Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 146

Editor: DiiHy

------------------o0o------------------

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng, Phó Hành thậm chí còn không cần mở mắt, đã cảm nhận được có một cơ thể ấm áp nằm trong lòng .

Anh cẩn thận rút tay ra, kéo chiếc chăn bị đạp vào góc lên rồi cẩn thận đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy ào ạt đã đánh thức Tinh Tinh khỏi giấc mơ.

Cô ngái ngủ dụi dụi mắt, bật dậy với đầu tóc bù xù như ổ à, ngơ ngác ngồi trên giường lớn.

Phó Hành rửa mặt xong đi ra liền bắt gặp dáng vẻ mơ màng này của vợ.

Anh đã sớm quen với tình huống này nên tự nhiên tiến đến bế cô lên và đưa vào phòng tắm để giúp cô rửa mặt.

Trên mặt được đắp một chiếc khăn ấm, lực đạo xoa nắn vừa phải rất thoải mái, khiến Tinh Tinh vốn hơi tỉnh lại bắt đầu mơ màng.

"Em tự cầm đi, anh đi nấu cơm."

Sau khi bôi kem đánh răng vào bàn chải đánh răng điện và nhét vào miệng Tinh Tinh, Phó Hành quay người đi ra ngoài, để lại Tinh Tinh một mình trong phòng tắm tiếp tục tự sửa soạn.

Bữa sáng đã được làm xong, Tinh Tinh mới thong thả đắp mặt nạ đi ra.

Tuy cô không trang điểm, nhưng vẫn phải chú trọng chăm sóc da.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, cầm lấy bữa sáng Phó Hành đưa tới, Tinh Tinh vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?"

Cô vẫn còn nhớ lời Phó Hành nói với mình đêm qua trước khi đi ngủ.

"Đêm qua em lại chạy đến phòng anh ngủ."

Phó Hành không trực tiếp trả lời, mà đổi sang một chủ đề khác.

"Anh cũng biết người ta không thể ngủ một mình mà." Tinh Tinh cố ý làm nũng cho qua.

Cô cũng không nói dối, cơ thể này đã quen với hơi thở của Phó Hành, bây giờ để cô ngủ một mình thì thật không quen nổi.

Trằn trọc suốt một hai giờ mà vẫn không thể ngủ được, nhưng vừa nằm xuống bên cạnh Phó Hành, cô lại cảm thấy buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ say,


Tinh Tinh trèo giường không phải lần một lần hai, lần nào Phó hành cũng nhắc nhở nhưng cô nàng mãi vẫn không sửa.

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung thì có làm sao?" Thỉnh thoảng nếu cảm thấy phiền, Tinh Tinh vẫn có thể tự tin lấy câu này ra phản bác anh.

Lúc này thì Phó Hành thường không thể nói được gì nữa.

Ngủ chung thật ra cũng không sao, nhưng anh không tin vào khả năng tự chủ của mình, hơn nữa tiểu hỗn đản này chẳng có tí tự giác nào cả, lần nào cũng vô tình hoặc cố ý khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

"Không được chừa trái cây lại."

Anh đẩy khay trái cây mà Tinh Tinh lén lút đẩy ra về chỗ cũ, nghiêm khắc nhìn chằm chằm không cho phép cô kén ăn.

"Em không thích ăn thanh long!"

Tinh Tinh thấp giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn không dám công khai phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết trái thanh long.

Hai đứa con trai đều không có nhà, hai vợ chồng ăn xong bữa sáng cũng sửa soạn đi ra ngoài.

Tinh Tinh không biết sẽ đi đâu, để phòng trường hợp phải đi lại nhiều, cô cố ý mang một đôi giày thể thao trắng, như vậy sẽ tiện hơn so với giày cao gót hoặc giày bệt.

Để phối với giày, cô mặc một bộ quần áo thể thao hưu nhàn và kiểu tóc đuôi ngựa, mang đến vẻ ngoài trẻ trung tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Đem ra so sánh, Phó Hành mặc dù cũng ăn mặc quần áo bình thường, mặc dù bảo dưỡng tốt nhìn không bị già đi, nhưng do khí chất nghiêm túc trên người anh đã tạo nên sự chênh lệch tuổi tác đáng kể giữa hai người, trông anh lớn hơn Tinh Tinh rất nhiều.

Hai người đứng cạnh nhau không giống như là vợ chồng, ngược lại trông như bố và con gái.

"Chú ơi đi thôi đi thôi, chú đi chậm quá đấy." Tinh Tinh hưng phấn kéo tay Phó Hành chạy ra ngoài.

Phó Hành đi phía sau cô nghe vậy nhướng mày.

Chú?

Anh chỉ lớn hơn cô có hai tuổi mà đã bị chê già.

Hai người lên xe mà không gọi tài xế, Phó Hành lái xe đi về một nơi không xác định.

Tinh Tinh tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài và phát hiện đây vẫn là khung cảnh đường phố quen thuộc, có vẻ như họ sẽ không ra khỏi thành phố.

Xe chạy thẳng vào làng đại học và dừng lại tại khuôn viên của ngôi trường có diện tích lớn nhất.


"Đây là. . .?" Tinh Tinh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Trường học cũ của chúng ta. Không phải em muốn biết tương lai mình sẽ học ở trường đại học nào sao?"

"Không phải chứ?"Tinh Tinh hơi kinh ngạc: "Làm sao em có thể đỗ vào đại học trọng điểm!"

Đây là trường đại học trọng điểm của tỉnh, không hề thua kém Đại học Thủ đô, hơn nữa điểm xét tuyển cũng làm cho người ta phải ngước nhìn.

Năng lực của mình ra sao thì bản thân là người rõ ràng nhất. Vừa vào cấp ba thành tích của Tinh Tinh đã tụt dốc, giáo viên chủ nhiệm từng nói với cô rằng nếu cô chỉ muốn đỗ vào một trường đại học nào đó thì không có vấn đề gì, nhưng muốn đỗ vào đại học trọng điểm thì khó khăn hơn.

Giáo viên chủ nhiệm lớp cô xưa nay không bao giờ nói chuyện không có mục đích, vậy nên đang nhắc nhở rằng khả năng thi đậu của cô rất nhỏ.

Tinh Tinh còn tưởng rằng mình thật sự không thể đỗ vào đại học trọng điểm của tỉnh, không ngờ cuối cùng cô lại đỗ.

Không hổ danh là Cố Tinh Tinh cô!

Người không biết xấu hổ nào đó bắt đầu khoe khoang.

Phó Hành và Tinh Tinh xuống xe nhưng không lập tức xuất phát mà vòng ra cốp xe lấy đồ.

"Anh lấy cái gì thế?"  Tinh Tinh đi đến xem.

Chỉ thấy Phó Hành lấy ra một bó hoa và một hộp quà.

"Hôm nay là sinh nhật giáo sư Trương Hà, chúng ta là sinh viên của ông ấy nên đến thăm là điều đương nhiên."

"Giáo sư Trương Hà?" Hiện tại trong trí nhớ của Tinh Tinh không có người này.

"Ông ấy là giảng viên hướng dẫn môn chuyên ngành của chúng ta ở đại học, cũng là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của chúng ta."

"Ồ, em còn thi đậu nghiên cứu sinh nữa cơ à?"

Tinh Tinh vô cùng ngạc nhiên, trọng tâm sự chú ý của cô nằm ở ba từ nghiên cứu sinh: "Em còn tưởng mình sẽ ra nước ngoài du học cơ."

Đây là con đường phổ biến của những người sinh ra trong gia đình như bọn họ.


Thi lên đại học sau đó xuất ngoại du học, hoặc là sau khi tốt nghiệp cấp ba trực tiếp ra nước ngoài luôn, cũng có những người ở lại trong nước học đại học nhưng rất ít.

Tinh Tinh vốn tưởng rằng việc học của cô cũng sẽ bị an bài như vậy, nhưng không ngờ cô lại đi theo một con đường khác.

"Trong nước cũng có nhiều trường đại học tốt, hơn nữa em còn trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm của tỉnh, đương nhiên không cần phải ra nước ngoài làm gì. Quan trọng nhất là. . ."

Phó Hành dừng chân quay người lại, Tinh Tinh không kịp đề phòng đâm vào ngực anh, bị anh ôm eo nhỏ: "Anh ở đây em còn muốn đi đâu nữa?"

Hai má trắng nõn dần đỏ ửng, nhiệt độ tăng cao khiến Tinh Tinh phải nhanh chóng rời khỏi cái bếp lò nào đó, để tránh nguy cơ cháy hỏng đầu óc.

"Em nhớ anh từng nói em gả cho anh trước khi tốt nghiệp đại học phải không?" Cô giật lấy bó hoa từ tay Phó Hành và che trước mặt để không ai có thể nhìn thấy sắc mặt của cô.

"Ừ." Phó Hành sửa lại cách nói sai của cô: "Là sau khi đủ tuổi kết hôn của pháp luật mới gả cho anh."

Có gì khác nhau sao?

Không phải đều xảy ra trong lúc cô đang học đại học à.

"Vậy lúc mang thai A Cẩn em vẫn còn đi học sao?"

Hình như cô kết hôn chưa đầy hai tháng đã phát hiện mình mang thai, lúc đó cô mới bắt đầu năm ba đại học, chắc chắn chưa tốt nghiệp.

Vừa nhắc đến chủ đề này, Tinh Tinh không tránh khỏi mơ mộng tưởng tượng.

Nghĩ đến cảnh cô ôm bụng bầu đến trường đi học, trong khi các bạn cùng lớp còn ngây thơ chưa biết gì thì cô đã kết hôn và chuẩn bị làm mẹ. . . Cảnh tượng này quá kích thích, cô không dám nhìn.

Thấy Tinh Tinh sắp chôn mặt vào trong bó hoa, đáy mắt Phó Hành hiện lên ý cười.

Anh biết vợ mình đang nghĩ gì, dù sao khi mang thai cô vẫn rất hoạt bát, thích thì thầm mọi chuyện với anh.

Bàn tay không cầm quà nhẹ nhàng ôm lấy eo Tinh Tinh, thân mật mang cô đi về phía trước.

"Em quá gầy, dù đã mang thai nhưng vẫn không có dấu hiệu béo lên. Mà thời gian mang thai lại đúng vào lúc trời lạnh phải mặc nhiều quần áo nên sau khi sinh con xong cũng chẳng mấy ai biết em từng mang thai."

Ngoại trừ vài người bạn thân thiết với Tinh Tinh và giảng viên hướng dẫn của bọn họ.

Giáo sư Trương Hà cũng là một trong số những người biết chuyện, ông ấy còn giúp đỡ Tinh Tinh rất nhiều trong thời gian cô mang thai đi học, vì vậy Phó Hành rất biết ơn vị giáo sư già đáng kính này.

Giáo sư Trương năm nay đã bảy mươi tuổi, độ đuổi đáng lẽ nên nghỉ hưu từ lâu.

Do trường học không nỡ để mất một người tài như ông nên sau khi ông về hưu đã đặc biệt nâng mức lương cao hơn để mời ông quay lại dạy học.

Tình cờ vị giáo sư già cả đời làm bạn với sách vở không chịu được sự nhàn rỗi ở nhà nên đành chấp nhận lời mời quay lại trường tiếp tục dạy học.

Tuy nhiên ông không còn nhận đệ tử hay học trò nữa mà chỉ làm giảng viên bộ môn, mỗi tuần đến lớp dạy vài tiết, thỉnh thoảng mở một buổi tọa đàm, còn những lúc khác thì vẫn tận hưởng cuộc sống về hưu.


Trước khi đến đây Phó Hành đã đặc biệt hỏi thăm và biết rằng chín giờ sáng nay giáo sư Trương có tiết dạy.

Bây giờ đã là tám giờ rưỡi, với thói quen của giáo sư Trương chắc chắn ông sẽ đến trường trước để soạn bài, cho nên nếu đến vào lúc này, khả năng cao là sẽ gặp được ông ở trong văn phòng.

Sự thật chứng minh Phó Hành đoán không sai.

Giáo sư Trương không chỉ có ở văn phòng mà bên trong còn có rất nhiều người.

Những người này bao gồm từ những người thành đạt trong bộ âu phục chỉnh tề cho đến những sinh viên có khuôn mặt trẻ trung, và đều là học sinh của giáo sư Trương.

Phó Hành cũng không bất ngờ, học trò của giáo sư Trương đều là người tài trải rộng khắp đất nước, không phải chỉ có mình bọn họ.

Nhưng bọn họ lại là người nổi bật nhất.

Phó Hành và Tinh Tinh vừa bước vào cửa, ánh mắt mọi người đã đổ dồn lại đây.

Vòng tròn giao thiệp của mọi người chồng chéo lên nhau, có rất nhiều người nhận ra bọn họ, hai người vừa xuất hiện, hiện trường trở nên yên tĩnh đến khó hiểu.

Giống như nhìn thấy thầy chủ nhiệm đến kiểm tra vậy.

Hiện trường im lặng,Trương giáo sư bị vây ở giữa lại là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng: "Là Phó Hành, còn có Cố Tinh Tinh, sao hai người cũng ở đây?"

"Xem thầy nói này, hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của giáo sư, chúng em là học sinh nên đến để chúc mừng sinh nhật thầy. Đây là hoa em và Phó Hành cùng nhau chọn đó, tặng thầy ạ."

Những lời lịch sự lại dí dỏm của Qingqing đã làm dịu bầu không khí, cô thuận thế mượn hoa hiến phật dỗ giáo sư Trương đến mặt mày hớn hở.

"Đã nhiều năm không gặp nhưng con bé này vẫn hoạt bát như thế, tốt lắm tốt lắm." Giáo sư Trương nhận lấy bó hoa, không để ý trên bàn đã có mấy bó, ông đặt hoa Tinh Tinh tặng vào giữa."

"Giáo sư, chúng em có chút quà tặng thầy."

Phó hành cũng bước tới đưa cho giáo sư Trương món quà anh đã chuẩn bị.

Không ngờ giáo sư Trương vừa mỉm cười nhận hoa lại tức giận mắng Phó Hành, nghiêm khắc yêu cầu anh cầm quà về.

"Anh lấy đi nhanh, lão già này dạy học trồng người không phải để nhận quà."

Hoa tươi thì có thể nhận, lát nữa lấy ra thưởng thức với các giáo sư khác trong văn phòng cũng không tệ, nhưng quà tặng chắc chắn không nằm trong phạm vi nhận của giáo sư Trương.

Phó Hành có chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng biết tính tình của Trương giáo sư: "Đây không phải vật gì quý giá."

"Quý hay không quý thì tôi cũng không nhận, anh cầm đi đi, tôi có tiền có thể tự mua thứ mình muốn, không cần các anh chị phải tặng!" Ông ấy xua tay như đuổi ruồi, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ.

--------------Hết Chương 126---------------

06/11/2023

Bình Luận (0)
Comment