Hai người rời khỏi nghĩa trang, ánh nắng đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen, dường như còn có thể nhìn thấy những vệt sáng, không khí trong nghĩa trang không còn âm u mà trở nên trong lành hơn.
Hai cây long não đứng sừng sững trước cổng nghĩa trang như hai vị hộ vệ cao lớn, Chu Kính Dã rời khỏi nghĩa trang, chợt cậu đứng sựng lại, quay lại nhìn một lần nữa, cuối cùng chầm chậm rủ mắt.
Giống như Lâm Giác Hiểu đã nói, cậu phải vui lên, mẹ không hy vọng sẽ thấy cậu với dáng vẻ như này.
Lâm Giác Hiểu yên lặng chờ đợi, anh cảm nhận được tâm trạng của cậu đang dần dịu xuống.
Em ấy rất mạnh mẽ, giờ mình hỏi nhiều cũng không hay.
Lâm Giác Hiểu chạm nhẹ vành mũ cậu hỏi: “Giờ mới giữa trưa, tụi mình ăn cơm đã rồi về nhé?”
“Em…” Chu Kính Dã thôi không đội mũ nữa, cầm nó trên tay. “Bạn em hỏi em có muốn đi ăn chung không, anh đi cùng em nhé?”
“Thôi.” Lâm Giác Hiểu nói. “Anh đi cùng không hợp đâu.”
Anh mỉm cười nhìn Chu Kính Dã: “Hay em với bạn ấy đi ăn, anh tìm một nơi chờ em?”
Theo cách nghĩ của Lâm Giác Hiểu, độ tuổi này của Chu Kính Dã hẳn sẽ thích đi chơi riêng với bạn bè, tuy anh không lớn hơn cậu là bao, nhưng bốn năm năm cũng là khoảng cách thế hệ.
Hơn nữa, Chu Kính Dã không có bạn bè ở Ninh Ba, lâu rồi mới quay lại Hàng Châu, chắc hẳn sẽ có rất nhiều điều để tâm sự với bạn, anh không ở đó hai người có thể chuyện trò thoải mái hơn.
“Không đâu.” Chu Kính Dã lập tức từ chối. “Thế em không tìm cậu ấy nữa, em đi ăn với anh.”
“Hả?” Lâm Giác Hiểu nhất thời không kịp phản ứng lại. “Không đi thật ấy hả?”
Chu Kính Dã lắc đầu: “Em không đi.”
Kết quả khác với Lâm Giác Hiểu dự đoán, anh hỏi thử Chu Kính Dã: “Thế… Nếu anh đi với em?”
Chu Kính Dã cắn môi: “Anh không đi cũng không sao, không cần chiều theo em.”
“Không không không, nãy anh không có ý đó.” Lâm Giác Hiểu xua tay cười. “Anh sợ em ngại, có anh ở đó, các em chắc sẽ có nhiều chuyện ngại không nói chứ?”
“Không đâu.” Chu Kính Dã nắm chặt ngón cái, lẩm bẩm. “Không có chuyện nào của em anh không thể biết.”
*
Cuối cùng Lâm Giác Hiểu vẫn đi cùng Chu Kính Dã.
Trước Thanh minh Vương Lỗi đã nháo nhào đòi đi ăn cơm cùng Chu Kính Dã, tối qua còn cho cậu gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại để xác nhận.
Vương Lỗi không biết bản thân suýt chút nữa đã bị cho leo cây, vẫn mừng rơn đứng đợi bạn mình ở nơi hai người đã hẹn, nhác thấy bóng dáng Chu Kính Dã, cậu lập tức hoan hô, nhiệt tình vẫy tay như chốn không người rồi gào tướng lên: “Anh Kính Dã!!!”
Tiếng cậu chàng to khủng khiếp, phản ứng đầu tiên của Chu Kính Dã là liếc nhìn Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu rõ ràng đang cười, hẳn là anh đã nghe thấy.
Vương Lỗi thấy vẫn chưa đủ, tiếp tục gọi: “Anh Dã Tử!!!”
Chu Kính Dã giơ tay che mặt, nhưng không thể ngăn chặn được giọng nói của Lâm Giác Hiểu: “Anh Dã Tử?”
Lâm Giác Hiểu bật cười thành tiếng, vỗ vai Chu Kính Dã đầy ẩn ý: “Bạn em thú vị ghê.”
Giờ Chu Kính Dã rất muốn chôn sống Vương Lỗi, cậu đã bảo với Vương Lỗi rất lâu rồi, đừng gọi cậu bằng cái tên rõ trẻ trâu như thế nữa, Vương Lỗi nhất quyết không chịu sửa.
Giờ lại gọi cái tên ấy trước mặt Lâm Giác Hiểu, ánh mắt Chu Kính Dã dần trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm Vương Lỗi khiến cậu ta lạnh cả sống lưng.
Nhưng Vương Lỗi tập mãi cũng thành quen, chẳng coi ánh mắt của ckd ra gì mà ngược lại còn nhào tới ôm: “Hu hu hu hu hu, anh Dã ơiiii!!!”
Vương Lỗi lại đổi cách gọi, Chu Kính Dã âm thầm ghi thù, lùi lại phía sau tránh khỏi cái ôm của Vương Lỗi.
“Lẽ nào anh không nhớ em sao?” Vương Lỗi ngẩng đầu, không thể tin nổi. “Anh không ôm em ư?”
Chu Kính Dã nhếch môi cười: “Ngày trước tôi có ôm cậu à?”
Cách cậu cư xử với Vương Lỗi khác hẳn với những người khác, Chu Kính Dã định nhấc chân lên đạp Vương Lỗi, bỗng ý thức được Lâm Giác Hiểu vẫn đang đứng bên cạnh, lại yên lặng hạ bàn chân mới nâng lên được một nửa xuống.
Chu Kính Dã nghiêm mặt: “Vương Lỗi, nghiêm túc.”
Cậu đứng sau lưng Lâm Giác Hiểu, kiềm chế cảm xúc của mình, ngoan ngoãn cúi đầu giới thiệu với Lâm Giác Hiểu: “Đây là bạn em, tên Vương Lỗi, em với nó quen nhau gần mười năm rồi.”
Ban nãy Vương Lỗi phấn khích quá, giờ mới ngờ nghệch nhận ra Lâm Giác Hiểu đang đứng cạnh Chu Kính Dã, cậu hồn nhiên đập hai lòng bàn tay vào nhau: “Anh là anh trai của Kính Dã ạ?”
Miệng cậu nhanh hơn não, trông Lâm Giác Hiểu với Chu Kính Dã chẳng có điểm nào giống nhau mà vẫn hỏi: “Anh ruột?”
“Không phải.” Lâm Giác Hiểu tốt tính cười cười. “Nhưng em có thể coi anh là anh trai của Kính Dã.”
Vương Lỗi bừng tỉnh, lập tức nhớ ra cái anh mà Chu Kính Dã từng nhắc tới, anh ấy đang chăm sóc Chu Kính Dã, chẳng trách Chu Kính Dã nói anh hiền lắm, giờ mới thấy đúng là dịu dàng thật.
Vương Lỗi với Chu Kính Dã như hai thái cực, Chu Kính Dã kiệm lời, miệng của Vương Lỗi lại như gắn thêm động cơ, hoạt động không ngừng.
Hai cậu hẹn nhau ở một quán đồ nướng, Vương Lỗi nói không ngừng nghỉ suốt quãng đường cả ba đi tới gian trống. Cậu không nói chuyện với Chu Kính Dã mà quấn lấy Lâm Giác Hiểu hỏi chuyện, chỉ một quãng đường ngắn ngủi mà hai người họ đã bàn được từ chuyện trên trời sang chuyện dưới đất, tới mức Vương Lỗi hăng quá, định kéo ghế ngồi chung với Lâm Giác Hiểu, nhưng ghế mới kéo ra được một nửa cánh tay cậu bỗng thấy đau nhói.
Vương Lỗi suýt hét lên, cậu ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu đang cúi đầu nên không nhìn thấy cảnh này.
Chu Kính Dã dùng khoé mắt nhìn Lâm Giác Hiểu, sau đó mới cụp mắt, thả lỏng tay, dùng khẩu hình miệng nói với Vương Lỗi: “Sang bên đối diện ngồi.”
Theo như những gì Vương Lỗi hiểu về Chu Kính Dã, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của Chu Kính Dã hiện giờ, Chu Kính Dã đang bất mãn.
Cậu kinh ngạc nhìn Lâm Giác Hiểu, rồi lại nhìn Chu Kính Dã, chợt một phán đoán khủng khiếp nảy ra trong tâm trí cậu, nhưng cậu không dám hó hé gì, khép đuôi cun cút sang ghế đối diện.
Chu Kính Dã có được vị trí, kéo ghế ra ngồi cạnh Lâm Giác Hiểu.
Chu Kính Dã nhích ghế lại gần Lâm Giác Hiểu, vai hai người gần như dính sát vào nhau, cậu cúi đầu, nghiêm túc thảo luận với Lâm Giác Hiểu xem nên chọn món nào.
Lâm Giác Hiểu chọn ba món thịt trên menu, gọi thêm ít rau với món chính, sau đó mới nhìn Vương Lỗi hỏi: “Em muốn ăn gì thì cứ chọn nhé, bữa này anh mời.”
“Không cần đâu! An- ”
Vương Lỗi còn chưa kịp nói hết từ “anh”, chân cậu đã bị Chu Kính Dã đạp cho một phát, cổ họng Vương Lỗi kẹt cứng lại, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nói tiếp được: “Cảm ơn… Anh của Chu Kính Dã.”
Cậu thầm mắng Chu Kính Dã là thằng dở hơi, lôi điện thoại ra nhắn tin.
Vương Lỗi:
?Chu Kính Dã cũng nhanh chóng trả lời lại bằng dấu “?”, cứ như người vừa đạp ấy không phải cậu.
Vương Lỗi:
Anh dở hơi à?Chu Kính Dã kệ cậu, đứng dậy rót nước chanh giúp Lâm Giác Hiểu.
Rõ ràng là đang ngồi đối diện nhau, Vương Lỗi vẫn nghiến răng nghiến lợi nhắn tin với Chu Kính Dã.
Vương Lỗi:
Em thấy anh cứ sai sai.Vương Lỗi:
Đm, anh thích anh này hả?Cậu đoán được điều này là bởi cậu biết Chu Kính Dã là gay, còn một nguyên nhân khác đó là cậu quá hiểu Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã mà không thích Lâm Giác Hiểu, hôm nay cậu khỏi ăn thịt nướng, ăn than cháy cho nhanh.
Chu Kính Dã cuối cùng cũng để ý cậu. Chu Kính Dã lo Lâm Giác Hiểu nhìn thấy, nghiêng điện thoại ra phía mình một chút, bình tĩnh gõ chữ.
Z:
Cẩn thận cái miệng.Z:
Đừng nói linh tinh.Vương Lỗi đứng bật dậy, buột miệng theo bản năng: “Cái đệt!”
Dưới cái nhìn uy hiếp của Chu Kính Dã, Vương Lỗi thấp thỏm như đang ngồi trên đống lửa, miễn cưỡng nở nụ cười giải thích: “Ban nãy có bạn nhắn cho em bảo cô giáo vừa phát thêm năm tờ bài tập, em ngạc nhiên quá.”
“Năm tờ?” Lâm Giác Hiểu tiếp lời. “Lớp 12 các em khổ thật đấy, hôm qua Kính Dã cũng phải làm bài đến khuya.”
“Gì cơ!” Vương Lỗi hốt hoảng buột miệng. “Chu Kính Dã, anh học thật à?”
Chân cậu lại bị Chu Kính Dã đạp phát nữa, cú đạp này đau hơn cú trước nhiều lần.
Vương Lỗi: “…”
Càng nói càng sai, cậu đành cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm.
Lâm Giác Hiểu tò mò hỏi: “Ngày trước Kính Dã không thích học hả em?”
Anh chỉ biết thành tích của Chu Kính Dã ngày trước khá tệ, nhưng cậu rất ngoan, anh cứ nghĩ rằng đó là do cậu không học được, giờ xem ra có vẻ đúng là do học không vào.
Vừa có ngụm nước thấm giọng, miệng lưỡi Vương Lỗi lại càng trơn tru, đã tới nước này rồi, cậu sẽ giúp người anh em của mình một tay, cậu sẽ khiến Lâm Giác Hiểu có ấn tượng tốt với Chu Kính Dã!
“Vâng!” Vương Lỗi trịnh trọng đáp. “Hồi trước ngày nào cậu ấy cũng trốn học, nếu không thì cũng ngủ gật trên lớp, nhưng giờ cậu ấy đã cải tà quy chính, đã biết quay đầu là bờ!”
Chu Kính Dã không ăn nổi nữa, đến cả miếng thịt Lâm Giác Hiểu nướng cho cậu cậu cũng nuốt không trôi. Cậu buông đũa, ôm khuỷu tay, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì nhưng bàn chân đã nhấc lên đạp thẳng phía trước.
Nhưng lần này cảm giác khang khác so với lần trước.
Biểu cảm Chu Kính Dã xuất hiện vết nứt, Lâm Giác Hiểu khó hiểu hỏi cậu: “Kính Dã, em đạp anh làm gì?”
Chu Kính Dã chột dạ, Vương Lỗi đúng là khắc tinh của cậu mà. Cậu nói nhỏ với anh: “Em lỡ chân, đạp anh có đau không?”
“Không sao.” Lâm Giác Hiểu mỉm cười bỏ qua. “Em cẩn thận hơn nhé.”
Chu Kính Dã lạnh mặt rút điện thoại ra nhắn tin cho Vương Lỗi, hiếm khi thấy cậu nhắn mà kèm theo câu chửi thề.
Z:
Đm dám nói thêm câu nữa.Z:
Tôi rút lưỡi cậu.Z:
Ok?Vương Lỗi:
:)Vương Lỗi:
Anh đạp em sao không hỏi em có đau không?Hết chương 36