Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 69

Tác giả: Trang Mun

-----------------------------------------------

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad nhé, những trang web khác mang truyện của ta đi mà không xin phép khiến ta hơi khó chịu>.<!!!!!!

-----------------------------------------------

Diệp Vy và quản gia đến đỡ Hàn Phong, anh yếu ớt dựa vào cô, vì mất máu quá nhiều nên Hàn Phong cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng, anh cố gắng chống đỡ để mình không bị ngất đi.

Trong suốt quá trình Hàn Phong luôn nhìn chăm chú và Diệp Vy, đó là ánh mắt như nào? Điên cuồng đầy chiếm hữu pha lẫn chút dịu dàng trong đó, ánh mắt như một con dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình không cho nó chạy thoát.

Trong đầu Diệp Vy đang rối bời, chỉ có ý nghĩ duy nhất là mau chóng đưa Hàn Phong đến bệnh viện nên cũng không phát hiện ánh mắt đáng sợ của anh đang nhìn mình, nhưng quản gia Lưu bên cạnh thì nhìn thấy, ông thở dài, chỉ mong là mọi thứ theo chiều hướng tốt đẹp, nếu không ông không biết cậu chủ của mình sẽ trở thành con người như thế nào nữa!

Rất nhanh ba người đã đến bệnh viện, bác sĩ vội vàng băng bó và xử lí vết thương cho Hàn Phong, trong lúc đó Hàn Phong kiên quyết nắm tay Diệp Vy không cho cô dời đi, Diệp Vy không còn cách nào khác đành ở lại cùng anh, bác sĩ thấy vậy cũng không biết làm sao nữa, giới trẻ bây giờ đều điên cuồng như vậy sao?

Nhìn thấy vết thương dữ tợn trên cổ tay Hàn Phong, nước mắt của Diệp Vy không kiềm chế được mà trào ra, cô thật muốn hét vào mặt anh hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến anh có suy nghĩ điên rồ vậy, nhưng cô kiềm chế không muốn nói ra.

Hàn Phong nhìn thấy Diệp Vy khóc thì có chút luống cuống, tay bắt đầu giơ ra muốn lau nước mắt cho cô, bác sĩ thấy anh lộn xộn thì trừng mắt cảnh cáo, đến bây giờ vẫn còn muốn thể hiện tình cảm sao?

Diệp Vy thấy vậy thì vội lau nước mắt, bàn tay đang cầm lấy tay anh siết chặt, muốn nói cho anh biết là mình không sao.

Lúc này Hàn Phong mới mím môi ngồi im không lộn xộn nữa.

Sau khi xử lí vết thương xong, bác sĩ căn dặn một số thứ cần lưu ý, sau đó ông nhìn hai người trẻ tuổi kia với ánh mắt không chút nào tin tưởng được rời đi.

Quản gia sau khi biết Hàn Phong không có việc gì thì muốn về nhà nấu một ít đồ ăn mang đến.

Diệp Vy lúc này cảm thấy có chút mệt mỏi cùng với chán nản, mấy ngày nay ở bệnh viện cùng Diệp Hàn khiến sức lực của cô bị rút sạch, cô định về nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ bây giờ lại trở lại bệnh viện, bây giờ Diệp Vy ngửi thấy mùi bệnh viện cảm thấy có chút buồn nôn.

Diệp Vy quay sang nhìn người Hàn Phong đang nằm trên giường bệnh, không biết từ bao giờ anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô, thấy Diệp Vy quay sang nhìn mình, Hàn Phong nở nụ cười với cô.

Diệp Vy tức giận trừng mắt nhìn anh, cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng Hàn Phong nắm chặt không cho cô giãy ra, Diệp Vy không còn cách nào khác đành chịu thua. Cô quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh.

Hàn Phong thấy Diệp Vy tức giận thì có chút bất an, nhưng bàn tay vẫn không có buông lỏng, anh sợ buông ra thì cô sẽ chạy mất, chạy xa khỏi anh.

"Vy....." Hàn Phong cẩn thận gọi cô.

Diệp Vy nghe thấy sự bất an và có chút cầu xin trong giọng nói của anh, cô liền mềm lòng, cô không biết lí do tại sao anh lại làm như vậy nên cô tự nhủ mình rằng không nên tức giận anh, sau khi suy nghĩ thông suốt thì cô quay lại, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

"Nói cho em biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao....." Diệp Vy mím môi không nói, cô không muốn nhớ lại căn phòng đầy máu kia nữa.

Hàn Phong cúi đầu, anh biết cô muốn hỏi gì, đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy cổ tay mình nhói lên, anh vẫn còn nhớ cái cảm giác điên cuồng đó, lúc đó anh chỉ muốn khiến cho mình thật đau đớn.

Diệp Vy thấy anh im lặng thì tức giận, giọng nói không tự chủ cao lên, "Hàn Phong!"

Lúc này Hàn Phong mới bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng đó, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu đầy hung ác chưa kịp rút đi, khiến Diệp Vy có chút sững sờ.

Hàn Phong nắm chặt lấy tay cô, nếu thân thể lúc này của anh không suy yếu thì Hàn Phong nhất định sẽ tiến lên ôm chầm lấy cô.

Rất nhanh ánh mắt hung ác đó được thay bằng ánh mắt ủy khuất, Hàn Phong nhìn cô, đáng thương nói, "Em muốn rời khỏi anh!"

Diệp Vy nghe vậy thì ngạc nhiên, cô lúc nào muốn rời khỏi anh.

Diệp Vy khó hiểu hỏi lại, "Em lúc nào nói muốn rời khỏi anh?"

Hàn Phong nghe cô hỏi vậy thì trầm mặc, một lúc sau anh hỏi với vẻ không chắc chắn, "Không phải sao?" Sau đó anh khó chịu nói, "Vậy tại sao anh gọi cho em rất nhiều em lại không nghe?" Trong giọng nói mang theo chút trách móc, Hàn Phong lúc này như một đứa trẻ to xác đang giận dỗi.

Diệp Vy phải gặng hỏi một lúc lâu mới hiểu ra mọi chuyện, cô không còn lời nào để nói.

Sau khi Diệp Vy phát hiện chuyện Hàn Phong theo dõi mình, tuy rằng cô có nói hai người sẽ không chia tay, nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn luôn không yên tâm, sau khi gọi cho cô rất nhiều mà không được, thì Hàn Phong cho rằng Diệp Vy muốn rời khỏi anh.

"Cho nên anh tự sát?" Diệp Vy cắn răng nói, Cô vừa tức giận vừa cảm thấy đau lòng, cô không ngờ anh lại làm đến mức này.

"Rất khó chịu!" Hàn Phong cầm giơ lên bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn một cái.

Anh nhớ đến cảm giác bất lực những ngày đó, anh gọi cho cô rất nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, đến nhà cô cũng không thấy có cô, anh nghĩ cô chán ghét anh, cảm thấy anh thật đáng sợ nên muốn rời khỏi anh, Hàn Phong nghĩ đến kiếp trước cũng như vậy, lúc đó anh như một con thú phát điên, anh vừa muốn tìm cô vừa chần chừ không muốn, nếu tìm được cô, anh không chắc là có thể kiềm chế được mình không, anh sợ sẽ làm tổn thương cô.

Vì thế, để không làm tổn thương cô nên anh đã làm tổn thương mình, nhìn màu đỏ rực của máu cùng với cảm giác đau đớn khiến anh hơi bình tĩnh một chút, nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt việc khao khát muốn được nhìn thấy cô.

Hiện tại cô đã ở bên cạnh anh, thật tốt!

Diệp Vy trầm mặc, trước giờ cô cảm nhận được anh luôn lo sợ hai người chia tay, nhưng cô không ngờ anh sẽ không có cảm giác an toàn như vậy! Có lẽ cô còn chưa hiểu hết về anh.

Diệp Vy gỡ tay anh ra, chưa đợi Hàn Phong kịp phát tác cô đã cẩn thận trèo lên giường, tránh tay bị thương của anh, cô nằm xuống cạnh Hàn Phong, khuôn mặt áp vào ngực anh, cánh tay vòng lên eo ôm chặt lấy Hàn Phong.

Hàn Phong có chút sững sờ với hành động của cô, nhưng rất nhanh anh siết chặt cô vào lòng, chóp mũi thoang thoảng hương thơm của cô, khiến Hàn Phong cảm thấy dễ chịu.

Chỉ cần cô luôn bên cạnh anh thì anh sẽ không phát điên.

Diệp Vy nhắm mắt lại, trong đầu cô suy nghĩ, nếu hai người chia tay, anh sẽ tự sát sao? Có lẽ vậy!

Nhưng Diệp Vy không biết, nếu cô không còn bên cạnh anh thật, Hàn Phong không chỉ tự sát, mà còn muốn kéo cô theo cùng, cho dù chết cô cũng phải chết bên cạnh anh!
Bình Luận (0)
Comment