Khi nói ra câu này, đôi mắt Chu Kính Dã sắc lạnh như dao, tính uy hiếp thể hiện rõ khiến người bị nhìn không khỏi rét run.
Lương Tuấn Minh hoảng sợ lùi lại, bả vai đập vào bức tường phía sau, hơn nửa bức tường được lát gạch men sứ, trong phút chốc, không biết do ánh mắt sắc lạnh của Chu Kính Dã hay do mặt tường lạnh như băng mà cậu ta không dám nhúc nhích.
Một lúc sau cậu ta mới hoàn hồn, chỉ còn thấy bóng lưng Chu Kính Dã cùng bả vai rộng dài, mái tóc cắt gọn, phần da gáy rất trắng, cả người cậu toát ra khí chất trưởng thành non trẻ, khác hoàn toàn so với các học sinh nam đồng trang lứa.
Hàng lang rất dài, bước chân của Chu Kính Dã lại mau, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.
Lương Tuấn Minh vẫn đứng đó, ngón tay cào trên mặt tường để lại những dấu vết thật dài.
Hai năm là khoảng thời gian cậu ta và Chu Kính Dã học chung lớp, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Kính Dã, cậu ta đã không kiềm được lòng mà nhìn thêm nhiều lần. Sau này mới nghe chuyện, thời trung học Chu Kính Dã đã rất nổi tiếng về khoản đánh nhau và trốn học.
Học kỳ II năm lớp 9 Chu Kính Dã mới tỉnh ngộ, học suốt một học kỳ mới có thể thi đỗ trường cấp ba top 1 từ dưới lên.
Hồi mới vào lớp 10, Lương Tuấn Minh nhỏ con nên được xếp ở bàn đầu, cậu ta chỉ có thể ngồi đó nhìn Chu Kính Dã ở góc lớp.
Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Lương Tuấn Minh tiếp xúc với Chu Kính Dã là ở ngõ nhỏ cổng sau trường, cậu ta bất cẩn giẫm phải giày của một học sinh nam đang đứng hút thuốc.
Tên con trai nhuộm tóc vàng đó sấn tới dồn cậu ta vào góc tường, ép cậu ta hoặc là bồi thường, hoặc là liếm cho sạch chiếc giày.
Chu Kính Dã xuất hiện ngay lúc ấy, cậu có dáng vẻ lười nhác trời sinh, nhưng khi đứng và đi sống lưng đều rất thẳng. Có lẽ cậu đã nhận ra Lương Tuấn Minh là bạn cùng lớp, nên không nói gì, chỉ cởi cặp sách ra nện thẳng vào người tên con trai kia.
Sự việc đã qua từ lâu, nhưng cảnh tiếp theo Lương Tuấn Minh vẫn còn nhớ rõ: bản thân cậu ta co ro trong góc tường nhìn cậu con trai vừa xuất hiện nọ quật ngã ba người đối diện một cách dễ dàng. Xong xuôi cậu ấy thong thả tới gần đó, cúi xuống nhặt cặp sách lên, phủi bụi rồi bỏ đi.
Chu Kính Dã của ngày đó ít nói giống với hiện tại, giúp Lương Tuấn Minh xong cũng không mở miệng bắt chuyện, cứ như cậu chỉ vừa làm một việc cỏn con không đáng kể. Lương Tuấn Minh cũng quên không nói lời cảm ơn, cứ nghệt ra nhìn Chu Kính Dã đi mất.
Ngày ấy Chu Kính Dã gầy hơn, chiều cao cũng thấp hơn, nhưng kỳ lạ là bóng lưng của cậu như trùng khớp với bóng lưng bây giờ.
Lương Tuấn Minh cúi mặt nhìn xuống đất, ngày trước cậu ta từng thử gấu tên viết thư tình cho Chu Kính Dã, cũng từng tặng quà cho Chu Kính Dã, nhưng cuối cùng số mệnh của thứ đó đều kết thúc trong thùng rác.
Nghe tin Chu Kính Dã sẽ chuyển trường từ văn phòng, cậu ta thậm chí còn cố tình làm bài kiểm tra không tốt, với mục đích để bố chuyển cậu ta tới ngôi trường này.
Nhưng vẫn chẳng có tác dụng, mọi chuyện vẫn giống như ngày trước, Chu Kính Dã vẫn không buồn nhìn cậu ta.
Cậu ta đứng ngoài đó rất lâu, sau đó bước lên vài bước, nằm nhoài trên lan can hành lang. Vị trí ấy vừa hay có thể nhìn ra cổng trường.
Một chiếc xe ô tô từ từ đỗ lại trước cổng trường, một lát sau, Lương Tuấn Minh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đứng ở xa chỉ có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của người đó, so với cậu ta là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lương Tuấn Minh đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lâm Giác Hiểu biến mất sau ngã rẽ của dãy nhà học.
Một lát sau Lâm Giác Hiểu lại xuất hiện.
Nhưng anh không đi một mình mà có một người khác đi bên cạnh, là Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã khi ở bên Lâm Giác Hiểu như biến thành một người khác, ngoan ngoãn đeo hai quai cặp ở hai bên vai, bước chân theo sát Lâm Giác Hiểu, bám dính lấy anh như hình với bóng.
Lương Tuấn Minh không nhìn rõ, nhưng cậu ta biết chắc Chu Kính Dã đang mỉm cười.
Thích một người thì nên khiến người đó vui vẻ, nhưng Lương Tuấn Minh thì không thế, cậu ta xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Cậu ta đứng đằng sau cánh cửa đóng chặt, lấy điện thoại ra, video quay Chu Kính Dã vẫn nằm trong bộ sưu tập ảnh.
Ngón tay Lương Tuấn Minh ngừng lại, cậu ta lướt tìm một số điện thoại xa lạ, dãy số điện thoại mà cậu ta đã lưu lại thông qua phiếu đăng ký trong hôm họp phụ huynh – số điện thoại của Lâm Giác Hiểu.
Cậu ta nín thở, ngón tay ngần ngừ trước nút gửi, cuối cùng vẫn kiên quyết ấn xuống.
Đôi môi Lương Tuấn Minh tái nhợt, nhưng khi gõ chữ lại không hề do dự, gõ liên tục ra một hàng chữ.
Cậu ta phải cho Chu Kính Dã biết, chỉ có hai người họ mới là đồng loại có thể nương tựa lẫn nhau, còn những kẻ khác sau khi biết bọn họ đồng tính đều sẽ hèn nhát trốn tránh.
*
Lâm Giác Hiểu lái xe, điện thoại trong túi vang lên hai tiếng ngắn ngủi rồi im bặt, giờ rất ít người sử dụng nhắn tin thường nên anh cứ nghĩ đó là tin nhắn của tổng đài 10086.
“Sao em lại bị chủ nhiệm bắt thế?”
Chu Kính Dã đáp: “Em… không cẩn thận.”
“Vậy sau này cẩn thận hơn.” Lâm Giác Hiểu cười hiền. “Nhưng mà chắc không còn cơ hội nữa, sáng mai em nộp điện thoại cho cô Trần, tan học rồi xin cô lấy lại.”
Chu Kính Dã đáp vâng.
Thật ra không được dùng điện thoại trên trường đối với cậu không phải là một việc gì nghiêm trọng. Điện thoại sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập nên phần lớn thời gian Chu Kính Dã đều tắt máy cất trong ngăn bàn, thi thoảng mới lấy ra nhắn tin với Lâm Giác Hiểu.
“Mà cũng tại anh, anh không nên nhắn tin cho em trong giờ học.” Lâm Giác Hiểu buồn bực đáp, bỗng anh sực nhớ ra một chuyện, hỏi Chu Kính Dã. “Mình còn ăn lẩu nữa không?”
Hôm nay anh đã tính sẽ tan làm sớm hơn mọi ngày, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu phù hợp với món lẩu, nhưng sự việc xảy ra đã khiến anh không kịp mua gì.
Lâm Giác Hiểu tự trả lời, anh nói tiếp: “Ăn nhá, em thi tốt thế cơ mà!”
“Hình như hơi phức tạp, hay là thôi ạ.” Chu Kính Dã nói. “Em… thật ra em cũng không quá muốn ăn.”
Lâm Giác Hiểu lắc đầu, giọng anh vừa hiền lại vừa kiên quyết: “Ăn!”
Anh nửa đùa nửa thật bảo: “Thi tốt vậy không có thưởng sao mà được, ăn Haidilao nhé, gần đây có một quán, lát ăn mình gọi ship.”
Nhân lúc đèn đỏ, Lâm Giác Hiểu quay sang nháy mắt với Chu Kính Dã: “Em đã gọi anh là ‘anh’ rồi, anh phải mời em một bữa ăn ngon.”
Chu Kính Dã biết có một vài phương diện Lâm Giác Hiểu rất cứng đầu, ví dụ như Lâm Giác Hiểu nói sẽ đón cậu sau giờ học thì anh nhất định sẽ đến, Lâm Giác Hiểu nói sẽ mời cậu ăn cơm thì anh nhất định sẽ mời.
Lâm Giác Hiểu đã bàn chuyện với chủ nhà về việc thay khoá cửa thành khoá vân tay, khoá cửa lưu dấu vân tay của anh và Chu Kính Dã, như vậy khi ra ngoài sẽ thuận tiện hơn nhiều, không cần lúc nào cũng mang chìa khoá, khi về cũng không cần lấy chìa khoá ra.
Lâm Giác Hiểu vừa vào nhà đã nằm nhũn trên sô-pha, anh vẫn nhớ chuyện phải gọi ship, rút điện thoại ra xem thì thấy trên màn hình hiển thị hai dòng thông báo.
Anh nhướng mày, hoá ra không phải tin nhắn của 10086 mà là từ một dãy số lạ, người đó gửi một video và một tin nhắn văn bản.
Lâm Giác Hiểu lẩm bẩm: “Chắc không phải tin nhắn lừa đảo gì đâu nhỉ…?”
Nói vậy nhưng anh vẫn mở ra xem.
Giây kế tiếp đồng tử Lâm Giác Hiểu co rút lại, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Anh giật mình vội đỡ lấy điện thoại, đầu óc anh hiện tại mông lung như vừa thức trắng ba ngày ba đêm.
Lâm Giác Hiểu hít một hơi thật sâu, không thấy Chu Kính Dã trong phòng khách mới lấy điện thoại ra xem tiếp.
Dòng tin nhắn vẫn hiện lên rành rành trên màn hình:
Chu Kính Dã đồng tính đấy, anh có biết không?
Chữ nào anh cũng đọc được, nhưng khi ghép lại với nhau lại khiến anh kinh hãi, nhịp tim anh đập trật một nhịp, chân tay cứng đơ hết cả.
Nhưng phản ứng ấy của anh không phải vì nghĩ rốt cuộc Chu Kính Dã có đồng tính hay không, mà vì anh đang suy xét, người gửi tin nhắn này là ai, xuất phát từ mục đích gì.
Anh sao chép số điện thoại ấy tìm kiếm trên WeChat, nhưng chẳng được kết quả gì, có lẽ người này đã tắt tính năng tìm kiếm bạn bè thông qua số điện thoại.
Nhịp tim anh đập vẫn rất gấp, lúc sau anh mới chú ý tới video phía trên.
Ảnh thu nhỏ của video là một người đang đứng trên sân khấu, dáng người cao gầy chìm trong ánh đèn xanh lam, đường nét trên gương mặt mờ mờ ảo ảo.
Nhưng Lâm Giác Hiểu vừa nhìn đã nhận ra người đó là ai, chính là Chu Kính Dã ngày thường ngoan ngoãn bên cạnh anh.
Lâm Giác Hiểu lại hít một hơi thật sâu, ngón tay di chuyển, mở video lên.
Người quay video đứng phía sau cùng, có lẽ là trong một quán bar nào đó, nhưng kỳ lạ là quán này không có sự xuất hiện của con gái, dường như chỉ có đàn ông và họ đi thành từng tốp.
Âm thanh rất ồn ào, rất hỗn loạn.
Khung cảnh trước ống kính chợt tĩnh lặng, người đó phóng to màn hình, tiêu cự tập trung ở trung tâm sân khấu nhỏ.
Cậu con trai trên sân khấu kéo vành mũ xuống thấp, Lâm Giác Hiểu cảm thấy rất quen, không cần nghĩ nhiều đã có thể nhớ ra động tác kéo mũ của Chu Kính Dã hôm Thanh minh.
Vành mũ được kéo thấp hơn bình thường chỉ để lộ sườn mặt rắn rỏi hài hoà, dưới ánh đèn liên tục di chuyển để khuấy động bầu không khí, làn da trắng lạnh của cậu phản chiếu những màu sắc lạ kỳ.
Chu Kính Dã chỉ tựa vào ghế mà không ngồi hẳn, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt hờ trên giá để mic trước mặt.
Cậu đang hát bài “Quật cường” của Mayday, beat đã được sửa thành tiếng ghi-ta nhẹ nhàng, trên nền beat ấy, từng câu chữ của Chu Kính Dã rất rõ ràng dễ nghe.
Khi tôi khác biệtvới thế giới này.Tiếng hát của Chu Kính Dã rất sáng, giống như chưa hề trải qua mài giũa, còn có một chút khàn khàn của tuổi mới lớn.
Lâm Giác Hiểu ngẩn ngơ, phản ứng lại thì video đã chạy tới cuối.
Tôi là thánh thần của chính tôi.Ở chính nơi tôi đang sống.Hát tới đoạn này, Chu Kính Dã bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, lại giống như đang nhìn thẳng anh qua màn hình.
Đúng vậy, người yêu tôi xin đừng lo lắng.Sự cố chấp của tôi rất lương thiện.Bàn tay tôi càng dơ bẩn, ánh mắt tôi lại càng sáng.Lâm Giác Hiểu nghe rất nhập tâm, Chu Kính Dã trên sân khấu và Chu Kính Dã trong ấn tượng của anh khác nhau nhiều quá, nhưng cũng vì anh xem chăm chú nên đã không nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bật mở.
Anh chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân lướt qua trên sàn nhà, Lâm Giác Hiểu hoảng hốt nhận ra tiếng điện thoại mình không hề nhỏ.
Anh vội vàng chỉnh nhỏ âm lượng, nhưng vội quá lại thành trượt tay, tiếng hát còn to hơn ban nãy.
Anh luống cuống mãi mới tắt được điện thoại, xong xuôi cũng chưa dám thả lỏng.
Rõ ràng đây là nhà anh, vậy mà anh lại cảm thấy không được tự nhiên
Anh biết chắc Chu Kính Dã đã nghe thấy, đây là bài mà Chu Kính Dã từng hát, vậy thì hẳn cậu vẫn còn nhớ cậu đã hát nó trong hoàn cảnh nào.
Chu Kính Dã bước vội về phía anh, Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu nhìn cậu theo phản xạ.
Anh vừa phát hiện ra bí mật sâu thẳm nhất của Chu Kính Dã, phút chốc không biết nên nói gì cho phải, cảm giác chột dạ khó lòng giải thích choán lấy tâm trí anh, anh lắp bắp gọi tên cậu: “Kính Dã…”
Chu Kính Dã đứng cách đó không xa.
Cậu chợt nhận ra, đã tới nước này rồi mà cậu vẫn rất bình tĩnh, hoặc có thể vì đã tưởng tượng ra khung cảnh này quá nhiều lần nên đến khi sự việc thực sự xảy ra trước mắt, mọi thứ cũng không còn quá đáng sợ.
Chu Kính Dã thừa nhận: “Em là gay.”
Nói xong câu ấy, cậu thấy mình thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Kính Dã hơi cúi xuống, dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của mình nhìn anh: “Anh có ghét em không?”
Hết chương 38