Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 33

Quản gia Trịnh nhìn những người tụ tập phía trước, cảnh giác nói: “Cô chủ, chúng ta đổi đường đi.”

Những người này liệu có thể tuy ngụy trang thành người hâm mộ của cô chủ nhưng thực ra trong lòng đầy ác ý không?

Khương Tự liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã muộn lắm rồi, nếu đổi đường thì chắc sẽ mất nhiều thời gian.

Cô mở miệng: “Không cần đổi, tôi đi nói chuyện với bọn họ.”

“Cô chủ, cô nhất định phải cẩn thận.” Quản gia Trịnh nôn nóng nói.

Ông cầm chặt điện thoại, một khi có gì bất thường thì ông sẽ lập tức phát tín hiệu cầu cứu.

Khương Tự xuống xe, cô đeo khẩu trang trân châu lên.

Quản gia Trịnh nhắm mắt theo đuôi phía sau, đám vệ sĩ cũng vây quanh Khương Tự.

Bọn Hạ Thiên vốn chỉ muốn thể hiện tấm lòng biết ơn của mình với quý cô J một chút. Không ngờ quý cô J lại xuống xe, còn đi thẳng về phía bọn họ.

Bọn họ kích động tới run tay, gậy phát sáng múa may thành đường cong như rắn.

Chẳng lẽ quý cô J muốn trực tiếp qua cổ vũ bọn họ sao?

Khương Tự tới trước mặt đám người, nhìn lướt qua. Có Hạ Thiên, Đinh Tinh An, Mạc Tiêu Dương, tất cả đều là những người vừa diễn ở phòng diễn tập.

Khương Tự hỏi: “Các anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“Chúng tôi chỉ là…” Đinh Tinh An hồi hộp nói, “Muốn cảm ơn cô một chút.”

“Cảm ơn tôi vì điều gì?” Khương Tự khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

Hình như cô chưa làm gì nha.

Hạ Thiên kích động tới nỗi nói không rõ lời: “Tôi tôi tôi…tôi muốn cùng cùng cùng… cô…”

Khương Tự nghĩ vừa rồi Hạ Thiên phá âm trên sân khấu, giờ lại đang nói lắp, cô cảm thấy mình phải làm Hạ Thiên bình tĩnh lại.

Chương trình của cô còn cần dựa vào những người này cơ mà.

Khương Tự nhìn Hạ Thiên: “Anh biết không, chỉ cần anh đủ tự tin thì cả thế giới sẽ nhường bước vì anh.”

Hạ Thiên cảm động muốn khóc.

Làm một người flop tới nỗi mẹ ruột cũng không biết, anh có thể đứng ca hát trên một sân khấu đã thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhưng thì ra…

Quý cô J còn muốn làm cho tiếng ca của anh lan tỏa khắp thế giới ư?

Khương Tự nhìn Đinh Tinh An.

Cô nghĩ tới lúc diễn tập hôm nay, Đinh Tinh An trượt chân mấy lần. Cho dù cô hy vọng chương trình flop nhưng không hy vọng có người bị thương trong chương trình.

Vì thế, Khương Tự nhắc nhở Đinh Tinh An một câu: “Sau này anh nhảy thì đừng quên bật đèn.”

Đinh Tinh An giật thót.

Chẳng lẽ quý cô J biết lần nào anh cũng nhảy trong đêm tối sao? Trong vô số đêm không có người thưởng thức, anh nhảy ướt hết chiếc áo phông này đến chiếc áo phông khác.

Khương Tự suy tư vài giây.

Sau đó, một tay của cô chỉ chỉ bóng đêm, tiếp tục nói: “Nếu anh không bật đèn thì kéo rèm ra, cho ánh trăng chiếu vào cũng được.”

Theo động tác tay của Khương Tự, Đinh Tinh An ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đêm đen như mực điểm xuyết mấy ngôi sao sáng, ánh sáng mỏng manh lại khiến mắt anh hơi nhoi nhói.

Khóe mắt Đinh Tinh An rưng rưng.

Năm xưa, khi mẹ đặt tên cho anh, chính là muốn nói với anh rằng, mỗi người đều là một ngôi sao độc nhất trên bầu trời.

Thế mà hiện tại, anh lại là phế vật trong miệng mọi người.

Lúc này quý cô J đang cổ vũ anh rằng đừng có mê mang, anh vẫn còn cơ hội để trở thành ngôi sao độc nhất vô nhị sao?

Mạc Tiêu Dương vẫn luôn đứng cạnh không nói chuyện.

Bởi vì bị đóng băng quá lâu nên anh sớm đã trở thành môt người cực kỳ trầm mặc.

Chờ đến khi Khương Tự nói chuyện với những người khác xong, anh mới hít một hơi thật sâu, anh cảm thấy mình cần giải thích hành động hôm nay của mình.

Mạc Tiêu Dương nhìn Khương Tự: “Xin lỗi, hôm nay lúc tôi hát, có vài đoạn tôi không hát là bởi vì…”

“Tôi hiểu.” Khương Tự bỗng nói.

Mạc Tiêu Dương sửng sốt.

Khương Tự than nhẹ: “Anh đúng là quá sáng tạo.”

Mạc Tiêu Dương ngang nhiên không hát trong lúc diễn tập, làm lơ tất cả cái nhìn của nhân viên công tác, thậm chí còn lười để microphone gần miệng.

Tố chất tâm lý của người này quá mạnh, đúng là nên viết mấy chữ “không chuyên nghiệp” lên trán.

Khương Tự liếc nhìn Mạc Tiêu Dương một cái: “Cho tới nay, chắc anh rất vất vả nhỉ? Anh nhất định đừng từ bỏ đó.”

Nhất định phải kiên cường làm chính mình, quán triệt hoàn toàn sự không chuyên nghiệp của mình.


Trái tim Mạc Tiêu Dương đột nhiên thắt lại, ngay sau đó là cảm giác chua xót.

Lúc trước phe phái trong công ty tranh đấu, anh mới 18 tuổi.

Anh không muốn đứng về phe của bất cứ người nào trong công ty, cuối cùng là anh bị đóng băng. Sau đó, có một nữ doanh nhân muốn chơi quy tắc ngầm với anh nhưng bị anh từ chối.

Nữ doanh nhân kia chèn ép anh trong mọi phương diện, dẫn tới sự nghiệp của anh hoàn toàn đình trệ.

Từ năm 18 tuổi đến năm 28 tuổi, 10 năm cuộc đời của Mạc Tiêu Dương cứ vậy mà trôi đi, cứ vậy mà lãng phí cho tới hiện tại.

Cuộc đời của anh thật sự luôn quá vất vả.

Thậm chí anh còn không biết, rốt cuộc mình có nên tiếp tục kiên trì với con đường không nhìn thấy hy vọng này không.

Nhưng giờ đây, quý cô J hỏi anh có vất vả lắm không?

Quý cô J không chỉ đồng cảm với khó khăn mà anh gặp phải, còn động viên anh đừng từ bỏ làm chính mình.

Anh có tài đức gì mà đời này có thể gặp gỡ một tri âm như thế!

Mạc Tiêu Dương nức nở nói: “Tôi sẽ cố gắng… tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Khương Tự không hiểu lắm, rõ ràng cô chỉ tùy tiện nói vài câu mà đang êm đang đẹp mấy người này lại khóc hết vậy?

Dưới cái nhìn chăm chú đẫm lệ của bọn họ, Khương Tự ngồi lên xe.

***

Sau khi Khương Tự vẽ ra cái gọi là bản thiết kế sơ thảo xong thì phủi tay mặc kệ.

Dù sao người có thể hóa hủ bại thành kỳ diệu quá ít, bản vẽ của Khương Tự cũng quá trừu tượng, thời gian lại quá gấp gáp.

Khương Tự cho rằng thành phẩm không thể nào đẹp được.

Phó tổng giám đốc Nhậm không ngừng đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng đã làm ra hàng mẫu trước khi chương trình lên sóng.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy hàng mẫu, anh không khỏi xúc động, anh tin tưởng thực lực của Khương tổng nhưng không ngờ thành phẩm sẽ xuất sắc như vậy.

Phó tổng giám đốc Nhậm gọi điện thoại báo cáo công việc cho Khương Tự.

“Khương tổng, hàng mẫu Hổ Đôn Đôn đã có, có cần gửi cho cô xem qua không?”

Khương Tự không ngờ phó tổng giám đốc Nhậm lại nhanh tay như thế. Nhưng cô ngẫm lại, thời gian gấp rút thì chắc chắn chất lượng sẽ không tốt, nghĩ vậy, cô liền yên lòng.

“Nhà thiết kế thiết kế theo yêu cầu của tôi chứ?”

Phó tổng giám đốc Nhậm: “Đương nhiên, tất cả đều dựa theo yêu cầu của Khương tổng, không sai nửa phần.”

“Cậu ta còn thiết kế ra một Hổ Đôn Đôn phiên bản hộp bí ẩn.”

Khương Tự nhíu mày, nếu làm theo yêu cầu của cô thì nhất định thành phẩm sẽ xấu đến không nhìn nổi, vậy mà còn có bản hộp bí ẩn?

Cô còn cần phải xem sao?

“Vậy thì không cần đưa cho tôi xem.”

Khương Tự tạm dừng vài giây, chợt cười: “Không bằng gửi thẳng cho ông chủ Lục đi, gửi cả phiên bản đặc biệt nữa.”

Một món đồ xấu sẽ khiến mắt đau theo, một hộp đồ xấu có thể làm tổn thương lòng người.

Khương Tự nghĩ, lúc Lục Lẫm nhìn thấy đám đồ vật xấu xí này sẽ có phản ứng gì?

Đặc biệt còn dưới tiền đề cô tiêu một số vốn to.

Phó tổng giám đốc Nhậm vội vàng đồng ý: “Vâng, Khương tổng.”

***

Trợ lý của Lục Lẫm nhanh chóng nhận được hàng mẫu phó tổng giám đốc Nhậm mang đến, còn dặn dò nhất định phải cho Lục tổng xem.

“Lục tổng, cô chủ tặng cho ngài một món quà.”

Trợ lý Triệu tự nhận mình rất có nhãn lực, ngày thường cô chủ Lục chưa từng tới công ty, cũng chưa bao giờ chủ động tặng quà cho Lục tổng.

Xem ra lần này cô ấy muốn cho Lục tổng một niềm vui bất ngờ.

Lục Lẫm: “Quà?”

Trợ lý Triệu tận chức tận trách: “Gameshow mà cô chủ đầu tư sắp phát sóng, đây là hàng mẫu linh vật của chương trình này.”

Trợ lý đặc biệt bổ thêm một câu.

“Sau khi có hàng mẫu, cô chủ còn chưa xem đã đưa cho Lục tổng trước. Xem ra cô chủ muốn để ngài cảm thụ sự vui sướng khi được nhìn thấy đầu tiên.”

Lục Lẫm hoàn toàn không tin lý do thoái thác của trợ lý Triệu, tầm mắt của anh hướng về cái hộp, cất giọng trầm thấp.

“Lấy chiếc hộp tới đây.”

Trợ lý Triệu làm theo, sau khi đặt chiếc hộp lên bàn làm việc thì ra khỏi văn phòng.

Một hộp lớn và một hộp nhỏ.

Đôi tay của Lục Lẫm khớp xương rõ ràng, anh suy tư vài giây, mắt nhìn chiếc hộp nhỏ.


Tuy rằng không nhìn thấy bên trong nhưng thiết kế của chiếc hộp rất bắt mắt.

Sau khi mở hộp ra, Lục Lẫm rũ mắt, hơi giật mình.

Trong hộp đặt một con thú bông, mặc sườn xám màu xanh sứ.

Vật liệu trang phục cao cấp, tinh xảo đẹp đẽ quý giá như lụa.

Đẹp một cách tinh xảo nhưng không hề rập khuôn cũ.

Thú bông này… là Khương Tự?

Chờ đến khi Lục Lẫm phản ứng lại thì anh đã cầm thú bông mặc sườn xám trong tay.

Thú bông to vừa phải, vừa khéo nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

Lúc này Lục Lẫm mới thấy rõ mặt thú bông.

Không đúng, đây không phải Khương Tự.

Đó là một bé gái cực kỳ đáng yêu, giống như con hổ hóa thân thành người.

Nếu có ai vào văn phòng lúc này thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, cảm thán với sự khác thường của Lục Lẫm.

Một Lục Lẫm xưa nay lạnh lùng đang thưởng thức một con thú bông mỹ lệ không hợp với khí chất của anh trong tay.

Lục Lẫm nhìn chằm chằm thú bông thật lâu, bừng tỉnh.

Vậy mà anh lại liên tưởng đến xúc cảm ở eo Khương Tự vào đêm đó từ một con thú bông.

Eo nhỏ thon thon, một tay có thể ôm trọn.

Rõ ràng ngày ấy chỉ vì thử cô, nhưng suy nghĩ của anh lại bay tới nơi khác.

Lục Lẫm cười tự giễu, thả thú bông lại, mở chiếc hộp khác ra.

Khi tầm mắt rơi vào hộp, Lục Lẫm lại ngẩn ra.

Thì ra trong hộp to này đựng bản thăng cấp của hổ bông.

8 thú bông nhỏ xinh mặc sườn xám xếp thành hàng chỉnh tề.

Sườn xám trên người mỗi con thú bông đều khác nhau, trên người thú bông còn khoác áo choàng với kiểu dáng không hề trùng lặp.

Màu khói ráng, màu đỏ tươi của quả hạnh, màu nghệ…

Thậm chí ngay cả dáng vẻ đáng yêu cũng độc đáo.

Trước cửa sổ sát đất.

Ánh trăng lạnh lẽo rũ xuống bả vai Lục Lẫm.

Trong đầu, một giọng nữ kiêu căng vừa quen thuộc vừa xa lạ chui vào.

“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư nhà họ Khương.”

Thanh âm này lại xuất hiện.

Trong 27 năm cuộc đời của Lục Lẫm chưa bao giờ từng mất khống chế, thậm chí ngay cả lừa gạt trên thương trường cũng chưa từng khiến tim anh dao động nửa nhịp.

Bên ngoài đồn đại không sai, anh không có trái tim.

Anh cũng không có hứng thú với bất kỳ ai, bất kỳ sự vật gì.

Nhưng cố tình là Khương Tự.

Năm lần bảy lượt làm cuộc sống của anh mất khống chế.

Lục Lẫm hoàn toàn có thể mặc kệ việc này như trước kia, một lần nữa quay về cuộc sống bình thản ban đầu.

Nhưng anh cứ như bị ma ám, khát vọng mãnh liệt tìm ra chân tướng.

Anh không thể vứt suy nghĩ đó ra khỏi cõi lòng.

Lục Lẫm cất món đồ trên tay.

Anh nhìn lại sự khác thường trong khoảng thời gian vừa qua, xâu chuỗi chúng lại với nhau.

Rất nhanh, Lục Lẫm đưa ra một kết luận.

Chỉ khi nào Khương Tự và anh vô tình xuất hiện cùng lúc thì đồng hồ đo nhịp tim của anh mới có phản ứng khác thường.

Có lẽ trong chuyện này ẩn chứa bí mật gì mà anh không biết.

Xem ra, anh lại phải về nhà một chuyến.

Ngày hôm sau.

Khương Tự vừa ra ngoài thì Lục Lẫm trở về nhà.


Người giúp việc ngẩn ra, trước nay cô chưa thấy ông chủ bỏ công việc để về nhà sớm như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là “không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân” sao?

Người giúp việc rùng mình, vô cùng kính nể.

Không hổ là cô chủ của bọn họ.

“Tôi lập tức gọi điện cho cô chủ…”

Lục Lẫm cắt ngang động tác vội vã của người hầu: “Không cần, chờ cô ấy về nhà thì báo với tôi.”

Lục Lẫm lập tức vào thư phòng.

Thư phòng rất lớn, trên ba mặt tường đều là đủ loại sách. Mặc dù vậy thì cũng không đủ để chứa, vẫn phải dùng một thư phòng khác để đặt sách.

Lục Lẫm cực kỳ rõ ràng vị trí của mỗi quyển sách, anh ngừng lại vài giây rồi đứng lại ở một kệ sách.

Anh nhớ trên kệ này có một quyển sách văn xuôi.

Ngày đó, giọng nói ở Bách Nhạc Môn nhỏ nhẹ mà mờ mịt, giống như một tấm vải mãi không túm được.

Có lẽ, hôm nay anh có thể nghe một lần nữa.

Lục Lẫm cầm sách, tỉ mỉ tìm kiếm, anh lần theo ký ức, định vị một tờ trong số đó.

Nội dung trên này tuy là văn xuôi nhưng bao quát rất nhiều từ ngữ.

“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư nhà họ Khương.”

Lục Lẫm muốn nghe lại lời đó, mỗi chữ trong câu đều có thể tìm thấy trong trang sách này, chỉ cần bảo Khương Tự đọc một lần thì anh có thể xác định thanh âm kia có phải của cô ấy không.

Người giúp việc gõ cửa, giọng nói vang lên ngoài cửa.

“Ông chủ, cô chủ về nhà rồi.”

Lục Lẫm cầm chặt quyển sách trong tay, anh tùy ý mở một ngăn kéo.

Bên trong đặt một chiếc bút ghi âm.

***

Khi Khương Tự về nhà họ Lục đã là ban đêm.

Màn đêm buông xuống, biệt thự nhà họ Lục sáng trưng, nếu nhìn từ xa thì có thể nhìn ra vẻ đẹp sang trọng và tinh xảo của nó.

Khương Tự vừa xuống xe, quản gia Trịnh lập tức tới đón: “Ông chủ đã chờ cô chủ rất lâu rồi.”

Trong nháy mắt, cô nói thầm.

Chẳng những Lục Lẫm về nhà lần nữa mà còn cố tình chờ cô.

Khương Tự nghĩ, hình như hôm nay mình không làm gì nha.

Cô chỉ tặng một hộp Hổ Đôn Đôn cho Lục Lẫm mà anh đã gấp gáp về gặp cô rồi?

Khương Tự điều chỉnh sắc mặt, tỏ vẻ không có việc gì, đi vào trong nhà.

Đèn treo ở phòng khách sáng ngời, ở giữa đặt chiếc sô pha Thượng Hải bằng gỗ đỏ, đó là Khương Tự đích thân chọn lựa.

Trên sô pha có một người đang ngồi.

Lục Lẫm mặc bộ âu phục màu xám nhạt, nâng mắt nhìn Khương Tự.

Ánh mắt của anh lạnh lùng, khi nhìn cô lại bỗng nhu hòa hơn, giống như cố tình.

Lục Lẫm tùy ý nói: “Cô chủ về nhà.”

Khương Tự cởi áo choàng ra, tùy tiện nhắc: “Anh nhận được quà của tôi rồi?”

Lục Lẫm dừng lại, anh suy tư, khen ngợi nói: “Cô chủ thiết kế rất độc đáo.”

Độc đáo? Nói gì vậy?

Khương Tự suy đoán, có phải Hổ Đôn Đôn quá xấu nên Lục Lẫm không khen nổi mới đành phải nói kiểu khác.

Cô bừng tỉnh, xem đi, ngay cả Lục Lẫm cũng cho rằng thứ này không ổn.

Nghĩ vậy, Khương Tự sung sướng thêm: “Nghe nói anh đợi tôi?”

Lục Lẫm nhìn cô, ánh mắt anh không rõ sâu cạn: “Buổi chiều tôi vừa thấy một quyển sách, muốn chờ cô chủ về đọc cho tôi nghe.”

Theo thanh âm của Lục Lẫm, tầm mắt Khương Tự chậm rãi dịch xuống.

Trên bàn trà đúng thật đặt một quyển sách, nếu cô không nhìn lầm thì đó còn là một quyển văn xuôi.

Lần trước Lục Tinh Trầm phải đọc văn xuôi cho cô nghe, giờ Lục Lẫm lại bảo cô đọc văn xuôi…

Khương Tự có chút ngây người, tư duy của người nhà họ Lục thật đúng là kỳ quái.

Lục Lẫm thong thả ung dung cầm quyển sách kia, ngón tay thon dài lật trang sách, rồi sau đó dừng lại ở một trang.

Anh thoáng cúi người, đẩy nó tới trước mặt Khương Tự.

Bốn mắt giao nhau.

Lục Lẫm thản nhiên, Khương Tự khó hiểu.

Lục Lẫm muốn cô đọc cho anh nghe thì cô phải nghe lời sao?

Dựa vào đâu?

Khương đại tiểu thư sống tùy ý bao nhiêu năm, ở Bến Thượng Hải còn chẳng có một ai dám sai sử cô.

Không đợi Khương Tự kết thúc độc thoại nội tâm, hệ thống lập tức nhắc nhở cô.

Có 10 vạn giá trị số mệnh đến từ Lục Lẫm.

Chỉ nhìn nhau một cái, Lục Lẫm đã tặng luôn một trăm ngàn giá trị số mệnh cho cô?


Khương Tự đột nhiên thay đổi chủ ý.

Vì đào được lượng giá trị số mệnh kếch xù từ Lục Lẫm, thật ra cô cố mà đọc cho anh nghe một tờ cũng không phải không thể.

Khương Tự hạ thấp mình, ngồi bên sườn sô pha khác.

Cô nhẹ nhàng cầm quyển sách trên bàn, mềm mại nói: “Tôi chỉ đọc một tờ.”

Lục Lẫm lạnh nhạt: “Được, chỉ một tờ.”

Giây phút Khương Tự bước vào phòng khách, anh cũng đã bắt đầu ghi âm.

Ánh đèn chiếu lên trang sách màu trắng, chữ in chỉnh tề lại xinh đẹp.

Khương Tự cầm quyển sách, sắc mặt nghiêm túc. Khéo chính là quyển sách này cùng màu với sườn xám cô đang mặc trên người, màu xanh nhạt, như mầm xanh khó gặp trong đêm đông.

Khương Tự khẽ mở môi đỏ, giọng nói thanh thúy vang lên trong không khí.

Giá trị số mệnh từ Lục Lẫm lục tục vào sổ, cách mấy dòng lại chuyển vào một trăm ngàn.

“Sắc trời nhập nhèm, lò sưởi trong nhà bập bùng ánh lửa, cô nói giống thật mà lại giả.”

“…”

Đọc đến dòng cuối cùng, Khương Tự hơi mệt, thanh âm trở nên nhẹ hơn.

“Tôi đi trên ngã tư đường, người trên đường thưa thớt…”

Tôi, đường và thiếu, mấy từ này Khương Tự đọc không rõ ràng.

Lục, Lục thiếu soái, tôi là Khương Tự, đại tiểu thư của nhà họ nhà họ Khương.

Nếu cô không đọc hết toàn bộ mà bỏ qua nó thì sẽ phiền phức hơn.

Lục Lẫm bỗng lên tiếng: “Đọc lại câu vừa rồi một lần.”

Người đàn ông này sai cô đến nghiện rồi à?

Tâm lý phản nghịch của Khương Tự rất nặng, Lục Lẫm muốn cô đọc thì cô càng không đọc.

“Bộp” một tiếng.

Khương Tự khép sách lại, cô đặt nó lên bàn: “Nói một tờ thì chính là một tờ. Tôi đọc xong rồi, hiện tại phải về ngủ.”

Khương Tự liếc nhìn giá trị số mệnh một cái, Lục Lẫm còn tính là nể tình, một lần thêm 50 vạn.

Cũng không biết mấy chữ này có gì dễ nghe, kỳ quái.

Đợi Khương Tự đi, Lục Lẫm quay về thư phòng.

Anh cắt ghép chỉnh sửa đoạn ghi âm vừa rồi thành câu nói hoàn chỉnh.

Vì không khiến Khương Tự nghi ngờ, mấy từ đồng âm Lục Lẫm chọn nằm rải rác trong một trang, cô chỉ cho rằng đó là văn xuôi.

Trong ban đêm yên tĩnh, Lục Lẫm ấn ghi âm.

Câu nói kia vang lên lần nữa, chẳng qua là dùng ngữ điệu của Khương Tự.

“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư nhà họ Khương.”

Bởi vì câu này của Khương Tự là cắt ghép nên nghe có vẻ gượng gạo.

Nhưng mà, xét từ mức độ nào đó thì âm điệu có vẻ na ná.

Lục Lẫm nhíu mày, ở trong thư phòng, anh ấn nút lặp đi lặp lại, nghe câu nói này hết lần này tới lần khác.

Nếu thanh âm kia là của Khương Tự...

Thì vì sao lại xuất hiện trong đầu anh?

Anh nghe cô nói câu này trong trường hợp gì?

Lục Lẫm biết Khương Tự có thể tác động lên trái tim anh.

Trên thế giới này, chỉ có một mình cô có thể khiến tim anh thường xuyên dao động.

Chẳng lẽ, vận mệnh chú định, hai người bọn họ có gút mắc số mệnh gì đó?

Ở bên kia.

Khương Tự nằm trên giường, quấn chăn rất chặt, hiển nhiên đã ngủ say.

Cô nằm mơ, nửa đêm bừng tỉnh.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Khương Tự nhận được lời nhắc từ hệ thống.

200 vạn giá trị số mệnh của Lục Lẫm vào sổ.

Khương Tự chớp mắt, giật mình một cái, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ lách cách, hiện tại đã là 12 giờ đêm.

Trễ thế này mà Lục Lẫm còn chưa ngủ?

Ngoài cửa sổ, gió đêm đông gào thét thổi qua.

Khương Tự nhíu mày, một ý tưởng quỷ dị hiện lên trong đầu.

Cô không trêu chọc anh, cũng không làm chuyện gì khiến anh vui. Cô không rõ chuyện gì đáng để Lục Lẫm suy nghĩ tới bây giờ.

Hơn nửa đêm, rốt cuộc Lục Lẫm đang nghĩ gì?

Nói nữa, một người đàn ông có thể làm gì trong phòng vào buổi tối?

Khương Tự nghĩ tới nghĩ lui.

Xong đời, không phải người đàn ông này muốn cô đến tận bây giờ chứ?

Anh ta điên rồi à!

Bình Luận (0)
Comment