Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 121

Editor: DiiHy

--------------o0o-------------

Tiếng còi xe cứu thương xa dần, Hàn Vi Lam dìu mẹ Hàn đi ra từ trong nhà xưởng đã được giăng băng phong tỏa.

Khi thấy họ đi ra, một người đàn ông cao lớn lập tức ôm Hàn Cẩm Trình đang bất tỉnh đi đến.

"Bác gái không sao chứ?"

Giọng nói trầm ấm chứa đầy sự quan tâm.

"Không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi."

Hàn Vi Lam lắc đầu, dưới sự trợ giúp của bác sĩ, cô dìu mẹ mình lên một chiếc xe cấp cứu khác, người đàn ông đang ôm Hàn Cẩm Trình cũng đi cùng.

"Đặt đứa bé xuống đây để tôi khám cho nó."

Bác sĩ bảo người đàn ông đặt Hàn Cẩm Trình lên giường bệnh, đứa bé hôn mê đã lâu mà vẫn chưa tỉnh lại, khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì.

"Trăm sự nhờ bác sĩ."

Người đàn ông đặt đứa bé xuống, nhìn bác sĩ dùng một loạt thiết bị y tế lên người cậu bé, anh ta đột nhiên hỏi: "Tên của nó là gì?"

"Hàn Cẩm Trình." Hàn Vi Lam nói.

"Tại sao không để họ Trần?" Người đàn ông biết rõ mối quan hệ của nhà họ, anh ta cũng biết Hàn Vi Lam không thể nào để con theo họ mình, cũng biết cô hận người đàn ông bắt cô mang họ này như thế nào.

"Mẹ tôi không cho." Hàn Vi Lam để mẹ Hàn tựa đầu vào vai mình, nhẹ giọng nói

Mẹ Hàn khẽ run, Hàn Vi Lam nhẹ nhàng nắm tay bà an ủi.

Cô không có ý oán trách mẹ mình.

"Sau khi trở về thì đổi tên cho Cẩm Trình đi, muốn mang họ gì thì tùy hai đứa quyết định."

Dù con gái không có ý đó thì mẹ Hàn vẫn rất để tâm chuyện này. Hơn nữa Hàn Đại Dư đã không còn là bóng ma ám ảnh trong lòng mẹ con hai người nữa, nên tất nhiên không cần phải dùng cái họ này để cầu xin sự bảo vệ của ông ta.

"Chuyện này về sau chúng ta lại nói, nghĩ được một cái tên hay cũng không dễ dàng. Mẹ dựa vào con nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa đến bệnh viện còn phải làm nhiều việc nữa.

Dù nhìn thì thấy mẹ cô không có vết thương ngoài da nào, nhưng Hàn Vi Lam vẫn lo lắng và quyết định đưa mẹ mình đi khám tổng thể.

Sau khi trấn an mẹ xong, Hàn Vi Lam mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang ngồi đối diện: "Cảm ơn anh, Văn Khải."

"Không cần cảm ơn, tôi cũng vì con của chúng ta." Văn Khải cụp mắt, né tránh lời cảm ơn của Hàn Vi Lam.


Anh ta không cần cô phải cảm ơn, chỉ mong cô tha thứ.

Nhưng hiển nhiên Hàn Vi Lam không muốn nhắc đến chuyện trước đây, sau khi cảm ơn xong cô liền giả vờ nhắm mắt, không nhìn người nọ nữa.

Trong xe nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có tiếng khám bệnh nho nhỏ của bác sĩ.

Trong một chiếc xe khác lại có bầu không khí đối lập. Hai tay Phó hành nắm chặt tay Tinh Tinh, áp bàn tay đầy máu lên trán, nhắm mắt cầu nguyện.

Cố Lan ngồi ở đối diện, lo lắng nhìn mọi người.

"Tít tít tít. . ."

Điện thoại của Phó Hành vang lên, nhưng anh giống như bị điếc, không hề động đậy.

Điện thoại vang lên một lúc lâu mới ngừng, một lúc sau lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhưng lần này là điện thoại của Cố Lan.

Hắn nhấc máy, người gọi là Bách Kỳ Ngọc.

Bách Kỳ Ngọc chỉ nói một câu rất đơn giản: "Bọn chúng đã bị bắt."

Cố lan nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng là nụ cười khẩy.

"Bắt được rồi sao? Vừa hay, lần này tôi sẽ không để cho loại cặn bã xã hội này có cơ hội ra ngoài làm hại người khác."

Phó Hành ngồi ở đối diện đã bắt đầu gọi điện thoại.

Anh tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho những kẻ dám làm tổn thương Tinh Tinh và con trai anh.

Xe cứu thương chạy đến bệnh viện, Phó Ti Cẩn và Tinh Tinh được đưa đi cấp cứu.

Phó Hành và Cố Lan đều đừng bên ngoài, vừa lo lắng chờ đợi vừa liên tục giải quyết các cuộc gọi.

Có ông bà cụ Phó gia, bà Đinh, bà quản gia. . .

Mọi người đều biết mẹ con Tinh Tinh gặp chuyện không may và gọi điện đến hỏi thăm tình hình của hai người. Sau khi biết hai người đã được cứu thì đều an ủi mọi người đừng lo lắng quá, người ở hiền thì gặp lành, mẹ con hai người sẽ ổn thôi.

Những lời an ủi này không có tác dụng với Phó hành và Cố Lan, hai người thuận miệng ứng phó vài câu, sau đó tiếp tục chờ đợi.

Phó Ti Cẩn là người đầu tiên ra khỏi phòng cấp cứu.

Thực ra hắn vào phòng cấp cứu chưa được nửa tiếng đã được các bác sĩ đẩy ra.


Phó Hành và Cố Lan vội vàng đi đến, đồng thời hỏi thăm về thương thế.

"Người bệnh đã qua khỏi cơn nguy hiểm, trên người chỉ có một ít vết thương ngoài da không quá nguy hiểm. Nhưng lạ ở chỗ mất máu quá nhiều, tựa như từng có một vết thương rất sâu ở bụng."

Câu nói cuối cùng làm bác sĩ suy nghĩ rất lâu, nhưng với thái độ làm việc dựa trên khoa học, ông ấy không nghĩ đến những khía cạnh khác.

Sau khi nghe bác sĩ nói, trong lòng Phó Hành và Cố Lan đều có những suy đoán mơ hồ, nhưng những suy đoán này chỉ có thể đợi người sau tỉnh lại mới xác nhận được.

"Bác sĩ vất vả rồi."

"Cảm ơn bác sĩ."

Bất kể là suy đoán gì, Phó hành và Cố lan đều biết họ không thể làm cho người khác nghi ngờ.
Bác sĩ bị hai người vây quanh hỏi vô số vấn đề, làm cho ông ấy rất nhức đầu, không lâu sau đã quên mất thương thế khác thường của Phó Ti Cẩn.

So với Phó Ti Cẩn, cuộc phẫu thuật của Tinh Tinh càng lâu hơn.

Vì vết thương trên người cô là thật.

Bác sĩ mất rất nhiều thời gian để cầm máu và khâu vết thương.

Thời gian chậm chạp trôi qua, khi mọi người ra khỏi phòng cấp cứu thì trời đã sáng.

Tròn tám tiếng đồng hồ trôi qua, trời đã rạng sáng.

"Vợ tôi sao rồi bác sĩ?"

Cuối cùng Phó Hành cũng có thể quang minh chính đại nói ra thân phận của Tinh Tinh với thế giới bên ngoài, nhưng anh thà rằng Tinh Tinh bình an vô sự cũng không muốn sự công khai này.

"Về cơ bản thì bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tình huống cụ thể thì phải đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục theo dõi. Người nhà có thể đứng ngoài cửa để quan sát tình hình người bệnh, trong vòng ba ngày này tốt nhất không nên vào thăm."

Sau tám giờ cấp cứu liên tục, lại còn cấp cứu xuyên đêm, bác sĩ cũng đã kiệt sức, được y tá đỡ đi.

Phó Hành và những người khác thậm chí còn chưa kịp nói cảm ơn.

Lương y như từ mẫu. Bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này.

Vừa rồi bọn họ đã đến thăm Phó Ti Cẩn, vì vậy bây giờ đều đi thẳng đến phòng bệnh của Tinh Tinh.

Qua lớp cửa kính, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, quanh người gắn rất nhiều dây từ các thiết bị y tế.

Đây là dáng vẻ của Tinh Tinh khi trưởng thành.


Cô rất đẹp, đường nét khuôn mặt vốn thanh tú xinh xắn khi nhỏ đã nẩy nở thành kiểu đẹp kinh diễm động lòng người.

Mặc dù không còn trẻ, nhưng được cô bảo dưỡng rất tốt nên nhìn chỉ như độ tuổi đôi mươi, trông rất trẻ tuổi, nhưng vì bị thương mà khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt.

Ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng mất đi màu sắc.

Một túi huyết tương lớn treo trên cột được truyền vào cơ thể Tinh Tinh từng chút một, nhưng vẫn không cứu vãn được khí huyết của cô.

Cơ thể cô quá hư nhược, suy yếu đến nỗi làm bọn họ đau lòng.

"Tinh Tinh. . . chị ấy đã biến trở lại. Có lẽ vết thương lành nhanh đến kỳ lạ của A Cẩn có liên quan đến chị ấy."

Trên đời không có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế, và tiền đề của để sự ngẫu nhiên xảy ra là phải có tính tất yếu.

Vì thế, Cố Lan dễ dàng đoán ra việc vết thương của Phó Ti Cẩn lành lặn nhanh chóng có liên quan đến Cố Tinh Tinh.

Mặc dù hắn không biết vết thương ban đầu của Phó Ti cẩn nghiêm trọng đến mức nào.

Một sức mạnh thần kì nào đó, mà Phó Ti Cẩn tỉnh dậy rất nhanh.

Ngay sau khi Tinh Tinh được đưa vào phòng hồi sức, y tá đã đến báo rằng Phó Ti cẩn tỉnh lại.

Hai người nhanh chóng di chuyển đến phòng của Phó Ti Cẩn.

Bên trong đã có khá nhiều người.

Ngư Du, Phó Ti Thận, An Nhiên và hai ông bà cụ Phó gia.

Khi nhìn thấy cha mẹ mình, Phó hành sửng sốt: "Sao hai người lại tới đây?"

Bây giờ mới gần bảy giờ sáng, nhà cũ Phó gia cách bệnh viện khá xa, phải đi xe mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Hơn nữa đêm qua cứ cách một tiếng hai ông bà cụ lại gọi điện cho anh một lần, tức là hai người gần như thức cả đêm với bọn họ.

Nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của họ, Phó Hành biết suy đoán của mình là đúng.

"Hai người có phải là con nít không? Đến lúc này rồi còn không biết giữ gìn thân thể, hay hai người không biết tình trang sức khỏe của mình thế nào? Con nhờ người đặt một phòng khách sạn gần đây cho hai người, hai người nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Có thể là do áp lực kìm nén lâu giờ bộc phát, đây là lần đầu tiên trong lúc bực bội Phó Hành nói nhiều lời với cha mẹ mình như thế.

Kết quả vừa dứt lời liền thấy hai người bọn họ đều nhìn anh cười, trên mặt Phó Thành Đắc không giấu nổi vẻ nhẹ nhõm, càng làm Phó hành tức giận hơn.

Mặt anh lạnh đi, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh.

Phó hành thật sự gọi người đến, cẩn thận lời hai vị lão nhân ra ngoài.

"Bố mẹ lo lắng nên mới trằn trọc không ngủ được. Bây giờ thấy con cháu không sao thì bố mẹ cũng yên tâm đi ngủ rồi."

Trước khi đi, Phó lão phu nhân nhỏ giọng giải thích với con trai.


Sắc mặt Phó Hành dịu xuống, nhưng ngữ khí vẫn kiên định: "A Cẩn tỉnh rồi, Tinh Tinh vừa mới qua cơn nguy kịch, nên hai người không cần lo lắng quá."

Đây coi như một câu an ủi ngược lại.

Quả nhiên khi hai lão nhân gia nghe thấy câu này, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cuối cùng cũng an lòng đi với người Phó Hành gọi đến.

Hai lão nhân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại những người trong cuộc.

Đối mặt với ánh mắt của bố và cậu, Phó Ti Cẩn vừa mới tỉnh lại vô thức sờ vào bụng mình, nhẵn bóng không có gì cả.

Hắn sửng sốt, nhớ lại giây phút mẹ chạy lại đỡ hộ mình một dao, khi ấy mẹ đã trở về thành người lớn, hắn không còn gì không hiểu nữa.

Nước mắt từ khóe mắt chạy xuống, nhanh chóng làm nhòe đi đôi mắt hắn.

"Con xin lỗi."

Lời xin lỗi vô tình lẫn trong tiếng máy thở, nhưng mọi người trong phòng vẫn nghe rõ.

Ngư Du lau nước mắt, ghé vào bên cạnh giường Phó Ti Cẩn an ủi: "Không phải lỗi của anh, anh đã cố gắng hết sức rồi."

Khi hắn vừa được đưa đến bệnh viện, trên người đầy vết máu, Ngư Du không thể tưởng tượng được hắn bị thương nặng đến mức nào, có lẽ nào. . .

May mà Phó Ti Cẩn không sao, mọi chuyện đã qua rồi.

"Mẹ đâu?" Phó Ti Cẩn khó khăn hỏi.

Thấy môi con rất khô, Phó Hành trầm mặc mặc đi rót một cốc nước rồi quay lại, tạm thời tháo mặt nạ thở oxy xuống, dùng tăm bông nhúng nước thấm ẩm môi con trai.

Sau khi nhấp một ít nước, Phó Ti Cẩn cảm thấy cổ họng khát khô dễ chịu hơn rất nhiều: "Cảm ơn bố."

"Mẹ con đã qua cơn nguy kịch, chỉ là tuốc mê chưa hết, nên cô ấy chưa tỉnh. Chờ khi nào mẹ tỉnh, con cảm thấy khá hơn thì qua thăm cô ấy."

Vì lo cho con trai, Phó hành đã cố tình giảm nhẹ tình huống của Tinh Tinh.

"Thật sao bố? Vậy thì tốt rồi." Phó Ti Cẩn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn không nghĩ rằng bố mình sẽ nói dối, nên dễ dàng tin vào lời nói đó.

Vì đang nằm trên giường bênh, tầm nhìn bị che khuất nên Phó Ti cẩn không thể nhìn thấy biểu cảm của những người khác đang do dự muốn nói lại thôi.

Nhưng cũng may không ai vạch trần lời nói dối của Phó hành.

Bọn họ đều rất quan tâm Phó Ti Cẩn, hy vọng hắn có thể nhanh chóng bình phục.

Giống như Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn cần phải truyền rất nhiều máu.

Chim chúc mộng có thể chữa lành vết thương của hắn, nhưng lại không thể quay ngược thời gian, lượng máu đã mất không thể lấy lại, chỉ có thể chậm rãi bổ sung từng ngày.

------------Hết Chương 101------------

08/07/2023

Bình Luận (0)
Comment