Trộm Một Mùa Xuân

Chương 11

Đổng Nhạc Thánh vừa dứt lời, Chu Kính Dã đã lướt mắt nhìn cậu ta, ánh mắt phẳng lặng phút chốc bị phủ lên một tầng lửa cháy.

Biểu cảm trên gương mặt cậu vẫn như ngày thường, bình thản không có ý cười, cũng không giận dữ.

Chu Kính Dã bất chợt nhấc cao chân, giáng một đòn chuẩn xác lên bụng Đổng Nhạc Thánh ngay lúc không một ai ngờ đến.

Một đòn này của cậu thực sự rất hiểm, cao to như Đổng Nhạc Thánh mà cũng biến thành một viên đạn pháo bật ngược ra sau, lưng đập ruỳnh lên thành giường.

Cậu ta đau đến trợn mắt há mồm, cố nhịn không kêu thành tiếng, chửi toáng lên: “Mày bị điên à, hả?”

Điếu thuốc trên tay bọn Tống Từ run rẩy, rơi lả tả trên đất.

Vãi, sao chưa gì Chu Kính Dã đã đánh rồi?

Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ Chu Kính Dã trông có vẻ khó nhằn mà thôi, dẫu thế nhưng cậu vẫn cứ đúng giờ là đi ngủ, chưa từng đi muộn về sớm bao giờ, cũng không hút thuốc hay gì khác, nghe nói còn chủ động giao nộp điện thoại cho giáo viên.

Loại người như cậu đáng lý phải là một học sinh ngoan, vì sao lúc ra tay lại tàn bạo đến thế?

Mà khoảnh khắc Chu Kính Dã nhấc chân lên, đạp một phát rồi thu chân về lưu loát khó tả, phỏng chừng chỉ có hai khả năng, một là từng học võ, hai là đã quen thói đánh nhau.

Tống Từ trợn tròn mắt nhìn Chu Kính Dã.

Cậu vẫn ngoan ngoãn mặc đồng phục của trường, áo khoác màu đỏ trắng xen lẫn không kéo khóa, để lộ chiếc áo phông màu đen bên trong.

Đáy mắt Chu Kính Dã không cảm xúc, đạp người ta xong cũng không xao động, cậu đứng xa xa lạnh mặt nhìn Đổng Nhạc Thánh.

Cánh môi mỏng và nhạt màu mím chặt lại, con ngươi đen như hòn mực, trông vào chỉ thấy rợn người.

Chu Kính Dã cứ thế đứng nhìn Đổng Nhạc Thánh đang nằm trên đất, giống như chỉ cần cậu ta đứng dậy, cậu sẽ lập tức bồi thêm một cú.

Mồ hôi Đổng Nhạc Thánh túa ra đầm đìa, gắng gượng bò dậy, cậu ta đã bị lửa giận thiêu đốt nên mặc kệ tất thảy, gầm lên với đám Tống Từ: “Mẹ kiếp, chúng mày ngây ra đấy làm gì, đánh nó!”

Tống Từ sực tỉnh, nhưng khi nhìn Chu Kính Dã, cậu ta lại không biết có nên ra tay hay không.

Bọn họ đều đang cõng trên lưng vài lỗi lầm, vốn dĩ chỉ cần năm nay không gây chuyện thì sẽ được xóa bỏ, nhưng nếu như lại gây chuyện thì sẽ bị nhà trường giám sát.*

*hình phạt của nhà trường, kéo dài khoảng nửa năm, nếu học sinh có biểu hiện không tốt sẽ bị đuổi học.

Nhưng hiện tại, cậu ta do dự nhìn Chu Kính Dã.

Đánh nhau trong ký túc, nói là chuyện lớn thì cũng chẳng lớn, chỉ cần không ai để lộ là được.

“Cái đệch!” Đổng Nhạc Thánh ôm bụng, tiếp tục chửi, “Chúng mày có phải anh em tao không vậy? Nhìn tao bị đánh thế à, có còn là anh em không?”

Trông Tống Từ còn bình tĩnh, nhưng những đứa khác thì đã hùng hục lao lên.

Bọn họ đánh nhau làm gì có bài bản, trước giờ toàn dựa vào số lượng mà thắng.

Thấy bọn họ xông lên, Chu Kính Dã mất kiên nhẫn nhíu mày, cậu vốn định đánh luôn một trận, song nghĩ tới điều gì lại lùi lại, không để bọn họ đánh trúng. 

Nhưng chỉ vậy thì không tránh được người đông, cổ áo cậu bị một tên túm lấy, lôi mạnh ra đằng trước.

Có đứa siết chặt nắm đấm, nhắm vào mặt cậu, Chu Kính Dã có thể tránh được, nhưng mắt cậu lóe sáng, lặng thinh hứng chịu một quyền.

Mặt cậu bị đánh lệch sang một bên, nhưng Chu Kính Dã vẫn bĩnh tĩnh như cũ, cứ như cú đấm đó không hề đáp trên mặt cậu.

Ngay lúc ấy.

Cửa phòng ký túc bật mở, bọn Tống Từ không kịp thu dọn chăn màn với mớ tàn tích trên đất, bị thầy giáo mắng cho té tát.

“Đổng Nhạc Thánh! Lại là mấy cậu! Ngày nào đến trường cũng chỉ biết bày trò, tôi đã cảnh cáo các cậu chưa hả?!”

Giáo viên có ca trực tối nay vừa hay lại là chủ nhiệm giáo đạo, thầy họ Tất, đó giờ nghiêm khắc có tiếng, phạt học sinh chưa nương tay bao giờ.

Thầy đã bước vào tuổi trung niên, dáng người không bị phát tướng, vạt áo sơ mi được sơ vin lại, không giận tự uy, quét mắt nhìn từng người một trong phòng, quát: “Tất cả các cậu đi theo tôi!”

Lý Hoan đi đằng sau thầy thở phào, ban nãy cậu đứng gần cửa, thấy tình hình không ổn là chuồn đi luôn.

Cậu đã chứng kiến được một nửa, nên cũng phải đi cùng mọi người.

Đám Đổng Nhạc Thánh giờ như gà nằm trên thớt chờ phanh thây, hó hé một câu cũng chẳng dám chứ đừng nói đến quay sang uy hiếp Lý Hoan.

Lý Hoan chạy ra trước nên không biết việc Chu Kính Dã đánh bạn, chỉ thấy trên mặt cậu có vết thương: “Trời má! Bọn nó đánh cậu thật à?”

Chu Kính Dã dùng ngón tay chạm nhẹ lên vết thương trên mặt, cậu không có gương để soi nên chỉ đáp qua loa: “Không sao.”

Dù sao thì cũng không đau bằng cú đạp lên bụng Đổng Nhạc Thánh, cú ấy cậu đã vận hết sức bình sinh lận.

Cậu đi sau cùng, ngẩng đầu là thấy bộ dạng vẫn đang đau đến độ không thể đứng thẳng người của Đổng Nhạc Thánh.

Đèn từ tầng một lên đến tầng sáu của tòa dạy học đã tắt, chỉ phòng giáo vụ là còn sáng.

Thầy chủ nhiệm ngồi xuống ghế, bọn họ đứng xếp hàng nghiêm chỉnh đằng trước, không còn dáng vẻ hùng hổ như ban nãy đánh nhau.

Thầy Tất ngẩng đầu nhìn Lý Hoan: “Lý Hoan, em nói đi.”

Lý Hoan chỉ chờ có thế, cậu tiến lên một bước, thêm mắm dặm muối thuật lại: “Thưa thầy, tụi Đổng Nhạc Thánh hút thuốc ở trong phòng, Chu Kính Dã tốt tính nhắc nhở các bạn, các bạn không những không nghe mà còn mắng Chu Kính Dã ạ!”

Cậu rất là bất bình chỉ vào vết thương trên mặt Chu Kính Dã: “Thầy nhìn này! Các bạn còn đánh cậu ấy nữa!”

“Đệt…”

Đổng Nhạc Thánh buột miệng chửi bậy, còn chưa nói hết đã bị thầy giáo đạo lườm cho tịt ngòi. Cậu ta không mặc đồng phục, trên cái áo phông hình hoa lá hẹ còn in rõ mồn một dấu chân của Chu Kính Dã.

Cậu ta cười lạnh, vén áo của mình lên, trên bụng cậu ta là vết tích màu đỏ nổi bật, mắt thường cũng thấy được một đạp này dã man đến mức nào.

Đổng Nhạc Thánh: “Chu Kính Dã ra tay trước!”

Lý Hoan hết nói nổi, cảm xúc hỗn độn nhìn Chu Kính Dã – Má ơi, tôi đã chạy đi gọi giáo viên rồi sao cậu không ráng nhịn lại chút!

Cả hai người đều có vết thương, tính chất của lần đánh nhau này cũng thay đổi, từ đơn phương bắt nạt thành song phương ẩu đả.

Thầy Tất đã quen với mấy chuyện này, trước tiên thầy gõ tay lên mặt bàn: “Nộp thuốc lá với bật lửa của các cậu lên đây.”

Đám Đổng Nhạc Thánh không mấy tình nguyện lôi thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, đặt lên trên bàn.

“Sau này không được hút thuốc, lại để tôi phát hiện thì các cậu về nhà luôn đi.”

Thầy nói xong thì ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với Chu Kính Dã.

Gương mặt cậu học sinh ấy lành lạnh, tư thế đứng nghiêm thẳng, từ đầu đến cuối không nói lời nào, cứ như cậu chưa từng làm sai chuyện gì.

Chợt thầy nhớ lại cảnh ban nãy, học sinh nam bị cả đám xông lên hội đồng, rõ ràng đang rơi vào thế yếu, vậy mà biểu cảm lại thản nhiên như đang xem một màn kịch.

Thầy Tất đau đầu xoa ấn đường: “Giờ thì liên lạc với phụ huynh mấy đứa đi.”

Sắc mặt đám Đổng Nhạc Thánh biến đổi không đồng nhất, có đứa thấy thấy chẳng sao cả, có đứa sợ bạc cả mặt, lại có đứa thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Đồng tử Chu Kính Dã hơi giãn ra, đây là biến hóa đầu tiên trên biểu cảm của cậu từ khi bước vào phòng đến giờ.

Bọn họ xếp thành hàng, từng người một dùng điện thoại của thầy gọi cho phụ huynh.

“Các em đều là học sinh lớp 12 cả rồi, phải luôn đặt tâm tư vào việc học hành, mâu thuẫn trong ký túc không nên tự giải quyết, phải báo thầy cô mới phải.”

Thầy giáo vẫn đang nhắc nhở không thôi, vậy mà Chu Kính Dã một chữ cũng chẳng nghe lọt, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ: sắp mười rưỡi rồi.

Có khi nào… Lâm Giác Hiểu đã ngủ rồi không. Cậu gây ra chuyện, làm phiền đến Lâm Giác Hiểu.

Có khi nào Lâm Giác Hiểu sẽ nghĩ, cậu là một đứa học sinh hư hỏng, không có kiến thức, chỉ biết đánh nhau thôi không…

“Ê!” Cậu đang nghĩ mông lung, đột nhiên bị Đổng Nhạc Thánh gọi giật giọng, “Điện thoại, cầm lấy.”

Chu Kính Dã nhận lấy điện thoại, không buồn nhìn cậu ta, đi ra ngoài một mình.

Cậu muốn gọi cho Chu Ngọc Thần, thế nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có ấn tượng nào về số điện thoại của Chu Ngọc Thần cả, số điện thoại của Lâm Giác Hiểu thì lại thuộc làu làu.

Chu Kính Dã hứng gió đêm ngoài hành lang hồi lâu, vẫn chưa gọi điện, mãi đến khi những ngón tay đang bấu chặt lấy điện thoại dần trở nên tê mỏi, cậu mới nhấn nút gọi.

Điện thoại vừa được kết nối, cậu đã nghe thấy giọng nói lịch sự của Lâm Giác Hiểu: “A lô, ai thế ạ?”

Cổ họng Chu Kính Dã nghẹn ứ, không nói được một lời nào, mãi rồi cậu mới nhỏ giọng gọi: “… Anh Giác Hiểu.”

“Kính Dã?”

Lâm Giác Hiểu nhận ra giọng nói của cậu ngay, có lẽ anh đang ăn cơm ở bên ngoài, tiếng cốc chạm nhau truyền qua điện thoại.

Chu Kính Dã thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì cậu không làm phiền đến giờ nghỉ ngơi của anh.

Lâm Giác Hiểu sốt sắng hỏi tới: “Sao thế, sao muộn rồi vẫn gọi cho anh?”

“…” Giọng Chu Kính Dã càng lúc càng tin hin, “Em đánh nhau với người khác, chắc là anh phải tới trường.”

Lâm Giác Hiểu ở đầu dây bên kia im lặng, một khắc ấy cậu tưởng như tim mình ngừng đập.

Cuối cùng Lâm Giác Hiểu chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Có bị thương ở đâu không?”

Chu Kính Dã không ngờ tới sẽ được anh hỏi như vậy, vết thương bên khóe miệng bỗng bùng phát cơn nhức nhối.

Cậu nói: “Không ạ.”

Lâm Giác Hiểu lại hỏi: “Ở chỗ thầy giáo đạo hả?”

Chu Kính Dã nói vâng, Lâm Giác Hiểu an ủi cậu: “Không sao đâu, đợi anh đến.”

Điện thoại đã ngắt, cậu đứng bên ngoài hồi lâu, tới khi trở lại thì người trong phòng đã từ đứng thành hàng chuyển sang ngồi thành hàng.

Một người nối tiếp một người, tì vào bàn viết bản kiểm điểm.

Chu Kính Dã bước đến, cầm lấy giấy và bút trên bàn. Cậu không muốn ngồi chung với bọn họ nên đi tới một bàn ở góc phòng, ngồi xuống.

Viết bản kiểm điểm cũng có thể coi là một “sở trường” của cậu, nhưng lần này cậu không cam lòng, hoặc cũng có thể do lơ đễnh, nên từ nãy đến giờ vẫn chưa bịa ra được chữ nào.

Ngay khi Chu Kính Dã cầm bút mà mạch suy nghĩ rối bời, cửa phòng lại mở ra.

Lâm Giác Hiểu thế mà lại là người tới sớm nhất.

Anh chạy rất vội, đứng thở hụt hơi tại cửa ra vào.

Lâm Giác Hiểu vừa bước vào đã thấy Chu Kính Dã ngồi thu lu trong góc, cậu cao hơn so với các bạn, nhưng cái bàn của cậu thì thấp hơn hết thảy, đôi chân dài đành phải chịu ấp ức mà co lại.

Da Chu Kính Dã khá trắng, vết đỏ trên gò má vẫn chưa nhạt màu, cực kỳ chói mắt.

Khóe miệng bên trái bị rách, vết máu trên môi đã kết thành vảy từ lâu.

Cậu ngồi ở một góc nhỏ, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu, lông mi dày đậm, con ngươi đen nhánh sáng ngời.

Đôi mắt ấy đang bối rối nhìn Lâm Giác Hiểu.

Lòng Lâm Giác Hiểu hơi nhói lên, anh cảm thấy Chu Kính Dã không chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị người ta bắt nạt, mà còn là một đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt nhưng lại không dám về mách với người nhà.

Hết chương 11
Bình Luận (0)
Comment