Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 111

Editor: DiiHy

—--------------o0o—--------------

"Tối nay Tinh Tinh có muốn ngủ cùng bà không?"

Sau khi uống canh cá xong, bà Phó mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ củ Tinh Tinh.

Trên người cô bé có mùi sữa thoang thoảng, ngọt ngào mà không ngấy, mùi hương rất dễ chịu, giống như một viên kẹo bông mềm mại.

Buổi tối ôm đi ngủ hẳn sẽ rất thoải mái.

Tinh Tinh không trả lời, ánh mắt do dự nhìn Phó Hành.

Bé muốn ngủ với chú, nhưng lại không đành lòng từ chối bà, nhỡ làm bà buồn thì phải làm sao đây?

Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, cái gì cũng thể hiện hết lên mặt, người lớn nhìn thoáng qua là có thể hiểu.

Phó lão phu nhân thầm thở dài trong lòng, dù con dâu có thu nhỏ thì vẫn đối xử với con trai bà rất tốt, bà không thể làm người xấu chia rẽ hai đứa nó được nền đành nói: "Bà bỗng nhớ ra khi dáng vẻ khi ngủ của bà không tốt lắm, Tinh Tinh vẫn nên ngủ chung với A Hành đi, tránh cho đang ngủ lại bị bà đè phải."

Đây là tự bôi đen chính mình, để đưa cho Tinh Tinh một bậc thang đi xuống.

Tinh Tinh không hiểu, bé thực sự cho rằng bà ngủ không ngoan nên mới không ngủ với mình.

Trong lòng cô gái nhỏ có chút hưng phấn, trên mặt cũng thấp thoáng nụ cười, nhưng Tinh Tinh cố nén sự vui vẻ này vì sợ bà không vui: "Tinh Tinh ngủ với chú, bà cứ yên tâm ạ."

Cô bé vỗ vỗ bộ ngực nhỏ như thể nhận được một nhiệm vụ quan trọng, làm Phó Thành Đắc cũng phải bật cười.

"Đúng là một đứa nhỏ lanh lợi." Thật đáng yêu.

Ông cụ bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối, sao năm đó sinh xong thằng nhóc thối kia thì không sinh thêm một áo bông nhỏ tri kỷ. Nhưng sau khi nghĩ lại, phụ nữ sinh con rất vất vả, vẫn nên quên đi thôi.

***

Bách Kỳ Ngọc làm việc rất nhanh gọn, sáng sớm hôm sau đã gọi điện cho Phó Hành.

"Đã tìm được người nọ, đối phương ở. . ., chúng ta có thể đến đó bất cứ lúc nào."

Phó Hành nhíu mày khi nghe thấy sự mệt mỏi không thể che giấu của người bên kia: "Cả đêm qua anh không ngủ à?"

Bách Kỳ Ngọc ậm ừ: "Để nhanh chóng tìm ra người kia nên thức một đêm."

Nói tới đây, Bách Kỳ Ngọc không khỏi thở dài: "Ài, bây giờ tôi mới thực sự nhận ra mình đã già. Lúc trước đi thi hành nhiệm vụ ba ngày ba đêm không ngủ tinh thần vẫn phấn chấn. Hiện tại mới có một đêm không ngủ đã không thấy không ổn."

". . .Nhớ cho thêm mấy quả cẩu kỷ vào cốc nước ấm."

Đây không phải lời mỉa mai, mà là lời khuyên thật lòng.


Dù sao cũng đều là người trưởng thành cả, dù có là tình địch thì vào những lúc như thế này không nên bỏ đá xuống giếng.

Bách Kỳ Ngọc im lặng một lúc, đầu óc trì độn mãi mới nhận ra ý tứ trong câu nói của Phó Hành thì đã muộn: "Cút."

"Tút. . . Tút." Điện thoại bị cúp.

"Chú ơi?" Tinh Tinh bị tiếng Phó Hành nói chuyện điện thoại đánh thức, cô nhóc cuốn chăn như một con sâu bướm, ngọ nguậy vài lần rồi lại ngừng.

Phó Hành cười khẽ, kéo chăn ra để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Quả nhiên lại ngủ rồi.

Nhưng hôm nay không phải ngày tốt để ngủ.

Sau khi giúp Tinh Tinh hoàn tất các thủ tục đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, chải tóc. . . mới có thể đánh thức cô nhóc dậy.

Nhưng thức dậy không có nghĩa là đã thực sự tỉnh ngủ.

Mãi đến khi được mặc cho chiếc quần yếm của bé trai phối với chiếc áo phông màu trắng, trên đầu còn đội mũ bóng chày, và được đặt ngooic trên chiếc ghế dành cho trẻ em, Tinh Tinh vẫn còn hơi mơ màng, không biết bây giờ là sáng hay tối.

"Ôi chao, đây là tiểu soái ca nhà ai vậy ta?"

Phó lão phu nhân đi xuống lầu nhìn thấy trang phục hôm nay của Tinh Tinh, không khỏi cười trêu chọc.

Quần áo hôm nay cô bé mặc đều là quần áo thời thơ ấu của Phó Hành, tiêu chuẩn thời trang bé trai.

Thực ra trong tủ quần áo vẫn còn những chiếc váy nhỏ, nhưng Phó Hành chỉ cần nghĩ ngày xưa anh đã mặc những chiếc váy này thì. . .

Đen mặt đóng sầm cửa tủ lại.

Quả nhiên, tiểu sử đen tối nhất của một đứa trẻ không nằm ở bản thân đứa bé ấy, mà ở trên người đôi cha mẹ không có tiết tháo.

"Tinh Tinh có đẹp không bà?"

Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh mặc quần áo con trai nên cảm thấy rất mới lạ.

"Đẹp lắm, Tinh Tinh nhà chúng ta rất đẹp trai."

Phó lão phu nhân liên tục tâng bốc thả rắm cầu vồng làm Tinh Tinh thẹn thủng đỏ mặt, nhưng trong lòng thì đang nở hoa.

Đây là lời nói thật, tuyệt đối không phóng đại.

Tinh Tinh vốn rất xinh đẹp, cộng với bản chất không phân biệt được nam nữ của trẻ con, khi mặc bộ quần áo này thật sự giống một bé trai tuấn tú đẹp đẽ, đi ra đường nhất định sẽ làm điên đảo trái tim của các dì các chị.

Phó Hành dẫn theo Tinh Tinh ra ngoài, tỉ lệ người qua đường quay đầu lại nhìn là hai trăm phần trăm.


Khi hai người xuống xe, Bách Kỳ Ngọc nhìn thấy Tinh Tinh cũng không khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Hôm nay Tinh Tinh ăn mặc thật đẹp trai nha."

"Hi hi, con cảm ơn lời khen của chú Bách."

Tinh Tinh đã nghe rất nhiều lời khen ngợi, nhưng mỗi lần được nghe vẫn cảm thấy rất vui.

"Người nọ đâu?" Phó Hành đợi Bách Kỳ Ngọc và Tinh Tinh trò chuyện xong mới bắt đầu đi vào chủ đề.

"Ở khu nhà phía trước."

Hầu hết ở đây đều là nhà tự xây, sơ đồ mặt bằng không quy củ như của tiểu khu, nhưng những căn nhà nằm lộn xộn cũng mang theo sức nặng của năm tháng, bước vào trong đó giống như du hành xuyên thời gian, rất có cảm giác cổ xưa.

Bách Kỳ nGọc đã điều tra ra người gửi bưu kiện kia sống ở một căn nhà gỗ ba tầng trong khu dân cư này.

Cánh cửa sắt của căn nhà gỗ màu trắng đóng chặt, không biết chủ nhà có ở nhà không, Bách Kỳ Ngọc ấn chuông thử.

Khoảng cách khá xa nhưng Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông cửa từ trong nhà gỗ vọng ra.

Nhưng sau khi ấn chuông hơn chục lần vẫn không có ai trả lời, hai người cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình xui xẻo khi tìm đến đúng lúc người ta không có nhà.

Hoặc có thể người nọ đang ở nhà nhưng kiên quyết làm rùa đen rụt đầu, không ra mở cửa.

Giữa ban ngày ban mặt, Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc không thể tùy ý xông vào nhà người dân, nên đành phải quay về trước rồi tính tiếp.

Dù sao tránh được hòa thượng nhưng không tránh được miếu, hai người không tin mình cho người giám sát ngôi nhà mà người kia còn có thể chạy được.

"Các người là ai?" Một giọng nói của bé trai từ phía sau truyền đến: "Các chú đứng ở cửa nhà cháu làm gì?"

Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng nói thì bỗng quay đầu lại, dọa cậu bé lùi về sau hai bước.

Cậu nhóc ngước nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, tuy hơi sợ nhưng mặt mũi nam tử hán không cho phép cậu chịu thua, lấy hết dũng khí hỏi tiếp: "Các. . . Các chú có chuyện gì không?"

Cuối cùng giọng nói vẫn nhỏ hơn khi nãy một chút.

"Anh trai nhỏ." Trí nhớ của Tinh Tinh rất tốt, bé nhận ra cậu bé này.

Cậu nhóc là em trai của Hàn Vi Lam, là con trai của bà cụ có vẻ mặt cay nghiệt đó.

"Chào. . . em." Em trai Hàn khi nói chuyện với người lớn thì mang theo địch ý, nhưng khi đối mặt với bạn nhỏ ít tuổi hơn mình thì trở nên rất nhẹ nhàng.

Sự nhỏ nhẹ dịu dàng này không chỉ thể hiện ở vẻ mặt và lời nói, mà cả trong hành động thực tế.

Phó Hành lặng lẽ quan sát, sau khi Tinh Tinh lên tiếng, cậu bé này lập tức thu hồi gai nhọn khắp người, hành vi cũng trở nên ngoan ngoãn lễ phép.


Chắc chắn đứa nhỏ này quen biết Tinh Tinh.

Nhưng anh không nhớ ra mình đã gặp đứa nhỏ này khi nào.

"Hai chú vẫn chưa nói tại sao lại đứng ở trước cửa nhà cháu?" Em trai Hàn ôn nhu với Tinh Tinh, nhưng với những người khác thì không.

"Đây là nhà của cháu?" Phó Hành có linh cảm chẳng lành.

"Đúng vậy." Em trai Hàn không chút do dự thừa nhận.

Cậu đi qua mọi người, trực tiếp nói: "Mở cửa."

"Xin chào, chào mừng về nhà."

Khoá cửa thông minh nhận ra giọng nói của em trai Hàn và tự động mở cửa.

Cậu nhóc đeo cặp sách trên lưng đi được nửa đường bỗng dừng lại hỏi: "Sao mọi người không vào?"

Phó Hành không biết cậu bé này, nhưng câu biết người đàn ông này quen biết chị gái xấu tính nhà mình, cho nên mới mời vào nhà.

Vì cậu cảm thấy đối phương không phải là người xấu.

"Phụ huynh của cháu có nhà không?"

Bách Kỳ Ngọc không nghĩ phức tạp như Phó Hành, trực tiếp đi theo bước chân bọn trẻ.

"Không có, chị cháu đang đi đỗ xe, lát nữa sẽ lên."

Khu dân cư này toàn là nhà tự xây nên có rất ít chỗ đậu xe, những người sống ở đây thường đậu xe trước cửa hoặc bên lề đường dưới tầng nhà mình.

Tuy nhiên, từ sau khi thành phố bắt đầu phát triển văn minh, loại hình đỗ xe trái quy định này được kiểm soát chặt chẽ, ai dám đỗ xe bừa bãi sẽ bị phạt ngay lập tức, tiền phạt được quy định rõ là hai trăm tệ một lần vi phạm.

Dần dần, cư dân cũng đã nâng cao ý thức giao thông, không còn dám đậu xe bừa bãi nữa.

Các gia đình ở khu này đều đậu xe ở một bãi đỗ xe lớn gần đây, mỗi tháng chỉ cần trả phí hơn một trăm tệ đã dễ dàng giải quyết vấn đề này.

Rắc rối duy nhất là phải đi bộ về nhà sau khi đỗ xe.

Giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, em trai Hàn đang theo học một lớp học năng khiếu, và hôm nay Hàn Vi Lam đi đón cậu.

Để thuận tiện, Hàn Vi Lam thả em trai xuống một chỗ gần nhà rồi một mình lái ô tô đến bãi đỗ.

Hàng xóm quanh đây cũng đều làm như vậy, hễ gặp đứa nhỏ nhà ai sẽ hỗ trợ trông chừng một lúc, hơn nữa gần đây còn có đồn công an nên rất an toàn.

Khi Hàn Vi Lam đỗ xe xong về nhà, vừa mở cửa ra đã bị cảnh tượng náo nhiệt bên trong làm cho choáng váng.

Một, hai, ba, bốn, trong phòng khách nhà cô hiện có bốn người, và đều là những người cô quen biết.

"Sao mọi người lại ở nhà tôi?" Hàn Vi Lam không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chúng tôi có chút chuyện, không biết có thể nói chuyện riêng với Hàn tiểu thư một chút không?" Mặc dù hai người đều là bạn thân của Cố Tinh Tinh, nhưng Bách Kỳ Ngọc và Hàn Vi Lam lại không quen biết nhau.


Ngoài việc vòng sinh hoạt khác nhau, còn là do cả người đều không có ý định tìm hiểu về đối phương.

Nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của nhau.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt, lần trước ở nông gia nhạc cùng lắm chỉ chạm mặt thoáng qua mà thôi.

Vì vậy Hàn Vi Lam thực sự không quen Bách Kỳ Ngọc.

Cô không biết hai người này đến tìm mình làm gì.

Nhưng mà bọn họ bảo muốn nói chuyện riêng. . .

Hàn Vi Lam phong tình vạn chủng hất mái tóc dài, xoay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa ngoái đầu lại cười nói: "Đi theo tôi."

Nhà cô không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.

Bách Kỳ Ngọc còn tưởng Hàn Vi Lam sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, nhưng sau khi bị cô dẫn đến một quán mì nhỏ gần đó thì hơi hoang mang.

"Bà chủ, vẫn như cũ, một bát mì thịt bò thêm thịt viên, trứng muối và rau." Mặc kệ mấy người khác nghĩ gì, Hàn Vi Lam vừa bước vào cửa hàng đã nhanh chóng gọi món.

Công việc của cô bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, hôm qua đã nhịn đói cả ngày, sáng nay chưa kịp ăn gì đã bị mẹ bắt đi đón em trai tan học, nếu giờ mà không ăn nữa chắc cô sẽ bỏ mạng luôn ở đây.

Nếu cô thực sự ngất ở đây, không biết mấy người này có lương tâm mà gọi xe cứu thương cho cô không nữa.

"Xong rồi đây!" Bà chủ tiệm mì nhanh chóng mang cho Hàn Vi Lam một tô mì bò lớn, bát đựng mì phải to như cái chậu rửa mặt nhỏ, topping bên trong phong phú đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

Có vẻ như Hàn Vi Lam là khách quen của quán này, bà chủ đã thêm cho cô rất nhiều đồ.

Khi Hàn Vi Lam nhìn thấy cũng phải sửng sốt: "Bà chủ, chị làm nhầm cho em rồi à, sao thêm nhiều đồ thế."

"Không nhầm đâu, chị cố tình thêm cho em đấy, nhìn em gầy như gậy trúc vậy. Con gái thích chưng diện giữ dáng thì cũng phải có giới hạn, đừng bất chấp ăn kiêng giảm béo hại sức khoẻ lắm, ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể của em đi."

Bà chủ tiệm mì nói rất nhiều nhưng vào tai người ta lại có cảm giác chân thật thân thiết.

Hàn Vi Lam cảm động nâng tay che mắt, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

"Còn mấy anh trai này muốn ăn gì? Trong tiệm chúng tôi có cả cháo, mì và cơm."

Sau khi nói với Hàn Vi Lam xong, bà chủ nhìn thấy hai người đàn ông dẫn theo trẻ con đang đứng giữa tiệm, liền lớn tiếng hỏi.

"Ba bát mì thịt bò." Bách Kỳ Ngọc nhanh chóng nói, sau đó nắm tay Tinh Tinh đến ngồi đối diện Hàn Vi Lam.

Phó Hành chậm mất một bước không có chỗ ngồi, đành phải ngồi ở bàn bên cạnh.

Ăn được nửa bát mì, cũng có thứ bỏ vào bụng, không còn cảm giác đói cồn cào như trước nữa, Hàn Vi Lam chủ động hỏi: "Nói đi, hai người đến tìm tôi có chuyện gì?"

—--------Hết Chương 92—---------

21/05/2023

Hy: Theo mọi người ai là gửi 3 bức ảnh đó cho Tinh Tinh? Đoán đúng tối nay có thêm chương nữa, hoặc ngày mai có 2 chương nha!! 

1

Bình Luận (0)
Comment