Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 30


Editor: DiiHy
------------------o0o----------------
"Đing Đong..."
"Em Tinh Tinh đến rồi."
Nghe thấy tiếng chuông Niên Cao rất vui vẻ, vội vàng chạy ra cửa đón Tinh Tinh.

"Anh Niên Cao!"
Cửa vừa mở ra, giọng nói còn mang theo hơi sữa lập tức vang lên, hiển nhiên là cũng rất vui.

Hai bạn nhỏ thân thiết ôm lấy nhau nhưng người lớn đứng sau lại có vẻ khách sáo ngại ngùng.

Bách Kỳ Ngọc mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, chậm rãi đi đến sau lưng Niên Cao.

Bách Kỳ Ngọc chân dài, vai rộng, eo thon, cơ bắp săn chắc ẩn sau lớp quần áo làm cho bộ quần áo hàng ngày vốn bình thường trở nên tao nhã, tạo cho người ta cảm giác áp bách.

Giống như con báo săn ẩn mình trong bóng tối, luôn sẵn sàng tấn công con mồi.

Cực kì nguy hiểm!
Khoảng khắc nhìn thấy anh ta, Phó Ti Thận không khỏi lùi về sau một bước, giống như một con thú nhỏ hoảng sợ dựng lên phòng bị của bản thân, cảnh giác nhìn thiên địch trước mắt.

Cũng may phía sau còn có hai anh vệ sĩ nên hắn mới có thể cảm nhận được chút cảm giác an toàn, không tự làm mình xấu hổ trước mặt mọi người.

"Xin chào, tôi là chú của Niên Cao, Bách Kỳ Ngọc."
Bách Kỳ Ngọc mỉm cười lịch sự với Phó Ti Thận, khí thế mạnh mẽ quanh người anh ta lập tức tan biến, dường như người đàn ông nguy hiểm như báo săn mồi vừa này chưa từng tồn tại.

"Chú...!Xin chào, tôi là Phó Ti Thận, là...!Cháu trai họ của Tinh Tinh?
Xét theo thân phận hiện giờ của Tinh Tinh thì chắc là vậy nhỉ?
Phó Ti Thận không chắc chắn lắm mà nghĩ thầm.

"Hôm nay bố mẹ Niên Cao có việc gấp ra ngoài, nên đặc biệt nhờ tôi trông giúp hai đứa bé."
Câu này có thể voi như lời giải thích tại sao anh ta lại ở đây.

Nhận thấy đám người Tinh Tinh còn đứng ngoài cửa, Bách Kỳ Ngọc vội vàng tránh sang một bên, mời bọn họ vào nhà ngồi.

"Không, không, tôi còn có việc nên phải đi ngay bây giờ, hôm nay làm phiền chú chăm sóc Tinh Tinh nhà chúng tôi."
Lúng túng xua tay, Phó Ti Thận kiên quyết từ chối lời mời của Bách Kỳ Ngọc.

Đùa à, hắn không ngu đến nỗi ở cùng một chỗ với người nguy hiểm như vậy.


Đi hội tụ với bạn bè không thơm hơn sao?
Rất thơm.

Đồng thời Phó Ti Thận cũng hạ quyết tâm tối nay nhất định sẽ không đến đón Tinh Tinh, để cho bố hoặc anh trai hắn đến đi.

Chạy nhanh.

Thấy Phó Ti Thận chạy trốn nhanh như bị chó đuổi, Tinh Tinh khó hiểu nghiêng đầu, lập tức bị chiếc bánh kem Niên Cao mới lấy ra hấp dẫn.

"Tinh Tinh mau lại đây, đây là bánh ngọt anh với chú nhỏ làm đấy!"
Niên Cao lấy từ trong tủ lạnh ra một chiếc bánh kem nhìn có vẻ không được đẹp lắm nhưng ăn chắc rất ngon, chuẩn bị mời Tinh Tinh ăn cùng.

"Bánh ngọt!" Tinh Tinh nghe xong cả người lập tức sáng lên.

Quả nhiên, đồ ngọt chính là nguồn hạnh phúc của trẻ con.

"Để chú cắt, con dẫn em ra sô pha ngồi đi."
Lo cháu trai cầm dao sẽ bị thương, Bách Kỳ Ngọc lập tức cầm lấy chiếc bánh trong tay Niên Cao, xoay người đi vào bếp tìm dao.

Gần nửa cái bánh kem được chia đều cho hai người, đặt riêng trong hai xái đĩa cùng một cái thìa nhỏ, mỗi tay bưng một cái đĩa ra ngoài.

Còn chưa đi được nửa đường đã bị hai tiểu gia hỏa chờ không kịp chạy đến lấy đi.

"Muốn xem tivi không?"
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy còn chưa đến giờ Niên Cao phải học bài, Bách Kỳ Ngọc để cho hai đứa bé ngồi chơi với nhau.

"Muốn muốn! Tinh Tinh muốn xem khủng long, đại khủng long!"
Tinh Tinh là người đầu tiên gật đầu đồng ý, còn đề cử cả chương trình mình muốn xem.

"Khủng long? Trước đây Tinh Tinh cũng rất thích xem phim hoạt hình, còn nói tương lai muốn trở thành nhà nghiên cứu khủng long."
Cười cười mở tivi cho Tinh Tinh, vừa mở xong Bách Kỳ Ngọc lại sửng sốt.

Đam mê và ước mơ dường như không phải của cô bé này...!Nhỉ?
"Thật xin lỗi, chú nhớ nhầm..."
"Nhà nghiên cứu khủng long là gì ạ?" Nghe được một danh từ mới, Tinh Tinh mơ hồ không hiểu, nhưng trực giác lại rất thích cái tên này.

"Là người nghiên cứu về khủng long." Niên Cao hiểu biết nhiều hơn một chút: "Giáo viên của anh nói, các nhà nghiên cứu khủng long có thể nhìn thấy khủng long thật!"
Thật ra đó chỉ là hóa thạch khủng long, nhưng với trẻ con mà nói hóa thạch với khủng long thật cũng không có gì khác biệt.


"Oa! Khủng long thật!" Hai mắt Tinh Tinh ánh lên vẻ hâm mộ.

Cô bé đột nhiên nắm chặt tay nhỏ, nghiêm túc tuyên thệ: "Sau này lớn lên Tinh Tinh cũng muốn làm nhà nghiên cứu khủng long, Tinh Tinh muốn thấy khủng long thật!"
Nghe được lời thề ngây thơ này Bách Kỳ Ngọc chỉ mỉm cười.

Lời thề khi còn nhỏ sẽ có bao nhiêu cái trở thành sự thật?
Năm đó cô ấy cũng thế, thi đại học còn suýt nữa báo danh vào nghiên cứu học khủng long, cuối cùng lại vì áp lực gia đình mà rẽ sang một con đường khác.

Sau khi hai đứa bé ăn xong bánh kem xem hết phim hoạt hình cũng gần đến giờ Niên Cao làm bài tập.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Bách Kỳ Ngọc, Niên Cao đành phải miễn cưỡng tạm biệt Tinh Tinh, một mình về phòng làm bài tập, chỉ còn Tinh Tinh ở trong phòng chơi đồ chơi với Bách Kỳ Ngọc.

"Chúng ta chơi ghép hình nhé?"
Bách Kỳ Ngọc lấy ra một bộ ghép hình rất lớn hỏi Tinh Tinh, anh muốn dùng bộ ghép hình này để Tinh Tinh giết thời gian cả ngày.

Nhưng Tinh Tinh lại không chịu.

"Không, Tinh Tinh muốn vẽ tranh." Ngón tay nhỏ chỉ vào giấy và màu nước trong góc phòng.

"Được." Ghép hình hay vẽ tranh cũng như nhau, chỉ cần làm cho đứa bé không ồn ào là được.

Sự thật chứng minh, Bách Kỳ Ngọc còn ngây thơ lắm.

Anh vốn không biết khi một đứa bé đụng vào màu nước sẽ khủng bố đến mức nào, thậm chí anh còn không nghĩ ra, vì sao Tinh Tinh vẽ một bức tranh lại có thể vẽ mình thành một con mèo mướp lớn?"
Không chỉ mặt, ngay cả quần áo cũng bị cô bé lưu lại dấu vết của màu nước.

Cô bé đã làm thế nào vậy.

Bất đắc dĩ ấn ấn cái trán đau đớn, Bách Kỳ Ngọc thở dài cam chịu.

Trước tiên là thu hết bút màu nước trong tay Tinh Tinh, sau đó đưa cô bé vào phòng tắm rửa mặt, nhân tiện thay cái áo khoác bị làm bẩn.

Cũng may khi Phó Ti Thận đưa đứa nhỏ đến còn mang theo cả túi bảo mẫu của Tinh Tinh, bên trong có cả quần áo sạch.

Bây giờ là mùa hè nhưng chỉ cho đứa nhỏ mặc mỗi một bộ quần áo là không được.


Cho nên Bách Kỳ Ngọc mới yên tâm giúp Tinh Tinh cởi áo khoác, bên trong là áo cotton ngắn tay, lại tìm trong túi một cái áo rồi mặc lên cho cô bé.

"Đưa tay cho chú."
Ra hiệu Tinh Yinh đưa tay ra, anh muốn mặc áo cho cô bé.

Tinh Tinh ngoan ngoãn vươn bàn tay ra, phối hợp với Bách Kỳ Ngọc đang giúp mình mặc quần áo.

Kết quả là cô bé duỗi tay một lúc lâu mà vẫn không thấy Bách Kỳ Ngọc có động tĩnh gì, Tinh Tinh không khỏi thắc mắc: "Chú?"
Vô thức siết chặt cổ tay Tinh Tinh, mãi đến khi cô bé không chịu được kêu đau Bách Kỳ Ngọc mới tỉnh lại từ trong mộng, buông tay ra.

"Cô..." Anh ta không dám tin nhìn Tinh Tinh, chợt cảm thấy khuôn mặt trẻ con này rất quen, quen đến mức làm cho anh ta choáng váng: "Sao có thể..."
Lời nói thì thầm lung tung rối loạn.

"Chuyện này sao có thể? Trùng hợp? Trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?"
Bách Kỳ Ngọc bỗng nắm chặt cổ tay Tinh Tinh, nghiêm nghị nói: "Tinh Tinh, nói cho chú biết, vết sẹo trên tay con tại sao mà có?"
Trên cánh tay non nớt của Tinh Tinh có một vết sẹo hình chữ thập mờ nhạt nhưng vẫn nhìn thấy được.

Vết sẹo này đã có từ nhiều năm, lâu ngày nên đã nhạt đến mức khó nhận ra.

Cũng vì thế mới khiến cho Bách Kỳ Ngọc có phản ứng mạnh như vậy.

Anh nhớ rất rõ, trên người Cố Tinh Tinh mà anh biết cũng có một vết sẹo, nhưng vết sẹo kia mãi đến khi cô ấy học sơ trung mới có, không thể xuất hiện trên người một đứa bé ba tuổi được.

Bách Kỳ Ngọc muốn thuyết phục bản thân đây chỉ là trùng hợp, nhưng hình dạng vết sẹo này rất đặc biệt, khó tìm được người nào có vết sẹo tương tự, ngay cả vị trí cũng giống nhau.

Vậy nên anh không ther tự lừa dối chính mình được.

"Cô...!Là ai?"
"Đau quá..." Tinh Tinh nhíu mày không ngừng giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của Bách Kỳ Ngọc.

Cô bé nghẹn ngào vài tiếng rồi bất ngờ khóc lớn: "Ô oa a a a..."
"Bang!" Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, thì ra là hai vệ sĩ đi theo Tinh Tinh đã nghe thấy tiếng khóc của cô bé, lập tức xông vào kiểm tra tình hình.

"Bách tiên sinh, anh mau buông tiểu thư của chúng tôi ra."
Vệ sĩ muốn cướp Tinh Tinh từ trong tay Bách Kỳ Ngọc nhưng lại bị anh vô thức ôm người né tránh.

Bầu không khí rơi vào tình trạng giằng co.

"Bách tiên sinh, chúng tôi biết chúng tôi không phải đối thủ của anh, nhưng xin anh đừng làm khó chúng tôi."
Mọi người đều là người trong cuộc, tất nhiên có thể nhìn ra thực lực hai bên cách xa nhau.

Hai vệ sĩ hơi e ngại Bách Kỳ Ngọc, nhưng vì chức trách, bọn họ không thể đứng nhìn đứa nhỏ của ông chủ mình gào khóc trong tay người khác mà không cứu.

Nếu không sau hôm nay, đến cả bát cơm bọn họ cũng không giữ được.


"Thả tôi ra, tên xấu xa thả tôi ra!" Tinh Tinh vẫn còn giãy dụa trong ngực Bách Kỳ Ngọc.

Sợ làm cô bé bị thương, Bách Kỳ Ngọc không dám ôm cô bé quá mạnh, vậy nên khi Tinh Tinh vừa giãy dụa đã lập tức ngã khỏi tay anh.

"Tiểu thư!"
"Tinh Tinh!"
Mọi người đều bị dọa một trận.

Không chờ hai vệ sĩ lao lên cứu người, Bách Kỳ Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ được, ôm lấy cô bé một lần nữa.

Lần này Tinh Tinh không còn dám lộn xộn nữa, hay tay nhỏ gắt gao níu lấy quần áo Bách Kỳ Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, càng khóc lớn hơn.

"Ô oa oa oa...!Con muốn tìm chú, con muốn tìm em trai, Tinh Tinh muốn về nhà...!Ô ô ô..."
Tiếng khóc lớn của đứa bé không chỉ thu hút sự chú ý của mấy người giúp việc trong biệt thự, mà còn hấp dẫn cả Niên Cao đang làm bài tập trong phòng.

Niên Cao nghe thấy Tinh Tinh khóc, liền lo lắng chạy ra đến, "Tinh Tinh, sao em lại khóc?"
"Chú...!Chú ấy bóp tay em..."
Lần này Tinh Tinh được Bách Kỳ Ngọc cẩn thận đặt xuống, vừa với chạm đất Tinh Tinh đã vội chạy đến cáo trạng với Niên Cáo, còn muốn duỗi tay đau của cô bé ra cho cậu xem.

Thật ra Bách Kỳ Ngọc khống chế lực rất tốt, dù cảm xuca hơi mất kiểm soát cũng chỉ làm cho cánh tay nhỏ của Tinh Tinh hơi đỏ lên, chứ không thật sự làm cô bé bị thương.

Tinh khóc chủ yếu là vì bị dáng vẻ đáng sợ vừa này của Bách Kỳ Ngọc dọa khóc.

"Đừng khóc đừng khóc, chú nhỏ xấu quá, để anh giúp em đánh chú ấy nhé?"
Niên Cao vừa lau nước mắt cho Tinh Tinh, vừa giở vờ đánh mấy cái lên người Bách Kỳ Ngọc.

Vậy mà Bách Kỳ Ngọc cũng phối hợp ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn để cho cháu trai đánh mình.

Kết quả là cả hai chú cháu đều không coi trọng chút lực nhỏ này, thì chính Tinh Tinh lại không chịu được nữa.

"Đừng...!Đừng đánh nữa, chú sẽ đau, chỉ cần...!Chú ấy chỉ cần xin lỗi em là được."
Rất nghe lời, Bách Kỳ Ngọc rất chân thành nói với Tinh Tinh: "Thật xin lỗi."
"Không...!Không sao." Vừa mới khóc xong, giọng Tinh Tinh vẫn còn hơi nghẹn ngào, nhưng bộ dạng nhỏ bé tốt bụng lại ngoan ngoãn khiến lòng người mềm mại.

"Tinh Tinh tha lỗi cho chú, chỉ là...!Chỉ là chú không được bóp tay Tinh Tinh nữa nhé?"
"Được, chú sai rồi, chú đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ làm tay Tinh Tinh bị thương nữa."
Là người làm cho người ta khóc nên thái độ nhận lỗi của Bách Kỳ Ngọc rất tốt.

"Chú cũng không được...!Làm cho người khác sợ."
Tiểu gia hỏa còn rất nhiều yêu cầu, nhưng Bách Kỳ Ngọc vẫn chấp nhận hết: "Không dọa không dọa, nếu còn hù Tinh Tinh sợ chú liền biến thành cún con sủa gâu gâu..."
Anh cố ý học theo tiếng chó sủa, chọc cho Tinh Tinh và Niên Cao cười lớn, cuối cùng cũng làm lành được rồi.

-----------------Hết Chương 26-------------
26/05/2021

Bình Luận (0)
Comment