Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 113

Editor: DiiHy

—---------------o0o—--------------

Tuy không thể điều tra từ Hàn Vi Lam, nhưng Bách Kỳ Ngọc vẫn có cách khác.

Hiện giờ đã xác định được thủ phạm có liên quan với Hàn Vi Lam, chỉ cần điều tra những người bên cạnh cô ta là được.

Nếu không có sự giúp đỡ của người trong cuộc thì việc này sẽ hơi bất tiện, nhưng cùng lắm cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Bọn họ đã chờ rất lâu rồi, kiên nhẫn thêm chút nữa cũng không có gì to tát.

Tuy vậy nhưng hắn vẫn rất khó chịu khi manh mối mà mình vất vả tìm được bị cắt đứt, đặc biệt là khi manh mối này vô cùng có lợi.

Bách Kỳ Ngọc thậm chí còn không có tâm trạng tiếp tục đi chơi với Tinh Tinh, sau khi ăn mì xong thì trầm mặc rời đi.

"Chú Bách tức giận rồi."

Tinh Tinh vừa nói vừa chỉ theo bóng lưng Bách Kỳ Ngọc, khả năng đoán cảm xúc của cô bé vô cùng chính xác.

"Đừng lo, anh ta không giận được lâu đâu."

Phó Hành xoa đầu Tinh Tinh, dắt tay bé chuẩn bị về nhà.

Không ngờ cô nhóc nhanh nhẹn né tránh, chạy vụt ra ngoài.

"Tinh Tinh!" Sắc mặt Phó Hành khẽ biến, vội vàng đuổi theo, cho đến khi nhìn thấy Tinh Tinh nhào vào người Bách Kỳ Ngọc, hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt một chân anh ta, ngẩng đầu nhìn lên không biết đang nói gì.

Anh đoán không lầm thì chắc là những lời dỗ dành người giận dỗi.

Tinh Tinh rất hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng Phó Hành mong cô đừng hiểu chuyện như thế, dù bây giờ cô chỉ là một đứa bé, nhưng anh không thích sự chú ý của vợ mình bị tên đàn ông khác thu hút.

Nhưng lần này, là lỗi của anh.

Phó Hành thở dài, đi lên trước đưa chiếc túi nhỏ của Tinh Tinh cho Bách Kỳ Ngọc: "Nếu hôm nay anh rảnh thì có thể đưa cô ấy ra ngoài chơi, lần trước anh hứa đưa Tinh Tinh đi công viên giải trí vẫn chưa thực hiện kìa, nhân dịp bây giờ đi luôn."

Bách Kỳ Ngọc nhận lấy chiếc túi, nghi hoặc nhìn Phó Hành: "Còn anh?"

Nếu Phó Hành không đi, một mình hắn có thể đưa Tinh Tinh đi không?

Bách Kỳ Ngọc vẫn luôn cho rằng tình cảm mình dành cho Tinh Tinh không thua kém gì Phó Hành, thậm chí còn sâu đậm hơn, nhưng hắn lại không có tự tin trong việc chăm sóc trẻ con.

Cháu trai hắn đã ở tuổi tự biết chăm sóc cho bản thân, chỉ cần cung cấp cho nó đồ ăn thức uống là được. Nhưng Tinh Tinh thì khác, cô còn quá nhỏ, bản thân hắn cũng không có kinh nghiệm nuôi con, nhỡ may không chăm sóc tốt cho cô thì phải làm sao?


"Tôi tin anh." Sau khi vỗ vai Bách Kỳ Ngọc, Phó Hành quay người rời đi.

Nếu đã vứt bỏ một manh mối quan trọng thì phải tìm được một manh mối quan trọng hơn để bù lại.

Ánh mắt Phó Hành lạnh băng.

Hàn Vi Lam đã cố tình gửi cho anh ba tấm ảnh nhắc nhở, vậy thì chỉ mình anh mới có thể tìm ra được dấu vết từ lời gợi ý này.

Phó Hành đã dần đoán ra được thủ phạm, nhưng vẫn cần tìm người điều tra kỹ càng mới có thể chắc chắn.

"Chú định đưa Tinh Tinh đến công viên giải trí phải không ạ?"

Hai mắt Tinh Tinh sáng ngời, càng ôm chặt đùi Bách Kỳ Ngọc Kỳ hơn, bé vừa nghe hai người nói hết rồi nha.

"Ừ, đi thôi." Bách Ngọc Kỳ không thất hứa.

Dì hắn cũng chẳng biết mình đã hứa lúc nào.

"Chúng ta ghé qua đón Niên Cao đi cùng nhé?"

Sau khi đưa Tinh Tinh lên xe ngồi, Bách Kỳ Ngọc nghĩ có hai đứa con nít, nếu như hắn chỉ dẫn một đứa đi thì không công bằng với đứa còn lại, nên dứt khoát dẫn hai đứa đi luôn.

Vừa hay Niên Cao sắp lên tiểu học, nhân dịp này đưa thằng bé ra ngoài chơi trước khi hết nghỉ hè, coi như là chúc mừng nhóc con sắp thoát khỏi hàng ngũ trẻ mẫu giáo để trở thành học sinh tiểu học.

Trên đường đi Bách Ngọc Kỳ đã gọi cho anh trai thông báo mình sắp đến đưa cháu trai đi chơi.

Anh trai Bách đồng ý không chút do dự, còn hỏi Bách Kỳ Ngọc mấy ngày tới có thể giúp anh ấy chăm sóc đứa nhỏ không.

Đúng lúc anh ấy và vợ định đi hưởng tuần trăng mật lần thứ N, thì ông bà cụ nhà họ Bách lại đăng ký đi hoang mạc hái nho với nhóm bạn già.

Vợ chồng hai người đang sầu vì không ai ở nhà để nhờ trông giùm đứa nhỏ.

Vốn đang phân vân nên hủy chuyến đi hay đưa con trai theo cùng, thì em trai lại tự giác đưa mình đến cửa.

"Được, để Niên Cao cho em, hai người yên tâm đi chơi đi."

Chăm sóc Niên Cao không quá phiền phức nên Bách Kỳ Ngọc sẵn sàng đồng ý.

Anh trai Bách nhận được câu trả lời vừa ý, vui mừng cúp điện thoại.

Chân như bôi dầu chạy đi tìm vợ, giục cô nhanh chóng thu dọn hành lý của con, chuẩn bị đem cậu nhóc đóng gói đưa đến chỗ em trai.

Niên Cao đang chơi xếp ở nhà.


Một bộ trò chơi ghép hình với hơn ba trăm mảnh đặt trước mặt, cậu bé vẫn bình tĩnh ghép nó lại với nhau một cách cẩn thận.

Lúc này Tinh Tinh và Bách Kỳ Ngọc cũng đến nơi.

Tinh Tinh đã đến đây nhiều lần, nên rất thân thiết với bố mẹ Niên Cao.

Vừa vào cửa, tiểu gia hoả liền bắt đầu ngọt ngào chào mọi người: "Con chào chú, con chào dì ạ."

"Tinh Tinh ngoan quá, Niên Cao đang ở trên ban công, con lên đấy tìm nó." Mẹ Niên Cao nhẹ nhàng ngồi xuống, nhét vào tay Tinh Tinh một túi bánh quy: "Con cầm đi ăn nhé."

"Con cảm ơn dì."

Tinh Tinh ngọt ngào nói cảm ơn, nhận lấy túi bánh quy mẹ Niên Cao đưa, rồi chạy lên tầng hai tìm cậu nhóc.

Tầng hai nhà Niên Cao có một ban công ngoài trời rất rộng, được mẹ cậu bé thiết kế thành một khu vườn thu nhỏ cho trẻ con, trên mặt đất trải thảm mềm mại. Niên Cao đang chơi xếp hình ở đây.

"Anh Niên Cao ơi."

Tiếng Tinh Tinh vang lên từ xa lọt vào tai Niên Cao, cậu lập tức ngẩng đầu lên: "Em Tinh Tinh."

Cậu vứt tấm bản đồ mình vừa cẩn thận xếp sang một bên, vội vàng đứng dậy lao đến cầu thang, đúng lúc chạm mặt Tinh Tinh đang leo lên.

Bắp chân Tinh Tinh ngắn ngủn, bậc cầu thang cao vừa tầm với người lớn, nhưng đối với bé lại như ngọn núi lớn.

Niên Cao đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống thấy Tinh Tinh cuộn người như một quả bóng nhỏ, nằm trên bậc cầu thang dùng cả tay lẫn chân chậm chạp bò lên từng bậc, giống như một quả bóng đang lăn từ từ, vô cùng đáng yêu.

Niên Cao sợ Tinh Tinh ngã nên vội vàng đi xuống cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái, dắt cô bé lên cầu thang.

"Sao em không đi thang máy?" Nhà cậu có thang máy.

". . . Em không ấn được." Tinh Tinh nói rất chậm.

Chiều cao khiêm tốn cũng là một loại tổn thương, không cần phải bàn về nó.

Mặc dù mọi người trong nhà đều giấu Tinh Tinh, nhưng các bạn nhỏ bên cạnh bé lần lượt cao lên, bé cũng dần nhận ra sự khác biệt của bản thân.

Bé không biết rằng bản thân không phát triển, chỉ mơ hồ cảm thấy chiều cao của bản thân không thay đổi, bé không cao lên.

Tìm một ví dụ để đối chiếu, nếu ban đầu Tinh Tinh cao đến mang tai Niên Cao, thì bây giờ bé chỉ đứng đến vai cậu nhóc.

Chênh lệch khoảng cách lớn như vậy đến người mù cũng có thể nhận ra điều bất thường, huống chi Tinh Tinh không mù, bé rất thông minh.


Dần dà cô nhóc trở nên nhạy cảm với vấn đề chiều cao và không thích nghe người khác nhắc đến.

Đặc biệt là chủ đề về độ thấp bé của mình, dù là cố ý hay vô tình, Tinh Tinh cũng từ chối tiếp chuyện!

Nhưng Tinh Tinh rất thích Niên Cao, hơn nữa Niên Cao cũng không cố ý, nên bé nhanh chóng chọn cách tha thứ và cùng cậu chơi xếp hình.

Túi bánh quy mẹ Niên Cao đưa đã trở thành năng lượng bổ sung trí lực, hai anh em chia nhau mỗi người một cái, không bao lâu đã ăn hết gói bánh.

Cung may hiện tại tất cả tâm trí của Tinh Tinh đều bị trò chơi xếp hình hấp dẫn, không ầm ĩ đòi đồ ăn vặt.

Hai bạn nhỏ ở trên lầu chơi đùa vui vẻ, dưới lầu anh cả Bách vẫn tận tình giảng giải, lưu luyến không rời kề bên em trai nhắc nhở những lưu ý khi chăm sóc con trai.

Trong mắt Bách Kỳ Ngọc, dáng vẻ vui không thể dấu của anh ấy đang nóng lòng trút bỏ đứa con trai để đưa vợ đi tận hưởng thế giới lãng mạn của hai người.

Khoé miệng hắn giật giật, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú ý nét mặt."

Anh trai à, anh sắp cười thành tiếng rồi kìa.

"E hèm. . . vừa nãy miệng anh bị co giật, không phải anh đang cười đâu!"

Anh cả Bách giả vờ ho nhẹ, tranh thủ điều chỉnh lại vẻ mặt.

Mẹ Niên Cao kéo chiếc vali nhỏ vừa thu thập xong của con trai đến, trợn mắt nhìn ông chồng nhà mình, rồi cười áy náy với Bách Kỳ Ngọc.

"Làm phiền em rồi. Trong này đều là đồ của Niên Cao. Dạo này thằng bé đang tham gia mấy lớp học năng khiếu về đàn violon và thư pháp tại Cung Thiếu Nhi ở trung tâm thành phố. Hàng ngày em chỉ cần lái xe đưa nó đi học lúc tám giờ sáng và đón về lúc mười một giờ trưa là được rồi, những cái khác Niên Cao sẽ tự mình sắp xếp thời gian, sẽ không làm phiền em quá nhiều đâu."

Đây mới là lời ủy thác chân thành của mẹ ruột, những gì anh trai hắn vừa nói hoàn toàn là trút bỏ gánh nặng mà.

Đây không phải là lần đầu tiên Bách Kỳ Ngọc giúp chăm sóc Niên Cao, rất tự nhiên cầm lấy hành lý, đồng thời cam đoan với anh trai và chị dâu: "Em sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt."

"Ừ, để anh gọi hai đứa nhỏ xuống. Chú đưa hai đứa đi công viên giải trí thì đi sớm đi, đi trễ phải xếp hàng chờ lâu lắm."

"Bây giờ đi cũng phải xếp hàng, không bằng mua thẻ ưu tiên luôn đi." Anh trai Bách lẩm bẩm.

"Anh nói nhiều quá, mau lên lầu kêu bọn nhỏ xuống đi."

Trò chơi xếp hình sao có sức hút bằng công viên giải trí?

Khi nghe tin sắp được đi chơi, Tinh Tinh và Niên Cao nắm tay nhau vui vẻ chạy xuống cầu thang và lao thẳng đến chỗ Bách Kỳ Ngọc.

"Chú/ Chú nhỏ!"

Hai đứa nhỏ rất hào hứng, làm Bách Kỳ Ngọc cũng bị lây nhiễm niềm vui, cơn tức giận hồi sáng thoáng chốc tiêu tan, chỉ còn lại niềm vui khi được ra ngoài chơi.

Trong thành phố có hai công viên giải trí rất nổi tiếng, trước đây Phó Ti Cẩn đã đưa Tinh Tinh đến một nơi, hôm nay Bách Kỳ Ngọc đưa bọn nhỏ đến cái còn lại.

Ở công viên giải trí còn có cả hoạt động gia đình phù hợp với những cặp cha mẹ muốn chơi cùng con cái.

Hoạt động gia đình thì ít trò chơi kích thích hơn, chủ yếu thiên về những trò chơi nhẹ nhàng phù hợp với trẻ nhỏ. Nhưng đúng như anh trai Bách đã nói, ở đây có quá nhiều người, chơi trò nào cũng phải xếp hàng chờ đợi.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, không nắng gắt như nắng mùa hè, nhưng vẫn làm người ta khó chịu khi phải xếp hàng gần nửa tiếng để được chơi trò chơi.


Đương nhiên nếu không muốn xếp hàng chờ đợi thì có thể chi mấy trăm tệ để mua thẻ ưu tiên.

Bằng cách này, người chơi sẽ được đeo một chiếc vòng tay đặc biệt, thong thả đi qua hàng ngàn ánh mắt ghen tỵ để bước vào khu trò chơi.

Bách Kỳ Ngọc đã làm như vậy.

Đừng thấy hắn có vẻ nhàn rỗi cả ngày mà lầm tưởng, sau khi xuất ngũ hắn đã mở một công ty bảo an chuyên phục vụ cho những người có địa vị quan trọng.

Ngoài lực lượng vệ sĩ hùng hậu, công ty hắn còn bán các sản phẩm bảo mật điện tử, thu được lợi nhuận đáng kể.

Đã là người có tiền thì không cần thiết phải ủy khuất con cháu mình đứng xếp hàng nơi đông người, không thoải mái chơi đùa thư giãn.

Trò đầu tiên bọn họ muốn chơi là bóng đi bộ dưới nước.

Một quả bóng siêu lớn chứa được cả một người đàn ông to lớn bên trong, được đặt trên mặt nước cho người bên trong tự do di chuyển.

Dù cho người bên trong sờ, bò, trèo, lăn thế nào thì quả bóng vẫn mềm mại và không gây thương tích, hơn nữa còn có thể ngắm phong cảnh trên mặt nước.

Ngẫu nhiên có thể tiếp xúc gần với những chú cá nhỏ dưới nước.

Bách Kỳ Ngọc không chơi cái này, hắn chọn cho Tinh Tinh và Niên Cao một quả bóng để hai đứa bé chơi cùng nhau.

Trên mặt hồ đã có khá đông người đang chơi trò này, có đôi khi sẽ va chạm với nhau, nhưng mọi người đều không quan tâm đến điều này vẫn tiếp tục cười đùa, trong suốt toàn bộ quá trình nụ cười không hề biến mất trên khuôn mặt mỗi người.

Bách Kỳ Ngọc đặc biệt mang theo máy ảnh và chụp được rất nhiều khoảnh khắc chơi đùa vui vẻ của Tinh Tinh và Niên Cao.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bọn trẻ rất dễ lan truyền, khi được đăng lên nhóm đã lập tức bùng nổ.

【 Phó Ti Thận: Mẹ kiếp, trong thiếu gia đây làm việc cật lực, vậy mà mấy người rủ nhau đi chơi lén! Lại còn không rủ con theo cùng! 】 Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

[Hệ thống nhắc nhở: thành viên Phó Ti Thận đã bị quản trị viên Cố Lan cấm chat trong mười phút.]

【 Cố Lan: Chú ý ăn nói cho cẩn thận, đừng có lấc cấc với người lớn. 】

【 Phó Ti Cẩn: Chú Bách đưa Tinh Tinh và Niên Cao đi chơi ở đâu vậy? 】

【 Bách Kỳ Ngọc: Công viên giải trí Tinh Quang. 】

【 Phó Ti Cẩn: Vừa hay cháu và bạn gái cũng đang ở gần đây, nhưng bọn cháu sẽ không làm phiền mọi người. 】

Hắn cũng muốn tận hưởng thế giới hai người.

【 Bách Kỳ Ngọc: Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm. 】

【 Phó Ti Cẩn: Vâng. 】

—---------- Hết Chương 94—----------

29/06/2023

Bình Luận (0)
Comment