Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 66

Tác giả: Trang Mun

-------------------------------------------------

Diệp Vy phải dỗ dành cộng an ủi với đe dọa mới khiến cho Hàn Phong không bỏ tất cả việc ở đây mà đi về cùng cô, nhớ đến vẻ mặt ủy khuất của Hàn Phong khi nhìn cô, Diệp Vy bật cười.

Sau khi bước ra khỏi tập đoàn CE, Diệp Vy định về ký túc xá của trường, mấy hôm nay cô toàn ở ngoài nên cũng khá lâu rồi chưa về, năm nhất của Đại học H thật sự không nặng nề lắm, cô chỉ học những môn mà cô đăng ký, nên Diệp Vy có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, Diệp Vy suy nghĩ xem cô có nên tìm một công việc nào đó để làm không.

Nhưng nghĩ đến chương trình học của năm hai, dường như tất cả sự rảnh rỗi của năm nhất chỉ để dồn hết sang năm hai, Diệp Vy cảm thấy thật đau đầu.

Diệp Vy đang định bắt xe về trường, bỗng điện thoại trong túi cô kêu lên.

Diệp Vy rút điện thoại ra, thấy là một dãy số lạ thì hơi nhíu mày, cô bấm nút nghe.

"Alo, tiểu thư, cô mau đến bệnh viện đi." Đầu dây bên kia sốt ruột nói.

Diệp Vy khựng người, cô phải ngơ ngác một lúc mới nhận ra người nói là quản gia của Diệp gia, nghe thấy ông bảo cô đến bệnh viện, cô cảm thấy lo lắng, vội vàng nói, "Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Vy vừa gọi vừa vẫy một chiếc taxi đang đi đến.

Diệp Vy mở cửa bước vào, đầy dây bên kia vẫn nói với giọng lo lắng, "Ông chủ nhập viện, cô mau đến đi."

Ông chủ trong miệng quản gia là Diệp Lâm Thiên, Diệp Vy cảm thấy có chút ngạc nhiên, không phải ông ta đang ở nước ngoài sao? Sao tự nhiên lại về nước rồi, lại còn đang ở trong bệnh viện?

Diệp Vy vội vàng nói cho bác tài địa chỉ bệnh viện mà quản gia gửi đến, cô một đường đi đến đó.

Sau khi đến nơi Diệp Vy có gọi cho quản gia hỏi xem số phòng mà Diệp Lâm Thiên đang nằm, sau khi hỏi xong cô tắt máy, Diệp Vy nhìn điện thoại sắp hết pin thì nhíu mày, nhưng cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi tìm phòng bệnh.

Sau khi đến nơi, Diệp Vy thấy Diệp Hàn đã ở đó, cậu đang ngồi trên ghế ngoài cửa phòng cấp cứu, cả khuôn mặt chôn vào trong đầu gối, cả người toát lên vẻ bi thương.

Diệp Vy cảm thấy đau lòng, cô vội vàng đi đến chỗ cậu, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hàn, tay đặt lên vai cậu, khẽ gọi, "Diệp Hàn!"

Diệp Hàn nghe thấy tiếng của Diệp Vy, cậu ngẩng đầu lên, đối mắt đỏ bừng nhìn cô, "Chị...."

Diệp Vy ôm cậu, tay vỗ lưng cậu trấn an, "Sẽ không sao đâu...."

Diệp Hàn tựa đầu vào ngực cô, im lặng không nói.

Quản gia đến thấy một hình ảnh ấm áp như vậy, ông thở dài, cảm nhận được một chút an ủi.

Diệp Vy nghe thấy có tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, thấy quản gia đang từ xa đi tới, trên tay còn xách một túi đồ.

Diệp Vy gật đầu chào hỏi ông.

Quản gia đi đến cạnh Diệp Vy và Diệp Hàn, ông quay sang nhìn người bên cạnh Diệp Vy, "Cậu chủ, cậu ăn một chút gì đi." Nói xong ông lấy hộp giữ ấm từ trong túi ra, bên trong là chút thức ăn nhẹ, ông trở về bảo giúp việc trong nhà hầm canh cho ông chủ, khi nào ông chủ dậy thì có thể ăn, thuận tiện lấy một chút thức ăn cho cậu chủ.

"Bỏ ra đi, tôi không muốn ăn." Diệp Hàn nói với giọng uể oải, nhìn cậu bây giờ không còn giống chàng trai ngông cuồng không coi ai ra gì như trước nữa, hay phải nói từ khi Diệp Vy bước vào cuộc sống của cậu, Diệp Hàn đã thay đổi.

"Nhưng cậu từ trưa đến giờ chưa ăn gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tốt cho sức khỏe." Quản gia khuyên cậu, thấy Diệp Hàn vẫn không có phản ứng gì, ông bèn quay sang nhìn Diệp Vy cầu cứu.

Diệp Vy không nhìn quản gia nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của ông, cô giơ tay lên, xoa đầu Diệp Hàn đang dựa vào người mình, dịu dàng nói, "Mau ăn đi." Mặc dù không phải ra lệnh nhưng cũng có thể thấy được một chút nghiêm khắc trong lời nói đó, không cho phép cậu cự tuyệt.

Lúc này Diệp Hàn mới ngẩng đầu lên, cậu nhìn Diệp Vy với vẻ mặt đầy ủy khuất, như một đứa trẻ to xác đang làm nũng.

Cậu thật sự không muốn ăn gì bây giờ.

Thấy Diệp Vy vẫn đang nhìn cậu không có chút nào di chuyển, cậu mới cam chịu nhận lấy đồ trong tay quản gia.

Quản gia thấy vậy thở phào, ông ngồi xuống ghế bên cạnh, chờ đợi cửa phòng cấp cứu mở ra.

Trước đó một ngày ông chủ có bảo với ông là hôm nay sẽ lên máy bay về nước và trưa nay có thể sẽ đến nơi, ông đã chuẩn bị mọi thứ để đón ông chủ về nhưng không ngờ ông thư ký của ông chủ gọi điện đến nói ông chủ bị ngất sau khi bước xuống máy bay, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện.

Quản gia nhìn cửa phòng cấp cứu, đã 4 tiếng rồi vẫn không thấy có chút động tĩnh gì, ông rất lo lắng.

...........

Khi tinh thần của mọi người vô cùng mệt mỏi thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ từ trong đi ra.

Ba người vội vàng đứng dậy, trên mặt quản gia vô cùng lo lắng, còn Diệp Hàn cho dù cố tỏ ra là không có gì nhưng cũng không che giấu được sự mệt mỏi và căng thẳng, có lẽ chỉ có một mình Diệp Vy vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

"Bác sĩ, ông chủ sao rồi?" Quản gia vội vàng hỏi vị bác sĩ vừa mới bước ra.

Bác sĩ mở khẩu trang ra, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi sau 9 tiếng ở trong phòng cấp cứu, ông nhìn ba người trước mặt, thở dài lắc đầu, "Bệnh nhân bị ung thư dạ dày, do không phát hiện và điều trị nên đã đến giai đoạn cuối, bệnh nhân có thể sống nhiều nhất ba tháng, mọi người nén đau buồn." Bác sĩ nói xong nhìn vẻ mặt sững sờ của ba người thì cũng không có biểu cảm gì nhiều, những chuyện như này ông đã gặp không biết bao nhiêu lần, ông cũng chỉ thấy buồn cho họ.

Bác sĩ đã rời đi nhưng ba người vẫn không để ý đến, Diệp Vy lúc này khẽ nhíu mày, cô nhìn cửa phòng cấp cứu mở ra lần nữa, lúc này y tá đang đẩy bệnh nhân ra, sắc mặt của Diệp Lâm Thiên trắng bệch nằm ở đó.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Diệp Lâm Thiên?" Y tá đẩy xe ra, nhìn ba người đang ngơ ngác ngoài cửa, hỏi lại, "Ba người là người nhà của bệnh nhân này?"

Diệp Vy thấy hai người kia vẫn chưa tiếp nhận được thông tin vừa mới nhận, cô đành lên tiếng, "Đúng vậy, ông ấy sao rồi?"

Y tá nhìn vẻ mặt của họ thì biết họ đã biết tình trạng của bệnh nhân, cô cũng có chút buồn thay cho họ.

"Bệnh nhân bây giờ sẽ chuyển qua phòng theo dõi, nếu bệnh nhân có tình trạng không tốt nào thì cô phải gọi ngay cho bác sĩ."

Diệp Vy gật đầu nói mình đã biết.

Lúc này quản gia và Diệp Hàn mới hồi phục lại tình thần, hai người nhìn Diệp Lâm Thiên được đẩy ra, vội vàng đi theo y tá.

Diệp Vy không vội đi cùng, cô nhìn theo bóng lưng vội vã của mọi người, trong đầu có chút trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment