Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 161

Họ ở cùng nhau từ bao giờ? Những đồng nghiệp khác có biết không? Từ quyển phác thảo, chỉ có thể thấy được Trương Tư Nghị thích sếp, nhưng hành vi mua khóa đồng tâm trước đây của họ chứng tỏ rằng sếp cũng có ý với Trương Tư Nghị...

Nếu như thích, sếp có thể cho Trương Tư Nghị đối xử đặc biệt trong công việc không? Lần trước đi thành phố C báo cáo, có phải do sếp thiên vị Trương Tư Nghị nên mới cho cậu ấy cơ hội? Tuy nhiên, dự án tòa nhà văn phòng kia bị cắt ngang, kết quả cũng không tốt...

Bình thường Trương Tư Nghị và sếp bên nhau, sếp có thể thiên vị dạy cho cậu ấy nhiều hơn? Nên Trương Tư Nghị mới tiến bộ nhanh đến thế sao? Cái này không thể trách được, ai bảo họ đang yêu nhau...

Tâm trí của Lục Kiều đầy ắp những câu hỏi này, vừa tìm kiếm lý do bào chữa cho việc mình thua kém Trương Tư Nghị vừa thật sự hi vọng tìm được ai đó để nói chuyện.

Nhưng cậu ta không biết có thể nói với ai, cậu ta cũng hơi sợ sau khi tiết lộ bí mật này người khác sẽ có thành kiến với Cố Tiêu và Trương Tư Nghị.

Đúng lúc này, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị đồng thời đứng lên.

Lục Kiều cúi đầu xuống, suy nghĩ vừa mới xuất hiện lập tức rút lui.

Cố Tiêu quay người nhìn thấy Lục Kiều, hỏi: “Sao chỉ có một mình em? Đào Phỉ đâu? Gọi mọi người tập hợp ở cửa ra vào, chuẩn bị trở về thôi.”

Lục Kiều: “Dạ...”

Rời khỏi Nhà thờ Ánh sáng, một nhóm người trở về trung tâm thành phố, cùng nhau ăn lẩu Nhật Bản, sau đó đến thăm Bảo tàng Nghệ thuật quốc gia do Cesar Pelli thiết kế và công viên Namba - một khu phức hợp thương mại kinh điển được thiết kế bởi văn phòng kiến trúc Jerde Architects.

Sau bữa tối là thời gian rảnh rỗi, một số đồng nghiệp cảm thấy mệt mỏi, Cố Tiêu cho họ trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, phần còn lại theo mong muốn của riêng họ, muốn đi chơi thì ở lại chơi.

Có được một chuyến đi hiếm hoi đến Nhật Bản, Trương Tư Nghị tự nhiên muốn ở lại dạo chơi, Đào Phỉ cũng vậy, quan niệm du lịch của họ khá giống nhau.

Lục Kiều tỏ vẻ hơi thờ ơ, thấy ba người họ kết bạn đi thành hàng, trong lòng lại dâng lên buồn rầu khó hiểu. Cậu ta tự tìm một cái cớ và quay trở lại khách sạn với hai, ba đồng nghiệp khác.

Trương Tư Nghị trở lại rất muộn vào ngày hôm đó, ngân nga hát khe khẽ, có vẻ rất hạnh phúc.

Lục Kiều hỏi: “Mấy người đi những đâu?”

Trương Tư Nghị: “Đi đến Shinsaibashi và khu vực Dotonbori, rất náo nhiệt... A đúng rồi, có nhiều kiệt tác ở Shinsaibashi. Tớ cũng thấy LVMH Osaka được thiết kế bởi Kengo Kuma. Nghe Cố công nói bức tường bên ngoài của tòa nhà đó được làm bằng đá cẩm thạch mã não màu xanh lá cây, chỉ dày bốn milimet và trong suốt. Vào ban đêm, ánh đèn bên trong tòa nhà chiếu sáng, có thể thấy hoa văn của đá cẩm thạch lờ mờ trên tường, ngầu lắm luôn. Cậu không đi thật đáng tiếc!”

Lục Kiều hơi động lòng, nhưng đó là lựa chọn của cậu ta, bây giờ tiếc nuối cũng chẳng ích gì.

Trương Tư Nghị hỏi: “Cậu thì sao, ban đêm làm gì?”

Lục Kiều nằm cả đêm, não bổ ra mấy vở kịch bị quên lãng và bị cô lập cũ rích, vì thế nên không làm gì, ngược lại khiến bản thân khó chịu gần chết. Bây giờ nghe thấy Trương Tư Nghị hỏi, trong lòng cậu ta càng phiền muộn, chua chát nói: “Còn làm gì được, đi ngủ chứ sao.”

Trương Tư Nghị sững sờ, hơi nghiêng đầu nói: “Ồ, tớ đi tắm trước đây.”

Lục Kiều tỏ vẻ bi thảm vô hiệu, phun ra một ngụm máu tươi... Đáng ghét! Có người yêu liền quên bạn bè! (T 皿 T)

Trương Tư Nghị tắm rửa xong bước ra, thấy Lục Kiều còn rúc trong chăn, không biết cậu ta ngủ hay chưa, thuận miệng hỏi một câu: “Nhỏ Kiều, có phải cậu không quen khí hậu không?”

Lục Kiều đưa đầu ra khỏi chăn: “Cái gì mà không quen khí hậu?”

Trương Tư Nghị cười một tiếng với cậu ta: “Cậu vẫn chưa ngủ mà.”

Lục Kiều: “...”

Trương Tư Nghị hơi nghiêng xuống giường, giải thích: “Tớ thấy hai ngày hôm nay cậu dường như hơi uể oải, ban đêm cũng không ra ngoài đi chơi với bọn tớ, nên nghĩ rằng cậu không quen khí hậu.”

Được quan tâm để ý, tâm trạng Lục Kiều trở nên tốt hơn một chút, buồn rầu nói: “Không có gì, tớ vốn không thích đi du lịch.”

Trương Tư Nghị cũng biết Lục Kiều không thích đi công tác, lần trước cùng nhau đi đến thành phố C cũng là do cậu lôi kéo cậu ta đi, cậu không khỏi tò mò: “Tại sao không thích đi du lịch?”

Lục Kiều nói: “Bình thường công việc đã mệt mỏi lắm rồi, còn phải ra ngoài. Những thứ đó có gì để xem đâu, lên trên mạng là thấy mà?”

“Cảm giác không giống nhau.” Trương Tư Nghị nói với Lục Kiều một loạt ý tưởng được truyền tải khi cậu và Đào Phỉ đến Vân Nam chơi.

Lục Kiều cười tự giễu: “Ý nghĩ của tớ khác của cậu, dù sao tớ chỉ thích ru rú ở nhà. Tớ thà ở nhà ngủ một giấc còn hơn ra ngoài du lịch. Nếu như chi phí đi du lịch có thể đổi thành nhân dân tệ, tớ chắc chắn không đi.”

Cách nghĩ của hai người khác xa nhau, Trương Tư Nghị cảm thấy hai người không hợp ý nhau, cũng không muốn nói chuyện tiếp nữa, liền ôm sổ phác thảo vẽ tranh.

Không ngờ đang vẽ, Lục Kiều đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cậu hỏi: “Dì Tư, quan hệ của cậu và sếp tốt nhỉ?”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên, theo bản năng trốn tránh chủ đề này, liền mơ hồ nói: “Tạm được.”

Lục Kiều im lặng một lát, nói tiếp: “Hôm trước tớ còn thấy cậu và sếp mua ổ khóa tình yêu.” Khi nói câu này, khóe môi cậu ta nhếch lên tạo một nụ cười có chút châm biếm, không biết muốn ám chỉ với Trương Tư Nghị điều gì.

Trong lòng Trương Tư Nghị hốt hoảng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh mà nói lảng: “Tùy tiện mua chơi thôi.”

Lục Kiều: “Ừm...”

Trong đầu mỗi người đều có mục đích riêng, cuộc trò chuyện bị bỏ dở ở chỗ đó.

Ngày tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Cố Tiêu, nhóm người đến đảo Awaji ở phía nam của tỉnh Hyogo.

Đảo Awaji cách Osaka khoảng hai giờ. Có rất nhiều tòa nhà được thiết kế bởi Tadao Ando trên đảo, bao gồm đền Motofu Mito, sân khấu trong mơ, nhà thờ Ueno, bảo tàng thực vật,... có thể nói đây là “Bộ sưu tập kiến trúc của Tadao Ando”.

Đêm qua Trương Tư Nghị bị Lục Kiều hỏi câu hỏi kiểu đó, nên cậu cố tình giữ khoảng cách với Cố Tiêu, đồng thời lặng lẽ giải thích với anh rằng cậu sợ quá mức thân mật sẽ khiến đồng nghiệp nghi ngờ.

Hành trình một ngày hơi gấp, bắt đầu lúc bảy giờ sáng và trở về khách sạn lúc mười giờ tối.

Vội vàng rửa mặt rồi đi ngủ, Trương Tư Nghị và Lục Kiều cả đêm không nói chuyện, nhưng lần này đến lượt Trương Tư Nghị không chủ động phản ứng Lục Kiều.

Lục Kiều không hỏi được bất kỳ kết quả nào, cũng không tìm thấy cơ hội để đối thoại, trong lòng khó chịu vô cùng.

Vào ngày thứ tư, đoàn người cuối cùng di chuyển đến Kyoto.

Mục đích chính của việc đi đến Kyoto là đến thăm kiến trúc cổ của Nhật Bản, đặc biệt là thủ đô cũ và quần thể chùa Kiyomizu-dera.

Cả nhóm đã đến chỗ ở do công ty đặt trước. Ban đầu Trương Tư Nghị nghĩ rằng đó là một khách sạn kinh doanh tương tự như Osaka, không ngờ lại là một nhà trọ kiểu Nhật Bản. Mỗi gian phòng trọ là một phòng trải chiếu tatami toàn sàn nhà cho bốn người, trực tiếp trải rộng chăn nằm trên mặt đất.

Mọi người tập hợp tính toán, tự nhiên bốn người gồm Cố Tiêu, Trương Tư Nghị, Đào Phỉ, Lục Kiều một phòng, bốn chàng trai và bốn cô gái còn lại mỗi nhóm chia nhau một phòng.

Kỷ Phi Vũ trêu chọc: “Ha ha, đám tình nhân nam nữ đều bị tách ra, chỉ có hai cặp tình nhân nam được ngủ cùng nhau, thật ghen tị ghen tị!”

Lục Kiều nghĩ đến quan hệ thật sự của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị, lập tức rũ sạch sành sanh: “Ai quan hệ tình nhân với ai, em mới không chơi gay.”

Câu nói này vừa nói ra, mọi người đều hơi xấu hổ, Kỷ Phi Vũ ban đầu chỉ muốn bông đùa, không ngờ Lục Kiều nghiêm túc như thế, thậm chí vẻ mặt của Cố Tiêu cũng hơi trầm xuống.

Lục Kiều lạnh lùng mặc kệ cảm nghĩ của đám người, đặt hành lý của cậu ta trong góc phòng, một mình lầm lì đi ra ngoài.

Tuy nhiên, việc này chỉ là việc nhỏ xen vào giữa, mọi người đều mải nghĩ đến hành trình tiếp theo nên không quá để bụng. Bên cạnh đó, mấy ngày này Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cũng có chừng mực, không đến nỗi không kiểm soát được bản thân như ngày đầu tiên ở "Thành phố trên mây", nên không thu hút sự chú ý của người khác.

Đến thăm cung điện Katsura vào buổi chiều, buổi tối mọi người trở về nhà trọ và tụ tập ăn tiệc sushi, bầu không khí khôi phục lại sự sống động và hài hòa.

Nhưng mà ăn cơm thôi thì vẫn chưa đủ vui, vì vậy họ bắt đầu ồn ào muốn chơi trò chơi. Ngoài trừ oẳn tù tì chúc rượu nói đùa, dường như họ chỉ có thể chơi trò nói thật hay thử thách đầy cũ rích. Trò chơi này lại là Kỷ Phi Vũ đưa ra, mọi người cười xấu xa, nhao nhao phối hợp đồng ý, xem ra người thông minh một chút đều biết “lòng dạ Tư Mã Chiêu” của Kỷ Phi Vũ đối với Đỗ Nhuế Hiên!

Chỉ có Trương Tư Nghị căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặc dù cậu biết mục tiêu của Kỷ Phi Vũ không phải cậu và Cố Tiêu, nhưng cậu thật sự sợ mình nằm không cũng trúng đạn!

Lúc này, Cố Tiêu đột ngột bắt lấy tay Trương Tư Nghị ở dưới bàn, còn cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

Trương Tư Nghị giật mình, một lúc lâu mới phản ứng được, hóa ra Cố Tiêu viết chữ lên tay cậu, là một từ tiếng Anh đơn giản - Lie.

Lie? Cố Tiêu muốn cậu nói dối? Không phải điều đó có nghĩa là hoàn toàn bỏ qua các quy tắc của trò chơi sao?

Chết tiệt! Cố Tiêu thực sự bỉ ổi... nhưng Trương Tư Nghị cậu rất thích! (= W =)
Bình Luận (0)
Comment