Trong nhà có thêm một người, ban đầu Lâm Giác Hiểu không quen lắm, thế nhưng trải qua mấy ngày ở chung, anh lại cảm thấy như này cũng tốt.
Đúng như lời Chu Ngọc Thần nói, Chu Kính Dã là một đứa trẻ ngoan, chí ít là anh nghĩ vậy.
Lâm Giác Hiểu tốt nghiệp cách đây không lâu, hiện tại vẫn còn đang trong thời gian thực tập, những gì được học từ sách vở có độ chênh tương đối so với thực tiễn, vì vậy mà anh cần phải cố gắng hơn nữa ở nhiều phương diện. Thế nhưng anh rất lo cho chó mèo ở nhà, nhất là Khang Khang. Khang Khang còn nhỏ, không có mèo mẹ gần kề, có rất nhiều chuyện cần anh chăm sóc. May mà nhờ Chu Kính Dã, anh mới có thể an lòng.
Lâm Giác Hiểu thử hỏi Chu Kính Dã, liệu cậu có thể thay anh chăm sóc Khang Khang những lúc anh vắng nhà không, không ngoài dự liệu, cậu đồng ý thật. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng, cậu rất tinh tế là đằng khác.
Cậu ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt mà anh dặn, còn cẩn thận viết lại ra giấy, nhân lúc anh vẫn đang ở đây mà thực hành với Khang Khang.
Ví dụ như cậu đã học được cách bón sữa, lại ví dụ như cậu bắt chước Lâm Giác Hiểu dùng bông gòn thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau bộ phận sinh dục và hậu môn cho Khang Khang, giúp nó bài tiết.
Chu Kính Dã làm những chuyện này với một dáng vẻ lạnh lùng, không giống như đang chăm sóc một bé mèo chỉ lớn bằng lòng bàn tay cậu.
Lâm Giác Hiểu bằng lòng gọi hiện tượng này là
dễ thương.
Tổng kết lại, Lâm Giác Hiểu vốn có ấn tượng tốt với cậu, giờ lại càng có thiện cảm.
Nhưng khiến Lâm Giác Hiểu bất ngờ nhất phải là chuyện cậu biết nấu ăn, tuy chỉ là những món ăn đơn giản thường ngày, nhưng như thế cũng đã đủ hiếm lạ lắm rồi.
Trừ những hôm phải trực ca đêm ra thì hầu như anh không có thời gian để nấu, tan làm đã là năm hoặc sáu giờ, anh lo nếu đợi anh về, cậu sẽ đói đến mức phải gọi cơm ngoài cũng nên.
Sau ba ngày liên tục ăn cơm ngoài, hôm ấy anh về nhà, lúc mở cửa chợt ngửi thấy một mùi thức ăn thơm nức mũi.
Trên bàn đã bày sẵn ba món, có lẽ là vừa mới nấu xong nên vẫn còn bốc khói nghi ngút. Bình Bình đang quậy tung trời dưới bàn, vừa ngửi thấy hương thịt là lộn nhào trên đất.
Ngay lúc ấy, Chu Kính Dã bước ra từ phòng bếp, trên eo cậu quấn một cái tạp dề, tay bưng một bát canh rong biển.
Lâm Giác Hiểu hết sức ngạc nhiên, anh hỏi cậu: “Em biết nấu cơm?”
“… Em nấu không ngon,” Chu Kính Dã đáp lại không mấy tự nhiên, cậu cởi tạp dề kẻ caro đỏ đen ra, nắm nó trong tay, “nhưng chắc là vẫn ăn được.”
Lâm Giác Hiểu nghe vậy, vẫn mau mắn buông túi xách trên tay xuống, đi rửa tay rồi sà vào bàn ăn cơm, bưng bát lên nghiền ngẫm.
Anh vừa ăn vừa cười tủm tỉm, giữ đúng nguyên tắc đang nhai không nói chuyện, nuốt thức ăn trong miệng xong, anh bật ngón cái khen cậu: “Ngon lắm!”
Chu Kính Dã được khen mà ngại, cậu cũng kéo ghế ra ngồi xuống, nghẹn ra được một tiếng “vâng”.
Lâm Giác Hiểu kiềm nén ý cười, gắp một miếng trứng xào cà chua cho cậu, anh nói: “Anh nhớ là nhà còn ít thức ăn, em mua ở siêu thị gần đây à?”
Dứt lời, đột nhiên anh nhớ ra chuyện hình như cậu không ăn đồ do người khác gắp.
Lần trước anh đã chứng kiến Chu Ngọc Thần gắp thịt cho Chu Kính Dã, nhưng đến cuối cùng, Chu Kính Dã không ăn, để mặc miếng thịt nằm im lìm trong bát đến nguội lạnh.
Vì vậy mà lần trước anh mới dùng đũa gắp thức ăn chung gắp cho cậu, nhưng lần này anh lỡ quên mất.
Lâm Giác Hiểu đang định nói, em không muốn ăn thì cứ trả lại cho anh, không sao đâu.
Thế nhưng rất đáng ngạc nhiên, cậu nhìn miếng trứng rồi dùng đũa gắp nó lên, bỏ vào miệng bình tĩnh nhai nuốt, không hề tỏ ra khó chịu.
Lâm Giác Hiểu khó hiểu, lẽ nào Chu Kính Dã không ám ảnh về sự sạch sẽ, chỉ đơn giản là cậu không muốn ăn miếng thịt đó mà thôi?
Chu Kính Dã thật thà đáp: “Em không đi siêu thị, em đi chợ.”
Mặt cậu không biểu cảm bổ sung thêm một câu: “Thức ăn ở chợ rẻ hơn, tươi hơn.”
Lâm Giác Hiểu thôi không băn khoăn chuyện cậu có mắc chứng sạch sẽ hay không, anh trêu cậu: “Đảm đang quá ta, sau này cô gái nào làm vợ em chắc sẽ hạnh phúc lắm.”
Chu Kính Dã đẹp trai như thế, dáng người lại cao, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp.
Thường nghe chỉ cần dùng ba ngày để hiểu hết một người, trong mắt Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã chính là người như thế.
Thế nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng là anh đang khen Chu Kính Dã, vậy mà nói xong, không khí trên bàn ăn tự dưng trầm xuống. Hay là cậu có bạn gái rồi? Hay là… cậu mới bị bạn gái đá?
Bỗng Chu Kính Dã nói: “Không đâu,” cậu ngừng một lát, “được làm vợ anh có lẽ sẽ hạnh phúc hơn nhiều.”
Lâm Giác Hiểu ngây ra, vài giây sau anh lại bật cười: “Chắc anh sẽ rất chiều bạn gái đấy.”
Chu Kính Dã nhìn anh, yên lặng hồi lâu rồi mới đáp: “Vâng.”
Cũng đúng, anh săn sóc người khác là vậy, đối xử ân cần với một người tự dưng tới ở nhờ như cậu là vậy, sau này mà có bạn gái, chắc hẳn sẽ cưng người đó hơn cả cưng trứng.
Vừa dịu dàng lại vừa tinh tế, khi nói chuyện chưa từng nặng lời lấy một câu, có lẽ sẽ có nhiều cô gái không thể kháng cự.
Bỗng cậu nghĩ tới xu hướng tính dục của bản thân.
Cậu thích con trai, nhưng sau khi Chu Ngọc Thần rời đi thì chuyện này mới bị lộ, cậu đoán Chu Ngọc Thần chưa biết, vậy Lâm Giác Hiểu cũng chưa biết.
Cậu có cần phải nói cho Lâm Giác Hiểu không?
Giả như cậu đã nói cho Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu có cảm thấy khó chịu không?
Chu Kính Dã âm thầm suy nghĩ, sau cùng cậu lựa chọn không nói gì cả.
***
Lớp 12 của trường Dục Quân bắt đầu năm học sớm, học sinh chuyển trường như Chu Kính Dã cũng không phải ngoại lệ, những môn cần học thêm thì một ngày cũng không được nghỉ. Ở nhà Lâm Giác Hiểu tới ngày thứ sáu, cậu phải chuyển vào trường.
Cậu cất hành lý vào cốp xe, đồ cậu mang theo giống với ngày cậu tới Ninh Ba, chỉ khác là không có túi đựng máy ảnh.
Cậu ngồi ở ghế sau xe. Dục Quân là trường cũ của Lâm Giác Hiểu, anh vừa lái xe vừa cảm khái: “Đã lâu lắm rồi anh chưa về Dục Quân.”
Chu Kính Dã nghe vậy, hỏi anh: “Anh từng học ở Dục Quân?”
“Ừ,” anh cười đáp. “Dục Quân ổn phết đấy, bốn người ở một phòng, có nhà vệ sinh riêng.”
Những lời này khiến cậu yên tâm hẳn, điều kiện tốt hơn trường cũ của cậu, chắc khi ở sẽ thoải mái hơn.
Không biết Lâm Giác Hiểu lại nghĩ đến điều gì, anh nhíu mày. Chu Kính Dã chưa nhìn thấy anh như thế bao giờ, cậu tò mò nhìn anh lâu hơn một chút. Một giây sau hai người nhìn nhau.
Lâm Giác Hiểu nhìn cậu một cách chăm chú, tự dưng Chu Kính Dã thấy lo lo.
“Sách của em đâu?” Lâm Giác Hiểu hỏi, hiếm khi thấy anh nghiêm khắc như vậy. “Đi học mà không mang sách vở?”
Sách giáo khoa của các trường giống nhau, dù cho Chu Kính Dã có chuyển sang một trường khác để học thì chỗ sách đó vẫn dùng được mới phải.
Chu Kính Dã: “… Có thể mua ạ.”
Đúng là có thể mua thật, nhưng trên sách cũ sẽ có một vài ghi chép chứ?
Lâm Giác Hiểu im lặng, rồi lại hỏi tiếp: “Sách cũ của em đâu?”
“… Bán rồi.”
Quá nhiều sách, mang chúng sang một thành phố mới, thậm chí là chuyển bằng chuyển phát nhanh, đối với Chu Kính Dã mà nói thì đều là một sự phiền phức.
Cậu yên lặng, hơi mím môi lại, cậu cảm nhận được sự biến hóa trong biểu cảm của Lâm Giác Hiểu. Anh ngập ngừng như muốn nói, rồi thở dài.
Chu Kính Dã: “…”
Cậu thử vớt vát lại chút đỉnh: “Em không ghi gì trên sách, nên là…”
Cậu mới nói được một nửa, ánh mắt nhìn cậu của anh có chiều càng phức tạp, đại khái như có ý “em đi học mà không ghi bài à?”. Chu Kính Dã không giải thích được, cam chịu im lặng.
Lâm Giác Hiểu lái xe, anh thở dài một lần nữa.
Chu Kính Dã tốt lắm, chỉ riêng việc này là không được. Cuối cùng Lâm Giác Hiểu cũng hiểu vì sao Chu Ngọc Thần lại nói thành tích của thằng bé không tốt. Thái độ học tập như này thành tích tốt mới là lạ.
Tiếng anh thở dài không nhỏ, tựa như đang có tảng đá nghìn cân đang đè nặng trên lồng ngực, lẽ dĩ nhiên là Chu Kính Dã cũng nghe thấy, tâm trạng cậu càng chùng xuống.
Trường Trung học Tư thục Dục Quân hiện tại với Dục Quân trong ký ức của Lâm Giác Hiểu không khác nhau là mấy, các kiến trúc được xây bằng gạch đỏ nối nhau đều tăm tắp, sân trường trồng rất nhiều cây dã hương, đi dưới tán cây sẽ không cảm thấy nóng bức.
Hôm nay là ngày tựu trường, buổi sáng không học, khắp sân trường nơi đâu cũng thấy phụ huynh và học sinh. Chu Kính Dã kéo hành lý, đi ngược lại với các bạn học sinh đang về phòng. Cậu phải đến tòa hành chính tìm giáo viên chủ nhiệm.
Lâm Giác Hiểu dựa theo trí nhớ của mình dẫn Chu Kính Dã tới văn phòng của giáo viên chủ nhiệm. Đáng ra hôm nay phải là Chu Ngọc Thần dẫn cậu đi, thế nhưng gần tới ngày tựu trường, Chu Ngọc Thần lại phải đi công tác, để Chu Kính Dã đi một mình thì anh không yên tâm, vậy nên hôm nay anh đi cùng cậu.
Lâm Giác Hiểu mở tin nhắn Chu Ngọc Thần gửi để xác nhận lại một lần nữa, chợt anh “a” lên một tiếng đầy kinh ngạc. Anh nói với Chu Kính Dã: “Giáo viên chủ nhiệm của em họ Trần? Cô giáo trước của anh cũng họ Trần đấy.”
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra.
Một giáo viên bước ra từ văn phòng, cô để kiểu tóc ngắn ngang vai, đeo một cặp kính gọng đen, gương mặt rất nghiêm nghị. Cô bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, lại nhìn Chu Kính Dã đang đứng đằng sau anh, phút chốc sáng tỏ: “Giác Hiểu, học sinh mới chuyển tới là em trai em à?”
“Cô Trần!” Lâm Giác Hiểu thốt lên. “Là cô thật ạ!”
Anh nắm lấy cánh tay Chu Kính Dã, giải thích cho cô: “Đây là em trai Chu Ngọc Thần cô ạ.”
Cô Trần năm nay đã ngoài 50 tuổi, dáng vẻ nghiêm khắc, nhưng khi cười lên có vẻ dễ gần hơn rất nhiều, cô là một trong số ít những giáo viên ở độ tuổi này nói bằng giọng phổ thông, nghe Lâm Giác Hiểu giới thiệu vậy mới à lên: “Chu Ngọc Thần hả…”
“Đúng là không giống em, giống Chu Ngọc Thần hơn,” cô quan sát Chu Kính Dã, nói đùa, “Chu Ngọc Thần đâu mà em lại đưa em ấy tới?”
Lòng bàn tay Lâm Giác Hiểu ấm nóng, có lẽ là do thời tiết mùa hè, tay anh vẫn đặt trên cánh tay trần của Chu Kính Dã, anh nghiêng đầu, giới thiệu với cô bằng một giọng nói đầy thân thiết: “Em ấy cũng là em trai em, mong được cô chiếu cố ạ.”
Hết chương 5