Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 80

Căng thẳng tới nghẹt thở, cả hai chàng trai nuốt khan. Chờ đợi. Bước chân của Vương Đức Long vẫn rất thong thả lên xe. Chiếc xe chuyển bánh rời đi trong ánh mắt trừng lên khó hiểu của cả Tuấn Lâm và Huy Khang.

Không có một tiếng súng nào, không có một điều bất ngờ nào xảy ra. Cho tới khi chiếc xe đi khuất tầm mắt, cả hai mới sực tỉnh. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Họ có một kế hoạch hoàn hảo, một cách bố trí người và sắp xếp rất ổn thỏa. Kế hoạch đơn giản thôi nhưng có vẻ rất khả quan, vậy mà đổ vỡ một cách không ngờ được. Lời giải không gì khác chính là sơ suất ở chỗ Minh Hân.

Tuấn Lâm chạy tới chỗ Huy Khang, túm lấy cậu nói:

- Anh thấy không, ông ta chạy rồi đó! Lão cáo già đó hiên ngang rời khỏi trong khi chúng ta có một tay súng chờ sẵn. Là sao hả? Tại sao lại như vậy?

Huy Khang hất tay cậu ra và nói:

- Tại sao à? Tôi có thể trả lời câu hỏi đó sao? Người cầm súng là Minh Hân, nhưng cô ấy đâu rồi? Cô ấy đã làm gì? Vì sao cô ấy không hành động? Tất cả những câu hỏi đó tôi đều không biết.

Tuấn Lâm dường như mất bình tĩnh ngay sau khi Vương Đức Long an toàn rời khỏi. Cậu mặc kệ lời Huy Khang nói có lý hay không, lại nói lớn:

- Kế hoạch không có sơ hở gì. Cũng đã thống nhất không để Trần Nguyên Hạo tham gia vì tôi không muốn anh ta là người giết ba Hạnh Du. Vốn nghĩ rằng kế hoạch sẽ hoàn thành tốt như dự kiến, nhưng giờ tất cả đổ bể rồi. - Tuấn Lâm đột nhiên trách Huy Khang: - Nếu như lúc ở phòng trà, anh giết lão ta luôn có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Lúc đó cơ hội dường như trên trời rơi xuống, nhưng anh lại tha cho ông ta. Nếu giết ông ta ngay lúc ấy thì cần gì tới ngày hôm nay. Rồi anh thấy đó, một cơ hội nữa lại vụt qua rồi. Lão già quỷ dữ đó đôi tay vấy đầy máu nhưng vẫn ung dung sống tốt.

Huy Khang cũng không còn bình tĩnh nữa, cậu cũng quát lên thật lớn:

- Cơ hội từ trên trời rơi xuống à? Anh tưởng dễ dàng để tôi tóm được lão ta sao? Chính tôi cũng đã do dự thậm chí còn kích động hơn anh lúc này chỉ vì cố gắng ý thức mình không được làm thế. Tôi đã tha cho ông ta vì tôi muốn giữ lại một mạng người vô tội. Để cứu người đó, tôi đã đánh đổi cơ hội báo thù của mình. Mình anh hận sao? Mình anh muốn giết ông ta sao?

Tuấn Lâm và Huy Khang to tiếng, cũng may là khách đã đi khỏi gần như là hết. Nhật Thiên chỉ đạo dọn dẹp và ổn định lại, anh có thấy hai người họ cãi nhau nhưng không nghĩ mình cần ra đó xem tình hình.

Huy Khang lại nói, nhưng nhẹ giọng hơn:

- Tôi nhận ra rằng tôi và anh khác nhau. Tuy cùng một mục đích trả thù, cùng một đối tượng trả thù nhưng hai chúng ta thực sự khác nhau. Vương Tuấn Lâm là người chỉ nghĩ tới chuyện báo thù, như là mục đích sống của mình. Còn tôi, thù hận trong tôi cũng lớn hơn ai hết, nhưng tôi biết cái gì là quan trọng hơn. Ngay khi Vương Đức Long an toàn đi khỏi, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là: Minh Hân có chuyện gì rồi hay sao? Cô ấy có bất trắc gì đó chăng? Nhưng anh thì chỉ luôn miệng oán trách ông ta lại thoát. - Huy Khang chỉ tay ra ngoài nói: - Đi đi, nếu anh muốn giết ông ta tới vậy thì đi mà giết đi. Tôi phải tìm Minh Hân, cô ấy đã gặp chuyện gì đó rồi? Tôi rất lo lắng điều đó.

Dứt lời, Huy Khang bỏ lại Tuấn Lâm ngẩn người ra, cậu bỏ chạy vào trong, chạy thang bộ tìm Minh Hân.

Tuấn Lâm sau vài giây ngỡ ngàng, cậu nhận ra có một người mình đã bỏ quên mất. Chính là Minh Hân như lời Huy Khang vừa nói. Cậu lẩm bẩm tên cô rồi cũng chạy lên đó tìm cô.

Vừa chạy vừa gọi điện thoại, Huy Khang lo lắng khi không nhận được tín hiệu trả lời. Không có người bắt máy trong khi điện thoại vẫn mở. Huy Khang tìm tới nơi đầu tiên là phòng của mình, nơi mà chính tay cậu cất túi đồ cho Minh Hân vào đó.

Đẩy cửa xông vào, Huy Khang thấy căn phòng trống trơn, không có thứ gì dịch chuyển chứng tỏ không có ẩu đả. Huy Khang tiếp tục gọi điện, và cậu thấy chiếc di động rơi dưới gầm bàn. Tuy nó không đổ chuông nhưng vì ở dưới đó nên cậu dễ dàng phát hiện bằng ánh sáng màn hình.

Không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng Huy Khang chắc chắn rằng đã có bàn tay ai đó ngăn cản cô, thậm chí còn đưa cô giấu đi nơi nào đó. Với bản tính khó khuất phục của cô thì chắc chắn đã có ẩu đả xảy ra và mọi thứ nguyên vẹn lại là do bọn người đó sắp xếp.

Không nóng lòng tìm kiếm vì biết nó sẽ vô ích. Huy Khang lấy laptop của mình, mở xem lại camera ghi hình. Cậu thu được hình ảnh Minh Hân đi vào trong đó trong lúc còn đang mặc váy dạ tiệc. Sau đó, cậu thấy Mai Vân xuất hiện ngoài cửa, cậu quan sát tất cả hành động của cô ta. Rồi một cô gái xuất hiện, đáng tiếc cậu không thấy mặt cô ta do tầm nhìn bị chiếc mũ của cô gái đó che đi.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người đó, tiếp theo là sự có mặt của một người đàn ông thực sự lạ mặt.

Kiên nhẫn chờ xem đoạn tiếp theo quay được ngoài cửa, Huy Khang thấy người đàn ông đó cõng Minh Hân, đi cùng với Mai Vân và cô gái kia ra khỏi.

Quan sát sang băng ghi hình dọc theo đoạn hành lang đó, Huy Khang thấy Mai Vân tách khỏi họ khi tới thang máy. Cậu thông minh chuyển tầm nhìn sang camera bên trong thang máy.

Ánh mắt cậu tưởng chừng như không chớp, dán chặt vào màn hình. Trán rịn ra chút mồ hôi, đôi mày nhíu lại lo lắng và căng thẳng. Huy Khang gấp máy tính lại rồi đứng phắt dậy. Cậu gằn tiếng:

- Trương - Mai - Vân!

Rồi lập tức chạy khỏi phòng mà không cần do dự hay suy nghĩ chuyện gì khác. Trong đầu cậu chỉ hiện lên hình ảnh Minh Hân bất tỉnh bị họ đưa đi, có thể lúc này cô đã có chuyện gì đó rồi, nếu không nhanh chân thì chuyện tồi tệ hơn nữa có thể sẽ đến. Nghĩ rồi, Huy Khang dùng hết sức lực bình sinh nhanh chân lên tầng lầu cao nhất như con số hiển thị trong thang máy.

...

Khánh Ân ngồi vắt chân trên ghế, nhìn Minh Hân vẫn đang nằm bất động dưới sàn, rồi lại nhìn Mai Vân đứng im do dự không dám làm. Cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói:

- Cô suy nghĩ mất quá nhiều thời gian rồi đó! Cô nghĩ mình lương thiện lắm sao? Trò chơi nên kết thúc trước khi vấp phải vật cản. Mau làm đi! Thời gian gây mê không còn nhiều đâu! Nhanh lên đi đồ vô dụng!

Khánh Ân không kiêng nể Mai Vân mà thẳng thừng mắng, Mai Vân nhìn cô lấy can đảm hỏi:

- Thực ra cô là ai? Tại sao lại muốn Hoàng Minh Hân chết?

Khánh Ân đanh mặt quát:

- Đó không phải chuyện của cô. Tôi cho cô hai lựa chọn, một là ném cô ta xuống dưới, hai là tôi sẽ tự làm, nhưng không riêng Hoàng Minh Hân, mà cả cô nữa! Cô nghĩ đi, tôi có thể vào đây, có sự trợ giúp để làm việc này, tôi không sợ gì cả, dù là trả một cái giá, tôi cũng muốn cô ta đền mạng.

- Hoàng Minh Hân giết người sao?

Việc Mai Vân lên tiếng thêm khiến Khánh Ân thực sự nổi giận. Cô quát:

- Im đi! Cô không có lựa chọn khác đâu. Tôi tin rằng cô còn có nhiều mơ ước cho tương lai hơn là tôi, vì thế hãy làm đi nếu chưa muốn kết thúc cuộc đời ở đây.

Chính vì Mai Vân đã nhúng tay vào cho nên Khánh Ân không thể để cô ta đứng ngoài chuyện này được. Cô muốn Mai Vân không thể thoát khỏi liên quan nếu có chuyện xảy ra.

Nghĩ rồi, Khánh Ân đi tới kéo tấm rèm cửa ra, rồi quay lại hất hàm ý bảo Mai Vân mau thực hiện. Mai Vân nhìn cô gái trước mặt với vẻ hận thù, cô bắt đầu xốc Minh Hân dậy và dìu qua chỗ cửa sổ.

Đây là cả một sự liều lĩnh, một sự can đảm mà trước nay chưa bao giờ Mai Vân nghĩ mình sẽ có nó. Tự tay cô sẽ gạch tên Minh Hân khỏi trái đất, xóa cô khỏi cuộc đời mình với mong muốn tất cả rắc rối và trở ngại của cô sẽ mất đi, những oán hờn của cô với Minh Hân cũng sẽ chẳng còn.

Trong lúc bước chân của Mai Vân chầm chậm chầm chậm tiến tới cửa sổ đó thì Huy Khang vẫn đang hớt hải tìm kiếm tất cả các căn phòng ở lầu thượng. Đạp tung từng cánh cửa, Huy Khang gọi tên Minh Hân thật lớn nhưng lần lượt đáp lại cậu chỉ là sự im lặng và một căn phòng trống. Huy Khang bỗng nhiên sợ cảm giác bất lực ập tới, cảm giác thua trong một cuộc đua truy tìm manh mối, hay đơn giản chỉ là chạy thi với thời gian và những hành động xấu từ phía bọn người đó. Cậu rất sợ cảm giác đó, cảm giác Minh Hân ngã xuống ngay trước mắt cậu mà cậu lại chỉ như một kẻ thất bại không kịp dang tay.

Mai Vân đỡ cơ thể của Minh Hân, cô xem nó nặng trịch như một xác chết. Khánh Ân vẫn đang chờ bên cửa sổ. Mai Vân khệ nệ di chuyển từng bước nặng nề.

Cánh cửa phòng bật mở. Mai Vân đứng tim bất động tại chỗ. Khánh Ân nhanh chóng nhảy lên ngồi trên bệ cửa sổ rồi kéo tấm rèm ẩn nấp.

- Trương Mai Vân, cô đang làm gì thế hả?

Huy Khang quát lên đầy giận dữ. Cậu lao tới chỗ cô, qua nhiên không hề phát hiện ra sự tồn tại của Khánh Ân.

Mai Vân thấy cậu thì sự run sợ lên tới tột đỉnh. Cô nhìn ra phía cửa sổ và không thấy Khánh Ân đâu, tấm rèm đã được kéo kín. Cô biết Khánh Ân đã tránh đi.

- Huy...Huy Khang, em...em...

- Cô đã làm gì vậy? Hả? - Nhìn Minh Hân bất tỉnh dựa vào Mai Vân, cậu như điên lên quát: - Cô đã làm gì Minh Hân rồi hả?

Mai Vân bị từng câu từng chữ làm run lên bần bật. Cô cố gắng lấy một lý do:

- Không. Em không có, chỉ là...chỉ là...cô ấy đột nhiên...

Mai Vân lắp bắp không thành câu. Huy Khang nhắm mắt hít một hơi rồi gật gật bảo:

- Được rồi. Tôi sẽ tính vụ này sau. Thả cô ấy ra!

Mai Vân lắc đầu:

- Không, Huy Khang, em không có, em không làm gì cả.

- Không làm gì thì trả cô ấy cho tôi nhanh lên! - Huy Khang lại mất bình tĩnh gắt lên.

Mai Vân cố gắng níu lấy cơ hội để nói:

- Huy Khang, nghe em nói, có một bí mật. Bí mật... Bí mật là... Bí mật... Không phải em. Bí mật...

Huy Khang đột nhiên trầm xuống, cậu nuốt khan nhìn Mai Vân vẫn không thôi lắp bắp, cậu cố gắng lấy nốt sự bình tĩnh cuối cùng nói:

- Cô muốn nói bí mật hả? Vậy cô có muốn biết bí mật của tôi không? Nếu muốn thì hãy nhìn cho kỹ...!

Dứt lời, Huy Khang tiến thêm một bước dài, đưa tay nắm lấy bả vai Minh Hân, tay còn lại luồn qua gáy kéo Minh Hân sát lại mình, giữ cô đứng vững rồi lập tức cúi xuống hôn lên môi Minh Hân.

Trong giây phút này, tim cậu dường như ngừng đập. Thực tế thì nó đã ngừng mất mấy giây rồi mới lấy lại nhịp đập nhưng không hề ổn định. Lồng ngực muốn vỡ tung ra tất cả cảm xúc. Dù cậu đang hôn một cơ thể bất tỉnh, nhưng vẫn khiến cậu không thể không biểu lộ ra cảm xúc.

Bởi đó là nụ hôn đầu tiên trong đời cậu.

Bởi đó là Minh Hân.

Bởi đó là người mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Chính xác hơn là chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Giữa lúc ấy, Tuấn Lâm cũng vừa hay tới đó. Cậu hớt hải như đang dồn sức cho một cuộc thi điền kinh. Vịn tay vào thành cửa, Tuấn Lâm cũng bất động nhìn chuyện đang diễn ra bên trong. Quá rõ ràng để cậu thấy rằng Huy Khang đang làm gì, với Minh Hân - cô gái mà cậu cũng rất nhiều lần muốn làm vậy nhưng lại thôi. Mắt cậu ngừng lại ở chỗ họ, không chớp, không thể chớp. Điều mà cậu lo lắng đã xảy ra. Thực sự thì Tuấn Lâm đã sợ điều đó ngay từ khi chuyện Minh Hân là con nuôi lộ ra. Bao nhiêu năm gắn bó thân thiết, bao nhiêu yêu thương gửi trao suốt thời gian dài ấy, Tuấn Lâm sợ nó bị gọi thành một cái tên khác chứ không phải là tình thân. Và hôm nay, Huy Khang đã biến những lo âu đó của cậu thành sự thật.

Huy Khang cố giữ bình tĩnh trước ánh mắt tròn lên kinh ngạc của Mai Vân, Khánh Ân thậm chí cũng lén lút nhìn ra và không khỏi ngạc nhiên. Huy Khang không biết chuyện Tuấn Lâm đã tới, chỉ có Mai Vân đứng hướng mặt ra ngoài và thấy cậu.

Huy Khang nới lỏng tay, cậu để cho Minh Hân từ từ ngã vào mình, để đầu cô dựa vào vai cậu. Những giây vừa rồi là cảm giác ngọt ngào nhất mà Huy Khang từng được nếm trải. Không phải một nụ cười, vài từ ngữ khen ngợi, cũng hơn nhiều so với vòng tay cô mỗi khi ôm chầm lấy cậu, giờ thì Huy Khang đã biết cách gọi tên một cách rõ ràng và chân thực nhất.

Mai Vân nuốt khan để lấy lại sự trấn tĩnh, cô nhìn Huy Khang không chớp. Huy Khang lên tiếng, như một lời đe dọa, một lời tuyên bố đanh thép:

- Đừng bao giờ đụng tới cô ấy nữa, bởi vì tôi sẽ không tha thứ đâu.

Vừa dứt lời, cậu lập tức bế Minh Hân lên và xoay người rời khỏi đây, không muốn thêm một giây nào đôi co nữa. Tuấn Lâm không hiểu sao thấy vậy thì lại tránh đi, cậu không muốn Huy Khang nhận ra sự có mặt của mình.

Huy Khang đưa cô trở lại phòng. Nhìn Minh Hân ngủ rất an lành, dù đó là do tác dụng của thuốc gây mê nhưng cô vẫn đang ngủ rất ngon, Huy Khang chăm chú nhìn không rời mắt. Lâu dần, ánh nhìn ấy như quay lại nhìn thẳng vào cậu khiến cậu bất giác giật mình như vừa làm chuyện xấu và bị nhìn lén. Huy Khang đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng với chính bản thân mình về chuyện vừa rồi. Tự nhiên cậu nghĩ tại sao mình lại làm vậy? Tại sao lại dám làm như thế? Rồi lời đáp lại là: Hoa Anh thảo. Trong suy nghĩ của mình thì Huy Khang đã cả gan nghĩ tới việc này từ lúc cậu tặng Anh thảo cho Minh Hân, bệ cửa sổ của cô đầy ắp hoa, loài hoa mà cậu luôn nói là khuyến mại nhưng thực tế lại do chính cậu lựa chọn, hằng ngày mang tới đặt trong phòng cô cho tới khi kín bệ cửa sổ. Từ lúc đó thì cậu đã nghĩ mình đã vướng vào sai lầm đó, khi không để Minh Hân trong lòng nữa mà mang tới đặt trong trái tim. Cậu chợt nhíu mày, như một kẻ ngốc tự đặt ra một câu hỏi: Vì sao lại coi đó là sai lầm? Nếu cứ làm như trái tim mách bảo thì có gì gọi là sai lầm hay nghiệt ngã chứ!

Trong lúc ấy thì Tuấn Lâm lại cô đơn trong xe riêng. Cậu chỉ có một mình, một mình với cô đơn, với những suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, lời Minh Hân từng nói, và hồi nãy Huy Khang vừa nhắc lại tương tự. Con người cậu chỉ có hận thù, đó là mục đích của cậu. Vậy trái tim cậu từng giây từng phút đều đập đều đều chỉ là vì thù hận thôi hay sao?

Tuấn Lâm về tới nhà. Cậu lặng lẽ bước như một cái bóng. Suy nghĩ vẫn chưa ổn định lại là bao. Cậu rất khẽ, mở cửa phòng của mẹ cậu và không thấy ai. Vừa chợt rấy lên cảm giác lo lắng thì bất chợt bà Bội Giao đi tới từ phía sau, nói với cậu:

- Con về rồi đó hả?

Tuấn Lâm quay lưng lại nhìn bà, mắt trân trân không chớp, như nặng trĩu suy tư, như ngân ngấn nước. Cậu biết mình đột nhiên yếu lòng quá, nên vội chạy tới ôm chầm lấy mẹ và nói:

- Mẹ. Mẹ à.

Bà Bội Giao không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu. Có điều bà biết hôm nay cậu rất khác, chắc chắn có chuyện gì đó đã khiến cậu suy nghĩ mãi không yên. Đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, trấn an con trai, bà nói:

- Ừ, mẹ đây. Có mẹ đây rồi con.

- Mẹ à. - Tuấn Lâm khẽ gọi như đứa trẻ. Cậu lúc này thật yếu đuối, thật mệt mỏi, cũng lại thật ngây thơ như Vương Tuấn Lâm còn có cả ba và mẹ trước kia.

Bà Bội Giao vẫn cứ vỗ vỗ, rồi lại xoa xoa lưng cậu:

- Được rồi, mẹ ở đây mà, mẹ ở đây mà con trai.

Tuấn Lâm im lặng, không nói, cũng không lên tiếng gọi nữa. Cậu nhắm mắt lại, trong lúc này cậu muốn được dựa vào mẹ, được mẹ chở che như một đứa con nít. Lát sau, cậu vẫn không mở mắt ra, mà lại nói:

- Mẹ, có phải con đã sống rất lâu chỉ vì một mục đích duy nhất không?

Bà Bội Giao càng trở nên khó hiểu. Tuấn Lâm đã vì gì mà bị tác động như thế này? Đây là lần đầu tiên cậu đặt ra câu hỏi đó, lần đầu cậu nói rõ ràng thành câu suy nghĩ và trăn trở của chính mình. Bà chưa biết làm sao thì cậu lại nói:

- Có phải con sẽ không có gì khác nếu chỉ biết sống và nỗ lực cho hận thù không? - Cậu hỏi liền câu nữa: - Có phải còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn thù hận phải không mẹ?

Bà Bội Giao nghĩ mình không thể tiếp tục để cậu hỏi những câu đó được nữa. Bà lo rằng cậu sẽ ngã gục vì những điều trăn trở này, bà kéo cậu ra và nói:

- Tuấn Lâm, con trai của mẹ, con nghe mẹ hỏi đây, có chuyện gì với con rồi sao? Con gặp phải chuyện gì rồi hả? Có đúng không? Nói mẹ nghe đi!

Tuấn Lâm không đáp lời bà, mắt cậu đột nhiên trong veo như người mất hồn, cậu muốn hỏi một câu cuối cùng:

- Mẹ à, có một thứ con rất muốn có được. Và để có được cái đó, con phải đổi bằng sự trả thù, nếu vậy mẹ có đồng ý không?

- Tuấn Lâm...

Tuấn Lâm tỉnh táo lại lắc đầu:

- Không. Không thể nào. Thà rằng con mất tất cả mọi thứ, con cũng sẽ đi hết con đường này, sẽ thực hiện hết lời hứa này, lời hứa danh dự với ba. Con sẽ để ba được ngậm cười nơi chín suối. Dù phải trả bất cứ giá nào, dù phải từ bỏ bất cứ thứ gì. Con xin hứa. Con hứa.

Tuấn Lâm hôm nay không bình thường, bà Bội Giao chắc chắn là vậy. Cậu không say nên không xem đó là nói nhảm được, có lẽ đã có chuyện gì đó. Bà nói với cậu:

- Được rồi. Con về nghỉ ngơi đi. Nhanh đi Tuấn Lâm!

Bà cố ý đẩy cậu về phòng, cậu cần nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cần nghỉ ngơi để gạt bỏ tất cả những suy nghĩ đó.

...

Huy Khang vẫn nhìn Minh Hân một cách chăm chú, quan sát chi tiết từng chuyển động của cánh mũi, lắng nghe từng nhịp thở. Cậu đưa tay vuốt tóc cô cho khỏi chờm qua má, bàn tay cậu để đó không rời đi. Rồi bất ngờ, Minh Hân khẽ cựa mình, Huy Khang vội rụt tay lại, cậu lung túng hơn khi thấy Minh Hân chau đôi mày. Biết là cô tỉnh sau khi thuốc hết tác dụng, Huy Khang liền đứng dậy, bỏ tay vào túi làm như chỉ đơn giản là ở trong này cùng cô thôi chứ không hề có biểu hiện quan tâm như hồi nãy.

Minh Hân ngồi dậy, ngước nhìn Huy Khang lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Huy Khang trả lời:

- Không có chuyện gì cả.

- Sao lại không chứ!? – Minh Hân nói. – Cháu đã làm hỏng kế hoạch rồi đúng không? – Rồi cô tự trách: - Cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Xin lỗi chú! Xin lỗi.

Quả thực thì Minh Hân không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng cô đã thiếp đi vì một cuộc tấn công từ phía những kẻ xấu và rồi giờ nhận ra là mình đã làm lỡ kế hoạch quan trọng.

Thấy cô tự trách mình, Huy Khang liền nói:

- Đừng quy lỗi về mình! Một khi tới đây, Vương Đức Long hẳn đã có kế hoạch an toàn rồi, người đó có lẽ là do ông ta sai tới thăm dò tình hình. Đoán được kế hoạch tác chiến của chúng ta, cho nên bọn họ mới ra tay trước.

- Nói vậy người đàn ông đó là thuộc hạ của Vương Đức Long sao? – Minh Hân vẫn còn thắc mắc: - Nhưng hình như còn có…

Biết cô muốn nhắc tới người khác, ở đây chính là Mai Vân, Huy Khang liền gạt đi:

- Thuộc cấp của ông ta đâu chỉ có đàn ông.

- Tại sao chú biết người cháu muốn nói tới là phụ nữ? – Minh Hân chất vấn.

Huy Khang không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra, nhất là về Mai Vân, cậu nghe cô hỏi thì hơi ấp úng, nhưng rồi đáp:

- Có băng ghi hình mà!

- Vậy chúng ta cùng xem lại, để xem mọi chuyện là sao?

Huy Khang bất giác giật mình. Cậu nói:

- Thực ra thì lúc đó bọn họ đã tắt hết đèn nên hình ảnh ghi lại được không rõ ràng cho lắm, nhưng chú thấy người đó mặc váy ngắn mà, chắc chắn là nữ nên đoán vậy thôi.

Huy Khang viện một lý do, cậu quanh co nãy giờ chỉ vì không muốn cô hỏi thêm về chuyện này. Minh Hân nhìn cậu, vài giây quan sát như cố bắt suy nghĩ của cậu.

- Chú này! – Cô gọi: - Chú Hoàng Huy Khang.

- Ờ.

- Chú đang làm mọi chuyện trở nên khó hiểu đó. Chỉ xem băng ghi hình thôi mà, có gì thì xem đó. Cháu cũng muốn biết vì sao cháu về được đây?

Huy Khang khó trả lời. Cậu nghĩ mình thật ngốc khi không chuẩn bị trước câu trả lời, cậu hoàn toàn có thể nghĩ ra một câu chuyện trong khi cô nhắm mắt, nếu vậy thì có thể kể lại rồi. Cậu chau mày lúng túng không đáp, sau đó quyết định nói:

- Trong lúc đó, họ còn chưa ra khỏi khách sạn, vì không thấy Minh Hân nổ súng như kế hoạch, tất cả đều nghĩ đã xảy ra chuyện rồi, sau đó cả hai đi tìm. Kết quả thì, họ nhốt Minh Hân trong phòng hội nghị tầng thượng. Bọn họ chắc chắn có tìm hiểu về khách sạn, cho nên mới biết ở đó không có camera ghi hình để đảm bảo bí mật cho những cuộc họp quan trọng.

Minh Hân tiếp lời:

- Nhưng chúng lầm rồi không phải sao? Chuyện có một chiếc máy quay siêu nhỏ gắn ở đó chỉ có chú và anh Nguyên Hạo biết, vì nó do hai người đích thân làm mà.

Huy Khang ngạc nhiên nhìn cô, cậu đang bất ngờ chuyện cô biết. Minh Hân nói:

- Một lần quên di động ở đó, cháu quay lại lấy. Lát sau thì cháu tình cờ thấy hình ảnh của mình trong máy tính của anh ấy và cháu đã đoán vậy, đúng rồi sao?

Huy Khang im lặng chứng tỏ cô đã nói đúng, nhưng cậu bất chợt giật mình lo lắng. Nhìn Minh Hân, cô quả nhiên nói điều đó:

- Vậy chúng ta xem đoạn phim quay trong đó đi, để xem họ đã làm gì rồi.

- Không được. – Huy Khang sốt sắng hét lớn.

- Chú sao thế? Máy ghi hình ghi lại tất cả mà, chúng ta cùng xem những gì đã diễn ra thôi mà, xem lại thất bại cách để rút kinh nghiệm lần sau đó! – Cô nói để thuyết phục.

Lời này của cô chẳng những không khiến Huy Khang ưng thuận mà còn lo lắng hơn. Cô mới nói máy quay ghi lại tất cả, phải rồi, vậy thì lúc mà cậu… cũng có ghi lại.

- Axxx… - Huy Khang tỏ ra bức bối khó chịu. – Không có gì đáng xem hết. Họ mở cửa và quăng người vào đó, sau đó thì chú tới, hết. Không cần xem lại.

Thấy Huy Khang lạ thường, Minh Hân nói:

- Chú à, chú sao thế?

Huy Khang nghĩ mình không thể kiên nhẫn thêm nữa. Cậu rút tay ra khỏi túi nói với cô:

- Không sao cả. Nghỉ đi kẻo trời sáng!

Nói rồi, cậu bỏ ra ngoài một mạch, để lại Minh Hân đôi mắt tròn xoe không thể hiểu được. Huy Khang vẫn còn rối vì chuyện đó, cậu bước nhanh như chạy trốn, cậu nghĩ mình nên tìm một phòng nghỉ ngơi và quên đi tất cả, nhưng tại sao những chuyện đó lại cứ hiện lên mãi trong đầu, bám lấy suy nghĩ của cậu. Rồi thì Huy Khang lại nghĩ, nó cũng rất tuyệt. Cậu bật cười như một tên ngốc.

Ngang qua căn phòng khép hờ cánh cửa, Huy Khang thấy ở bên trong, Nhật Thiên đang ngủ. Rõ ràng là một căn phòng tiện nghi nhưng anh lại đang nằm dài trên ghế sô pha, chân gác lên mặt bàn. Chắc anh cũng đã mệt lắm rồi, Huy Khang nghĩ vậy rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa khít lại.



Sáng hôm sau, Huy Khang trở về nhà và không quên dặn nhân viên phục vụ Nhật Thiên cho tươm tất. Hôm qua anh đã rất vất vả.

Nguyên Hạo cầm chiếc máy tính đi từ trên lầu xuống, ngồi xuống ghế và chăm chú quan sát. Huy Khang vắt áo khoác lên thành ghế, cậu tháo khuy tay rồi vén tay áo lên.

- Huy Khang, cậu xem đi! – Nguyên Hạo bảo: - Cô gái này có gì đó rất quen.

Huy Khang chỉ liếc mắt nhìn, cậu xắn xong tay áo rồi qua ghế ngồi đối diện anh. Huy Khang cầm cốc nước uống, đúng lúc Nguyên Hạo nói:

- Cô ta xuất hiện ở hành lang phòng cậu, luôn cố ý tránh máy quay thì phải. Còn đi cùng một người đàn ông nữa trong thang máy, và… - Nguyên Hạo chưa nhận ra Minh Hân, anh nói tiếp: - Họ cùng nhau lên tầng thượng. – Anh ngẩng đầu nói với Huy Khang: - Có vẻ mờ ám lắm Huy Khang, phải xem camera tầng thượng xem họ làm gì?

Phụt.

Huy Khang sặc nước. Xem ra cậu muốn cũng không tránh được rồi. Tuy vậy, Huy Khang vẫn cố can ngăn:

- Cái đó em đã xem rồi. Họ muốn tìm hiểu hệ thống camera của chúng ta, âm mưu xâm nhập cái gì đó, bảo vệ đã bắt rồi, vệ sĩ của em đích thân đuổi đi mà.

- Thật không đó!? Họ có một nam một nữ kia mà, còn có…

Nói tới đây, Nguyên Hạo cúi xuống xem tiếp băng ghi hình, có lẽ anh đã chú ý tới Minh Hân – người bị áp giải đi cùng họ. Huy Khang vội nhảy bổ tới, chực lấy chiếc laptop, cậu nói:

- Anh không tin em hả? Em xử lý rồi mà!

Thấy Huy Khang rất lạ, Nguyên Hạo không vì thế mà nghe lời không xem, anh càng muốn biết chuyện gì ở chỗ những kẻ lạ mặt này. Anh kéo tay Huy Khang ra nói:

- Này nhé Huy Khang, đây là đồ của riêng anh, cậu không thể giữ mãi được đâu. Không lúc này thì lúc khác, anh nhất định xem camera.

Nguyên Hạo nói rất đúng, Huy Khang vẫn không muốn cho anh xem, nhưng cậu biết mình không thể làm gì khác. Cậu đang hành xử như đứa con nít, Huy Khang nghĩ thế.

- Bỏ ra được chưa? – Nguyên Hạo nói như thương lượng, lại như dỗ dành. Huy Khang chấp nhận đón chờ chuyện tiếp theo, cậu rời tay khỏi nó và im lặng ngồi kế bên.

Nguyên Hạo theo dõi hành trình của họ, anh càng chú tâm hơn khi thấy đó chính là Minh Hân, anh muốn trách Huy Khang cứ cố giấu anh những chuyện lien quan tới cô. Rồi Nguyên Hạo càng chú ý hơn khi họ đi vào phòng hội nghị.

Không chần chừ, anh mở một trình quản lý khác, mở xem hình ảnh ghi được từ chiếc máy quay bí mật trong phòng họp.

Ánh mắt anh dừng lại một hồi lâu không chớp. Anh nhìn thật kỹ người con trai trong hình và chắc chắn mình không nhận lầm Huy Khang. Sau đó, anh ngước nhìn Huy Khang người thật bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu khiến Huy Khang không thể đoán được suy nghĩ.

Anh sẽ tặng cậu một cú đấm vì hành động điên rồ đó?

Anh sẽ mắng cậu một trận ở cương vị đàn anh chín chắn hơn?

Anh sẽ hỏi tại sao dám làm thế?

Anh sẽ giữ im lặng với cậu để suy nghĩ thêm về chuyện này?

Hay anh sẽ gật đầu và tán thành với mình?

Huy Khang vội lắc đầu: Không, không, chuyện đó là không thể nào.

Nguyên Hạo cho cậu một lúc lâu trong cảm giác lo lắng, mặt anh trầm tư nhìn cậu. Anh nhìn Huy Khang một cách trực diện, Huy Khang cũng đủ can đảm để đối diện.

- Là nụ hôn đầu hả? – Câu hỏi nằm ngoài tất cả các suy nghĩ và phỏng đoán của Huy Khang. Cậu nhìn anh mà không thể hiểu được anh muốn gì.

Huy Khang im lặng không đáp. Lớn lên cùng Huy Khang, Nguyên Hạo đương nhiên biết câu trả lời, rồi anh nói tiếp:

- Cậu tặng nó cho Minh Hân – cô gái trong trạng thái mê man không ý thức sao?

Huy Khang vẫn tiếp tục giữ im lặng. Nguyên Hạo đặt chiếc laptop xuống bàn, anh đứng dậy túm cổ áo Huy Khang kéo cậu đứng lên.

- Cậu yêu em gái của tôi sao?

Nguyên Hạo có vẻ đang giận dữ, nhưng ánh mắt lại không để lộ suy nghĩ, Huy Khang không lên tiếng. Cậu chờ một cú đấm giáng xuống. Nhưng Nguyên Hạo lại không làm thế, anh nhìn cậu dịu giọng hơn:

- Từ bao giờ hả?

Ngoài việc im lặng ra thì Huy Khang không biết nói gì khác. Cậu biết chuyện này rất khó giải thích chỉ bằng đôi ba câu, nhất là với Nguyên Hạo – người mà cậu biết sẽ làm tất cả để tốt cho em gái Minh Hân của mình.

Nguyên Hạo nói với Huy Khang:

- Đi theo tôi!



Bãi đá trườn dài ra gần tới giữa lòng sông, nước dập dềnh khe khẽ táp vào. Ngày làm việc mới đã bắt đầu rồi, đường phố cũng vì thế mà thưa xe cộ hơn. Từ chỗ hai người họ đứng có thể thấy rất rõ cây cầu dài bắc ngang con sông, thiết kế hai tầng xe chạy.

Phải im lặng tới một hồi lâu, Nguyên Hạo mới lên tiếng:

- Lúc đó cậu tỉnh táo không?

Huy Khang không vội trả lời như một kẻ đang bị chất vấn, cậu hỏi:

- Trước tiên thì anh hãy nói rõ đi, anh muốn nói chuyện như hai người đàn ông, hay ở tư cách người anh em với em, hay là ở vị trí anh trai Minh Hân?

Nguyên Hạo trả lời ngay:

- Tôi ở vị trí của người luôn luôn muốn tốt cho cả cậu và Minh Hân.

Huy Khang gật gật đầu, Nguyên Hạo nói tiếp:

- Giờ cậu trả lời đi, lúc cậu làm vậy, cậu có đang tỉnh táo không?

- Có.

- Vậy cậu có suy nghĩ trước khi hành động không?

- Có.

- Vậy cậu có hối hận không?

- Không.

- Nghĩa là nếu lặp lại chuyện đó, cậu vẫn hành xử như thế?

- Đúng. – Huy Khang đáp từng câu rất dứt khoát. – Em vẫn sẽ làm thế.

Nguyên Hạo thở hắt ra một cái, anh rất muốn bực bội với Huy Khang, nhưng lại không biết nói sao. Anh lặp lại câu hỏi:

- Cậu yêu Minh Hân rồi đúng không?

Huy Khang nhìn anh, nhìn thẳng chứ không hề lung túng trốn tránh, cậu không trả lời. Thái độ bướng bỉnh đó khiến Nguyên Hạo tức giận, anh đã đoán ra câu trả lời, có thể cũng từ trước rồi.

- Cậu biết điều đó vô lý lắm không? – Anh đột nhiên quát lên. Huy Khang xém chút giật mình. Nguyên Hạo túm cổ áo Huy Khang: - Ai cho cậu làm thế hả? Cậu dựa vào đâu mà yêu cô ấy? Cậu có nhớ hai người là…

Tới đây, Nguyên Hạo chợt khựng lại. Huy Khang biết anh khó nói, cậu chậm rãi kéo tay anh ra, rất thản nhiên, cậu hỏi:

- Là gì? Chúng em là gì của nhau hả? – Huy Khang nói đều đều và rất nhẹ nhàng: - Minh Hân không có tên trong hộ khẩu nhà em, dòng máu chảy trong người em và cô ấy không hề giống nhau, em và Minh Hân không có bất kỳ một sự ràng buộc nào, vậy thì có thể là gì của nhau đây? Anh muốn nói chúng em là gì đây?

Thực sự thì Nguyên Hạo đã đoán được chuyện này từ sớm. Chính anh đã từng khảng khái thách thức Mai Vân khi cô nói tới hai chữ loạn luân, nhưng lúc này anh lại cư xử thế, anh đang nối giận với Huy Khang vì chuyện cậu có tình cảm với Minh Hân.

Nguyên Hạo ngồi sụp xuống, anh nói:

- Điều mà anh lo sợ, điều mà anh không muốn nhất chính là cả hai chịu tổn thương mà thôi. Dù có thế nào thì hai người cũng không thể xóa bỏ được định kiến về mối quan hệ gia đình ruột thịt đó. Nếu bắt đầu, thì em gái của anh sẽ lập tức biến thành người phải chịu đau khổ.

Huy Khang bước tới ngồi xuống cạnh anh, cậu bảo:

- Anh à, em đã từng tự hỏi bản thân mình rất nhiều, đã từng gượng ép bản thân rất nhiều, để không gần cô ấy quá, để đừng chỉ nhìn cô ấy. Nhưng chính em cũng không biết mình tệ như vậy từ bao giờ nữa. Em muốn đứng gần cô ấy, ngồi kế bên cô ấy, muốn nắm tay, muốn nói chuyện và nhìn cô ấy cười. Và quan trọng nhất là, em rất sợ mất cô ấy. Em sợ Minh Hân ở quá xa chỗ em, cảm giác trống vắng ngự trị trong cả trái tim chứ không phải chỉ vắng đi trong tầm mắt. Trước kia em có như vậy không thế? – Huy Khang tự hỏi. – Có lẽ bởi vì trước kia cô ấy luôn ở bên cạnh cho nên em mới chưa cảm thấy điều này. Có lẽ nó là một thói quen của em mà thôi.

Biết cậu cũng đang rất rối bời, Nguyên Hạo nuốt khan rồi nói:

- Anh đã sớm biết sẽ như thế này mà. Hai đứa ngốc này. Tại sao lại có tình cảm đó chứ!? Tại sao lại là tình yêu chứ!? Rồi Minh Hân sẽ ra sao đây?

Huy Khang chân thành nói:

- Anh đừng làm cho chuyện trở nên phức tạp. Hãy cứ để chúng em như thế này đi! Chỉ cần được ở gần Minh Hân một chút, được bảo vệ cô ấy, em thấy vậy là tốt rồi.

- Còn Minh Hân thì sao?

- Cô ấy à – Huy Khang nheo mắt cười bảo: - Khờ lắm! Không hểu được gì đâu!

Nguyên Hạo đứng dậy, anh nhìn Huy Khang rồi đặt ra câu hỏi cuối cùng:

- Huy Khang, tôi hỏi cậu lần nữa, cậu chắc đó là tình yêu chứ!? Cậu chắc cậu đối với Minh Hân là tình cảm của một thằng đàn ông với một cô gái chứ!? Trả lời đi!

Huy Khang thấy vẻ nghiêm túc đó của anh cũng vội đứng dậy, cậu nhìn thẳng vào mắt Nguyên Hạo trả lời:

- Đừng bắt em gọi tên nó. Em chỉ muốn nói rằng, là con người, ai cũng có lúc rung động, dù là đúng, là sai, là thoáng qua hay là sâu sắc thì đối với em, Minh Hân là duy nhất, em đủ tỉnh táo để nói rằng, cô ấy đứng rất vững trong time m, bởi tình cảm đó đã có ngay từ khi cô ấy tới bên cạnh em, 8 năm trước. Vì thế, nếu ai đó hỏi em là suốt hai mươi mấy năm qua, tới bây giờ em muốn gì nhất thì em có thể đáp, em muốn duy nhất một điều là Minh Hân được hạnh phúc, em muốn cô ấy được sống thanh thản, cười thật tươi và thật nhiều, cho dù là sống và cười với ai khác. Nếu như đó là tình yêu thì anh hãy xem như vậy đi!

- Cậu cho rằng Minh Hân yêu Vương Tuấn Lâm sao?

- Em không muốn suy nghĩ chuyện đó. – Huy Khang lảng đi.

Nguyên Hạo đặt tay lên vai cậu, nói:

- Huy Khang, chẳng lẽ cậu không thấy rằng Minh Hân cũng rất sợ mất đi cậu sao? Nhìn cái cách mà cô ấy lo lắng khi thấy cậu một mình lao vào nguy hiểm, cách mà cô ấy đòi ở đây bên cạnh cậu trong những lúc khó khăn gian nan, cái cách mà cô ấy mỉm cười với cậu, từng câu nói..., hãy nhớ cho rõ và nghĩ về nó Huy Khang ạ. Vì thế, Huy Khang à, hãy cứ luôn yêu thương và che chở cho cô ấy nhé! Hãy giữ cô ấy trong vòng tay, anh tin tưởng cậu. Hãy yêu cô ấy bằng cả tình yêu của người anh này nữa. Huy Khang! Hoàng Huy Khang! - Nguyên Hạo chậm rãi gọi cậu như để nhắc cậu sự tập trung cao độ: - Cậu hãy hứa đi, hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cậu - Hoàng Huy Khang phải luôn luôn, luôn luôn che chở, bảo vệ và giữ Minh Hân bên mình, đừng bao giờ bỏ rơi cô ấy. Phải làm nhiều hơn tư cách của một người chú, chắc chắn Minh Hân sẽ hạnh phúc vì điều đó. Đừng để cô ấy rời xa! Kể cả là Vương Tuấn Lâm. Cậu hứa đi!

Huy Khang đoán được Nguyên Hạo đang kỳ vọng vào mình tới mức nào. Là thay anh làm một điểm tựa bền vững cho Minh Hân, làm một chiếc ô che cho cô khỏi tất cả gió mưa hay bão táp. Nói những điều này, chắc chắn anh đã có quyết định riêng cho mình. Và Huy Khang là người rất rõ quyết định đó.

- Anh định đi đâu? - Huy Khang hỏi.

Nguyên Hạo khẽ siết lấy vai Huy Khang, không phải lúc nói tới chuyện của mình, anh nói:

- Tôi cần một lời hứa danh dự. Cậu nói đi, cậu làm được như thế không? Làm được thì hãy hứa đi!

- Hứa à? - Huy Khang chợt hỏi. - Em chưa bao giờ mất niềm tin vào chính mình chỉ ngoại trừ lời hứa đó.

Nguyên Hạo buông thõng tay. Nghĩa là Huy Khang không tự tin rằng mình sẽ làm được. Cậu sẽ không hứa, sẽ không can đảm nói câu hứa với anh. Cậu sợ mình không thể làm được như thế, sợ lời hứa bị đánh đổ và cậu trở thành một kẻ bội tín. Huy Khang sợ điều đó hơn việc làm một kẻ nhu nhược không dám chấp nhận sự giao phó Minh Hân của Nguyên Hạo cho mình chăng?

Nguyên Hạo xoay bước đi, Huy Khang đã làm anh thất vọng rất nhiều. Cứ nghĩ rằng cậu là một chỗ dựa đáng tin cậy, nghĩ rằng Huy Khang đủ lòng tin để bảo vệ cho em gái anh suốt đời dù là thân phận gì, nhưng anh lại nhận được một câu trả lời ngoài sự tưởng tượng, Huy Khang đã nói không có niềm tin vào lời hứa đó. Anh buồn. Và chợt do dự về một chuyện...

- Nhưng anh à - Huy Khang ngước nhìn Nguyên Hạo gọi. Chờ anh ngoái đầu, Huy Khang mới nói:

- Em dùng tất cả những gì mình có được không? Không cần nghe một lời hứa, anh chỉ cần biết rằng, Hoàng Huy Khang sẽ làm tất cả để che chở cho cô ấy, được không?

Giá trị hơn một lời hứa, đó là quyết tâm của cậu. Nguyên Hạo hiểu ra điều đó. Chỉ cần Huy Khang làm hết sức, bằng tất cả những gì mình có, tất cả những tình cảm chân thành của mình, thù có ra sao anh cũng cảm thấy rất mừng vì cậu. Niềm tin của anh với Huy Khang giây phút này chắc nịch.
Bình Luận (0)
Comment