Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 100

Editor: DiiHy

----------------------o0o----------------------

"Chị Ninh Ninh!"

"Bé Tinh Tinh!"

Hai bạn nhỏ lâu ngày mới gặp lại vui mừng ôm chầm lấy nhau, tạo nên hình ảnh vô cùng đáng yêu.

Đặc biệt là không biết có phải đã hẹn nhau hay không mà cả hai cô nhóc đều mặc áo váy màu trắng, cùng đeo ba lô khủng long nhỏ, còn buộc tóc hai sừng như nhau, khi chạy nhảy hai bím tóc run run như biểu hiện sự sung sướng trong lòng bọn trẻ.

Nếu không phải có sự khác biệt quá lớn về màu da thì chắc chắn mọi người đều tưởng rằng họ này là một cặp chị em sinh đôi.

"Bé Tinh Tinh, lại đây chị kể cho em nghe chuyện này. . ."

Bản tính nói lắm của Ninh Ninh vẫn không thay đổi, cô nhóc kéo Tinh Tinh líu lo nói không ngừng, nhưng lần này lực chú ý của đạo diễn Cao đã tập trung lên người Phó Ti Cẩn nên anh ta không còn cảm thấy con gái mình ồn ào nữa.

Để thuận tiện, đoàn làm phim đã bao trọn một cái khách sạn.

Đạo diễn Cao đã đặc biệt dành căn phòng tốt nhất cho Phó Ti Cẩn để anh và Tinh Tinh ở thoải mái hơn.

"Tôi đưa hai người về khách sạn cất đồ trước rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm, sau đó về đoàn làm phim tham quan. Vừa vặn chiều nay có một cảnh quay quan trọng trong kịch bản, cậu tiện thể đến thị sát luôn."

Vì tôn trọng nhà đầu tư, đạo diễn Cao không thảo luận các vấn đề riêng tư với Phó Ti Cẩn tại nơi làm việc.

Hai người thảo luận những vấn đề mấu chốt như tiến độ quay phim, kinh phí đã dùng, độ ồn ào không thua gì Ninh Ninh và Tinh Tinh.

Đây có thể coi như là một kiểu báo cáo công việc.

Đối với bộ phim này, Phó Ti Cẩn đã làm đúng như những gì anh đã hứa lúc đầu, chỉ cấp tiền và không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Thậm chí khi tuyển chọn diễn viên anh cũng không xuất hiện, tất nhiên lí do chủ yếu là vì khi ấy anh vẫn đang điều trị ở nước ngoài, không thể quay về.

Có lẽ chính vì vậy mà đạo diễn Cao càng để tâm đến bộ phim hơn, anh ta cảm thấy mình không thể phụ lòng tin của nhà đầu tư đã dành cho mình.


Bộ phim này tuy có yếu tố giả tưởng nhưng chủ yếu nói về tình cảm gia đình, người mới vào nghề bình thường khó có thể diễn đạt được những loại biểu cảm tinh tế như yêu cầu.

Vì vậy đạo diễn Cao đã mời toàn những diễn viên kỳ cựu có kỹ năng diễn tương đối tốt, đồng thời cũng chọn một vài nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí của Phó Ti Cẩn.

Một người trong số đó giành được vai diễn nữ hai quan trọng, điều này hoàn toàn dựa vào năng lực của cô ấy, Phó Ti Cẩn hoàn toàn không nhúng tay giúp đỡ.

Ngược lại có một nữa diễn viên khách cũng thuộc công ty giải trí Phó thị  giành được một vai phụ nho nhỏ không mấy quan trọng.

Cô nàng này vốn không cạnh tranh được vai diễn này, nhưng những đối thủ cạnh tranh vai này đều cùng trình độ với cô ấy, nên đạo diễn Cao chỉ định cô ấy đảm nhận vai diễn dựa trên nguyên tắc ưu tiên cho các nhà đầu tư.

"Đó chỉ là nhân vật bình hoa thôi, không yêu cầu nhiều về kĩ thuật diễn, lại thấy cô ta đến là người công ty anh nên đã cho cô ta một cơ hội."

Đạo diễn Cao nói chuyện này với Phó Ti Cẩn không phải để tranh công, chỉ là tiện câu chuyện thì nhắc đến mấy câu mà thôi.

Phó Ti Cẩn nghe xong cũng không có phản ứng gì, hiển nhiên là anh không quan tâm.

"Tinh Tinh, không được ném đồ chơi lung tung."

Trong lúc trò chuyện, Phó Ti Cẩn chú ý tới hai đứa bé ở hàng ghế sau bắt đầu nghịch ngợm điên cuồng đã nhanh chóng ngăn chúng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa: "Nhỡ may ném trúng người chị Ninh Ninh thì làm sao?"

"Dạ." Sau khi bị dạy dỗ một trận, Tinh Tinh ngoan ngoãn thu bàn tay đang cầm đồ chơi khủng long về.

Món đồ chơi này là Phó Ti Thận mua cho Tinh Tinh mấy hôm trước, ban đầu là một quả trứng, sau khi ngâm nước vài ngày thì quả trứng đã biến thành một con khủng long, vô cùng kỳ diệu.

Con khủng long biến hình thành công được mang ra phơi khô thành mô hình đồ chơi cỡ nhỏ. Hôm nay trước khi đi Tinh Tinh đã đặc biệt mang theo vài con để chia sẻ với Ninh Ninh.

Trong lúc người lớn không để ý, hai tiểu quỷ này đã bắt đầu chơi khủng long đại chiến, mỗi người cầm hai con khủng long cho chúng va chạm vào nhau, thỉnh thoảng một trong hai người không khống chế được sức lực khiến con khủng long văng ra ngoài.

May là Phó Ti Cẩn ngăn chạn kịp, nếu không cứ tiếp tục náo loạn như vậy e rằng sẽ đập trúng người khác.

Trẻ con không biết khống chế lực, bị ném trúng chắc chắn sẽ đau phát khóc.

Sau khi ăn cơm trưa xong đoàn người kéo nhau đến phim trường, Phó Thi Cẩn dáng vẻ uy nghiêm dẫn đầu bước vào.


Ai nhìn thấy cũng nhận ra đây là đây là phong cách của đại boss.

Nhưng bắt mắt nhất chính là hai bé gái đi đằng sau nhà đầu tư.

Hai chị em một trắng một đen nắm tay nhau, trên tay mỗi bé cầm một cây kem nhỏ, ăn đến dính đầy miệng, nhưng không ai dám lấy đi.

Đùa sao. Một đứa là con gái ruột của đạo diễn, một đứa là đứa nhỏ của nhà đầu tư, ai dám động đến bọn họ?

Dỗ dành nịnh nọt còn không kịp nữa là.

"Vị kia là ai?" Người nào đó không biết nên thấp giọng hỏi đồng bạn.

Người bạn đồng hành hơi kinh ngạc, nhưng vẫn giải thích: "Cô không biết sao? Anh ấy là đại thiếu gia tập đoàn Phó thị, tổng giám đốc của giải trí Phó thị, đồng thời là nhà đầu tư của đoàn phim chúng ta."

"Thật là lợi hại, nhìn anh ấy còn rất trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi?" Có người kêu lên, là giọng con gái."

"Trên mạng nói là hai mươi sáu, nhưng dù sao cũng chưa đến ba mươi."

"Con cháu hào môn, tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai như vậy, có để cho người khác sống hay không vậy trời?"

"Ài, mà được gả cho anh ấy thì tốt biết mấy."

"Cô mơ tưởng vừa thôi, người ta có bạn gái rồi."

Ở đầu có bóng dáng con người, ở đó có những lời đàm tiếu. Ngay khi Phó Ti Cẩn xuất hiện, thông tin của anh đã được truyền tai nhau, những điều này càng khiến mọi người thêm hâm mộ.

Ngay cả ghen tị cũng không có.

Dù sao thân phận hai bên cũng chênh lệch quá nhiều, đối với nhiều người mà nói họ chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ Phó Ti Cẩn, thậm chí còn có những người chỉ biết tên anh mà chưa bao giờ được gặp.

Kiểu người như anh cách quá xa vòng sinh hoạt của bọn họ, vậy nên sau những phút giây tò mò ban đầu, mọi người lập tức quay trở lại trạng thái làm việc, cống hiến hết mình cho công việc.


Trong mắt Phó Ti Cẩn hiện lên sự tán thưởng: "Không hổ là đoàn làm phim của đạo diễn Cao, rất tốt."

Sao đạo diễn Cao có thể không nhận ra lời khen ngợi toàn bộ đoàn làm phim, nhưng thực chất là đang khen anh ta bồi dưỡng được đoàn đội hiệu suất cao?

Vì thế mà anh ta càng thêm vui vẻ, không chỉ đích thân dẫn Phó Ti Cẩn đi thị sát đoàn làm phim, mà còn đặc biệt sắp xếp một chiếc ghế trước màn hình máy quay để anh có thể quan sát trạng thái làm việc của diễn viên.

Tổng giám đốc đích thân đi thị sát khiến cho những diễn viên của giải trí Phó thị đều căng thẳng, sợ sơ xuất nói sai lời thoại hoặc diễn xuất kém sẽ bị phê bình.

Mặc dù điều này rất phổ biến trong quá trình quay phim hàng ngày, nhừn ngày hôm nay thì khác, ông chủ lớn đang trực tiếp quan sát bọn họ đấy.

Bầu không khí nghiêm túc căng thẳng tràn ngập bên trong đoàn làm phim.

Ngược lại với bọn họ, Tinh Tinh và Ninh Ninh là hai người thoải mái nhất ở đây. Hai cô nhóc được chị gái trợ lý đi theo chăm sóc, chạy nhảy vui đùa khắp phim trường, khi đói bụng thì có ho quả và đồ ăn vặt sẵn sàng phục vụ, quả là cuộc sống thần tiên.

Cảnh quay hôm nay vừa vặn là cảnh con trai nữa chính phát hiện ra mình đã hiểu lầm mẹ mình suốt thời gian qua, nhưng lại vì tức giận nhất thời mà bỏ mặc người mẹ nhỏ tuổi ở nhà ga một mình.
1

Ngoài trời mưa như trút nước, người con trai vô cùng hối hận liều mạng chạy vào nhà ga, nhưng khi đến nơi ban đầu thì không tháy bóng dáng mẹ đâu.

Anh ta lập tức tìm kiếm khắp nơi như một kẻ mất trí, và cuối cùng tìm thấy bóng dáng nhỏ bé mà anh ta mong chờ ở buồng bảo vệ.

Mặc kệ người đang lấm lem bùn đất, cậu con trai chạy đến ôm mẹ khóc như đứa trẻ lạc đường, khiến bác bảo vệ vốn muốn răn dạy anh ta về việc bỏ mặc đứa trẻ một mình cũng phải ngượng ngùng không nói nên lời.

Cảnh quay này rất cảm động, nhưng để diễn tốt lại không hề dễ dàng.

Tất cả nhân viên đã vào vị trí, theo lệnh của đạo diễn Cao, mưa nhân tạo ngay lập tức trút xuống như thác lũ, con trai của nữa chính - nam hai của bộ phim chạy theo ống kính, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng nữ chính.
1

Một bên khác nữ chính sau khi bị bỏ rơi không hề hoảng loạn, vẫn bình tĩnh làm theo lời cô giáo, chủ động đến buồng bảo vệ của nhà ga, chờ cảnh sát đưa về hoặc người nhà đến tìm.

Bộ phim này có một điểm rất thú vị, đó chính là tính cách của nữ chính nhỏ và nữa chính trưởng thành hoàn toàn trái ngươc.

Nữ chính trưởng thành đã đến tuổi trung niên, cuộc sống mệt mỏi đã bào mòn hết góc cạnh trong tính cách của cô ấy, sống như một cái xác vô hồn.

Còn nữ chính khi nhỏ lại thông minh nhanh nhẹn, vô ưu vô lo, cô còn biết chơi đàn dương cầm và vẽ tranh, thậm chí còn là nhân vật nổi tiếng ở trường tiểu học.

Những khía cạnh khác trong của từng lứa tuổi đã phản ánh đầy đủ cuộc sống nghiệt ngã tàn nhẫn với con người như thế nào, nhưng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu thì con người cũng phải học cách mạnh mẽ kiên cường, đồng thời cuộc sống cực khổ cũng tạo nên một đóa hoa nở rộ.

Đây chính là chủ đề cốt lõi mà bộ phim muốn thể hiện, tình cảm gia đình chỉ là công cụ thể hiện, hàn gắn lại tình cảm này mới chính là khung xương hoàn chỉnh.


Có thể nói loại kịch bản kiểu này là tình huống âm dương, nửa tốt nửa xấu.

Mặt tốt đương nhiên được cả danh lẫn lợi, mặt xấu e là mất tất cả.

Nhưng chỉ với danh tiếng của đạo diễn Cao, bộ phim này tuyệt đối không lỗ, nhưng dã tâm của Phó Ti Cẩn không phải chỉ có ngần ấy.

Thứ anh hướng đến là giải thưởng.

Giải trí Phó thị thành lập đến nay đã được ba năm, tuy không phải lo về vốn nhưng công ty còn quá non trẻ thiếu nền móng, nếu muốn đứng vững gót chân ở cái ngành này thì bọn họ cần phải thể hiện được thành tích của mình ra.

Nếu không đến cuối cùng bọn họ vẫn chỉ là một đoá hoa trong ngàn vạn đoá hoa nước, sóng đánh một cái là tan tành không vực dậy nổi.

Tinh Tinh và Ninh Ninh bị thu hút bởi cơn mưa lớn bất ngờ trút xuống, hai cô bé bất giác dừng chơi, chăm chú xem các diễn viên thể hiện trong mưa.

Đạo diễn Cao rất giỏi tìm diễn viên, anh ta luôn tìm được những viễn viên
phù hợp nhất với kịch bản.

Lần này cũng thế, cô bé đóng vai nữ chính nhỏ là một ngôi sao nhí đã ra mắt hơn hai năm, có không ít kinh nghiệm diễn xuất, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, quan trọng nhất là thần thái.

Ngay cả bác bảo vệ cũng là diễn viên lão làng trong nghề, vai đơn giản là bác bảo vệ già cũng đóng rất đạt.

Chỉ có con trai của nữ chính là người mới, nhưng anh ta có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn Cao thì cho dù có là người mới thì anh ta phải rất có năng lực.

Sự thật chứng minh, đạo diễn Cao đã lựa chọn đúng.

Mặc dù kỹ năng diễn của nam diễn viên đóng vai con trai còn hơi cứng, nhưng kể cả ngoại hình và tính cách anh ta giống hệt nhân vật con trai trong kịch bản.

Cho nên thay vì nói là diễn nhân vật trong kịch bản thì không bằng nói anh ta đang thể hiện lại chính mình thì đúng hơn.

Nếu là chính mình thì có thể tự nhiên thể hiện trạng thái tốt nhất của bản thân một cách hoàn mỹ.

Vốn cho rằng đây là cảnh quay khó khăn nhất nhưng chỉ cần một lần là qua, ngay cả đại diễn Cao đang nghiêm mặt từ lúc bắt đầu cũng không thể không mỉm cười.

"Cắt, cảnh này qua, mọi người cố gắng hoàn thành sớm nhiệm vụ hôm nay, tối nay tất cả chúng ta sẽ có chân gà ăn."

"Không thành vấn đề!"

----------------Hết Chương 85---------------

27/01/2023

Bình Luận (0)
Comment