Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 87

Tâm trạng Trương Tư Nghị phức tạp, cậu "thích" ảnh Cố Tiêu đăng lên.

Đang tự mình thương thân xót phận, điện thoại di động liên tục rung động, là Hạ Tuyết Anh gửi tin nhắn đến.

Đối phương không trực tiếp bình luận trên trang chủ Wechat giống bạn bè Trương Tư Nghị mà chat riêng: “Tư Tư cậu mới đi làm về? Bức ảnh chụp đó là cơm tối của cậu sao? Đó là gì vậy?”

Trương Tư Nghị: “Về nhà được một lát rồi, đang ăn canh cay...”

Hạ Tuyết Anh: “Cậu ăn canh cay à? Mua ven đường? Có vẻ không ngon lắm.”

Trương Tư Nghị: “Ừ, đúng là không ngon lắm.(T_T)”

Cậu còn nghĩ, sau khi thấy tấm ảnh Cố Tiêu đăng lên, phần canh cay còn lại vô cùng khó nuốt.

Hạ Tuyết Anh: “Lâu rồi chúng ta không gặp, lúc nào ra ngoài ăn một bữa nha? Nhìn cậu đáng thương như thế, tớ mời cậu? [cười xấu xa]”

Trong lòng Trương Tư Nghị ấm áp, nói: “Sao có thể để con gái mời được? Tớ mời, bao giờ cậu có thời gian?”

Hạ Tuyết Anh: “Tớ làm cho công ty gia đình, thời gian rất thoải mái. Chúng ta đều ở khu trung tâm, khoảng cách không xa, nếu cậu bận, chờ cậu tan làm xong chúng ta đi ăn bữa tối đi, tớ có xe riêng ^_^”

Wow! Còn có xe riêng! Quả nhiên là thiên kim tiểu thư con nhà đại gia!

Cũng may đối phương là thanh mai trúc mã của cậu, trước đó vài ngày hai người nói chuyện phiếm qua Wechat khiến họ rất nhanh tìm lại cảm giác thân thiết xưa kia, nếu không Trương Tư Nghị lại bị nhồi máu cơ tim.

Tuy nhiên, là một quý ông hào hoa phong nhã, Trương Tư Nghị chắc chắn sẽ không thể phụ nữ ra ngoài đi chơi vào ban dêm. Mặc dù họ là người quen cũ, nhưng dù sao đã nhiều năm không gặp, giống như lần đầu tiên gặp gỡ, không thể quá tùy tiện.

Điều kiện kinh tế và vật chất của cậu không bằng đối phương, nhưng thái độ và tố chất không thể quá mức keo kiệt bủn xỉn.

Trương Tư Nghị nói: “Hay là để cuối tuần đi, gần đây tớ vừa đi làm, không có dự án gấp nào, chắc là có thời gian rảnh.”

Hạ Tuyết Anh: “Được, vậy cuối tuần chúng ta đi sớm, ăn cơm cùng nhau rồi nói chuyện cho đã. Đúng rồi, gần đây “cô bé lọ lem” trình chiếu, mấy người bạn thân của tớ suốt ngày chụp ảnh vé xem phim khoe lên Wechat. Tớ vẫn muốn tìm người đi xem cùng, ăn cơm xong rồi đi xem phim, cậu mời cơm, tớ mời xem phim, được không?”

Còn có thể không được sao? Cô gái này thật sự quá tri kỷ, nhưng mà...

“Ăn cơm rồi xem phim, tiêu chuẩn tình nhân, cảm giác hai chúng ta giống như đang hẹn hò, ha ha!” Trương Tư Nghị thuận miệng trêu chọc, xuất phát từ nội tâm cậu, không phải muốn thả thính ám chỉ gì đó.

Hạ Tuyết Anh cũng tự nhiên phóng khoáng đùa trở lại: “Cậu không có bạn gái tớ không có bạn trai, đều là nam nữ độc thân, hẹn hò với nhau cũng không sao cả, cậu vậy mà lại ngại à?”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha, đương nhiên là không, so với một mình lẻ loi, có người cùng đi ăn cùng xem phim thì tốt hơn.”

Lúc trước Hạ Tuyết Anh nói rõ với cậu tình cảm thời thơ ấu không thể coi là nghiêm túc, vì thế Trương Tư Nghị cũng không có gánh nặng tâm lý. Ngược lại, cậu rất thích cách sống của Hạ Tuyết Anh, dù là nói thật hay đùa giỡn đều có thể hiểu ngầm lẫn nhau.

Ngoài ra, cậu thật sự cần làm gì đó để phân tán lực chú ý của cậu đối với Cố Tiêu.

Trước đây cậu đã nghĩ, có thể chính mình lâu lắm không yêu ai nên mới sinh ra tình cảm khác thường với Cố Tiêu. Hiện tại đầu óc cậu đều tập trung vào công việc, bình thường bận rộn, không còn hơi sức đâu nghĩ về chuyện yêu đương.

Lúc này sự xuất hiện của Hạ Tuyết Anh thật sự là một cơn mưa đúng lúc, cô cũng không giống những cô gái mang theo mục đích yêu cầu cậu đáp lại, có thể thỏa mãn ý muốn thông qua “hẹn hò bình thường” để phân tích khuynh hướng tình dục và giảm bớt tình trạng bế tắc tình cảm của cậu.

Cơ hội tốt đến thế, cậu không nắm chắc thì rõ là đồ ngốc.

Hạ Tuyết Anh: “Vậy quyết định thế nhé?”

Trương Tư Nghị: “Không thành vấn đề, thứ bảy gặp?”

Hạ Tuyết Anh: “Được, tớ chọn chỗ, cậu đúng giờ đến.”

Trương Tư Nghị: “Deal!”

Nói chuyện với Hạ Tuyết Anh xong, tâm trạng của Trương Tư Nghị tốt lên rất nhiều.

Cậu một lần nữa lướt Wechat, phát hiện bức ảnh của cậu lại thêm vài cái like, Cố Diêu cũng tặng một like.

Ảnh đại diện Wechat của Cố Diêu hoàn toàn khác với ảnh đại diện chữ Cố viết bằng bút lông của thanh niên nghiêm túc tràn đầy tính văn nghệ như anh trai cô. Cô nàng dùng ảnh một con thỏ nhỏ, tròn vo trắng muốt, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, giống hệt một đống bánh trôi, rất dễ nhận ra.

Nhưng Trương Tư Nghị cẩn thận phát hiện, phía dưới bức ảnh của Cố Tiêu chỉ có duy nhất một cái like của cậu.

Trước đây, nếu như chỉ có một mình cậu like, Trương Tư Nghị còn thầm nghĩ cậu và Cố Tiêu không có chung bạn, nhưng bây giờ họ đều có Wechat của Cố Diêu, Cố Diêu like ảnh cậu đăng, sao lại không like ảnh Cố Tiêu đăng?

Trương Tư Nghị hơi nghi ngờ, nhưng không nghĩ kỹ, cậu chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp của Cố Tiêu, phía dưới ngoại trừ cái like của cậu thì cũng không ai để lại bình luận, cũng không biết Cố Tiêu muốn “để giành chỗ” cho ai... Trương Tư Nghị nuốt nước bọt, trước khi bản thân cậu đỏ mắt ghen tị, nhanh chóng rời khỏi Wechat.

Kết quả cậu vừa mới thoát ra, biểu tượng Wechat xuất hiện dấu chấm đỏ biểu thị có tin nhắn chưa đọc gửi đến. Trương Tư Nghị ấn mở, phát hiện lần này Cố Diêu gửi tin nhắn đến.

Cố Diêu: “Anh Tư Nghị, có ở đó không?”

Trương Tư Nghị: “Có.”

Cố Diêu: “Hì hì, cuối tuần này có thời gian rảnh không?”

Trương Tư Nghị: “Có chuyện gì không?”

Cố Diêu nói: “Hội sinh viên trường chúng em tặng ba vé xem phim "cô bé lọ lem", chiếu vào chiều thứ bảy, mấy người bạn của em đều xem hết rồi, em không tìm được ai đi cùng, muốn mời anh và anh trai em đi xem phim!”

Trương Tư Nghị: “...” Mẹ ơi, thật quá trùng hợp!

Cùng xem phim với Cố Tiêu? Không không không, quá mức kích thích, chắc chắn cậu không đỡ được! (>////<)

Nhưng, nhưng mà, cuối tuần có thể gặp gỡ Cố Tiêu không ở trong trạng thái công việc, thật cám dỗ, rất muốn đi... (O////O)

Nếu có Cố Diêu, ba người sẽ không quá ngượng ngùng, có lẽ giống lần đi xem “Tô-tem Sói”...

Hay là nói với Hạ Tuyết Anh, cuộc hẹn của họ chuyển sang chủ nhật?

Nhưng đã quyết định rồi, lật lọng thì không tốt lắm?

Hơn nữa, Hạ Tuyết Anh cũng muốn đi xem "Cô bé lọ lem", vậy cậu lại xem một bộ phim hai lần sao?

Hai, hai lần thì hai lần, cùng lắm thì cậu mời ăn và xem phim luôn cũng được...

Trương Tư Nghị xoắn xuýt, đang muốn đổi ngày hẹn với Hạ Tuyết Anh, không ngờ điện thoại di động rung lên, Hạ Tuyết Anh gửi một tin nhắn mới -

“Tớ đã đặt chỗ nhà hàng xong rồi, đồ ăn Thái tại plaza Tân Nhạc. Nơi này rất nổi tiếng, cũng khó đặt chỗ, may mà chúng ta xác định thời gian sớm! Mười một giờ rưỡi trưa thứ bảy, nhớ đến đúng giờ nhé! ^_^”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =) Đây là tốc độ gì!!!

Lần này không thể đổi thời gian hẹn được rồi... Aiz, không còn cách này, đến trước được trước, Trương Tư Nghị chỉ có thể đau trứng giải thích với Cố Diêu: “Diêu Diêu, xin lỗi, thứ bảy anh có hẹn với người khác rồi.”

Cố Diêu: “Thứ bảy có hẹn? Anh hẹn ai?”

Trương Tư Nghị: “Một người bạn.”

Cố Diêu: “Nam hay nữ?”

Trương Tư Nghị: “... Nữ.”

Cố Diêu: “Hẹn hò!?”

Trương Tư Nghị: “Cũng không phải thế, chỉ là bạn thôi.”

Cố Diêu: “Kiểu bạn nào?”

Trương Tư Nghị: “Hàng xóm thuở nhỏ, rất lâu không gặp.”

Cố Diêu: “Chỉ có hai người thôi à?”

Trương Tư Nghị nói thẳng: “Ừ, ăn trưa cùng nhau, buổi chiều hẹn đi xem phim, cũng là xem "Cô bé lọ lem"”.

Cố Diêu im lặng hai giây, gửi một biểu cảm hoạt hình “tủi thân” cho cậu. Đó là một con thỏ nhỏ, đôi mắt đỏ hồng, tai cụp xuống, bộ dạng sắp bật khóc.

Trong chớp mắt Trương Tư Nghị không đành nào, nhưng cậu cảm thấy rất lạ lùng, tại sao Cố Diêu lại căng thẳng vì cuộc hẹn của cậu như thế?

Một dự cảm không tốt nảy lên trong lòng...

Cố Diêu... không phải là cô có ý với cậu chứ? (=_=)

...

What the fuck! Trương Tư Nghị mày có thể đừng trát vàng lên mặt nữa được không? Cố Diêu thông minh đáng yêu như thế, người theo đuổi cô xếp thành hàng dài, cô sẽ để ý đến cậu sao?!

Tuy nhiên, khi hai người họ vừa gặp nhau đã rất đồng cảm, nói chuyện vô cùng ăn ý, mẹ cậu còn tặng trâm cài tóc cho Cố Diêu, bây giờ cô mượn danh nghĩa anh trai mời cậu đi xem phim điện ảnh...

Ừm, thật sự đáng ngờ ( ̄_ ̄)...

Khi Trương Tư Nghị đang bối rối, Cố Diêu lại gửi tin nhắn đến: “Vậy hay là em mời bạn anh cùng đi xem phim?”

Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, đây là phát triển gì vậy!? ╭(°A°.)╮

Cố Diêu: “Dù sao hai người cũng đi xem phim "Cô bé lọ lem", hơn nữa, anh chị chỉ đi hai người, em vừa khéo có ba tấm vé.”

Trương Tư Nghị: “Việc này...”

Cố Diêu: “A, em xin lỗi, có phải em quá đột ngột hay không? Bởi vì anh vừa nói anh chị không phải đi hẹn hò, em nghĩ có lẽ là bạn bè bình thường. Ngoài ra, anh nói chị ấy là hàng xóm thuở nhỏ của anh, vậy chị ấy cũng quê ở Nam Kinh phải không? Rốt cuộc cùng là đồng hương! Em mời anh chị xem phim, cũng coi như là biết thêm bạn mới.”

Thật sự hơi đột ngột, nhưng lý lẽ của Cố Diêu rõ ràng, khiến Trương Tư Nghị không có lý do để phản đối.

Cố Diêu nói thêm: “Anh chị còn muốn ăn trưa cùng nhau phải không ạ? Em sẽ không đi ăn cùng đâu, em chỉ muốn mời anh chị xem phim, đương nhiên, nếu anh cảm thấy bất tiện, cứ thẳng thừng từ chối em. Không sao đâu, trước mặt anh trai em tùy tiện quen rồi, quen biết anh xong, cũng xem anh như là anh trai em, nên có chuyện gì cứ nói thẳng thôi ạ.”

Cô nàng nói thế, Trương Tư Nghị lại càng không nỡ lòng nào mà từ chối...

“Em chờ chút, anh hỏi lại cậu ấy đã.”

Trương Tư Nghị thở dài, gửi tin nhắn cho Cố Diêu xong, bất chấp khó khăn hỏi Hạ Tuyết Anh: “Tiểu Anh, xin lỗi, có một việc muốn hỏi ý kiến của cậu.”

Hạ Tuyết Anh: “Ừ? Chuyện gì?”

Trương Tư Nghị: “Có một em gái nói thứ bảy này muốn mời hai ta xem "cô bé lọ lem", vừa khéo em ấy có ba tấm vé, cậu có phiền nếu tớ mang theo em ấy đi cùng không?”

Hạ Tuyết Anh: “Không phải "em gái mưa" nào đó thích cậu biết cậu muốn hẹn tớ ra ngoài xem "Cô bé lọ lem" nên không yên tâm? Cậu có người theo đuổi sao không nói sớm cho tớ biết? Tớ biết để còn tránh! [cười trộm]”

Đầu Trương Tư Nghị ứa mồ hôi, cậu vội vã giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi. Em ấy là em gái của sếp tớ, cũng là người Nam Kinh, bây giờ đang học đại học F, là một nữ sinh rất đáng yêu, nhưng tớ không có gì với em ấy.”

Hạ Tuyết Anh: “Ồ, được thôi, cũng may tớ đặt bàn bốn người, thêm một người nữa cũng không sao.”

Trương Tư Nghị: “Em ấy nói chỉ cùng chúng ta xem phim thôi.”

Hạ Tuyết Anh: “Cùng nhau xem phim mà không thể cùng ăn cơm sao? Nếu là đồng hương thì cùng đi luôn, dù sao bữa trưa là cậu mời, buổi chiều xem phim là em ấy mời, tớ chẳng mất gì hết.”

Trương Tư Nghị: “...”

What the fuck! Hai người này đều nhiệt tình như thế, cậu còn ở đây bối rối làm cái gì?

Trương Tư Nghị ngay lập tức trả lời Cố Diêu, nói Hạ Tuyết Anh đã đồng ý. Cố Diêu vui vẻ reo hò, gửi một loạt biểu cảm bỉ ổi, tương phản hoàn toàn với biểu cảm tủi thân vừa rồi.

Tưởng tượng cảnh “hẹn hò” với hai cô gái cùng một lúc vào cuối tuần, Trương Tư Nghị cảm thấy hơi đau đầu, không biết nên vui hay nên buồn.
Bình Luận (0)
Comment