Tiêu im lặng, đưa tình nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục.

Trương Tư Nghị mím môi, một lần nữa ủ lên một chút cảm xúc, mới nói tiếp: “Lần trước anh tìm đến chỗ em, em nói muốn ‘Thôi việc và từ bỏ’, thật ra chỉ là em đang giận hờn vu vơ mà thôi, bởi vì sự xuất hiện của Đào Phỉ khiến em hơi... Được rồi, em thừa nhận, em hơi ghen tuông...”

Cố Tiêu cười khổ một chút, nhớ đến hơn nửa đầu tháng trước bởi vì sự hiểu lầm vớ vẩn này, Trương Tư Nghị trốn tránh anh, khiến cho anh thấp thỏm bất an, mất hồn mất vía, anh thật muốn thở dài, aiz, cái đồ ngốc này...

Đây là lần đầu tiên Trương Tư Nghị phân tích tâm tư của mìnhtrước mặt cố Tiêu, có thể là hiểu rõ tình yêu của đôi bên, trái tim đều trở nên mềm mại, giống như trẻ em làm nũng với người lớn, mèo con nằm ngửa bụng, con cua mở mai ra... Bởi vì tin tưởng mà sẵn sàng phơi bày chỗ yếu ớt nhất toàn thân trước mặt người yêu.

“Thật ra không liên quan gì đến Đào Phỉ, chỉ là một mình em hiểu lầm, em cứ tưởng em không phải là người đặc biệt đối với anh, nên mới nói những lời đó với anh. Kì thật, em rất thích kiến trúc, cũng rất thích anh, thích của em, cũng không phải tệ đến thế.”

Cuối cùng cũng nói hết những lời trước đó không dám nói, Trương Tư Nghị như trút được gánh nặng. Cậu gấp gáp muốn để cố Tiêu hiểu rõ, thích của cậu giống với của anh.

Cố Tiêu cười cười, một tay vẫn đặt trên eo lưng cậu, khẽ khàng vuốt ve nhè nhẹ, tay kia di chuyển lên trên đè gáy cậu xuống, anh thỏa mãn thở dài một tiếng.

Có lẽ Trương Tư Nghị không biết, phần hấp dẫn anh nhất trong toàn bộ cơ thể cậu chính là eo cậu.

Không rõ lần nào, người này nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ gà ngủ gật, áo bị kéo lên, lộ ra phần eo lưng trơn truột cùng một phần cạp quần lót hơi lồi ra, ngọt ngào gợi cảm... Anh bước qua thấy cảnh tượng đó, trực tiếp bị kích động.

Kể từ đó, đôi mắt của anh liền dính lấy chàng trai nhỏ này. Quan tâm một cách kì lạ, vô thức đối xử đặc biệt hết lần nàỵ đến lần khác, cũng chỉ vì muốn nhìn vào mắt cậu nhiều hơn một chút, thậm chí muốn chạm một cái, ôm một lúc, sờ một tý.

Trò chơi trong cuộc họp thường niên đó rốt cuộc là cơ hội đầu tiên để tiếp xúc thân mật với cậu, suôn sẻ ôm cậu vài lần, anh càng cảm thấy yêu thích không thể buông tay, không dưới một lần anh muốn vén áo cậu ên trực tiếp đưa tay vào sờ soạng... Bây giờ, cuối cùng nguyện vọng cũng được thỏa mãn.

Trương Tư Nghị cảm thấy ngứa ngáy, giãy dụa một chút: “Hôm nay nghe anh nói, anh lo lắng em chỉ là cảm thấy mới mẻ tò mò... Thật ra không phải, em đã cẩn thận ngẫm nghĩ, em cũng muốn mãi mãi bên anh, không hề rời xa.”

Nói xong câu đó, trán hai người đã dán sát vào nhau, Cố Tiêu khẽ nâng cằm, thoải mái hôn cậu. Hai người dính chặt lấy nhau mà hôn môi nửa phút, mãi cho đến khi hơi thở của cả hai sắp hỗn loạn.

Trương Tư Nghị cho rằng lời nói của cậu khiến cố Tiêu không khống chế được nữa, vừa hưng phấn vừa kích động.

Là đàn ông, cậu cảm thấy bản thân cần phải chủ động một chút, vì thế cậu vươn đầu lưỡi liếm môi cố Tiêu, nói: “Chúng, chúng ta làm đi!”

Cố Tiêu bật cười thành tiếng: “Không phải chúng ta bắt đầu rồi sao?”

Trương Tư Nghị: “...” Hả? Đã bắt đầu rồi? cố Tiêu định cùng cậu phát sinh quan hệ rồi?

Trương Tư Nghị ngờ vực nhìn anh, hỏi: “Không phải làm được một nửa rồi bảo em đi ngủ chứ?”

Cố Tiêu đờ người, sau đó mới phản ứng được cậu đang oán giận tối hôm qua anh bảo cậu “ngủ đi”, tiếng cười càng trở nên to hơn, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh thật ra muốn hỏi em, em chuẩn bị tốt chưa?”

Trương Tư Nghị: “Đương nhiên!”

Cố Tiêu nhướng mày: “Nhanh thế đã chấp nhận chuyện quan hệ với đàn ông?”

Trương Tư Nghị đỏ mặt nói: “Bởi vì em thích anh mà.”

Cố Tiêu nhìn cậu, lặng lẽ mỉm cười. Ngay khi Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, cố Tiêu đột ngột ôm cậu lật ngược lại, trong chớp mắt hai người trao đổi vị trí -Lúc này, đến lượt Trương Tư Nghị nằm phía dưới.

Trương Tư Nghị: “...” What the tuck! Tại sao có cảm giác không đúng lắm?

Trương Tư Nghị giơ tay đặt trước ngực cố Tiêu, hỏi: “Chờ một chút, không phải anh là gay sao?”

Cố Tiêu: “ừ, thì sao?”

Trương Tư Nghị tỏ ra ngơ ngác, hỏi: “Gay sao lại ở trên được?”

Cố Tiêu trầm lặng trong chớp mắt, khẽ nâng một chân Trương Tư Nghị lên, nhìn cậu từ trên cao xuống, cười hỏi: “Có phải em hiểu sai gì về gay không?”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu lại hỏi: “Biết tiếp theo sẽ thế nào không?”

Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt hỏi: “Cọ cọ?”

Cố Tiêu bật cười thành tiếng: “Cọ cọ? Em là con nít à?’

Tay Cố Tiêu dựa theo hai chân hơi nhấc lên của Trương Tư Nghị mà dò xét vào chính giữa đôi chân cậu, đầy tình dục lướt qua lối vào phía sau của cậu, giải thích: “Gay có vai trò tấn công và thừa nhận khác nhau, anh là người tấn công... Nói cách khác, nếu chúng ta thật sự xảy ra quan hệ, anh sẽ tiến nhập vào chỗ nàỵ của em, fuck em, làm em...” Theo những lời này, Cố Tiêu làm hành động nhún hông, tượng trưng va vào cậu.

Trương Tư Nghị nghẹn lời nhìn trân trân, dường như cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới này!

Đúng lúc nàỵ, tay của cố Tiêu lạl luồn vào trong quần cậu, trực tiếp bắt được phần thân dưới của cậu. Trương Tư Nghị sợ hãi bật ra một tiếng “A”, tưởng là bản thân sắp bị nát hoa cúc, ngay lập tức khép hai chân lại. Tiếc rằng chỗ yếu ớt bị người nắm giữ, cả người cậu còn bị đè ép gắt gao, hoàn toàn không tránh thoát.

Cố Tiêu bao lấy vật nhỏ nhanh chóng nổi lên phản ứng trong tay, vừa di chuyển lên xuống vừa trêu ghẹo cậu: “Chuẩn bị tốt đây hả? Huh? Chưa biết rõ gì hết đã vội vã muốn bị anh làm?”

Trương Tư Nghị luống cuống nói: “Không, không được, loại này không tính!”

Cố Tiêu phớt lờ lời từ chối của cậu, trực tiếp cúi đầu ngăn chặn đôi môi Trương Tư Nghị... Mút mát, liếm láp, gặm cắn... Động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh.

Trương Tư Nghị: “Đừng... Ưm a...”

Nghe cổ họng Trương Tư Nghị tràn ra tiếng rên rỉ tựa như tiếng khóc nức nở, ý nghĩ xấu trong lòng cố Tiêu bỗng sinh ra, anh muốn bắt nạt cậu cho đến khi cậu bật khóc... Đáng tiếc trai tơ nhỏ như Trương Tư Nghị chẳng kéo dài được bao lâu đã buông vũ khí đầu hàng.

Mặc dù cậu đã giải quyết một lần trong phòng tắm nhưng hiện tại cố Tiêu đang giúp cậu thỏa mãn, được người trong lòng vừa xoa nắn vừa hôn môi như thế, làm sao cậu chịu đựng được! Lúc tiết ra, Trương Tư Nghị hoàn toàn không kiểm soát nổi mà thốt ra tiếng rên rỉ, ngọt lịm và kích động, cả người run lẩy bẩy.

Cố Tiêu vẫn đang cười cậu, anh vừa rút khăn giấy giúp cậu chà xát vừa buông lời ác độc: “Chậc, màn dạo đầu còn không vượt qua được, lại muốn phát sinh quan hệ, quả nhiên là con nít.”

Trương Tư Nghị che mặt xù lông nói: “Em nói rồi loại này không tính!”

Cố Tiêu nằm trên người cậu, giơ tay búng trán cậu một chút, vừa bực mình vừa buồn cười: “Lật lọng nha, ai vừa nói thích anh nên cái gì cũng có thể chấp nhận?”

Trương Tư Nghị: “...”

Cậu rât hôi hận vì màn dụ dô và thông báo với Cô Tiêu vừa rồi... Mẹ nhà anh! Tại sao lại thế! Hoàn toàn khác với yêu thương tràn đầy mật ngọt ngượng nghịu và thuần khiết như trong tưởng tượng của cậu! Cậu muốn làm người chủ động cơ! (T HE T)

Nhìn bộ dạng thẹn thùng che mặt hoảng sợ của người yêu, Cố Tiêu thở dài, ánh mắt vừa nhiệt tình vừa bất đắc dĩ.

Đợi hồi lâu, Trương Tư Nghị mới phục hồi tinh thần từ dư vị cao trào, cậu chậm chạp mở tay ra, rụt rè nhứt nhát liếc mắt nhìn anh.

Cố Tiêu rung động, cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cậu, cười hỏi: “Được chưa?”

Lúc này Trương Tư Nghị mới phát hiện, chỗ đó của Cố Tiêu vẫn còn cứng rắn chọc vào người cậu...

Cậu đột nhiên cảm thấy tội lỗi, có vẻ như cố Tiêu không làm gì cậu hết, sao phản ứng của cậu lạl dữ dội vậy?

Có thể là hai từ ĩuck em”, “làm em” mang tính vũ nhục cao mà cố Tiêu sử dụng vừa rồi chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Trương Tư Nghị. Mặc dù cậu biết ở trên giường nói lời âu yếm hay dơ bẩn là chuyện khá bình thường, nhưng Trương Tư Nghị là một người đàn ông, không giống như các nam sinh bình thường hay hùng hổ đùa bỡn mấy câu thô tục với nhau, đây là chuyện cố Tiêu thật sự muốn làm với cậu.

Nhận thức được điều này, lúc nghe được câu đó Trương Tư Nghị dường như bị tát hai cái rất mạnh vào mặt, gò má phừng phừng nóng rát, lòng tự trọng và kiêu ngạo của nam giới bị đá bay. Cậu cảm thấy xấu hổ nhục nhã đến mức muốn ngất lịm.

Tuỵ nhiên, điều này không phải là điều làm cậu khó chấp nhận nhất. Chuyện cậu không thể tiếp thu chính là sau khi sự kinh sợ ban đầu qua đi, cơ thể nảy ra xung động hoàn toàn trái ngược với tư tưởng - Đúng vậy, thân thể cậu dĩ nhiên theo bản năng chờ mong cố Tiêu làm cậu.

Khi cậu hoảng loạn bất an thì cố Tiêu hết lần này đến lần khác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chưa từng cho cậu thời gian để hòa hoãn, trực tiếp đè lên cậu mà đánh chiếm thành trì, hôn môi, vuốt ve, khoái cảm mãnh liệt tập kích não bộ, trực tiếp ép cậu bắn ra, khiến Trương Tư Nghị có cảm giác... bản thân giống như bị cố Tiêu cưỡng bức...

Hơn nữa cậu còn tiết sớm!! Thật mất mặt! (T////T)

Nhưng mà, cảm thấy thẹn thùng, nhục nhã hay kích động cũng chỉ là tâm trạng trong chớp mắt. Bây giờ tỉnh táo lại, cố Tiêu chính là người cậu thích nhất, nhận ra đối phương chưa được thỏa mãn, Trương Tư Nghị cũng thấy băn khoăn áy náy.

Dựa vào nguyên tắc “Có đi có lại”, Trương Tư Nghị nhỏ giọng nói: “Em, em cũng giúp anh...”

Đến bây giờ, cậu không dám mạnh miệng nói “chúng ta làm đi” nữa. Cậ^u cảm thấy nếu cố Tiêu muốn chơi thật, anh có thể khiến cậu chết trên giường trong vài phút.

Cố Tiêu dường như đợi đã lâu, nghe thấy cậu nói thế, trực tiếp nắm tay cậu ấn vào giữa hai chân anh, thuận tiện đặt vật yếu ớt vào trong tay đối phương.

Mặt Trương Tư Nghị một lần nữa nóng như lửa đốt, nắm lấy bộ phận nóng bỏng hừng hực của đối phương, cậu rũ mi mắt, không dám đối diện với cố Tiêu.

Tuốt được một lúc, nghe thấy tiếng thở dài gợi tình của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị mới dường như nhận được khích lệ mà ngước mắt nhìn đối phương, thấy cố Tiêu khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt đó tràn đầy tình dục, thật sự làm Trương Tư Nghị tưởng chừng như cậu đang bị anh làm! TAT

Fuck fuck tuck! Cậu nhanh chóng dời đường nhìn, đọc thầm a di đà phật, tiếp tục dùng sức vuốt ve anh.

Tuy nhiên mười phút đã trôi qua, cố Tiêu vẫn cứ không phóng ra. Tay Trương Tư Nghị mỏi nhừ, cậu nhịn không được mà thúc giục: “Sao anh lạl chậm như thế...”

“... Anh chậm?” Tiêng cười từ trong lông ngực Cô Tiêu tràn ra, khàn khàn nhuốm đầy nhục dục, Do em chậm thôi.”

Anh giơ tay bao bọc bên ngoài bàn tay đang nắm ở phía dưới anh của Trương Tư Nghị, vừa giúp cậu chuyển động, càng động càng nhanh, vừa dạy bảo cậu: “Đúng, phải thệ này... Nhanh nữa lên... Không phải kéo đàn violin rất nhanh sao, tại sao không dùng tới tốc độ tay kia?”

Trương Tư Nghị: Mẹ anh! Chơi một bản nhạc

violin chỉ mất hai phút! Anh đã kéo dài cả mấy phút rồi đấy! Ị Ị (T nu T)

Chờ khi Cố Tiêu cuối cùng cũng giải phóng, Trương Tư Nghị cảm thấy toàn bộ cánh tay đều bị phá hủy.

Cậu là người chủ động khởi xướng cuộc yêu này, nhưng giữa lúc cậu chùn bước, kết thúc biến thành đầu voi đuôi chuột.

Trương Tư Nghị mềm nhũn ngồi phịch trên giường, trên tay còn lưu lại nhiệt độ nơi nào đó của cố Tiêu, xấu hổ đến mức cả người co giật từng cơn, cảnh tượng này căn bản không tốt hơn đêm cậu mặc quần lót của Cố Tiêu bao nhiêu.

Chuyện xảy ra đêm đó làm cho Trương Tư Nghị có chút bóng ma tâm lý, cần giảm xóc ngay. Nhưng cùng sống trong một mái nhà, cậu sợ sự lủi bước của bản thân sẽ khiến cố Tiêu nghĩ đến điều tồi tệ, đang tiến thoái lưỡng nan, cố Tiêu phải đi công tác.

Dự án tòa nhà thương mại siêu cao tầng của Đào Phỉ cần phải đi thuyết trình, đòi hỏi cố Tiêu đi cùng, cả đi cả về mất ít nhất ba ngày.

Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, cố Tiêu đi công tác thì cậu có thể trở lại ngủ ở phòng cậu.

Trước khi cố Tiêu rời đi, anh đưa cho Trương Tư Nghị một chiếc chìa khóa mới cắt, mang theo cậu đi vòng trong vòng ngoài căn dặn những việc cần chú ý, cách sử dụng tất cả các thiết bị điện tử, cũng cho phép cậu có thể tùy tiện hoạt động trong nhà, bao gồm lật xem toàn bộ sách vở anh sở hữu.

Trương Tư Nghị được đặc xá, giống như đứa trẻ được tự do sau khi ba mẹ vắng nhà, hiếu động nhảy nhót!

Hết giờ làm, cậu vội vàng trở về, dùng phòng bếp của Cố Tiêu để nấu cơm, một mình dắt chó ra ngoài, chiếm đóng sofa của cố Tiêu, xem sách cố Tiêu sưu tầm, thậm chí cậu còn chạy đến phòng của cố Tiêu, dùng bút lông và giấy Tuyên Thành của anh để viết thư pháp.

Cố Tiêu là bạn trai của cậu, nhà của cố Tiêu cũng là địa bàn của cậu, mọi thứ của cố Tiêu đều liên quan đến cậu... Loại cảm giác thuộc về và chiếm hữu này thật sự làm cho Trương Tư Nghị cảm thấy dễ chịu chưa từng thấy!

Nhưng mà, cơm cậu nấu ăn không ngon như cố Tiêu làm, rất nhiều sách của cố Tiêu cậu đọc không hiểu, ngay cả chữ viết bằng bút lông của cậu cũng xấu xí nguệch ngoạc, không bằng gà bới.

Tất cả các loại đối lập và chênh lệch này khiến Trương Tư Nghị cảm thấy hết sức chán nản và thất vọng.

Cố Tiêu giống một vầng mặt trời tỏa sáng, làm nền cho sự ảm đạm không sắc màu của cậu.

Hai ngày cố Tiêu không ở nhà, sự hưng phấn ban đầu của Trương Tư Nghị chậm rãi chuyển thành cô đơn trống rỗng. Cậu bắt đầu mong ngóng cố Tiêu về nhà sớm, còn thường phiền não vì câu hỏi “Rốt cuộc cố Tiêu thích cậu ở chỗ nào?”

Lúc tự ti, cậu sẽ chạy đi xem hai cuốn nhật ký cố Tiêu đặt trên tủ đầu giường. Trước đó cậu thú nhận chuyện đọc trộm với cố Tiêu, anh có vẻ cũng không bận tâm, Trương Tư Nghị liền triệt để buông lỏng.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị cũng chỉ có thể nông cạn tìm sự an ủi bằng những bản vẽ phác họa và ghi chép của Cố Tiêu dành cho cậu. Xem càng nhiều, ngược lại cậu sinh ra đủ loại cảm thán giống như “Cố Tiêu vẽ tranh thật đẹp, chữ ạnh viết rất dễ nhìn, vấn đề tự hỏi bình thường của cố Tiêu thật sâu sắc”, vì thế, cậu càng cảm thấy mặc cảm.

Cuối cùng, trong một buổi tối yên tĩnh vắng lặng, Trương Tư Nghị nằm trên giường, đột nhiên thức tỉnh.

Đối với cậu mà nói, hiện tại cố Tiêu không chỉ là một người bạn trai trưởng thành, thông minh và chín chắn, mà còn là một cuốn từ điển kiến trúc sống, một giáo viên tài giỏi trên con đường đời... Cậu có tài nguyên tốt đến thế, cậu phải tận dụng hết sức mới đúng!

Fuck, đúng rồi! Cậu là đồ ngốc sao? Hai ngày nay suy nghĩ vẩn vơ gì vậy!

Tạm thời vứt bỏ tình yêu tục tằng sang một bên đi, chàng trai! cố gắng ép khô cố Tiêu về mặt tri thức mới phải! Ị Ị

Sau khi nghĩ thông suốt, Trương Tư Nghị suốt đêm lên mạng đặt mua một cuốn sổ phác họa giống của cố Tiêu, quyết định học tập anh, bắt đầu vẽ vời viết nhật ký mỗi ngày.

Đơn giản vẽ phác thảo và viết một hai câu về tâm trạng hàng ngày...
Bình Luận (0)
Comment