Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67


"Đây là bạn trai cháu à, trông cũng đẹp trai đấy."
Ông chủ tiệm híp mắt nhìn Phó Ti Cẩn, cười khen ngợi.
"Không..." Bọn họ vẫn chưa thực sự quay lại.
Ngư Du vừa định phủ nhận quan hệ với Phó Ti Cẩn, đã bị hắn nắm lấy tay: "Em không giới thiệu những món nổi tiếng ở đây với anh sao?"
"Chàng trai, cậu muốn ăn ngon thì tới quán của tôi là đúng rồi đó, ở chỗ tôi có nổi tiếng với món bánh bao nhân thịt và bánh mì trứng, cậu có muốn ăn thử không?" Chủ quán nhiệt tình mời chào.
"Vâng, vậy chú làm cho chúng cháu hai phần bánh bao, hai phần bánh mì trứng, thêm ba cốc sữa đậu nành đi." Phó Ti Cẩn cười ôn hòa.
"Có liền." Ông chủ tiệm lập tức mở lồng hấp, gắp cho bọn họ hai cái bánh bao, làm sữa đậu nành rồi bưng lên.
Phó Ti Cẩn rất tự nhiên đẩy hai cốc sữa đậu nành đến trước mặt Ngư Du, còn mình chỉ uống một cốc.
Động tác lấy bánh bao của Ngư Du dừng lại một chút, rồi giả vờ như không nhìn thấy bẻ bánh bao thành hai nửa, đưa nửa lớn hơn cho Phó Ti Cẩn.
Cô thích uống sữa đậu nành, một mình cô có thể uống hai cốc.
Nhưng sau khi uống hết hai cốc sữa thì không thể ăn nhiều những món khác nên bình thường cô chỉ uống một cốc, rồi chọn một trong hai món bánh bao thịt hoặc bánh mì trứng.
Hôm nay có Phó Ti Cẩn ăn cùng, nên cô có thể ăn sáng theo cách mình thích.
Ngư Du cũng chỉ cắn một miếng bánh mì trứng, còn đâu đều do Phó Ti Cẩn giải quyết hết.
Sau khi ăn xong, Phó Ti Cẩn đặc biệt dặn chủ quán đóng gói cho mình mấy cái bánh bao thịt và bánh mì để mang về cho Tinh Tinh.
Đúng vậy.

Trong khi ăn sáng hắn đã suy nghĩ xong về hành trình hôm nay.
Đến nhà hắn.
Hắn muốn cho Ngư Du một danh phận chính thức trước khi đi.
Danh phận này không phải công bố mới bên ngoài, ở bên ngoài Ngư Du vẫn luôn là bạn gái của hắn.

Hắn muốn dẫn cô về nhà ra mắt bố mẹ và em trai, chính thức giới thiệu cô với người nhà.
"Giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi lên xe, Ngư Du hỏi Phó Ti Cẩn.
"Đến nhà anh."
Phó Ti Cẩn không đợi Ngư Du kịp phản ứng đã đạp chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên rời khỏi dây cung.

"..." Đầu óc Ngư Du đình chỉ ba giây, cuối cùng cũng tiêu hóa xong lời nói của Phó Ti Cẩn.
Ngư Du mở to mắt không thể tin được, không dám động vào Phó Ti Cẩn đang lái xe, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô biểu đạt sự kháng cự của mình.
"Đến nhà anh? Như thế có quả đường đột không? Quan hệ bây giờ của chúng ta còn chưa xác định, với lại em còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa, chúng ta không đi có được không?...Phó Ti Cẩn, anh có nghe em nói gì không đó!"
Ngư Du lảm nhảm một lúc lâu mới nhận ra Phó Ti Cẩn đang chăm chú lái xe không để ý đến mình, dù cô có tốt tính đến đâu cũng bị chọc giận.
Xe đang chạy bỗng dừng lại ở ven đường, Phó Ti Cẩn quay đầu sang, thâm tình nhìn thẳng vào mắt Ngư Du: "Anh yêu em."
Bị tập kích bất ngờ, khuôn mặt trắng nõn của Ngư Du lập tức đỏ bừng, mắt nhìn loạn khắp nơi, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn Phó Ti Cẩn: "Đột...!Đột nhiên anh nói chuyện này làm gì?"
Có chuyện gì vậy nè?
Cô đã ở bên Phó Ti Cẩn nhiều năm như vậy, cho dù cô không cảm thấy chán ngấy thì tâm lý cũng nên thành thục hơn mới đúng.

Nhưng tại sao bây giờ tim cô lại đập loạn xạ thế này.
Kích động giống như thiếu nữ mới yêu lần đầu.
Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Ti Cẩn giống như bùa chú của quỷ vẫn quanh quẩn bên tai cô: "Em có yêu anh không? Anh muốn nghe lời nói thật lòng của em?"
"...!Yêu." Ngư Du im lặng một lúc lâu nhưng vẫn không thể lừa dối trái tim mình.
Nếu không yêu sao lúc trước cô phải ở cùng một chỗ với người đàn ông này, bây giờ lại phải chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí?
Phó Ti Cẩn nở nụ cười thật tươi, cúi đầu hôn mạnh lên môi Ngư Du rồi khởi động lại xe.
"Vậy chẳng phải xong rồi sao, anh yêu em, em cũng yêu anh.

Hai chúng ta đã yêu nhau lâu như thế, cũng nên đến lúc dẫn nhau về ra mắt bố mẹ hai bên bàn bạc chuyện sau này rồi đúng không."
Ra mắt bố mẹ rồi bàn bạc chuyện sau này?
Đính hôn? Hay kết hôn? Có phải Phó Ti Cẩn đang cầu hôn cô không?
Ngư Du cảm thấy đầu óc mình chắc chắn là bị nước vào nên mới chập mạch nặng đến mức bây giờ không thể thoát khỏi mớ suy nghĩ rối ren này.
Cô chỉ biết mình càng ngày càng đến gần Phó gia.
Ngư Du chưa bao giờ đến Phó gia, không phải Phó Ti Cẩn không cho cô đến mà là không cần thiết và cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nhưng cô vẫn biết Phó gia ở đâu, vì công việc nên cô đã đến khu vực gần Phó gia nhiều lần.
Nói ra cũng thật trùng hợp.

Ngư Du là thư ký của An Nguyên, chủ yếu phụ trách sắp xếp lịch trình cho anh ta, và xử lý một vài công việc nội bộ của công ty.

Thật ra về bản chất cô cũng coi như đã tham gia một nửa vào tầng lớp quyết sách của công ty.
Chức vụ của cô tương đối đặc biệt, nếu cô vẫn tiếp tục làm ở đấy thì một ngày đó trong tương lai sẽ có thể lên đến vị trí quản lý cấp cao của An thị.
Cho nên mỗi khi có các trường hợp quan trọng, An Nguyên đều dẫn cô đi cùng.
Không chỉ vì Ngư Du có tài giao tiếp, mà còn vì cô đã bạn trai, sẽ không có ý đồ với An Nguyên mà còn có thể giúp anh ta cản một số hoa đào nát.
Đương nhiên sau khi An Nguyên biết Phó Ti Cẩn là bạn trai của Ngư Du đã bỏ ngay hành vi lợi dụng cô làm bia đỡ đạn.
Không phải An Nguyên sợ Phó Ti Cẩn mà là anh ta không muốn để bạn gái của bạn thân đi chắn đạn hộ mình.
Mặc dù vậy, với tư cách là thư ký, Ngư Du không thể tránh khỏi việc thỉnh thoảng tham gia vào sinh hoạt của An Nguyên.
Nhưng chỉ ở mức độ giúp gửi một vài tài liệu quan trọng.
An Nguyên không sống ở An gia, năm ngoái anh ta đã chuyển đến gần khu biệt thự của Phó gia.
Từ cửa tiểu khu đi đến nhà An Nguyên phải đi qua Phó gia.
Có vài lần Ngư Du ngẫu nhiên nhìn qua lan can sắt ở cổng, thấy được người bên trong.
Cô đã từng đứng từ xa nhìn mẹ của Phó Ti Cẩn.
Đó là một người phụ nữ khí chất cao quý thành thục.

Lúc ấy bác gái đang tưới hoa, mỗi cử động đều toát lên vẻ tao nhã ung dung.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến nhiều người phụ nữ xấu hổ về bản thân.
Ngư Du cũng không ngoại lệ, mỗi khi cô nhìn thấy bác gái, trong lòng đều cảm thấy tự ti.
Cô không có đủ tự tin để nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Phó Ti Cẩn có thể nhận được sự đồng ý của vị phu nhân tôn quý này.
Cho nên bây giờ...
Cô sẽ phải gặp người đó sao?
Thấy sắp đến cửa tiểu khu, Ngu Du chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức túm lấy cánh tay Phó Ti Cẩn: "...!Anh chờ một chút, em chưa mua quà.

Lần đầu tiên đến thăm nhà mà đi tay không..."
Cô gấp muốn khóc, mà Phó Ti Cẩn lại không có ý định dừng xe, lại còn bĩu môi: "Đây không phải là quà sao?"
Ngư Du cúi đầu nhìn theo ánh mắt Phó Ti Cẩn, chỉ thấy một hộp bánh bao được đặt ở đó.

Ngư Du: "..."
Không được tức giận, không được tức giận, giết người là phạm pháp, ngồi tù mọt gông.
Sau khi hít thở sâu, Ngư Du biết con đường phía trước của mình không cách nào thay đổi được nữa, vẻ mặt cứng ngắc theo Phó Ti Cẩn vào cửa Phó gia.
Đừng nhìn bọn họ đi lâu như thế mà tưởng muộn, thật ra bây giờ mới hơn bảy giờ, Tinh Tinh hẳn là còn chưa ngủ dậy.
Ngày nào cũng phải tám rưỡi bé mới rời giường.
Nhà trẻ chín giờ mới vào học.

Sau khi ngủ dậy, đánh răng rửa mặt mất mười phút, ăn sáng mười phút, từ nhà đến trường cũng mất mười phút, vừa kịp thời gian vào cổng trường.
Mặc dù Tinh Tinh còn nhỏ nhưng thời gian biểu được thực hiện rất chặt chẽ.
Nếu như sự nghiêm cẩn này không phải để ngủ thêm một phút, cả nhà sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Quả nhiên, khi xe đi vào cửa gây ra tiếng động lớn nhưng trong biệt thự vẫn rất yên tĩnh, vừa nhìn là biết chủ nhà còn chưa ngủ dậy.
"Có phải chúng ta đến hơi sớm không?" Ngư Du hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này.
Cô hơi do dự có nên nhân cơ hội này bỏ chạy giữa đường hay không.

Tuy đã ngầm đồng ý với Phó Ti Cẩn sẽ theo hắn về nhà gặp bố mẹ nhưng khi đến cửa cô vẫn thấy sợ.
Phó Ti Cẩn không cho cô cơ hội lùi bước.
Hắn một tay cầm đồ ăn sáng, một tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, quang minh chính đại kéo Ngư Du vào nhà.
Có tiếng động trong nhà bếp, Phó Hành đang làm bữa sáng cho Tinh Tinh.
Phó Ti Cẩn ra hiệu cho Ngư Du ngồi ở phòng khách đợi một lát, rồi tự mình cầm bữa sáng đi vào bếp.
"Bố không cần làm nữa đâu, con mua bữa sáng về rồi."
Hắn giơ túi đồ trong tay lên, ý bảo bữa sáng ở đây.
Phó Hành nghe tiếng động thì quay đầu nhìn thoáng qua, không vì con trai mà dừng lại, tiếp tục cho hải sản đã sơ chế vào gạo trắng đã được rửa sạch, chuẩn bị nấu cháo hải sản cho Tinh Tinh.
"Con đã mua đồ ăn về rồi, sao bố còn nấu làm gì?" Phó Ti Cẩn không hiểu.
"Nguyên liệu đã chuẩn bị xong không thể vứt đi được.

Cứ nấu để đấy cho Tinh Tinh ăn trưa." Phó Hành không thèm để ý đến đứa con trai chưa bao giờ quản lý việc nhà nên không biết củi gạo quý thế nào.
Đêm qua Phó Hành bị Tinh Tinh quấy rầy, nửa đêm mất ngủ, nửa tỉnh nửa mê khiến cho mới sáng ra đã không có tinh thần.
Phó Ti Cẩn cũng nhận ra tinh thần của bố không tốt, lo lắng hỏi: "Bố bị ốm à?"
"Không phải." Phó Hành trực tiếp phủ nhận, tiện tay nhận lấy bữa sáng con trai lớn mang về.

Cảm thấy đồ ăn đã hơi lạnh, nên Phó Hành bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Trong lúc chờ đợi, Phó Hành định lên lầu đánh thức Tinh Tinh, lại bị con trai lén lút giữ lại.
"?" Xem ra tên nhóc này có việc gì rồi.
Đuôi lông mày khẽ nhướng lên, Phó Hành lạnh lùng nhìn thẳng vào con trai, ý bảo có chuyện gì nói thẳng ra.
"Chuyện là..." Dù Phó Ti Cẩn từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi đụng tới chuyện tình cảm riêng tư lại thấy hơi ngượng ngùng, gãi gãi mặt nói nhỏ: "Ừm, bố, con dẫn bạn gái về đây."
"!" Phó Hành lập tức nhìn ra bên ngoài, nhưng bị con trai ngăn cản tầm mắt, chưa kịp nhìn thấy cái gì.
"Đừng làm như vậy, đừng làm như vậy, người ta còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ bố đột ngột đi ra sẽ dọa cô ấy."
Phó Ti Cẩn sợ bố mình đi ra ngoài sẽ bày ra cái mặt lạnh dọa người, vội vàng cầu xin cho mình chút mặt mũi.
"Người ta còn chưa bị bố anh dọa đâu, mà anh đã dọa bố trước rồi đấy."
Đẩy con trai ra, Phó Hành sải bước đi ra ngoài, Phó Ti Cẩn muốn ngăn nhưng không được.
Hắn vội vàng đi theo ra thì thấy Ngư Du bị sự xuất hiện bất ngờ của Phó Hành mà giật mình, vội vàng đứng dậy mỉm cười chào hỏi: "Cháu...!Cháu chào bác trai."
"Ừ, chào cháu." Phó Hành nở nụ cười ấm áp, làm dịu đi nội tâm căng thẳng của Ngư Du.
Xem ra chủ tịch Phó không đáng sợ như trong lời đồn.
"Cháu là Ngư Du đúng không, bác đã nghe thằng nhóc nhà bác nói về cháu."
Thái độ của Phó Hành rất ôn hòa, giống như một ông bố bình thường.

Lúc này Ngư Du đã hoàn toàn giải tỏa được căng thẳng trong lòng, dáng vẻ cũng tự nhiên hơn.
"Vâng ạ, cháu cũng thường nghe A Cẩn nhắc đến bác, anh ấy rất ngưỡng mộ bố mình, luôn lấy bác làm tấm gương để trở nên ưu tú hơn."
Phó Hành liếc mắt nhìn qua đứa con trai nhà mình, ý cười ở đáy mắt càng đậm hơn: "Cháu cứ ngồi chơi với A Cẩn, bác lên lầu gọi Tinh Tinh."
"Dạ."
Nhìn bóng dáng Phó Hành biến mất sau cửa thang máy, Ngư Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết Phó Ti Cẩn đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, bị cô vỗ cho mấy phát: "Anh muốn hù chết em hả? Sao anh không nói sớm là bác trai ở trong phòng bếp."
"Anh quên mất, nhưng có vẻ như bố anh khá hài lòng với em."
Phó Ti Cẩn rất hiểu bố ruột của mình, nếu không được bố hắn chấp nhận thì ngay cả một ánh mắt bố cũng không thèm nhìn, sẽ không nói chuyện với Ngư Du bằng thái độ ôn hòa như vậy.
"Anh từng nói về em với bố anh?"
Ngư Du không tin lắm, cô cảm thấy Phó Ti Cẩn không phải kiểu người sẽ nói chuyện tình cảm của mình với bố mẹ.
Đúng là Phó Ti Cẩn chưa từng nói qua.
Bố hắn biết đến sự tồn tại của Ngư Du hẳn là do kết quả điều tra, nhưng Phó Ti Cẩn biết bố sẽ không tùy tiện can thiệp vào bất kỳ sự lựa chọn của hắn, chứ đừng nói là can thiệp vào cuộc sống riêng tư.

Chắc chắn là khi điều tra về bệnh tình của hắn, bố mới biết đến Ngư Du.
Nếu không có Ngư Du làm liều thuốc an thần, có lẽ hắn đã không sống được đến bây giờ..

Bình Luận (0)
Comment