Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 112

Thị giác của con người thường dễ bị đánh lừa bởi những thứ quá dễ dàng, giống như lúc Tuấn Lâm tới chỗ Ngọc Hà, cũng giống như lúc này, Tuyết Minh cũng xuất hiện bên cạnh Ngọc Hà. Cô cởi trói cho Ngọc Hà, đồng thời hỏi:

- Minh Hân và Huy Khang đang ở đâu?

- Cháu không biết. – Câu trả lời có phần lễ phép hơn trước đây cô từng nói chuyện với Tuyết Minh.

- Được rồi. – Cô tháo xong sợi dây, tiếp: - Con mau đi khỏi chỗ này, cô sẽ tìm hai đứa nó.

Ngọc Hà cũng đang sợ, lần trước đã bị bắt lại, lần này liệu có trót lọt trở về? Dường như cô còn do dự, Tuyết Minh phải nhắc thì Ngọc Hà mới quyết định bỏ đi. Vừa ra tới chỗ cửa, Ngọc Hà sựng lại vì có người đi tới, đó là Văn Hoàng, tên đàn em của hắn vừa nãy bị Tuyết Minh hạ gục đã lồm cồm bò dậy và đứng cạnh bên Văn Hoàng.

Văn Hoàng nhìn chăm chăm vào Tuyết Minh, rồi di chuyển ánh nhìn qua chỗ Ngọc Hà, hắn vung tay lên đánh cô, đồng thời nói:

- Chạy trốn à!

Thế nhưng, phản ứng của Tuyết Minh nhanh đến mức tưởng chừng như cô đoán được hành động của hắn nên đã kéo Ngọc Hà tránh qua một bên, chống lại cú đánh đó của hắn bằng một đường võ.

Văn Hoàng cười khẩy:

- Thật không hổ danh cận vệ của chủ tịch Khánh Huy! Tôi tự hỏi lúc cô còn trẻ, cô mạnh tới mức nào?

Tuyết Minh không trả lời câu đó của hắn, cô nói:

- Tôi tới đây rồi, cậu để con bé đi đi!

Văn Hoàng nghe xong vỗ tay đôm đốp, rồi giơ ngón tay cái lên tán dương Tuyết Minh, hắn nói:

- Cô tới đây không phải vì Hoàng Minh Hân sao? Tôi muốn biết hơn hai mươi năm trước cô cứu được cô ta, hiện tại còn làm được thế không? Vậy mà giờ cô bảo cô ở đây, thả con bé này đi? – Văn Hoàng chỉ tay vào Ngọc Hà rồi lại vỗ tay thêm mấy cái nữa. – Trong khi nó là con kẻ thù của cô, cô đã quên hết những gì mà Hoàng Hải Kiều đối xử với cô sao? Cô quên cô ta đã nhấn chìm Hoàng Hiểu Khánh cùng với chuyện tình yêu của cô vào trong vũng máu tanh sao? Ngay cả sinh mạng của cô cũng được cứu vớt từ trong đó, vậy mà giờ cô hy sinh cho con của cô ta sao? Cô là thần thánh à?

- Người gây ra tất cả chuyện đó là ba cậu, không phải ai khác. – Tuyết Minh thẳng thừng quát. – Ba cậu mới là kẻ sát nhân, một kẻ sát nhân máu lạnh, không có tính người. Cho dù quá khứ có để lại cho tôi những vết thương, tôi vẫn không hối hận, bởi vì người đàn ông tôi yêu, người tôi gửi gắm cả đời không phải ông ta, người đó chính trực, mọi thứ đều hơn ba của cậu. Dù chúng tôi kết thúc trong bi kịch, nhưng đó vẫn là điều khiến cả hai chúng tôi hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Những kẻ khốn nạn như ba cậu thì làm sao đủ tư cách mà nói đến yêu thương.

Văn Hoàng lên cơn giận, chỉ tay thẳng vào mặt cô hét:

- Câm miệng lại đi! – Hắn hạ giọng xuống một chút. – Cho nên người gây ra tất cả bi kịch suy cho cùng chính là cô. Cô là nguyên nhân của mọi sai lầm, mọi tội lỗi, của mọi sự trả thù và ân oán. Đáng ra cô nên chết từ hai mươi năm trước, cô tiếp tục cuộc sống chỉ khiến tất cả trở nên tệ hơn. Hoàng Hiểu Khánh và gia đình anh ta, suy cho cùng là vì cô mà tan nát

Tuyết Minh cúi đầu, cô rơi nước mắt. Lời hắn nói tác động tiêu cực đến suy nghĩ của cô, chẳng lẽ giống như hắn nói, cũng giống như Hải Kiều từng nói, cô không nên sống lại, cô nên kết thúc cùng với quá khứ, từ hai mươi năm trước, mọi chuyện là vì cô mà ra.

Văn Hoàng lấy súng ra, Tuyết Minh lấy lại bình tĩnh theo dõi anh ta, thấy anh ta nhắm tới Ngọc Hà, cô giật mình nói:

- Đừng làm vậy! Con bé vô tội.

- Tôi đã làm gì nào! – Anh ta tỏ ra thản nhiên.

Ngay lúc ấy, Văn Hoàng chĩa khẩu súng lên trên và bắn, âm thanh súng nổ lọt vào tai Huy Khang, cậu gọi:

- Vương Tuấn Lâm. Tôi nghe có tiếng động gì lạ lắm.

Tuấn Lâm lại gần Huy Khang và Minh Hân, dường như cậu cũng nghe được điều tương tự. Tuấn Lâm nhận định:

- Giống như tiếng súng nổ. – Cậu nhìn quanh và đưa ra phán đoán: – Nó ở gần đây.

Huy Khang nhớ lại, hôm qua Văn Hoàng đã chỉ tay vào một cánh cửa chỗ giam giữ Ngọc Hà và bảo đó là chỗ của Minh Hân, nếu vậy…

Huy Khang để Minh Hân ngồi một mình, cậu đi tới kiểm tra xung quanh tường, có thể còn có một cánh cửa khác mở ra vị trí của Ngọc Hà giống như liên hệ giữa hai căn phòng mà hồi nãy Tuấn Lâm phá khóa. Tuấn Lâm và Huy Khang gặp nhau ở một địa điểm, họ lắng tai nghe âm thanh từ bên kia, khẳng định có tiếng người nói nhưng không nghe được câu gì.

Văn Hoàng giơ khẩu súng trước mặt Tuyết Minh, nói:

- Trong này chỉ còn lại một viên đạn. Tôi cho cô chọn, nếu cô chết – Anh ta chỉ vào Ngọc Hà – cô ta sẽ được đi. Còn nếu cô chọn cô sống, tôi sẽ dẫn cô tới gặp Hoàng Huy Khang. Nhắc cho cô nhớ, ba người đó chắc chắn sẽ chết, và cả cô nữa, ân huệ của tôi dành cho cô đó là để các người được chết cùng nhau.

Văn Hoàng đưa khẩu súng tới tận tay Tuyết Minh, giao quyền lựa chọn cho cô. Tuyết Minh cầm lấy nó, cô nói:

- Nếu tôi bắn cậu thì sao?

Văn Hoàng mỉm cười lùi lại, hai tay giơ lên đầu, hai tên đàn em phía sau rút súng nhắm tới cô. Văn Hoàng luôn đánh vào điểm yếu nhất, đó là tình cảm. Hắn luôn cho họ lựa chọn giữa những người thân, vì vậy mà nhiều lần có cơ hội giết chết anh ta cũng không thể ra tay, vì họ không muốn đổi bất kỳ ai với mạng sống của hắn.

Bên kia, Huy Khang và Tuấn Lâm thống nhất ý kiến chỉ bằng một cái nhìn nhau, họ lấy sức và đạp mạnh vào bức tường. Một lần hợp sức chưa đủ phá nó nhưng nhờ vậy họ biết chắc có thể phá nó bằng cách này, theo suy đoán của họ, đoạn tường này được vá lại cánh cửa bên kia, hơn nữa lại không dày, rất yếu. Chỗ tường sụp xuống cả mảng lớn cũng là lúc tiếng súng dội thẳng vào tai họ.

- Chị!!!

Vừa vặn thấy cảnh Tuyết Minh buông khẩu súng trên tay và ngã xuống, Huy Khang hét lớn lên, Minh Hân cũng chạy tới, cô bật khóc nhìn Tuyết Minh nằm trên đất, máu đang chảy ra từ ngực trái, nhanh chóng loang ra.

- Mẹ ơi! – Minh Hân cũng bật ra tiếng gọi đau khổ. Tuyết Minh vẫn mãi là mẹ của cô, ngay cả trong suy nghĩ, Minh Hân vẫn xem cô là mẹ mình.

Trong lúc hai người họ hoảng lên thì Tuấn Lâm đã quan sát được vài điểm, lúc Huy Khang lay lay cánh tay cậu nói:

- Mở cửa đi! Làm ơn…

Tuấn Lâm cũng cất giọng hơi trầm, như thương tiếc cho Tuyết Minh:

- Đây không phải cửa.

Những song sắt được cố định, không có cách nào mở ra được, họ chỉ có thể nhìn sang bên đó một cách tuyệt vọng. Văn Hoàng thấy cả ba đang ở cùng nhau, không lấy làm lạ, anh ta mặc kệ họ. Nét đau đớn trên mặt Huy Khang và Minh Hân lúc này chính là một cảm giác thỏa mãn với hắn.

Ngọc Hà chạy đến bên cạnh, cô cũng khóc, khẽ lay lay cánh tay Tuyết Minh:

- Cô ơi…

Tuyết Minh thoi thóp, không cử động được một chút nào ngoài ánh mắt thi thoảng chớp nhẹ, cô biết lần này sẽ không giống hai mươi năm trước, bởi cô đã thấy Hiểu Khánh – người đàn ông của đời cô, cô đã thấy những gì mà hơn hai mươi năm trước hai người mơ ước. Mọi thứ đều rất sống động, cô thấy mình đã đi gần tới đó rồi.

Những giây tỉnh táo cuối cùng, Tuyết Minh đẩy Ngọc Hà ý bảo cô đi, Ngọc Hà vẫn còn do dự, nhưng rồi cũng đi, cô biết Tuyết Minh hy sinh cho mình, không thể phụ tấm lòng đó. Đám người Văn Hoàng bỏ hai người ở đó rồi rời đi, hắn đã giữ lời với Tuyết Minh, để Ngọc Hà được đi. Trước lúc đi, hắn có nhìn sang chỗ Huy Khang một lần, cậu vẫn không rời mắt khỏi Tuyết Minh, hai người họ đang khóc, trừ Tuấn Lâm, anh ta nhếch miệng một cái rồi rời khỏi.

- Ngọc Hà. – Minh Hân tha thiết gọi. – Em làm ơn đưa mẹ Tuyết Minh về…

Ngọc Hà không đủ sức làm việc đó, nhưng cô vẫn quay lại, cố kéo Tuyết Minh đi. Huy Khang nghe thấy tiếng động cơ phía xa vừa nổ, có lẽ Văn Hoàng hoặc ai đó rời đi. Ngay sau đó, có tiếng động nữa, lần này là tiếng người đánh nhau, cậu nghe thấy cả tiếng leng keng như những thanh sắt va chạm.

Nguyên Hạo xuất hiện làm sáng bừng đôi mắt Minh Hân, cô ngưng khóc nhìn anh. Bọn họ muốn hỏi vì sao anh tới muộn thế, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh là đủ đến đoán ra, mái tóc hơi rối, trên mặt có nhiều vết bầm, tay anh cũng có vết thương.

- Anh sao thế? – Huy Khang hỏi, cậu không thể thể hiện sự lo lắng bởi vì cái chết của Tuyết Minh đang lấn át tất cra tâm trí cậu.

- Tai nạn xe, rồi một đám lao ra. Không sao, ổn rồi.

- Đưa họ về giúp em!

- Phía cậu có hai tên, tôi sẽ xử lý.

- Không. – Huy Khang nói. – Em sẽ không đi. Em sẽ kết thúc chuyện này, ở đây, ngay ngày hôm nay.

Thấy thế, Nguyên Hạo thuyết phục:

- Huy Khang, cứ rời khỏi nơi nguy hiểm này đã, thù, nhất định sẽ trả.

Huy Khang không nói thêm với anh nữa, cậu lần nữa thuyết phục Nguyên Hạo đưa hai người họ trở về.

Nguyên Hạo xuôi theo cậu, anh nhìn Minh Hân:

- Vậy…

Minh Hân hiểu ý anh, cô lắc nhẹ đầu, cô muốn cùng Huy Khang vượt qua chuyện này. Dường như hiểu rõ ý đó, Huy Khang cười nhẹ, cậu quay sang nhìn Minh Hân. Cô không hiểu ý cậu là gì, cô nói:

- Em không được như bác sĩ Grace, hai năm với em đã là quá đủ rồi. Em sẽ không đi đâu, dù sống dù chết, em muốn được ở cùng anh.

Dường như Huy Khang hơi cười, cậu bảo:

- Anh cũng không có ý định để em đi. Dù sống dù chết, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.

Nói xong, cả hai nhìn nhau mỉm cười, Huy Khang chìa tay ra chờ Minh Hân nắm lấy. Cô vui vẻ đan bàn tay mình vào tay cậu, bước thêm một bước gần cậu hơn. Huy Khang nhắc Nguyên Hạo:

- Mau đi đi!

Nguyên Hạo đưa thi thể Tuyết Minh rời đi, Ngọc Hà cũng theo sau anh.

Trở về từ tang lễ của Tuyết Minh, Nhật Thiên lại trở về bệnh viện. Anh dừng bước ở ngay trước phòng bệnh của Grace, phía trước anh, người đàn ông ấy đang đến, anh biết những chuyện này anh bắt buộc phải đối mặt.

Càng gần anh, bước chân của ông càng nhanh hơn, khi tới ngay trước mặt, ông không do dự lập tức cho anh một bạt tai. Cái tát khiến anh chúi về một bên, phải chống tay lên tường.

- Cậu vẫn là một thằng khốn chỉ biết làm khổ con gái tôi. Bảy năm trước là vậy, bảy năm sau cũng vẫn vậy. Đời này của tôi, hối hận nhất chính là đã từng dạy cậu, đã từng tin cậu.

Nhật Thiên đứng thẳng người, đối mặt với ông, bên má anh khá đau. Ba của Grace vẻ mặt dữ dằn chỉ tay thẳng vào mặt anh, nói:

- Kể từ giờ, cậu hãy cút khỏi cuộc đời của chúng tôi. Cậu cứ đấm đá việc của cậu, bước ra và đừng bao giờ bước vào thế giới của con bé nữa.

Dứt lời, ông đi vào phòng Grace, ngang qua Nhật Thiên, ông đẩy anh một cái ý đuổi đi. Nhật Thiên nhìn theo ông, thấy cánh cửa đóng lại, anh di chuyển ánh mắt sang tấm kính lớn, thấy ông nắm bàn tay Grace, cô ấy vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh, vài ngày tới sẽ có thể khẳng định Grace có vượt qua hay không. Nhật Thiên quay người đi.

Không lâu sau thì Văn Hoàng quay lại, dường như anh ta biết chuyện Nguyên Hạo tới đưa hai người kia về nên không tỏ ra bất ngờ. Xông vào chỗ ba người Huy Khang, Tuấn Lâm và Minh Hân, hắn ta ngay lập tức chĩa súng uy hiếp. Thấy hắn, Minh Hân lập tức lui lại phía sau, Huy Khang che trước cho cô, cậu biết, Minh Hân không phải đang sợ khẩu súng kia.

Huy Khang và Tuấn Lâm đều tỏ ra bình thản, họ nắm được tâm lý của Văn Hoàng, nếu hắn muốn giết thì họ đã không sống đến bây giờ. Hắn ta là một kẻ điên trong chuyện trả thù. Quả nhiên, anh ta hạ súng xuống, nói:

- Không đơn giản thế này được.

Hắn tiếp tục yêu cầu Huy Khang và Minh Hân tách nhau ra nhưng dĩ nhiên hai người không nghe theo.

- Vương Tuấn Lâm, mày đi với tao trước.

Yêu cầu của Văn Hoàng đưa ra đối với Tuấn Lâm, biết là nhiều phần nguy hiểm, nhưng cậu vẫn đứng dậy, Văn Hoàng sẽ không để cho họ đi dễ dàng, cứ thử đối đầu xem sao.

- Vương Tuấn Lâm. – Huy Khang lên tiếng gọi. – Tôi có chuyện muốn nói ngay với anh ta.

Văn Hoàng thản nhiên chỉ tay ngược về phía mình, hắn nhếch miệng cười rồi ra hiệu để Huy Khang đi theo hắn. Huy Khang gỡ tay Minh Hân ra nhưng cô không chịu, chính cậu vừa nói sẽ ở bên cạnh nhau, thế mà chỉ trong chốc lát đã đòi đẩy cô ra để đi một mình.

Huy Khang dứt khoát để Minh Hân ở lại, ngang qua Tuấn Lâm, cậu không dừng chân, cũng không nhìn sang, chỉ nói:

- Tìm cách đưa cô ấy về.

Tuấn Lâm sững sờ trong giây lát, và cậu đã nhìn trân trân theo Huy Khang cùng đám người Văn Hoàng rời đi. Lời Huy Khang vừa hứa với Minh Hân chỉ để cô yên tâm, hóa ra cậu vẫn muốn cô được an toàn. Huy Khang tính toán giỏi hơn những gì mà Tuấn Lâm nghĩ về cậu. Rõ ràng Văn Hoàng biết Nguyên Hạo tới, nếu Minh Hân đi cùng, e là tất cả đều không về được, nhưng nếu Minh Hân ở lại, ba người kia có thể đường hoàng ra về, còn chỗ này, Huy Khang sẽ nghĩ cách để Minh Hân thoát ra.

Tuấn Lâm nhìn quanh căn phòng, cậu không nghĩ ra được cách nào để thoát khỏi, cậu đã lại gần cánh cửa dẫn ra căn phòng giam giữ Ngọc Hà và kiểm tra rất kỹ, không tìm thấy bất cứ cơ hội nào để phá những thanh sắt. Cậu dặn Minh Hân ở yên chờ đợi và đi sang căn phòng mà mình và Huy Khang vừa ở. Nhưng Tuấn Lâm chỉ vừa sang đó, có ba tên đàn em của Văn Hoàng đã xông vào, hai tên khống chế Minh Hân, một tên nhanh chóng chạy tới vòng một dây xích và khóa cửa lại, cánh cửa thông giữa hai phòng mà Tuấn Lâm cùng Huy Khang vừa phá được khóa. Đến khi Tuấn Lâm chạy tới thì đã muộn, cậu và Minh Hân bị tách nhau và giờ lại bị nhốt trở lại.

Minh Hân phản kháng và bị đánh một cái tát không thương tiếc, cái tát thứ ba từ lúc tới đây. Cô cảm thấy may mắn vì hắn thuận trái, cảm giác đau rát dường như được san sang hai bên, cô lạc quan nghĩ.

Hắn chĩa súng vào Minh Hân và ra lệnh cho Tuấn Lâm:

- Giơ tay lên đầu!

Tuấn Lâm từ từ đưa tay lên đầu, đúng lúc ấy, hai tên đàn em khác vào chỗ cậu, bọn chúng yêu cầu Tuấn Lâm phải theo chúng.

- Thả cô ấy ra!

Chỉ ngay sau đó, Tuấn Lâm thấy một tên cầm gậy đánh mạnh vào Minh Hân, cô đau đớn kêu lên một tiếng.

- Mày không có quyền đàm phán! – Hắn chỉ tay vào Tuấn Lâm nói.

Tuấn Lâm hơi giật mình khi thấy Minh Hân bị đánh, cậu không thể tiếp tục nữa, bọn chúng sẵn sàng giết Minh Hân. Nghĩ vậy, cậu theo bọn chúng ra ngoài. Tuấn Lâm vừa khuất dạng, tên cầm gậy tiếp tục đánh Minh Hân, lần này, hắn khiến cô bất tỉnh.

Bọn họ đưa Huy Khang đi vòng quanh rất lâu mới tới địa điểm mà Văn Hoàng chuẩn bị sẵn. Cậu quan sát xung quanh và tạm thời không thấy có gì bất thường, nhưng Huy Khang biết Văn Hoàng chuẩn bị rất kỹ cho mọi chuyện.

Một tên đàn em đi tới, gật đầu với Văn Hoàng, bọn họ đã hoàn thành công việc được giao. Liền đó, Tuấn Lâm cũng được áp giải đến, điều này khiến Huy Khang khá bất ngờ, cậu không nghĩ rằng Tuấn Lâm dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Văn Hoàng đi tới một cái cây gần đó, cái cây có cành ngả xuống thác nước, nhìn cách anh ta cẩn trọng từng bước chân, Huy Khang đoán thác nước khá cao. Văn Hoàng kéo một đầu dây nhỏ đã được chuẩn bị sẵn trên cành cây, treo vào đó một chiếc chìa khóa rồi thắt lại, chiếc chìa khóa nằm thẳng thác cao. Anh ta bắt đầu mô tả để cả Huy Khang và Tuấn Lâm hiểu rõ. Thì ra anh ta đã giam Minh Hân trong một căn phòng ở ngôi nhà đó, xung quanh đã bị tẩm xăng, sợi dây này được nối từ trong đó ra đây, một đầu là chiếc chìa khóa mà họ đều thấy, đầu bên kia treo một cây đèn nhỏ. Hắn bố trí một cây nến trên ô cửa sổ mà sợi dây vắt qua, theo tính toán của Văn Hoàng, cây nến cháy hết thì sẽ làm đứt sợi dây, cây đèn rơi xuống thiêu cháy ngôi nhà, chiếc chìa khóa mở cửa phòng cho Minh Hân sẽ theo dòng nước trôi xuống.

Văn Hoàng nói:

- Tao sẽ giết cả ba đứa mày, nhưng đơn giản quá thì không có gì thú vị. Quan hệ giữa chúng ta đâu thể như vậy được, chúng ta cần gì đó kích thích hơn. – Văn Hoàng quan sát hai người họ rồi tiếp: - Tao đã rút toàn bộ người khỏi chỗ cô ta. Trước khi cây nến làm đứt sợi dây, nếu mày lấy được chìa khóa, mày sẽ cứu được người.

Huy Khang cười nhạt nói:

- Mày thật biết cách cho cơ hội! Nhìn lại đi, mày có đông người, có vũ khí, còn hai người bọn tao…

Văn Hoàng ra lệnh cho tất cả đàn em của mình:

- Nhận tiền và rời khỏi ngay lập tức, ở đây chỉ còn chuyện của tao.

Huy Khang không hiểu hắn làm vậy là muốn chứng minh họ đang có sự công bằng hay còn có âm mưu gì khác. Quả nhiên, hẳn nói:

- Tao đâu có nói là tao sẽ đánh nhau với mày.

- Là ý gì? – Huy Khang hỏi.

Văn Hoàng cười nói:

- Tao sẽ xem hai đứa mày đánh nhau. – Hắn cầm khẩu súng lên tay, tiếp: - Đứa nào thua, đứa đó sẽ chết. Đứa nào thắng, đứa đó đấu với tao. Thắng tao rồi, tao sẽ cúi đầu mời lấy chìa khóa.

Huy Khang và Tuấn Lâm nhìn nhau. Cách này của hắn ta còn hiểm độc hơn họ nghĩ, một đấu một với hắn đã không chiếm được lợi thế, huống chi hai người họ còn phải đánh lẫn nhau, chưa kể tới thời gian cho họ chỉ có một ngọn nến.

- Đây chỉ là cách mày giày vò bọn tao cho tới chết, mày biết rõ kết quả rồi còn gì. – Tuấn Lâm nói với Văn Hoàng. Đáp lại, anh ta cười khẩy như khẳng định lời cậu nói là đúng.

Khác với Tuấn Lâm, Huy Khang dường như chấp nhận lời Văn Hoàng, cậu nói:

- Nếu mày giở thủ đoạn thì sao?

- Thủ đoạn? – Hắn lại cười, chợt nhớ đến nghi vấn này của Huy Khang khá giống Minh Hân, cô cũng nghi ngờ anh ta sẽ lật lọng. Văn Hoàng đáp: - Mày cảm thấy tao có cần dùng thủ đoạn để thắng mày không?

- Ai mà biết được, trước nay mày vẫn luôn như vậy.

Văn Hoàng có vẻ khá thành thật với cuộc chiến này, anh ta lựa chọn sự công bằng thật sự bằng cách ném khẩu súng ra xa, khoảng giữa vị trí của mình so với hai người kia, rồi nói:

- Ai thắng sẽ dùng khẩu súng đó kết liễu người kia. Vương Tuấn Lâm, tao hy vọng đó là mày, vì tao muốn tự tay giết mày, như mày đã làm với ba tao. – Hắn lại quay sang nói với Huy Khang: - Nhưng nếu là mày, cảm giác đó cũng rất tuyệt.

Văn Hoàng đủ thông minh để đoán được tính toán có thể có trong đầu hai người kia, không cho họ bất kỳ cơ hội nào gây bất lợi cho mình, hắn tiếp lấy ra một con dao sáng loáng, nói:

- Nếu khẩu súng nhắm tới tao, tao sẽ cắt đứt sợi dây, tiễn Hoàng Minh Hân một đoạn.

Nghe thấy thế, Huy Khang nhìn sang Tuấn Lâm, dường như trách cậu để mất Minh Hân quá dễ dàng, ngay cả Tuấn Lâm cũng đang tự trách mình.

Tuấn Lâm và Huy Khang đối mặt, họ sắp đánh nhau, người đang vui vẻ như xem biểu diễn đó là Văn Hoàng, anh ta xoay xoay con dao trên tay, ung dung nhìn hai người họ sắp bước vào cuộc đấu.

Họ đã lao vào nhau, đều tấn công, cũng như không tấn công. Cả hai đều ra đòn nhưng dường như đều cố ý để đối phương đánh thắng mình. Lúc họ gần nhau, Huy Khang nói:

- Vương Tuấn Lâm, điên à?

- Anh điên thì có.

- Tôi lần nữa giao Minh Hân cho anh đấy!

Nói rồi, Huy Khang đẩy Tuấn Lâm ra, rất khéo để Tuấn Lâm chúi người gần tới vị trí khẩu súng. Trước ánh nhìn cương quyết của Huy Khang, Tuấn Lâm nhặt lấy khẩu súng. Huy Khang thấy vậy thì hơi cười, cậu nhắm mắt lại.

- Đùa như thế đủ rồi đấy! – Văn Hoàng lên tiếng. – Nếu không đánh cho đàng hoàng, đừng có trách tao!

Anh ta giơ con dao lên uy hiếp, nãy giờ không được việc gì nhưng đã tiêu tốn khá nhiều thời gian, Huy Khang lo lắng chỗ Minh Hân sẽ bị cháy mất.

- Đánh rất đàng hoàng rồi còn gì.

Nghe Huy Khang nói, Văn Hoàng nở nụ cười nửa miệng, di chuyển tới gần họ, Tuấn Lâm vẫn giữ khẩu súng chĩa về Huy Khang, cả hai đều âm thầm quan sát bước chân của Văn Hoàng, anh ta đang dần cách xa sợi dây.

- Hoàng Huy Khang, mày đúng là một thằng ngu!

Huy Khang nghe vậy thì hơi cười, cậu chẳng quan tâm điều đó, khẽ đưa ánh mắt qua Tuấn Lâm, cậu tung chân đá vào tay Văn Hoàng nhằm gỡ bỏ con dao, cùng lúc, Tuấn Lâm chĩa khẩu súng nhắm tới anh ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, Văn Hoàng đã phản đòn lại Huy Khang, lợi dụng Huy Khang che phía trước để Tuấn Lâm không nổ súng. Nhưng Tuấn Lâm vẫn nổ súng, không có cách nào khác, Huy Khang đành tránh viên đạn cùng với Văn Hoàng. Sự xô đẩy khiến Huy Khang bị con dao cứa một nhát bên sườn. Văn Hoàng hất Huy Khang ra, xông lên chỗ Tuấn Lâm, cướp lấy súng từ tay cậu không quá khó khắn. Khó trách Tuấn Lâm, cậu không quen với việc làm chủ khẩu súng trên tay, bảo vệ nó xem ra rất khó.

Thấy tình hình hỗn loạn, ngày càng xấu đi, Huy Khang liều mạng xông tới chỗ Văn Hoàng, vội vã bảo Tuấn Lâm đi cứu Minh Hân. Huy Khang xông tới, cố gắng đoạt lại cây súng từ táy hắn, sự nỗ lực của Huy Khang khiến anh ta không ra tay được. Tuấn Lâm chạy tới lấy chiếc chìa khóa, trong khi đó, hai người kia vẫn đang giằng co.

Vào lúc Tuấn Lâm nắm được chiếc chìa khóa trong tay thì đám cháy bùng lên, không phải một vụ nổ lớn nhưng khói đã bay nghi ngút cả một vùng trời. Minh Hân khóc, không phải cô sợ cái chết, cô đang sợ vì không biết bên ngoài kia đnag xảy ra chuyện gì. Cô cố gắng đập cửa tìm lối thoát nhưng vô ích, không gian im ắng, chỉ có từng luồng khói lớn xộc vào. Đám cháy không bắt đầu ở chỗ cô, nó đnag lan dần đến đó, tình hình này, trước khi chết cháy thì cô đã chết vì ngạt khói rồi.

- Nhanh lên! – Huy Khang giục Tuấn Lâm.

Trong lúc sơ hở, Văn Hoàng tấn công và Huy Khang bị trúng một đòn, lúc hắn ta chĩa súng về phía cậu, Huy Khang nhanh chóng dùng chân khống chế, hướng khẩu súng đi nơi khác. Cuối cùng, Huy Khang đã thành công, loại bỏ khẩu súng khỏi tay hắn. Trước tình hình này, Văn Hoàng chuyển sang ngăn cản Tuấn Lâm. Lúc này, Tuấn Lâm đối phó với hắn không còn khó khăn nữa, Văn Hoàng liên tục nhận đòn từ Tuấn Lâm. Cú đá cuối cùng của Tuấn Lâm khiến hắn ngã chúi xuống đất, thật trùng hợp, hắn ngã ngay cạnh khẩu súng vừa rơi, ngay lập tức, hắn nhắm tới Tuấn Lâm và nổ súng, Tuấn Lâm dễ dàng tránh được, cậu ôm đầu cúi xuống tránh qua một bên. Văn Hoàng xoay người định chuyển sang bắn Huy Khang thì bất ngờ, anh ta ngã lăn xuống thác nước, chỗ anh ta quá gần mỏm thác.

Mắt Huy Khang hơi mở lớn, cậu không do dự nhảy bổ về phía đó, túm lấy anh ta. May mắn, cậu bắt được tay anh ta. Một tay giữ Văn Hoàng, một tay vịn vào hòn đá lớn, cậu cố gắng làm trụ để giữ Văn Hoàng, đến chân cậu cũng tìm một điểm tựa, ngoặc vào cái thân cây gần đó.

Không chỉ có Tuấn Lâm bất ngờ trước hành động của Huy Khang, ngay cả Văn Hoàng cũng bất ngờ không kém, Huy Khang đang cố gắng giữ lại mạng cho hắn, đó là sự thật. Văn Hoàng nhìn sắc mặt Huy Khang, anh ta đoán cậu không chịu được bao lâu.

- Vương Tuấn Lâm. – Quả nhiên, Huy Khang gọi Tuấn Lâm giúp sức.

Tuấn Lâm đứng trân trân nhìn, cậu không di chuyển, mặc dù Huy Khang đã gọi thêm lần nữa. Văn Hoàng ngoái đầu nhìn xuống bên dưới, lúc này cả người anh ta đã ướt, thác nước kia chính là cái chết, anh ta biết điều đó.

Huy Khang không gọi nữa mà đưa ánh mắt sắc về phía Tuấn Lâm, chân cậu mới bắt đầu chuyển động. Lúc này, cảnh sát đã ập tới, họ thấy cảnh đó nhưng vẫn chĩa súng đề phòng.

- Cảnh sát tới rồi. – Huy Khang lẩm bẩm, vẻ vui mừng, cậu nghĩ rằng Vương Văn Hoàng sẽ được cứu nên bảo Tuấn Lâm: - Đi tìm Minh Hân!

Tuấn Lâm ngừng chân, cậu quay người chạy tới nơi đám cháy, cảnh sát cho người hỗ trợ Tuấn Lâm khi biết có người đang mắc kẹt trong đó. Số khác tiếp cận Huy Khang và Văn Hoàng.

- Anh cảnh sát, mau lên! – Huy Khang hô lớn, cậu biết mình không giữ thêm được nữa, nếu họ không nhanh, cả cậu cũng sẽ bị rơi xuống.

Văn Hoàng cười một cái đau khổ, người đang liều mình bảo vệ mạng sống cho hắn chính là Huy Khang, người mà luôn miệng nói hận hắn, nói sẽ giết hắn. Hắn từng nói Nguyên Hạo, Huy Khang hay Hiểu Khánh anh trai Huy Khang đều không phải những kẻ có thể giết người, hôm nay, khi chính mình ở trong hoàn cảnh này, đang được Huy Khang đem mạng của chính cậu ra để cố níu lấy mình thì nhận định đó trong lòng anh ta thêm sâu sắc.

Thì ra, hận thù là cảm giác tất yếu sau khi nhận những tổn thương, oan khuất, bất công, mất mát, nhưng nó không thể lấn át đi lòng nhân hậu; đứng trước lòng nhân ái, trái tim lương thiện thì hận thù vẫn phải nhượng bộ.

- Hoàng Huy Khang, để tao dạy cho mày cách để tàn nhẫn.

Trong lúc Huy Khang chưa biết ý định của Văn Hoàng thì anh ta đã giơ cánh tay kia lên, chĩa khẩu súng thẳng vào cậu, không do dự bóp cò. Tay Huy Khang hết sức, thả lỏng, tay Văn Hoàng lập tức tuột ra. Văn Hoàng rơi xuống thác cao, trên áo Huy Khang, máu bắt đầu loang ra, máu đỏ thậm chí còn rơi xuống, hòa vào dòng nước. Ba cảnh sát chạy tới chỉ kịp giữ được Huy Khang, không để cậu ngã lăn xuống dưới như Văn Hoàng.

Bầu trời hình như đang kéo mây xám xịt, màu sắc tối tăm đó là bởi khỏi lửa vẫn đang dữ dội hay bởi đôi mắt con người không còn thấy được ánh sáng…?

Bên trong, Minh Hân thôi nỗ lực tìm cách, cô ngồi yên đợi cái chết, có lẽ vậy, cũng có thể cô đang đợi điều gì khác, đợi ai đó cửa, đợi để thấy người mà cô muốn. Thi thoảng, cô ho lên vài tiếng liên tục, rồi dụi dụi mắt cay vì khói. Huy Khang không quay lại, Huy Khang không thể tìm cô được nữa, không thể dẫn cô về nhà được nữa, Minh Hân nghĩ vậy rồi bật cười chua chát, ngay sau đó, cô gục mặt xuống và khóc. Ở trong này, cô chỉ cảm nhận được sự ngột ngạt, mờ mịt bởi khói lửa, cô không biết bên ngoài kia như thế nào, nắng đẹp hay cũng đang âm u chuẩn bị đón chờ một cơn giông tố? Cô chẳng biết, cô chỉ biết một điều, Huy Khang không quay lại đã đủ để lòng cô cuộn trào một cơn giông tố. Cứ nhắm mắt cho đến khi không còn cảm nhận được không khí khói lửa này thì tất cả sẽ kết thúc, cả cơn giông trong lòng cô cũng sẽ ngủ yên.

Tiếng lạch cạch mở cửa đánh thức cô khỏi sự buông xuôi, Minh Hân đứng dậy nhìn ra phía cửa sắt, nó đang từ từ được mở ra. Không phải người bên ngoài chậm rãi, có lẽ bởi cánh cửa quá khít.

Ánh mắt cô long lanh sáng bừng hy vọng, rồi nhanh chóng cụp xuống sau mấy giây, người trước mặt cô quả nhiên không phải người cô chờ đợi. Minh Hân hơi né tránh, nở nụ cười đau khổ.

- Tìm được em rồi, mình mau đi thôi! – Tuấn Lâm tiến lại kéo tay Minh Hân, tay kia phủi phủi trước mặt tránh khói.

Minh Hân vẫn đứng yên mặc cho Tuấn Lâm đã túm được tay cô.

- Anh… - Minh Hân nhất thời không nói lên lời. – Huy Khang đâu?

- Anh ta… - Tuấn Lâm ấp úng, cậu đã thấy cảnh sát chạy tới giúp cho Huy Khang nên chạy đi tìm Minh Hân, nhưng cậu cũng đã nghe được tiếng súng nổ, lúc ngoái lại nhìn, cậu cũng đã thấy ba cảnh sát vây xung quanh Huy Khang.

- Anh ấy thế nào? – Minh Hân tỏ ra sốt sắng.

Tuấn Lâm không biết nên nói thế nào, bởi tình hình chính xác cậu cũng không rõ. Nhưng cũng chính điều này khiến cho Minh Hân lần nữa rơi vào tuyệt vọng, cô chầm chậm rút tay khỏi Tuấn Lâm.

- Anh ấy không còn, em cũng chẳng muốn đi khỏi đây nữa.

- Em điên rồi! – Tuấn Lâm gắt lên, cậu lại kéo Minh Hân lần nữa. – Mau đi thôi, lửa sắp thiêu rụi cả ngôi nhà rồi.

Thấy Minh Hân không có chút tinh thần nào, Tuấn Lâm mới nói:

- Hoàng Huy Khang chết hay chưa, em phải ra ngoài mới biết chứ! – Thấy cô nhìn mình, Tuấn Lâm tiếp: - Đi thôi.

Hai người họ thoát ra được nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát. Cứu hộ vẫn chưa tới, cảnh sát khó có thể khống chế đám cháy, họ chỉ có thể xác định không có ai kẹt lại trong đó nữa rồi để nó thiêu hủy ngôi nhà.

Chạy tới khu vực vừa xảy ra ẩu đả giữa ba người, Minh Hân quan sát xung quanh, có cảnh sát, đội cứu hỏa cũng vừa tới. Họ triển khai xử lý đám cháy tránh lan ra xung quanh, tuy ở đây không phải khu dân cư nhưng đám cháy lan ra có thể gây thiệt hại cho một số kho bãi gần đó. Quan trọng nhất là, cô không nhìn thấy Huy Khang.

Một nhân viên cảnh sát đang nói chuyện điện thoại, có vẻ là cuộc trò chuyện với cấp trên. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta di chuyển vị trí, vừa vặn Minh Hân nhìn thấy, phía sau anh ta, một tấm lưng áo trắng. Huy Khang đóng nốt mấy cúc áo trên sau khi được một cảnh sát xử lý vết thương đạn bắn. Anh cảnh sát đó chia sẻ với cậu rằng anh cũng từng tự mình xử lý vết thương do trúng đạn trong lúc làm nhiệm vụ, rất may, viên đạn ở ngay bắp tay Huy Khang, không tổn thương tới xương hay có bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào khác.

Huy Khang mặc áo khoác rồi đứng dậy, trông cậu khá ổn, khoảng cách từ chỗ cậu tới chỗ Minh Hân không xa, thi thoảng có ai đó qua lại giữa họ. Minh Hân vẫn đứng đó, cho đến khi Huy Khang mỉm cười, cô mới thở phào một cái, thực sự là Huy Khang. Cảm giác giống như lúc họ gặp nhau sau hai năm xa cách, Minh Hân chạy nhanh tới chỗ cậu.

Huy Khang nhìn mặt cô hơi nhọ, lại thấy cô ho vài tiếng, cậu biết rằng ở trong đó, cô đã chịu khổ không ít, cô cũng đã rất kiên cường cố trụ trong đám cháy. Cậu mở bàn tay chìa trước cô, nói:

- Anh dẫn em về.

Minh Hân nhìn bàn tay đang chờ nắm của cậu, nghẹn ngào mỉm cười. Cô không đặt tay vào tay cậu mà nhón chân ôm chầm lấy Huy Khang, vòng hai tay lên cổ cậu. Huy Khang bật cười, cậu vỗ nhẹ lưng cô vài cái rồi khẽ nói:

- Minh Hân, bên phải, chỗ đau của anh.

Minh Hân buông cậu ra, đứng nghiêm túc. Trong ánh nắng rực rỡ, xung quanh có cây cối xanh tươi, có dòng nước mát, dòng nước vừa cuốn đi tất cả ân oán, cuốn đi hận thù, chỉ còn đọng lại trong tim họ sự khoan dung, lòng nhân hậu và tha thứ, tay họ đan vào nhau.

Khuôn viên bệnh viện tuy không giống công viên nhưng không khí trong lành thì hệt như vậy, đặc biệt còn rất yên tĩnh. Nhật Thiên lặng thinh ngồi trên ghế với tư thế vắt chân, hai tay khoanh lại như thể vo tròn thế giới của riêng anh, mặc hết những chuyện khác. Anh vừa bị ba Grace đuổi ra khỏi phòng bệnh khi ông bắt gặp anh trông chừng cô.

- Cô ấy là bệnh nhân của cháu. – Anh đã cố cãi.

Ông không nổi nóng mà kiềm nén lại, ông hỏi:

- Vậy cậu cho tôi biết, khi nào thì bệnh nhân này tỉnh lại?

Nhật Thiên hơi cúi đầu, và dường như chỉ có thể nhẫn nhịn đến thế, ông lập tức lôi anh ra ngoài, buông những lời xua đuổi không hay. Tiếng chuông điện thoại khá nhỏ, nhưng đủ để anh phát hiện, anh lười biếng lấy nó từ trong túi ra, dường như biết trước, anh nói:

- Tôi lên ngay.

Đó là một bệnh nhân có hẹn tái khám, anh đã dặn cô y tá gọi cho mình khi người đó tới.

Một đêm thức trắng bên chồng bệnh án, Nhật Thiên không có cách nào để yên giấc, trong khi Grace thì vẫn ngủ yên lành. Đã bốn ngày rồi, cô ấy đáng lẽ phải tỉnh lại mới phải, anh cảm thấy hơi hoang mang nhưng không biết làm gì khác.

Khẽ mở cửa phòng bệnh của Grace, Nhật Thiên bước vào. Anh làm vài thao tác kiểm tra, sau cùng, anh ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, chầm chậm nắm lấy tay cô. Bảy năm, ký ức của anh về Grace của bảy năm trước vẫn hiện ra chân thực. Thời gian trôi qua cả hai đều thay đổi, thay đổi để trưởng thành, thay đổi cũng là để yêu nhau nhiều hơn, nhưng anh không ngờ lại gặp lại cô trong hoàn cảnh thế này, mới chỉ nghe giọng cô, anh vẫn còn chưa được thấy nụ cười rạng rỡ của cô lúc nói anh hãy cưới cô.

- Vy, anh vẫn đang chờ em.

Nhật Thiên gục đầu xuống bàn tay anh đang nắm tay cô, anh đã thiếp đi một lúc, giấc ngủ ngắn buổi trưa sẽ giúp anh khá hơn. Mặc dù khá mệt bởi việc thức đêm và những lo lắng, nhưng cử động nhỏ trên tay vẫn dễ dàng đánh thức anh. Nhật Thiên ngồi thẳng dậy, quan sát Grace, cô tỉnh rồi.

Tay Grace siết chặt tay anh, như thể cô đang sợ hãi điều gì đó và níu được một thứ. Nhật Thiên cười mà nước mắt sắp rơi, anh gọi:

- Grace, em mau dậy đi!

Anh ngồi hẳn lên giường bệnh, tay Grace đã thôi siết chặt, cô gọi anh:

- Thiên…

- Anh đây. Anh ở đây. Em mau mở mắt ra nhìn anh…

Grace từ từ mở mắt, cô vẫn còn thấy choáng váng. Cô chớp mắt một cái rất chậm, rồi tới cái thứ hai, sau cùng, cô hoảng hốt nói:

- Thiên, em không thấy gì hết, em không thấy anh…

Nhật Thiên bàng hoàng, anh nhìn tay cô đang run run tìm kiếm giữa không trung và nuốt khan một cái. Chuyện gì thế này…

Anh giữ lấy tay cô, trấn an:

- Đừng sợ! Bình tĩnh! Nghe anh, em hãy nhắm mắt lại, rồi lại mở ra từ từ.

Grace đang sợ nhưng vẫn làm theo lời anh, nhắm mắt lại, lấy lại nhịp thở đều đều, rồi từ từ mở mắt ra, nhưng trước mắt cô vẫn là một màu đen. Cô cố chớp thêm vài cái, có chút ánh sáng, rất mờ, không đủ để cô biết những gì ở trước mắt. Grace bắt đầu khóc:

- Không thấy gì cả, mắt em… Em không nhìn thấy gì hết…

Nhật Thiên bật khóc, anh cắn răng để không phát ra tiếng, lặng lẽ cúi đầu. Đây là cái giá cho điều gì vậy? Grace không làm gì xấu, không làm gì sai, vậy vì sao cô bị như vậy?

Grace hoảng loạn hất tay anh ra, cô thu mình lại, quơ tay tìm và kéo mền, trước mắt cô không có hình ảnh gì hết, cô chỉ biết làm thế này để bảo vệ mình, ngay cả Nhật Thiên cũng không làm cho cô bình tĩnh lại được.

Giữa lúc ấy, ba cô bước vào vội vã. Ông chạy ngay tới bên cạnh, ôm lấy Grace:

- Ba ở đây, con gái…

Cô khóc và giữ lấy ông.

- Ba đây rồi. Ba ơi, con không thấy ba, con không nhìn thấy…

Vị giáo sư rất đau lòng, vị bác sĩ dày rạn kinh nghiệm vẫn có thể đối mặt với thái độ bình tĩnh nhất, kể cả đó là con gái ông. Ông đưa ánh nhìn sắc lạnh, dường như mang cả lòng căm hận về phía Nhật Thiên, anh cũng đang thẫn thờ, Grace hất anh ra thế nào anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh đang rất khó khăn để chấp nhận chuyện này. Cô ấy cần làm kiểm tra, anh chỉ biết điều đó.

Dù sao Grace cũng là một bác sĩ, cô cũng đã chứng kiến những bệnh nhân ra đi, những trường hợp giống mình hoặc tương tự, muốn cô bình tĩnh lại không phải quá khó.

Grace ngồi trên giường bệnh, cô chầm chậm đưa tay với ly nước trên bàn, cô đang dùng cảm giác của mình, di chuyển bàn tay rất chậm cho tới khi tìm thấy nó. Chợt, có người nắm lấy tay cô, ngay lập tức đưa ly nước tới. Chưa biết đó là ai nên cô hơi sợ, Nhật Thiên liền lên tiếng, chỉ cần lên tiếng, cô sẽ biết đó là anh.

- Anh vừa xem kết quả kiểm tra của em. Đôi mắt của em chỉ là tạm thời thôi, em sẽ nhìn thấy trở lại.

Grace tỏ ra lạnh nhạt, có vẻ hờ hững với lời nói của anh. Lại lần nữa, ba cô xuất hiện, ông không xua đuổi Nhật Thiên nữa, nhưng khi vừa nghe tiếng ông, Grace lập tức hất tay Nhật Thiên ra.

- Grace. – Ba cô ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với cô. – Con cũng đã là một bác sĩ, con hiểu hết những gì ba nói phải không? Con gái, có một khối máu tụ lại, nó nằm gần giao thoa thị giác nên đã ảnh hưởng tới thị lực của con.

- Anh sẽ lấy nó ra, rồi em sẽ lại nhìn được.

- Tôi không cần anh phải làm điều đó. – Grace hướng đến nơi phát ra tiếng anh để nói. – Tôi như thế này cũng là vì anh. Tôi hy sinh chừng ấy năm tuổi trẻ, thanh xuân của tôi đem hết ra để chờ đợi anh. Tôi từ bỏ ngành mĩ thuật, lựa chọn sống chung với mùi clo khử trùng, với leng keng tiếng dụng cụ y tế, với màu trắng bệnh viện, màu đỏ của máu, những màu của sự chết chóc. Trong lúc ấy thì anh làm gì, ân oán, thù hận? Bảy năm tôi sống hết mình chỉ chờ ngày gặp lại, còn anh thì gây thù chuốc oán. – Cô lắc đầu. – Đáng ra tôi không nên quay về đây, đáng ra ngay từ đầu tôi không nên quen biết anh. Đi đi, chúng ta đến đây là chấm dứt, chấm dứt thật rồi.

- Grace…

- Đừng gọi tôi! Tôi cảm thấy rất sợ, nghe tiếng anh thôi cũng khiến tôi rất sợ. Anh cứ sống của đời của anh, cứ đi mà đánh đấm, giết chóc, tôi sợ anh rồi, buông tha cho tôi đi!

Nhật Thiên cố lại gần cô, nhưng trước thái độ xua đuổi của Grace, anh bất lực, anh không đủ can đảm để làm điều đó. Anh đứng dậy, nhìn Grace mà nước mắt đã rơi, anh lùi từng bước rồi quay người đi vội.

Ước chừng anh đã đi khuất, Grace mới òa lên khóc, cô vùi đầu vào ba cô khóc nức nở. Cô nói trong tiếng thút thít:

- Con gái ba không còn xứng với anh ấy nữa rồi.

Ông hiểu, ông hiểu hết. Nếu số phận hai người họ đã như vậy, ông sẽ thuận theo. Vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, ông nói:

- Nín đi, khóc không tốt cho mắt con.

Nhật Thiên đang đi thì thấy Huy Khang và Minh Hân đi tới. Biết Grace tỉnh lại, họ muốn tới thăm, nhưng sắc mặt Nhật Thiên chứng tỏ có chuyện chẳng lành. Anh ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện, chống tay lên trán.

- Grace không nhìn được. Điều này quá nghiệt ngã với cô ấy. Tại sao vậy…

Anh bắt đầu khóc. Minh Hân nghe thế cũng xúc động rơi nước mắt. Huy Khang không biết làm gì hơn ngoài cái đặt tay lên vai anh động viên. Bọn họ chưa từng gặp Grace, nhưng câu chuyện của cô và Nhật Thiên thì cả hai đều biết. Tuy không có qua lại nhưng lại có mối liên hệ chặt chẽ, cả Huy Khang và Minh Hân đều không khỏi cảm thương. Hai người họ muốn được nói chuyện với Grace, nhưng trước tình hình này, họ nghĩ họ cũng phải nhận trách nhiệm về mình.
Bình Luận (0)
Comment