Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 58



Tuấn Lâm chầm chậm kéo cánh cửa khoảng sân trống của một tầng lầu. Trời hôm nay không có nắng, đã hanh khô lại càng hanh khô và lạnh giá hơn. Cách chỗ cậu không xa, Hạnh Du đang đứng đó, lặng thinh nhìn ra xa, tâm trạng có vẻ đượm buồn.

- Anh tới rồi. - Tuấn Lâm lên tiếng. Tiếng nói như kéo Hạnh Du từ một nơi xa xôi nào đó trở về.

Hạnh Du quay người lại, thấy Tuấn Lâm với ánh mắt trìu mến nhìn mình, cô thấy yên bình hơn. Cô đã từng ước sao cậu là anh trai ruột thịt với cô chứ không phải chỉ là anh họ.

Cô vẫn phô ra bộ mắt buồn rười rượi đó. Tuấn Lâm chợt phì cười. Cậu đang lờ mờ đoán xem chuyện gì đã khiến Hạnh Du từ một cô gái vô nghĩ vô lo trở thành một người trầm tư như thế!

- Đứng đây không lạnh à? Tầng 16 đó!

- Em lạnh trong tim. - Hạnh Du cất giọng nhẹ bẫng.

Tuấn Lâm không hiểu sao hôm nay tâm trạng cô lại tệ như vậy. Cậu không hỏi gì nhiều, cứ đứng yên bên cạnh cô thôi. Cô đã hẹn cậu lên đây, nếu không muốn thổ lộ ra thì có lẽ là cô chỉ cần một người đứng bên cạnh thôi cũng nên.

Một lúc lâu sau, Hạnh Du cất tiếng hỏi:

- Một ngày nào đó, khi có cơ hội, anh có giết ba em để báo thù không?

Tuấn Lâm sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Hạnh Du. Tội ác mà ông ta đã gây ra với ba cậu, Hạnh Du đã biết từ lâu, nhưng cô chưa bao giờ nhắc tới, hôm nay đột nhiên hỏi vậy, Hạnh Du bỗng khiến cậu khó mở lời.

Biết Tuấn Lâm không muốn trả lời, hoặc cô đã biết câu trả lời rồi nên Hạnh Du chỉ im lặng. Hai người im lặng một lúc lâu, Tuấn Lâm nói:

- Nếu anh làm thế, em có hận anh không?

Tới lượt Hạnh Du khó đáp. Cô liếc mắt qua chỗ cậu rồi cụp hai hàng mi xuống.

- Anh Lâm, ba em có quá nhiều kẻ thù thì phải!? Ông đã gây ra quá nhiều tội ác đúng không? Có biết bao người đã vì ông mà đau khổ. Anh, mẹ của anh, Minh Hân, cả Hoàng Huy Khang và Nguyên Hạo nữa, tất cả đều là do ông hết đúng không?

Tuấn Lâm hơi ngạc nhiên và khó hiểu khi đột nhiên cô nhắc tới nhóm người Minh Hân, cậu nhìn cô hơi nhíu mày:

- Em định nói gì thế Hạnh Du?

Hạnh Du quay người nhìn thẳng vào Tuấn Lâm, cô bảo:

- Anh Lâm, để em kể cho anh một câu chuyện!

Ở một nơi rộng lớn nhưng quạnh vắng như thế này, Minh Hân chợt thấy không gian thật rộng. Hôm nay là chủ nhật, sân trường vốn luôn văng vẳng những âm thanh hỗn tạp thì lại chìm vào im ắng trong một ngày cuối tuần.

Cảm giác với góc sân thượng vẫn như ngày nào. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác ký ức ùa về. Chớp nhoáng thôi, nhưng đủ để nhắc nhở cô về một thời đã qua. Có thể coi đó là một chặng đường quan trọng trong cuộc đời, nhưng dù sao thì tới bây giờ, cô đã rẽ sang một lối đi mới rồi. Một chút thôi cho cô nhớ về một thời hồn nhiên ngây thơ và vô tư nhất.

- Em không nghe lời vẫn cứ thích đứng một mình như thế sao? - Tuấn Lâm lên tiếng nói phía sau. Minh Hân nhớ là cô có đóng cửa sân thượng, vậy mà Tuấn Lâm có thể lên tới nơi mà không gây ra tiếng động nào.

Minh Hân hơi giật mình nhìn cậu. Có lẽ do cô đang suy nghĩ quá miên man. Minh Hân xoay người lại, nhìn cậu mỉm cười.

- Tại sao lại hẹn em ở đây? - Minh Hân hỏi.

- Không phải em thích sân thượng sao?

Minh Hân đáp:

- Nhưng không phải sân thượng của nhà trường.

Tuấn Lâm cười nhẹ. Rồi cậu bước tới gần cô. Không trả lời nữa, gương mặt Tuấn Lâm chợt dịu lại, cậu đưa tay vuốt mái tóc cô âu yếm, nhìn cô chằm chằm với ánh nhìn trìu mến. Minh Hân chợt bối rối. Tuấn Lâm nhẹ nhàng kéo cô lại, choàng tay ôm lấy người cô, cho cô tựa đầu lên vai cậu. Tuấn Lâm cất giọng thật trầm:

- Anh xin lỗi. Thời gian qua em đã phải một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện như thế mà anh lại không hề hay biết. Anh xin lỗi.

Minh Hân vẫn còn chưa rõ cậu muốn nói chuyện gì. Cô không lên tiếng. Tuấn Lâm nói tiếp:

- Chẳng phải anh từng nói em đừng để bản thân dính vào những rắc rối của thù hận sao? Em làm không được à?

Minh Hân đẩy cậu ra, nhìn vào mắt cậu, cô nói:

- Anh cũng biết hết mọi chuyện rồi sao? Phải đó. Những kẻ sát nhân đó nợ em, và em phải đòi lại những thứ đó. Em cũng xin lỗi vì không thể làm như anh muốn, nhưng em đã quyết tâm rồi. Em nhất định sẽ trả thù.

- Em không được làm như thế! - Tuấn Lâm bất ngờ cắt ngang.

Minh Hân không hiểu vì sao cậu đột nhiên ngăn cản. Cô quay mặt đi cất giọng lãnh đạm bảo:

- Anh không ngăn được đâu.

- Chuyện đó chỉ có trong tưởng tượng thôi Minh Hân à. Em nghĩ Hoàng Hải Kiều là ai? Phu nhân của tập đoàn Tịnh Thế. Vương Đức Long là ai? Một kẻ nham hiểm và có thế lực. Em nghĩ mình có thể sao?

Minh Hân quay người lại nhìn cậu. Điều mà cậu nói tất cả đều đúng. Cô chỉ là một người bé nhỏ trong cái xã hội chạy đua quyền thế này. Cô không có tiền, không có quyền. Cô lấy gì mà chống lại họ chứ!

Tuấn Lâm lại tới gần hơn. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Minh Hân, sau đó nói:

- Minh Hân, em có thể sống mà quên đi mọi chuyện được mà, vì hận thù đó chưa quá sâu đậm. Không giống anh, nó đã theo anh suốt mười mấy năm qua. Vương Đức Long là kẻ thù chung của chúng ta. Nhưng em hãy để anh, để anh đòi nợ ông ta, để anh...bảo vệ cho em.

Tuấn Lâm đặt tay lên vai Minh Hân, hơi siết nhẹ một chút. Cậu nhìn rất lâu vào đôi mắt cô, cất giọng khản đục:

- Em không cần ôm hết mọi thứ vào người như thế! Người cần làm là anh, không phải em.

Tuấn Lâm lại kéo cô lại, lần này cậu tựa cằm mình lên vai cô, Minh Hân dường như nghe rõ cả từng tiếng tim đập của cậu. Tiếng Tuấn Lâm tiếp tục cất lên khàn khàn:

- Em chỉ cần sống thật tốt, và chờ anh. Anh hứa sẽ đưa em đi khỏi khi anh tìm được một thế giới mới, một chân trời mới. Hãy tin anh được không?

Minh Hân ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu. Nhưng trong cô không hề bùng lên xúc cảm mạnh mẽ như cô nghĩ, chỉ là cảm giác an toàn và tin cậy. Cô tin lời hứa đó, đúng hơn cô đang khao khát cuộc sống mới yên bình như thế. Tuấn Lâm nói lời này chính là tác động một đòn tâm lý tới cô, nhưng cô lại không thấy hạnh phúc và ngọt ngào chút nào. Không lẽ, cô thực sự không hề...

"...người ấy, không cần có được người mình yêu, không cần được ở bên cạnh, chỉ cần biết rằng, người kia đang sống trên thế giới này, đang hít thở chung một bầu không khí, cũng cảm thấy hạnh phúc, thì đó cũng là yêu."

Nếu không có Tuấn Lâm, có lẽ cô vẫn sẽ sống tốt.

Chiếc xe hơi chạy ngược chiều gió. Gió chiều cuốn theo bụi phủ lên mặt kính trước khiến nó hơi mờ đi. Những ngày như thế thường sẽ có mưa phùn lất phất. Mùa đông vì thế cũng sẽ thêm lạnh hơn.

Hai người im lặng không nói gì. Những gì cần nói có lẽ đã nói hết. Lúc này đây chỉ còn những suy nghĩ riêng của từng người.

Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im ắng đó. Cả hai giật mình. Đó là cuộc gọi đến cho Tuấn Lâm. Cậu rút di động trong túi quần ra rồi bắt máy.

Đầu dây bên kia nói gì đó, Tuấn Lâm trả lời:

- Tôi sẽ tới trong vòng 15 phút nữa.

Ông Kính Luật vừa lái xe vừa nói:

- Thưa thiếu gia, tôi và bà chủ đang đi trên đường, tôi mới vừa nhận được tin. Thiếu gia à, người của chúng ta thông báo có tin tức quan trọng.

- Ông và mẹ tôi đang ở đâu? Tôi sẽ tới gặp hai người. Nhớ không nói với bà.

Ông Kính Luật đang tính trả lời cậu thì đột nhiên gặp một ngã rẽ, ông hơi bất ngờ nên tay lái có phần lúng túng. Cùng lúc đó cũng có một chiếc xe hơi chạy tới, ông luống cuống đạp phanh, chiếc xe kia cũng vậy. Họ suýt chút nữa đã xảy ra va chạm. Hai chiếc xe đậu lại ven đường, hướng mui xe vào nhau.

Ông Kính Luật bất ngờ hơn nữa khi nhận ra chiếc xe đó. Thở phào nhẹ nhõm, ông nhận ra đó chính là xe của Tuấn Lâm. Cậu và Minh Hân xuống xe, ông Kính Kuật cũng mở cửa bước xuống.

Sự trùng hợp khiến ông Kính Luật khó mà giấu tiếng cười. Lúc sau, ông thu lại nụ cười, đồng thời nhìn Minh Hân bên cạnh Tuấn Lâm với ý cười tế nhị.

Bà Bội Giao xuống xe, ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Hân. Bà chưa từng thấy một cô gái nào xuất hiện bên cạnh Tuấn Lâm từ trước tới giờ. Sự có mặt của Minh Hân do đó khiến bà nhiều phần ngờ vực.

Tuấn Lâm chào một tiếng mẹ. Minh Hân hiểu ngay, cô cũng cúi đầu lễ phép chào. Bà Bội Giao đang tính hỏi Tuấn Lâm về Minh Hân nhưng nghĩ lại bà lại thấy như vậy thật bất lịch sự nên đành thôi. Lúc này, Tuấn Lâm nhìn ông Kính Luật nói:

- Ông nói có chuyện?

Sực nhớ tới chuyện đó, ông Kính Luật lấy lại vẻ nghiêm nghị, ông ghé tai Tuấn Lâm nói nhỏ. Không rõ ông đã nói gì, Tuấn Lâm dù vẫn luôn che giấu nhưng không khó nhận ra cậu có vẻ bất ngờ.

- Vậy chúng ta đi ngay thôi! - Tuấn Lâm nói.

Bà Bội Giao thấy lạ, đang tính hỏi thì Tuấn Lâm nói trước:

- Mẹ à, giờ con và ông Kính Luật phải đi ngay, mẹ về nhà đi!

Chợt nhớ tới còn có Minh Hân, Tuấn Lâm quay sang cô bảo:

- Anh xin lỗi, anh sẽ đi ngay bây giờ. Em...

- Không sao. Anh đi đi.

Tuấn Lâm gật đầu nhưng rồi cậu lại nghĩ lại. Minh Hân đi một mình, mẹ cậu cũng vậy, chi bằng cậu làm cách này.

- Minh Hân! - Tuấn Lâm nói: - Hay là...em đưa mẹ về nhà giúp anh.

Minh Hân lái xe rất chậm. Cô muốn tạo cảm giác thoải mái thư thái cho bà Bội Giao khi ngồi bên cạnh, không phụ sự ủy thác của Tuấn Lâm. Phần bà Bội Giao, bà không chỉ là một chút mà là rất tò mò về cô nhưng vẫn không hỏi gì. Đang mải quan sát Minh Hân, đột nhiên cô quay qua nhìn khiến bà hơi lúng túng. Minh Hân cười tươi nói:

- Bác gái à, Tuấn Lâm lớn tới như vậy rồi, cháu thật không ngờ mẹ anh ấy lại còn trẻ như vậy.

Một lời khen ngợi, chính xác là vậy, không phải câu xu nịnh, bởi cô nói với vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, cũng không xem biểu hiện của bà sau câu nói đó. Sự tò mò của bà càng lớn hơn. Nhất là khi cô ở bên cạnh Tuấn Lâm, được cậu đối xử tốt, với cách gọi tên Tuấn Lâm thân mật và nụ cười tươi rói chẳng hề giả tạo kia khiến bà nhanh chóng có thiện cảm với cô. Bà cười hiền đáp:

- Tuổi thanh xuân đã qua rồi. Tuấn Lâm là một món quà lớn đối với bác. Nó giống ba hơn!

Minh Hân gật đầu:

- Cháu cũng thấy vậy đó. Nhưng anh ấy cứ trầm mặc như vậy trông thật khó gần.

Bà Bội Giao không khỏi sửng sốt:

- Cháu biết cả ba Tuấn Lâm sao?

Minh Hân ngưng nụ cười, cô nhìn sang bà cười nhẹ nói:

- Tuấn Lâm từng đưa cháu tới gặp bác trai một lần.

Bà không khỏi bàng hoàng khi nghe cô nói. Tuấn Lâm đối với cô sâu sắc tới mức có thể dẫn cô tới gặp ba rồi sao. Nghĩ vậy, bà không khỏi lén nhìn cô đánh giá.

Chiếc xe rẽ đường, Minh Hân tỏ ra rất cẩn trọng trong từng bước chuyển động của xe. Sang tới đường một chiều, cô chạy với tốc độ đều hơn và nhanh dần. Theo lời Tuấn Lâm dặn dò, Minh Hân sẽ đưa bà về nhà theo địa chỉ và hướng dẫn của bà Bội Giao. Sau đó, cậu sẽ cho người đưa cô về lại nhà của mình. Minh Hân thực ra trong lòng cũng tò mò muốn biết về nơi ở của cậu. Trong suốt khoảng thời gian dài hai người quen biết, nhắc mới nhớ, cô chưa từng tới nhà của cậu.

Minh Hân đột nhiên chú ý tới hai chiếc xe hơi chạy phía sau mình. Không biết là do cô quá nhạy cảm hay vì lẫn lộn giữa các chiếc xe cùng kiểu dáng, cô thấy hai chiếc xe đó chạy phía sau mình khá lâu rồi. Không khỏi rấy lên một chút lo lắng, Minh Hân vẫn tỏ ra bình tĩnh tránh làm bà hoảng sợ.

Qua đoạn đường một chiều đó là sẽ tới một đoạn đường vắng. Minh Hân thiết nghĩ, nếu họ là lẻ xấu, theo đuôi suốt một quãng dài như vậy có lẽ là chờ tới những nơi như thế này. Cô mong mình nghĩ sai, nhưng dù sao cô vẫn hơi sợ. Vì cô không chỉ có một mình, hơn nữa người bên cạnh lại là mẹ của Tuấn Lâm.

Minh Hân cố ý tránh con đường đó bằng cách đánh lái rẽ sang trái thay vì về nhà bằng lối rẽ phải. Nhưng lúc cô gạt cần chuẩn bị vòng lái thì một trong hai chiếc xe phía sau liền vọt lên với tốc độ cao, vượt sang phía bên trái xe cô, ngăn cô thực hiện đường cua. Minh Hân không còn cách nào khác, bị ép phải vòng lái sang bên phải. Chiếc xe kia đã vượt lên trên, chặn đầu xe của cô, Minh Hân đạp phanh gấp, chiếc xe thắng kịp thời không gây va chạm. Minh Hân hốt hoảng nhìn sang bà Bội Giao đang căng thẳng hỏi:

- Bác có làm sao không vậy?

Bà Bội Giao đã thắt chặt dây an toàn, lắc đầu cho cô yên tâm. Minh Hân nhìn qua chỗ bà, chiếc xe hơi còn lại cũng đã tiến tới, đậu ngang hàng và ngay sát xe cô, cửa sau của nó vừa vặn ngang với cửa trước của xe Minh Hân. Minh Hân không hạ kính xe mà chờ động tĩnh từ phía bọn chúng. Chiếc xe đó hạ kính cửa, Vương Đức Long ngồi bên trong, chiếc kính mát to sụ trên mắt, khuỷu tay gác lên thành xe. Minh Hân có đôi chút ấn tượng về người đàn ông mà xém chút đã bị Tuấn Lâm giết chết, cùng với những gì cô ghi nhận được về ông ta, cô nhận ra đó là ai.

Liếc mắt qua xe bên cạnh, Vương Đức Long giơ tay làm bộ chào rồi lấy ra một khẩu súng. Ông ta chĩa thẳng vào kính xe ngay chỗ bà Bội Giao, nhếch miệng thành một nụ cười nhạt, ông ta đưa tay chạm vào tay cò của khẩu súng.

Minh Hân và bà Bội Giao hoảng sợ mở to cặp mắt. Cô thấy bà nuốt khan, mắt chăm chăm nhìn khẩu súng nhắm vào mình một cách bất lực nhưng đầy căm phẫn đối với ông ta. Lúc ngón tay ông ta bắt đầu cử động, Minh Hân liền chồm người qua ôm lấy bà, dùng thân người che trước họng súng.

Xạch.

Vương Đức Long đã bóp cò, Minh Hân nhắm mắt chờ đợi cảm giác đau đớn như lúc trước. Nhưng không có gì, khẩu súng của ông ta không hề có đạn.

Một trò đùa.

Ông ta cười lớn nhạt thếch. Sau đó ra lệnh cho lái xe chạy đi. Chiếc xe phía trước nhận được hiệu lệnh nên chuyển bánh trước. Khi xe chở Vương Đức Long chuẩn bị chạy thì Văn Hoàng bên cạnh liền mở miệng.

- Ba,...

Anh ta chưa kịp nói gì thì Vương Đức Long đã giơ tay chặn lại, ông hất hàm cho lái xe chạy đi.

Xe chạy được một quãng, Văn Hoàng mới nói:

- Ba biết người bên trong xe đó là ai không?

Lại là một nụ cười nhạt:

- Giang Bội Giao. Ba chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi, báo hiệu sự trở lại của ba.

Văn Hoàng lắc đầu:

- Không. Con muốn nói tới người còn lại.

Chợt nhớ tới người đó. Vường Đức Long nhớ lại cảnh người đó đã chen qua chặn viên đạn bảo vệ cho bà. Một cô gái. Quả thực lúc đó ông không chú ý nhưng giờ thấy Văn Hoàng nhắc ông mới có một chút ấn tượng.

Văn Hoàng nói:

- Cô ta chính là Hoàng Minh Hân.

Cái tên không lạ mà cũng chẳng hề thân quen, ông chỉ nhớ rằng đã từng nhắc tới nó. Một cái tên, một thân phận, một con người, một cô gái đặc biệt.

Minh Hân lái xe về tới nhà Tuấn Lâm. Cô dừng xe sau khi rẽ vào cánh cổng lớn. Hai người cứ ngồi trong xe, Minh Hân một lúc lâu mới quay sang nói:

- Bác à, có phải bác bị hoảng sợ không?

Bà Bội Giao cố cười tỏ ra không sao. Minh Hân lại nói:

- Chuyện này tạm thời bác đừng kể cho Tuấn Lâm, anh ấy sẽ lo lắng hoặc kích động.

Bà Bội Giao nhìn cô, hiểu rõ ý cô muốn tốt cho Tuấn Lâm nên cũng gật đầu nhận lời. Minh Hân thấy vậy mỉm cười. Giây lát, bà mới ngập ngừng hỏi:

- Cháu là ai vậy? Cháu với Tuấn Lâm là quan hệ gì?

Đột nhiên bà nhắc tới đó, cô chợt hiểu rằng có lẽ bà cũng đã tò mò từ khi thấy cô và Tuấn Lâm. Không tỏ ra ngượng ngùng hay né tránh, Minh Hân thẳng thắn đáp:

- Cháu là Hoàng Minh Hân. - Cô nghĩ chỉ cần vậy là bà đã biết, liền nói tiếp: - Còn quan hệ giữa cháu và anh ấy à? - Cô hơi cười nhẹ: - Anh ấy nợ cháu, một lời hứa.

Minh Hân nhìn đồng hồ rồi xuống xe. Cô từ chối việc người của họ đưa cô về. Sự bướng bỉnh nhưng đầy thân thiện của cô khiến bọn họ ưng thuận. Ra tới cổng, Minh Hân trùng hợp gặp Tuấn Lâm trở về. Cậu hạ kính xe xuống, nhìn cô.

Hai người đứng dựa vào xe, Tuấn Lâm hai tay bỏ túi quần, mắt hướng ra xa. Minh Hân đưa tay vuốt lại mái tóc vừa bị gió thổi hất về phía sau.

Tuấn Lâm lên tiếng trước:

- Cám ơn em giúp anh đưa mẹ về.

Cô khách sáo đáp:

- Có gì đâu. Không có em mẹ anh vẫn lái xe về được mà.

Tuấn Lâm lắc đầu nói:

- Không đâu. Nếu không có em, anh sẽ đưa mẹ theo cùng hoặc gọi tài xế tới. Vì mẹ anh không biết lái xe.

Minh Hân ngạc nhiên quay sang nhìn cậu. Một bà chủ giàu sang như vậy lại không thể tự mình lái xe hơi. Nếu vậy dù có đi đâu cũng cần có người theo bên cạnh. Minh Hân thắc mắc:

- Như vậy thật sao? Em không nghĩ lại như vậy.

Tuấn Lâm khẽ cười rồi giải thích:

- Mẹ xuất thân từ một gia đình trung lưu khá giả nhưng chưa từng học qua xe oto. Mãi về sau ba anh mới dạy cho mẹ, nhưng ngay ngày đầu tiên mẹ tập, hai người có một va chạm nhỏ. Mẹ vào bệnh viện và bác sĩ thông báo mẹ mang thai. Là anh đó!

Nhắc tới đó, Tuấn Lâm chợt cười ngây ngô nhưng đầy hạnh phúc vì phút giây ngắn ngủi hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp. Minh Hân thấy cậu bớt phiền não cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nghĩ ngợi một lát, cô nói:

- Anh cũng có vệ sĩ mà đúng không? Từ giờ chú ý tới an toàn của mẹ anh thêm một chút.

Tuấn Lâm khó hiểu:

- Sao lại vậy? Trước giờ mẹ vẫn luôn an toàn.

Cô quyết định nói với Tuấn Lâm:

- Hồi nãy lúc cùng mẹ anh về, em có gặp Vương Đức Long. Ông ta hung hãn và tỏ rõ thái độ đối đầu.

Tuấn Lâm đột nhiên trừng mắt lên giận dữ:

- Hắn ta đã làm gì?

Minh Hân vội xua tay:

- Chưa chưa. Chưa làm gì cả. Thật đó!

Tuấn Lâm không nói nữa. Cậu lại nhìn ra xa như có gì đó rất thú vị. Minh Hân cũng im lặng, lặng lẽ quan sát cậu.

Tới một lúc lâu, Tuấn Lâm mới lại nói:

- Em biết anh vừa đi đâu không?

Minh Hân không tra lời nhưng quay người qua nhìn cậu ngỏ ý thắc mắc. Tuấn Lâm không nhìn cô nhưng vẫn giải thích:

- Anh tới gặp một người, người đó thông báo về tình hình Vương Đức Long trong thời gian ông ta đi Đài Loan. Điều quan trọng hơn là, người đó đã nói, ông ta trở về với một quyết định táo bạo: Giải quyết mối họa dai dẳng lâu nay là anh và mẹ. - Tuấn Lâm chợt quay sang nói với Minh Hân: - Giờ là lúc cuộc chiến thực sự bắt đầu, có anh, sẽ không có ông ta và ngược lại.

Hạnh Du nghe tin ba trở về, cô chạy xuống lầu đón. Cô hơi căng thẳng nhìn ông:

- Ba, ba về sớm vậy sao? Con nghe anh hai nói cuối tháng ba mới về.

Đáp lại là một lời trách móc mỉa mai:

- Ba chưa về chẳng phải con tha hồ quậy phá sao? Nếu ba không về, con định phá tới mức nào nữa?

Hạnh Du im lặng không đáp. Cô cũng đoán rằng ông về sớm là vì cô. Hạnh Du không muốn căng thẳng nên không nói gì. Giây lát, Vương Đức Long nói:

- Con nên gặp gỡ con trai chủ tịch tập đoàn Hàn Khoa nhiều một chút. Chàng trai đó rất được.

Lại đề cập tới chuyện này, Hạnh Du không thể không lên tiếng. Cô nói:

- Con chưa muốn kết hôn, ba đừng bắt con phải gặp gỡ người này người kia nữa, được không ba?

Vương Đức Long không tỏ ra mủn lòng trước lời nói thành khẩn của cô, ông lạnh lùng trả lời:

- Ba chỉ muốn con tìm được một đối tượng tốt, và đó chính là người ba đã chọn.

Hạnh Du cãi lại:

- Ba chọn nhưng không phải con chọn. Con không muốn hôn nhân của con bị người khác sắp xếp, dù là vì lý do gì.

Hạnh Du tiến lại gần ông, cố nói để ông hiểu ý muốn của cô:

- Ba ơi, con biết ba muốn con hạnh phúc, vậy ba hãy để con tự chọn lấy một người con yêu được không. Con tin con sẽ hạnh phúc với người đó. - Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay ông. Thấy vẻ mặt ông vẫn lạnh nhạt, Hạnh Du lại nói thêm:

- Ba cũng hiểu về tình yêu mà phải không? Chắc ba cũng biết có tình yêu thì mới có hạnh phúc, ba cho con hạnh phúc theo cách đó được không?

Nhắc tới tình yêu, Vương Đức Long chợt thấy có chút ký ức ùa về. Một đoạn ngắn ngủi về một thời thanh xuân đã quá xa. Một người con gái, cũng từng khiến ông động lòng, cũng chính cô đã đánh thức lòng căm hận trong ông khi bỏ mặc ông mà đến bên người khác. Ông hận cả hai bọn họ. Và kết cục là một thảm kịch, cho cả hai. Kẻ còn lại sau cùng là ông, nhưng đổi lại ông đã được gì? Vẫn là một sự cô độc không hơn không kém, một cuộc sống tranh giành, tuy sung túc nhưng chẳng khi nào đầy đủ thực sự. Vì hai đứa con ông, chúng lớn dần và trưởng thành, nhưng lại thiếu đi người mẹ, người đã vì ông - kẻ đàn ông tồi tệ chẳng hề yêu bà mà bỏ mạng. Xúc cảm về tình yêu sao? Quá nhạt nhòa, thậm chí còn để lại một vết sẹo lớn nhắc nhở, tình yêu, không bao giờ là mãi mãi.

Gạt tay Hạnh Du ra, ông dường như hơi nổi cáu nói:

- Con đang dạy một ông già như ba biết về tình yêu hả? Con nghĩ hay lắm sao? Chỉ có đồ ngốc mới u mê tin vào tình yêu thôi. - Ông nhìn Hạnh Du nói tiếp: - Con yêu ai rồi hả? Nói thử xem!

Hạnh Du không trả lời, mắt cô đột nhiên liếc sang Văn Hoàng một cái. Cô mím môi không nói lời nào. Thấy vậy, Vương Đức Long cúi đầu hơi gằn tiếng:

- Trần Nguyên Hạo?

Hạnh Du giật mình nhìn ông, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống. Cô không lấy làm ngạc nhiên khi ba biết chuyện này. Đơn giản vì Văn Hoàng biết hết mọi chuyện.

Vương Đức Long quay đi nói:

- Ba nói cho con biết, con không lấy con trai chủ tịch Hàn Khoa cũng được, con yêu rồi lấy người khác cũng không sao, nhưng chỉ riêng người nhà Khánh Huy là không bao giờ được, con rõ chưa?

Hạnh Du biết mình không nên, nhưng cô vẫn khẽ nở một nụ cười nhạt:

- Phải rồi. Vì ba là kẻ thù của anh ấy mà! Vì ba cho nên anh ấy mới thành côi nhi, cũng vì ba cho nên gia đình anh ấy chia năm sẻ bảy, con làm sao đủ tư cách yêu và xin tình yêu từ anh ấy chứ!

Vương Đức Long xoay người lại nhíu mày lấy làm lạ:

- Con nói cái gì? Ba làm gì Trần Nguyên Hạo chưa?

Hạnh Du nhẹ giọng:

- Chưa à? Ba chưa quên Dương Tuyết Minh chứ! Người phụ nữ đó đã khiến ba trở thành một con thú giết người không nương tay. - Thấy ánh mắt ba và Văn Hoàng nhìn mình đầy giận dữ sau câu nói nhưng Hạnh Du không chút sợ sệt, cô nói tiếp: - Ba phá đám cưới của người ta, bắt cô ấy phải tìm ba. Trước đó, cô ấy đã bị Hoàng Hải Kiều truy đuổi, người giúp cô ấy trốn thoát chính là ba mẹ Nguyên Hạo. Chính vì thế, ba anh ấy mới chết, anh ấy còn mất luôn cả mẹ và em gái. Một gia đình hạnh phúc, chỉ vì cái trò đùa ngu ngốc và tàn bạo của ba mà tan đàn sẻ nghé. Tất cả vì ba. Tất cả là bởi vì ba. Tại ba hết!

Chát.

Tiếng Vương Đức Long bạt tai Hạnh Du vang lên chói tai. Hạnh Du cắn chặt môi cam chịu. Không phải lần đầu ông ra tay với cô, cảm giác tổn thương không như lúc trước nữa. Cô chỉ thấy tức cười, vì sao quá khứ luôn là những ân oán hận thù? Vì sao thế hệ sau lại luôn phải gánh chịu những tổn thương từ họ? Tội lỗi, đâu phải của cô!

Vương Đức Long chỉ tay vào mặt Hạnh Du quát:

- Tao vô phúc mới có đứa con gái như mày! Mày đúng là khốn nạn! Tao là ba mày không phải con mày mà mày có thể mắng tao như thế! Đồ vô ơn!

Thấy Vương Đức Long có vẻ căng thẳng, Văn Hoàng liền bảo Hạnh Du:

- Hạnh Du, xin lỗi ba ngay!

Hạnh Du không những không xin lỗi mà còn nói tiếp:

- Ba, những người vì ba phải chịu tổn thương đã quá nhiều rồi! Ba đừng làm hại thêm ai nữa! - Hạnh Du cố nói khẩn thiết: - Chỉ cần như vậy, con hứa sẽ không trái lời ba, làm bất cứ chuyện gì. Con cũng có thể ở mãi bên ba suốt đời. Ba ơi!

Vương Đức Long cười nhạt nói:

- Nói hay lắm! Nhưng con gái của ba, con cho là khi ba bỏ hết tất cả thì bọn người Hoàng Huy Khang cũng vậy sao? Chưa nói tới mẹ con Vương Tuấn Lâm. Bọn chúng không bao giờ để yên cho ba. Cho nên, ba nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, một lượt loại bỏ tất cả bọn chúng. Không cho một đứa nào tồn tại uy hiếp tới ba nữa.

Hạnh Du ngước nhìn ông, ánh mắt cô kiên định đầy quyết tâm. Cô quả quyết nói:

- Nếu ba dám giết Trần Nguyên Hạo, ba sẽ mất luôn đứa con gái này! Ba cứ làm đi!

Dứt lời, Hạnh Du xoay người đi lên lầu. Phía sau, Vương Đức Long và Văn Hoàng mắm môi nhìn cô đầy giận dữ. Vương Đức Long nhắm mắt hít một hơi thật sâu nói:

- Cơ hội cuối cùng là, kết hôn với con trai chủ tịch Hàn Khoa, nghe thấy chưa Vương Hạnh Du!

Hạnh Du đi được vài bước, nghe ông nói, cô dừng bước rồi quay phắt người lại, lãnh đạm trả lời:

- Cũng được. Bất kể ba muốn ai cũng được. Nhưng không cần tới xe hoa đưa đón, chỉ cần một chiếc quan tài là đủ.

Nói rồi, cô quay người đi tiếp. Mặc kệ hai người kia mặt tối sầm trông dữ tợn vô cùng. Vương Đức Long bặm môi lẩm bẩm: "Trần Nguyên Hạo, thằng khốn!". Rồi ông ta quay qua nói với Văn Hoàng:

- Thằng đó, nhất định phải chết. Trần Nguyên Hạo, không thể để nó tồn tại được!
Bình Luận (0)
Comment