Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 97

Khương Tự được nuông chiều từ bé đến lớn.

Bà nội luôn trách cha Khương Tự quá yêu chiều cô, thường căn dặn cô, trước khi kết hôn nhớ phải thay đổi tính tình của mình một chút.

Như vậy thì cuộc hôn nhân của cô mới có thể càng hạnh phúc.

Khương Tự không cho là đúng, nếu cô thu bớt tình tình lại, vậy thì không còn là cô nữa.

Cô mới không thay đổi tính cách của mình để lấy chồng, trở thành món đồ phụ thuộc vào người khác.

Vì sao cô không thể tìm một người thích tính tình của mình chứ?

Yêu một người thì nên yêu dáng vẻ vốn dĩ của cô ấy.

Vừa hay Lục Lẫm xuất hiện trước mặt cô, chứng minh xem suy nghĩ của cô có chính xác không.

Cùng lúc đó, Lục Lẫm cũng gặp khó khăn.

Bối cảnh gia đình Lục Lẫm hùng hậu, nhưng tuổi thơ của anh lại cô độc.

Có lẽ khi còn bé anh từng mong chờ tình thân, đến sau này, anh dần dần trở thành người có thể đảm đương cả vùng trời một mình.

Lục Lẫm không biết nên yêu một người thế nào, cũng không biết nên theo đuổi người khác ra sao.

Cuộc hôn nhân giữa cha mẹ anh là cuộc liên hôn gia tộc, bọn họ tôn trọng nhau như khách suốt cả một đời.

Anh chưa từng nhìn thấy thứ gọi là yêu trên người bọn họ.

Tất cả những chuyện này khiến anh chỉ có thể tự tìm tòi.

Lục Lẫm chấp hành công vụ xong, lúc ngồi lên xe mới hỏi phó quan Chu một câu: "Cậu biết phải theo đuổi một cô gái như thế nào không?"

Khi nói câu này, vẻ mặt Lục Lẫm rất tự nhiên, giống như chỉ lơ đãng nhắc tới.

Phó quan Chu lập tức ưỡn thẳng lưng.

Anh ta nháy mắt nghĩ tới đại tiểu thư nhà họ Khương gặp ở Bách Nhạc Môn đêm hôm đó, Khương Tự.

Đây là thiếu soái muốn chủ động theo đuổi người ta?

Phó quan Chu vẫn rất có ánh mắt, anh ta không nhắc tới Khương đại tiểu thư mà vắt hết óc nghĩ ra một cách: "Trong văn học kịch chắc là có ghi chép."

Phó quan Chu còn chưa cưới vợ, cũng chưa từng ở chung với phái nữ quá lâu.

Làm khó anh ta rồi, anh ta chỉ có thể nghĩ tới điểm này thôi.

Vừa về đến phủ thiếu soái, Lục Lẫm lập tức gọi quản gia tới, lên tiếng sai bảo.

"Mua tất cả tiểu thuyết và truyện kể có liên quan tới tình yêu về đây."

Quản gia giật mình, rõ ràng là cảm thấy khó tin với mệnh lệnh của Lục Lẫm.

Trên mặt Lục Lẫm không tỏ vẻ gì, sắc mặt bình tĩnh như thường, giống như mệnh lệnh kỳ lạ vừa rồi không phải anh nói.

Anh liếc quản gia một cái: "Còn chưa đi?"

Quản gia lập tức trở nên mừng rỡ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.


Truyện và tiểu thuyết đều mua được, chất đầy một mặt tường, hoàn toàn khác biệt với những quyển sách trên giá sách của Lục Lẫm.

Ấn đường Lục Lẫm giật giật, anh hít sâu một hơi.

"Được rồi, ông có thể lui xuống."

-

Tám giờ sáng, dựa theo ước hẹn với Khương Tự, xe của Lục Lẫm xuất hiện trước cổng nhà họ Khương.

Khương Tự vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.

Khương Tự lặng lẽ tới gần, vừa rồi đứng xa nên cô còn chưa phát hiện, vừa đến gần đã nhìn thấy tơ máu trong mắt Lục Lẫm.

"Anh buồn ngủ lắm à?"

Lục Lẫm ừ một tiếng, ậm ờ bỏ qua đề tài này: "Tối hôm qua hơi mất ngủ."

Đương nhiên, Khương Tự không thể ngờ tới, Lục Lẫm mất ngủ là là bởi vì những cuốn tiểu thuyết tình yêu chồng chất như núi kia.

Cô bước tới bên cạnh xe, vừa định nói một câu.

"Tôi chưa từng tự mở cửa xe."

Chữ thứ nhất còn chưa nói ra miệng, Lục Lẫm đã bước lên trước một bước, mở cửa xe ra.

"Lên xe đi."

Lời Khương Tự vốn định nói bị cô nuốt xuống.

Ô tô khởi động, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khương Tự thích nghe Bình đàn (1), đương nhiên Lục Lẫm sẽ thoả mãn yêu thích của cô, anh đã đặt trước một vị trí, chuẩn bị mời Khương Tự uống trà.

(1) Bình đàn: Một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa đàn hát của Trung Quốc.

Trên đường, ánh mắt Khương Tự ngừng lại ở cửa hàng đồ ngọt ven đường mấy giây, Lục Lẫm lập tức tri kỷ dừng xe lại.

Cũng không lâu lắm, Lục Lẫm xuống xe, mua đồ ngọt đóng gói mang đi.

Khương Tự còn chưa mở lời Lục Lẫm đã đoán được khẩu vị của cô.

Những chi tiết nhỏ thế này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, Khương Tự dần dần chuyển từ tâm trạng vui vẻ nhảy nhót ban đầu sang nghi ngờ.

Tuy nói tính tình Khương Tự kiêu căng, nhưng dù sao cô cũng chưa từng yêu đương, có tâm tư của thiếu nữ.

Lục Lẫm săn sóc như vậy, làm những chuyện này thành thạo như vậy, không phải là đã sớm áp dụng với những cô gái khác chứ?

Bọn họ nhanh chóng đến quán trà.

Khương Tự vừa ngồi xuống, lập tức nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Lẫm, trong mắt cô lộ ra vài phần dò xét, giống như là muốn xuyên thấu qua ánh mắt anh mà nhìn thẳng vào linh hồn.

Cô nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh là cao thủ ẩn giấu à?"

Lục Lẫm ngẩn ra, anh không hiểu ý của Khương Tự.


Không đợi Lục Lẫm hỏi lại, chỗ cổng bỗng vang lên tiếng xôn xao.

Ban ngày ban mặt, có người cầm súng cướp bóc ngay trong quán trà, nếu là anh ta biết Lục Lẫm cũng ở trong quán trà này từ trước thì có đánh chết cũng không đến đây.

Bạo động chỉ kéo dài một lúc đã bị Lục Lẫm dẹp ngừng.

Khi đó, Khương Tự rất to gan, đối mặt với chuyện nguy hiểm như vậy mà cô cũng dám trực tiếp xúm lại gần.

Cô chạy chậm đến dựa sát vào người Lục Lẫm, trên mặt viết đầy tò mò.

Lục Lẫm lập tức nhíu mày, anh bỗng nhiên mở miệng: "Mấy ngày nữa, tôi dẫn em đến sân bắn, dạy em cách dùng súng."

Khương Tự ngược lại cũng thật sự cảm thấy hứng thú với chuyện học súng.

Cô không từ chối, nhưng vẫn vòng vo tam quốc: "Dù sao mấy ngày nay tôi đều rảnh, vậy thì miễn cưỡng đồng ý với anh vậy."

Lục Lẫm khẽ cười.

Khương Tự cho rằng, Lục Lẫm dạy cô cách dùng súng chỉ là vì tìm một cái cớ để ở chung với cô.

Cô nào có ngờ rằng, trong chuyện học súng này, Lục Lẫm còn nghiêm túc hơn Khương Tự.

Cuộc hẹn ở sân bắn hoàn toàn ngược lại với hình ảnh tuyệt đẹp mà cô từng tưởng tượng.

-

Trên sân bắn.

Lục Lẫm đứng sau lưng Khương Tự, không ngừng sửa đúng tư thế sai lầm của cô.

Giọng của anh trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc.

"Không được, tư thế còn chưa đủ tiêu chuẩn."

"Động tác cầm súng cũng sai rồi."

"..."

Lục Lẫm càng nghiêm túc, Khương Tự càng hiếu thắng.

Ngay sau đó, trên sân bắn sinh ra một vòng tuần hoàn ác tính.

Tất cả những mong đợi lúc trước khi Khương Tự chờ đợi Lục Lẫm theo đuổi cô đều tan thành mây khói, hiện tại cô chỉ còn lại một chấp niệm duy nhất.

Cô chắc chắn phải khiến Lục Lẫm không tìm ra được một lỗi sai nào.

Khương Tự trở nên bướng bỉnh, cô không nói một lời, cố gắng bày ra tư thế hoàn mỹ nhất.

Lục Lẫm không biết rằng mình đã dùng một phương pháp sai lầm.

Trên sách viết, muốn bảo vệ người con gái mình yêu, phải mãi mãi không khiến cô ấy bị tổn thương.

Lục Lẫm không hi vọng khi Khương Tự gặp phải khó khăn lại không cách nào tự vệ, nghĩ đến điểm này, thái độ lúc dạy học của anh tự nhiên là nghiêm khắc hơn nhiều.


Không nghĩ tới, Khương Tự tới chỗ này là để hưởng thụ cuộc hẹn hò ngọt ngào, không phải là tới nghe răn dạy.

Khương Tự càng nghĩ càng tức, đây mà là thái độ theo đuổi người khác á?

Mãi đến khi Khương Tự bóp cò súng, chuẩn xác bắn vào giữa bia ngắm.

Lục Lẫm mới nói một câu: "Rất hoàn mỹ."

Vừa dứt lời, Lục Lẫm bước lùi sang bên cạnh mấy bước.

Khương Tự không hiểu ra sao, vậy là hết rồi á hả?

Khương đại tiểu thư đang giận sôi máu, nhưng vẫn muốn người dỗ đấy.

Khương Tự cắn môi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Lẫm, giống như là muốn chọc ra mấy cái lỗ trên lưng anh, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Lục Lẫm không phát hiện chút nào.

Lục Lẫm lấy ra một cái hộp đã được chuẩn bị từ trước, đưa cho Khương Tự.

"Quà cho em."

Không đợi Khương Tự chạm vào, Lục Lẫm đã mở hộp ra giúp cô, một khẩu súng lục Brownie nhỏ xinh đang nằm trong hộp.

Bên cạnh khẩu súng lục Brownie có một chữ Khương nhỏ.

Vừa nhìn đã biết, khẩu súng này là Lục Lẫm chuẩn bị cho Khương Tự.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy khẩu súng, đầu tiên là Khương Tự hơi mừng thầm, khoé môi nhấp ra lúm đồng tiền, sau đó cô lại có điểm nghi ngờ mới.

Cô nghi ngờ, có phải thủ đoạn này cũng từng được dùng với người khác không?

Niềm vui của một giây trước biến mất không còn sót lại chút nào, thay vào đó là cảm xúc hỏng bét đầy âm u.

Tâm trạng giống như đan xen giữa trời nắng và trời mưa, thay đổi liên tục.

Cô trở nên không giống chính mình nữa.

Nỗi ấm ức vừa rồi còn đọng lại nháy mắt bùng nổ vào giây phút này.

Từ trước đến nay Khương Tự sẽ không để bản thân chịu ấm ức, có gì không vừa lòng là sẽ nói ra ngay trước mặt.

Cô mím chặt môi, vươn tay, chỉ ngón tay lên ngực Lục Lẫm, dùng sức chọc mấy lần.

Giống như dải lụa trắng rơi xuống trên quân phục của Lục Lẫm.

Khương Tự mặt mày kiêu căng, trong giọng đầy vẻ giận dữ: "Nói đi, anh từng dùng thủ đoạn như vậy theo đuổi bao nhiêu người!"

Khi Khương Tự cáu kỉnh, ngũ quan vẫn hoạt bát như cũ.

Lục Lẫm ngẩn ra, đột nhiên nghĩ lại câu nói Khương Tự từng nói vào mấy hôm trước, cuối cùng anh cũng biết ý của cô là gì.

Đây là anh... bị cô hiểu lầm?

Nếu như bắt Lục Lẫm nói với Khương Tự chuyện anh dựa theo cách trên sách viết đi theo đuổi cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Thấy Lục Lẫm đang chần chừ, Khương Tự còn tưởng rằng cô chọc thủng chân tướng rồi.

Cô quay đầu rời đi không chút do dự.

Còn chưa đi được mấy bước, Khương Tự đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ sau lưng, tay cô chợt trĩu xuống, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay.

Một lực lượng truyền đến từ sau lưng, nhẹ nhàng kéo cô lại.


Khương Tự ngã về sau mấy bước, sau lưng va phải người Lục Lẫm, vô cùng cứng rắn, xương của Khương Tự cũng bị đụng đến đau.

Một giây sau, hơi thở mát lạnh phủ xuống.

Chờ Khương Tự đứng thẳng, Lục Lẫm kéo cô đến trước mặt mình, ánh mắt tập trung vào người cô.

"Xin lỗi, bởi vì anh không muốn để em đi."

Ngoài miệng Lục Lẫm nói xin lỗi nhưng sức lực dưới tay lại chẳng lơi lỏng chút nào, vẫn nắm rất chặt.

Trên mặt Khương Tự viết đầy vẻ không tình nguyện.

"Anh cũng xin lỗi rồi, còn nắm tay tôi làm gì?"

Giọng Khương Tự dịu dàng, ngay cả lúc mắng chửi người cũng chẳng có tý lực uy hiếp nào.

Lục Lẫm bất đắc dĩ nắm chặt tay Khương Tự, không cho cô thừa dịp chạy thoát.

Anh hơi cúi người xuống, ánh mắt ngang với tầm mắt Khương Tự.

"Tất cả đều là anh học từ trong sách đấy."

Cuối cùng Lục Lẫm vẫn thừa nhận.

Khương Tự sửng sốt mấy giây, lời này là có ý gì.

Lục Lẫm rũ mắt xuống: "Ý anh là, cách theo đuổi người khác."

Khương Tự nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lẫm, giống như muốn tìm ra dấu vết anh nói dối từ trong đó: "Thật sao?"

Lục Lẫm phát hiện lực trên tay Khương Tự thả lỏng, điệu bộ không vội rời đi.

Cơ thể đang căng chặt của anh cũng thả lỏng theo: "Nếu như em không tin thì có thể tới thư phòng của anh, tất cả những quyển tiểu thuyết đó đều là vừa mới mua."

Điều khiến Khương Tự phiền muộn suốt bao ngày lập tức tiêu tán sạch.

Tay của cô vẫn bị Lục Lẫm cầm, nhiệt độ nóng hổi, lòng bàn tay cô không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô vô thức trở nên hơi căng thẳng.

Trong mắt Lục Lẫm có ánh sáng, giọng nói trầm thấp như có sức cuốn hút kỳ lạ.

"Anh không biết yêu một người như thế nào, nhưng anh có thể dành cho em những điều tốt nhất."

Mới nghe thì giống như là Lục Lẫm hứa hẹn có lệ một câu.

Nhưng lời này lại cứ đi vào trong lòng hai người.

Mà những ngày tháng sau đó, Lục Lẫm cũng thật sự làm được điểm này.

Khương Tự nhìn Lục Lẫm, từ trước đến nay cô đều sống tuỳ ý phóng khoáng.

"Anh không biết yêu người khác, nhưng em có thể dạy cho anh mà."

Vẫn là giọng điệu tự tin chắc chắn như trước.

Lục Lẫm hơi hoảng hốt.

Giờ khắc này, thậm chí Lục Lẫm bắt đầu cảm thấy tiếng ve kêu đầu hạ có hơi phiền nhiễu.

Bởi vì cách tiếng ve kêu, rõ ràng tiếng của Khương Tự rất gần, lại hình như cách ra một khoảng.

Anh không muốn nghe tiếng ve kêu, chỉ muốn nghe giọng nói của Khương Tự.

Ánh nắng đầu tháng bảy sáng đến chói mắt, nhưng vẫn không sánh bằng nụ cười trên mặt Khương Tự.

Giống như cô ở nơi nào, ánh sáng sẽ dừng lại ở nơi đó.

Bình Luận (0)
Comment