Trợ Lý Tuyến 1

Chương 22


Lục Ngọc Tân không ngờ cũng có một ngày mình được hợp tác với diễn viên là người hâm mộ chân chính của mình, đây thật sự không phải suy đoán ảo tưởng, bởi chính miệng đối phương đã thừa nhận chuyện này với cậu.
Cô bé ấy năm nay mới ra trường, khuôn mặt tươi tắn, mắt to sáng long lanh, cười lên có hai lúm đồng tiền, lúc nhìn thấy cậu cô bé đã lo lắng đến mức vò vò mép váy, nói chuyện lắp bắp, xấu hổ đỏ mặt, đáng yêu quá trời luôn!
Mà thật ra lúc mới vào đoàn phim, Lục Ngọc Tân đã phát hiện ra cô bé rất hay len lén nhìn về phía mình, không rõ vô tình hay cố ý, ban đầu cậu không nghĩ gì nhiều, trực tiếp hiểu ngầm trong lòng là hoa đào của cái người ngồi phía sau cậu lại nở, những tình tiết như vậy, cậu đều quá quen rồi.
Nào ngờ đâu ngày thứ ba, cô bé ấy mang trà sữa tới, nhỏ giọng hỏi có thể đổi trà sữa lấy chữ ký của cậu không.
Tám năm, Lục Ngọc Tân cảm thấy những gì tổ tiên nói thật có lý, đã là vàng thì sẽ có lúc phát sáng thôi, cuối cùng cũng có người phát hiện ra vẻ đẹp bên trong của cậu… Không phải, là vẻ đẹp nội tâm dưới nhan sắc chói lọi như ánh mặt trời của cậu mới đúng.
Đôi mắt này vừa đen vừa sáng, không giống mọi người, đây quả là một đôi mắt tinh tường biết thưởng thức.
Cực khổ tám năm, lần đầu tiên gặp được người hâm mộ chân ái lại còn làm cùng nghề, Lục Ngọc Tân vui như thể gặp được thần tượng, lúc ăn cơm trưa, cậu luôn miệng kể về cô bé ấy cho trợ lý Bùi nghe, nói người ta khéo léo dễ thương, xử sự chân thành, có ngoại hình có kỹ năng diễn xuất, sau này nhất định sẽ siêu thành công.

Cậu cứ khen hết nước hết cái, đến cả tên người ta cũng phải khen cho bằng được.
“Nam Băng Khiết, đúng là người cũng như tên, nghe hay ghê.”
Trợ lý Bùi dở khóc dở cười, nhất thời có hơi không rõ lắm, cô bé kia thần tượng nhóc con này, hay nhóc con này thần tượng cô bé kia không biết.
“Bé đó rất tốt, nhưng ngẫm lại, có thể được một người tốt như vậy yêu thích thì em cũng rất tuyệt vời.”
Lục Ngọc Tân nghe vậy trong bụng lập tức nở hoa, không quan tâm miệng mình có dính dầu mỡ hay không, cậu ôm chầm lấy người bên cạnh, hôn mạnh một cái.
“Trợ lý Bùi, sao trước đây em không biết miệng của anh ngọt thế này ta.”
Bùi Kỳ mỉm cười, liếm môi nếm vị sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt, có điều cảm giác vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh vòng một tay qua eo cậu, kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu thật sâu.
Khi hai đôi môi tách ra, anh hài lòng cười nói: “Chà, môi em cũng ngọt thật đấy.”
Lục Ngọc Tân véo mạnh eo anh, mắng anh là đồ lưu manh.
Bộ phim Lục Ngọc Tân đang tham gia là một bộ phim tình cảm lấy chủ đề yêu thầm, Lục Ngọc Tân được đạo diễn Cố mời tham gia với tư cách khách mời, nhưng cậu cũng được xem như nam chính thứ hai.

Nhân vật này là thanh mai trúc mã với nữ chính do Nam Băng Khiết thủ vai, thuở nhỏ vô tư, hai người đã từng yêu nhau, chẳng may nam chính thứ hai gặp tai nạn qua đời trong một lần lên núi khám bệnh từ thiện, lên phim chủ yếu xuất hiện trong hồi ức và ảo giác của nữ chính.

Thời điểm Lục Ngọc Tân nhận kịch bản, thấy cảnh hôn còn cố tình đưa cho trợ lý Bùi xem, trêu anh xem anh có ghen không, ai ngờ từ đầu đến cuối mặt anh đều rất dửng dưng, nói cái gì mà tôn trọng công việc của cậu, làm cậu tức tới nỗi muốn lao tới cắn anh mấy cái.
Không biết ai đã tạo cho con heo thổi kèn sự tự tin này nữa.
Một ngày trước khi quay cảnh hôn, lúc Nam Băng Khiết và Lục Ngọc Tân quay với nhau, cô bé cũng có bàn với cậu về cảnh hôn ngày mai, cô bé nói nếu Bùi Kỳ không thích, cô có thể thử nói chuyện với đạo diễn xem có thể dùng góc quay để làm động tác giả hay không.

Lục Ngọc Tân khẽ cười, bảo với cô bé rằng trợ lý Bùi nhà cậu rất hiểu chuyện, giỏi đoán ý người khác, cơ bản không để ý chuyện cậu quay cảnh hôn, sẽ không tạo cho cô bé bất kỳ áp lực nào đâu.
Nam Băng Khiết có chút kinh ngạc, nhìn về phía trợ lý Bùi đẹp trai còn hơn người nổi tiếng trong truyền thuyết đang đứng cách đó không xa, thật sự không cảm thấy biểu cảm nhàn nhạt kia là đang thờ ơ hay không bận tâm gì hết.
Cô thu ánh mắt về, nghiêng đầu đến gần Lục Ngọc Tân, nói: “Thầy Lục, thật ra á, không có ai thích người yêu của mình thân mật với người khác đâu.”
Lục Ngọc Tân chỉ cười mà không nói lời nào, cúi đầu liếc mắt một cái, thầm nghĩ có người thật sự rất thờ ơ kia kìa! Xem có tức không!
Ngày hôm sau, Lục Ngọc Tân và Nam Băng Khiết xem lại kịch bản trước khi quay chính thức, đôi bên diễn với nhau rất ăn ý, Lục Ngọc Tân cho rằng chỉ cần quay một lần là qua, ai biết được lúc vào quay chính thức vì Nam Băng Khiết quá lo lắng nên hết quên thoại lại đến cảm xúc chưa đạt, kết quả cảnh quay NG rất nhiều lần, Lục Ngọc Tân cũng bị ảnh hưởng, càng hôn càng ngại.
Mặc dù chuyên môn đã nhắc cho cậu nhớ đây là công việc của cậu, Nam Băng Khiết mới tốt nghiệp chưa bao lâu, chưa từng quay cảnh hôn, với tư cách tiền bối cậu phải hiểu và trợ giúp cô bé, tuy nhiên cậu vẫn cảm thấy bứt rứt trong lòng, có cảm giác mình là tên cặn bã đang ra ngoài ăn bậy trước mặt Bùi Kỳ vậy.
Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay không, lúc NG lần thứ ba, cậu liếc nhanh tới chỗ trợ lý Bùi đang ngồi, hình như anh mới nhíu mày, mà sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Chắc chắn là ảo giác, anh ấy đã nói không bận tâm rồi.
Cảm ơn trời đất, sau bảy lần hôn, cuối cùng cảnh quay này cũng đạt.

Tuy đạo diễn Cố không mắng té tát giống như trước đây, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của ông cũng rất đáng sợ, Lục Ngọc Tân lo Nam Băng Khiết sẽ bị hù, định bụng đi qua an ủi mấy câu, có điều chưa kịp ngồi vào chỗ bên cạnh cô bé, lời còn nằm trong miệng, cậu lại thấy cô bé nhìn mình cười toe toét.
Lục Ngọc Tân cảm thấy mình đã lo lắng dư thừa, cô bé này trông vẫn rất ổn, căn bản không cần mình trấn an.
“Có gì buồn cười à?”
Nam Băng Khiết nghiêng đầu nhìn cậu, chớp mắt cười nói: “Thầy Lục, đàn ông cung Ma Kết có một điểm đặc biệt rất dễ thấy, anh biết đó là gì không?”
Lục Ngọc Tân không hiểu, nghi ngờ nhìn cô bé: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Đây có thể coi là chạm vào điểm mù kiến thức của cậu rồi, nói về cung hoàng đạo, cậu chỉ biết mình là Bò Cạp còn Bùi Kỳ là Ma Kết, hết.

“Hừm…” Nam Băng Khiết cố ý kéo dài giọng, cười gian xảo, đứng dậy khoác hai tay lên vai Lục Ngọc Tân, xoay người cậu lại, trêu đùa: “Bởi vì trợ lý Ma Kết của anh, hình như ghen nên đi mất tiêu rồi.”
Lục Ngọc Tân xoay người theo động tác của cô bé, nhìn về chỗ của mình, hơi sửng sốt, đúng là chẳng có ai cả.
Không thể nào, ghen thật đó hả?
Bùi Kỳ mà cũng biết ghen á?
Hơn nữa, sao Nam Băng Khiết lại biết Bùi Kỳ thuộc cung Ma Kết?
Trên đường trở về nhà, Lục Ngọc Tân cố ý ngồi bên phải hàng ghế sau để có thể nhìn Bùi Kỳ lái xe ở hàng ghế trước.

Nhưng mà cậu nhìn tới nhìn lui, sắc mặt anh vẫn bình thường, tập trung lái xe, hỏi cái gì trả lời cái đó, chẳng có điểm nào kỳ lạ cả, hay là Nam Băng Khiết hiểu lầm?
Cậu đã bảo Bùi Kỳ không phải kiểu người biết ghen tuông rồi mà, huống chi trước đây cậu cũng từng quay cảnh hôn, cậu có thấy anh bất mãn gì đâu.
Cho đến khi xe tiến vào khu Cao Đài, dừng trước cửa nhà, Lục Ngọc Tân mở cửa xe, nghe tiếng bụng kêu ọt ọt, cậu mới nhận ra được điểm kỳ lạ nằm ở đâu.
Bùi Kỳ không hề hỏi cậu tối nay muốn ăn gì luôn!
Cho nên, đừng nói anh ấy giận rồi bỏ đói mình đấy nhá?
May quá cậu đoán sai rồi, vừa vào nhà Bùi Kỳ đã làm ổ trong bếp.
Nhưng anh vẫn không hỏi tối nay cậu muốn ăn gì!
Không ổn, theo lẽ thường thì đang có điều gì đó rất là không ổn ở đây.
Lục Ngọc Tân không lên lầu, thay vào đó cậu bật tivi, mở kênh phim, nhớ tới câu hỏi hôm nay Nam Băng Khiết hỏi mình, cậu bèn lấy điện thoại ra, lên Baidu gõ “khi Ma Kết ghen” rồi bấm tìm kiếm.
Không tra không biết, tra xong một cái là làm cho Lục Ngọc Tân vui vẻ cười tươi luôn.
Vì vậy cậu cầm điện thoại, chạy vào bếp với tâm trạng sung sướng.
Bùi Kỳ đang sơ chế đồ ăn, nghe giọng cậu nhưng không thèm ngẩng đầu.

“Trợ lý Bùi, hôm nay chúng ta ăn gì dọ?”
Lục Ngọc Tân lụm miếng cà rốt đã thái nhỏ cho vào miệng, vừa nhai vừa cười hỏi.
“Canh bắp cà rốt, trứng xào cà chua, rau muống xào tỏi.” Bùi Kỳ nhàn nhạt trả lời.
Lục Ngọc Tân dừng một chút, hơi bất mãn hỏi: “Hết rồi?” Trước đây không phải ba món với một canh sao?
Bùi Kỳ bắt nồi lên bếp, cho toàn bộ bắp và cà rốt thái nhỏ vào.
“Chẳng phải chiều nay em đã ăn rất nhiều bánh quy cô bé Nam cho à, bao nhiêu đây chưa chắc đã ăn hết.” Anh giải thích.
“…” Lục Ngọc Tân liếc nhìn anh, nhịn cười, tự hỏi sao trước giờ mình không nhận ra lúc người này hục hặc lại buồn cười đến vậy chứ.
Có điều ngẫm lại, hình như anh vẫn luôn thế này thì phải, chẳng hạn như rõ ràng rất thích mình nhưng nhẫn nhịn tám năm không chịu nói ra, phải đợi mình tự chọc thủng cửa sổ giấy, người gì đâu vừa kỳ cục vừa nhát gan.
Lục Ngọc Tân ho hai tiếng, hắng giọng, lôi điện thoại ra đọc kết quả mà mình vừa tra xong.
“Cung Ma Kết, trưởng thành chững chạc, giỏi chịu đựng, đồng thời thế giới nội tâm vô cùng phong phú, rất hay suy nghĩ nhưng lại không thích bộc lộ, khi ghen sẽ tạo ra bầu không khí phiền muộn, nói năng chua chát.

Biểu hiện ghen tuông của người thuộc cung này khá truyền thống, tuyệt đối sẽ không vô cớ nổi giận, chỉ là trong lời nói có hàm ý, chua không trượt đi đâu được; Thêm nữa, giả vờ tự nhiên chính là cách thể hiện ghen tuông của cung Ma Kết, bên trong ghen mà ngoài mặt làm như không có chuyện gì, chính vì trở ngại của việc giả vờ tự nhiên, nên dù trên mặt không tỏ ra ghen thì trong lòng đã sớm hình thành nỗi hận muốn giết chết tình địch rồi; Cộng thêm… Úi!”
Còn chưa đọc hết, cơ thể Lục Ngọc Tân đột nhiên được nhấc lên, sau đó xoay một vòng, đặt lên bàn bếp.
Cậu níu áo Bùi Kỳ, Bùi Kỳ cũng giữ chặt eo cậu, khoảng cách đôi bên rất gần, hơi thở ấm áp phả vào gò má nhau.
Bùi Kỳ chăm chú nhìn cậu, cau mày, nét không hài lòng hiện rõ trên mặt.
Lục Ngọc Tân không nhịn được cười, bàn tay vuốt nhẹ gò má anh, phát hiện có hơi ửng hồng, thế là cậu liền trêu: “Sao đấy, không cho à, Bùi Ma Kết?”
Mắt Bùi Kỳ sáng như đuốc, lấy tay che miệng cậu, bất mãn lên án: “Bảy lần quay, tổng cộng hôn hai mươi sáu lần.”
Nói xong, anh lại tức giận nhấn mạnh: “Hai mươi sáu lần!”
Lục Ngọc Tân dở khóc dở cười, vùi đầu vào ngực anh, ôm anh thật chặt, cất tiếng cười lớn.
Người này khi ghen thật sự… dễ thương quá đi.
Lục Ngọc Tân lui khỏi ngực anh, một tay giữ gáy anh kéo anh vào một chút, sau đó chậm rãi vuốt cho hàng chân mày vẫn một mực nhíu chặt kia giãn ra.
“Không phải anh nói không ghen hả?”
Bùi Kỳ xấu hổ đỏ cả tai, lúng túng quay mặt đi, buồn bực đáp trả: “Anh biết, em là diễn viên, đây là công việc của em, nhưng cũng không được hôn nhiều như vậy!”

“Trước kia em tưởng anh rộng lượng lắm chứ.” Lục Ngọc Tân xoay mặt anh lại, vỗ vỗ hai cái, cười anh, “Không ngờ, anh còn ăn giấm của một cô gái.”
“Vậy em có tức giận nếu anh hôn cô bé đó không?” Bùi Kỳ giận dỗi hỏi ngược.
“Anh dám!” Lục Ngọc Tân trợn mắt, làm dấu ở cổ anh, “Chỗ này nhiều máu nè, anh muốn thử không?”
“…” Bùi Kỳ không vui, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cậu cho hả giận, muốn lưu lại dấu vết rõ ràng để tất cả mọi người đều biết cậu là của anh.
Có điều giữa chừng thì sực nhớ ra thân phận và công việc đối phương đang làm, anh tỉnh táo trở lại, bất kể là hôn hay làm dấu, anh đều không thể ép buộc và tùy ý lưu lại, Lục Ngọc Tân yêu diễn xuất như vậy, anh cũng phải hết lòng yêu sở thích của người yêu.
Bùi Kỳ nhắm mắt, trong lòng có hơi bức bối khó chịu, tuy nhiên anh chỉ có thể nhịn bằng cách vùi mặt vào hõm cổ Lục Ngọc Tân, nặng nề hô hấp.
Tóc mềm cọ vào da thịt, song song đó hơi thở cũng cọ vào nơi mềm mại nhất của trái tim.
Lục Ngọc Tân ôm anh, nghiêng đầu hôn lên gáy: “Anh đừng giận, sau này ngoại trừ phim của đạo diễn Cố đại ma đầu đại biến thái buộc phải diễn cảnh thật, những phim khác em đều mượn góc máy hết, được không anh?”
Bùi Kỳ đứng thẳng dậy, ôm lấy mặt cậu, nhìn cậu thật kỹ.
“Ngọc Tân, anh không có ý này, em là diễn viên, anh biết…”
Lục Ngọc Tân trực tiếp ôm anh, hôn một cái chặn lời anh nói.
“Bùi Ma Kết, em là bạn trai của anh, sau mới là diễn viên.

Nhớ cho kỹ, bạn trai phải luôn ở phía trước.”
“Á…”
Lời vừa dứt, cả người lập tức bị đẩy nằm trên bàn, tiếp theo là những nụ hôn dày đặc rơi xuống, Lục Ngọc Tân cũng ôm anh, nhiệt tình đáp lại.
Nhưng thời gian qua đi, cậu phát hiện ra tình hình có vẻ ổn lắm.
“Fuck… Bùi Kỳ, thả em ra! Đây là bếp mà!”
Giọng cười trầm thấp vang bên tai, anh trả lời cậu: “Anh đồng ý với những gì em vừa nói, cung Ma Kết, rất giỏi chịu đựng.”
“…” Vừa rồi cậu có nói cái này hả? Mà cho dù có nói thì cũng không phải ý này!
Lời tác giả
Ngoại truyện ghen tuông kết thúc rồi đấy.

Bình Luận (0)
Comment