Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 49

Khương Diễm cúi người, kéo Mạnh Nịnh vào trong lòng, cằm cọ lên đỉnh đầu cô.

Thân thể cô vô cùng mềm mại, ấm áp, mái tóc còn mang theo hương hoa nhàn nhạt, thiếu niên không tự chủ siết chặt tay.

“Khương Diễm.”

Mạnh Nịnh nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu lại tới đây, xin nghỉ sao?”

Khương Diễm nhìn xuống, trái tim không ngừng đập mạnh, trầm thấp ừm một tiếng.

Mạnh Nịnh nâng tay lên, ôm chặt lấy lưng cậu, thân thể lại lùi vào trong lồng ngực ấm áp, yên lặng nghe nhịp tim của cậu.

Tiếng tim đập, còn cả hơi thở của cậu làm cô thấy yên tâm.

Một hồi lâu sau, Khương Diễm mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn, “Tớ đưa cậu về.”

Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, cô chớp mắt, cẩn thận hỏi, “Cậu còn bận chuyện gì sao?”

Khương Diễm lắc đầu, khẽ hỏi, “Cậu muốn đi đâu sao? Tớ đưa cậu đi.”

Mạnh Nịnh nhón chân, hôn nhẹ lên cằm cậu, hai má phiếm hồng, giọng nói rất nhẹ, “Không muốn đi đâu cả, tớ chỉ muốn ở cùng cậu thôi.”

Khương Diễm ngây ra một lúc, yên lặng nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạnh Nịnh.

Cảm giác ngứa ngáy không ngừng truyền tới tay chân cô. Cô có chút không chịu nổi, bỗng nhiên bị thiếu niên giữ chặt lấy vòng eo, kéo vào trong ngực, thân thể hai người lại dán sát chung một chỗ.

Thiếu nữ ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống, làn da trắng mịn hiện lên một tầng hồng nhạt, giống như đóa hoa đào kiều diễm nhất ngày xuân.

Hơi thở Khương Diễm hỗn loạn, ngón tay lành lạnh vuốt ve bờ môi tinh tế của cô, ánh mắt dần tối đi, cúi đầu, cánh môi ấm áp dán lên môi cô.

Hương vị đôi môi thiếu nữ trong veo, mang theo vị sữa làm người ta không nhịn được muốn xâm nhập, say mê trong đó.

Khương Diễm hôn ngày càng sâu hơn, nhưng động tác vẫn dịu dàng như cũ, quý trọng, tràn ngập tình yêu.

Cuối tháng chín, buổi tối đầu thu, vạn vật đều đáng yêu như thế.

*

Sau khi có kết quả vòng đấu loại, Mạnh Nịnh theo mọi người quay về Nam Thành, vất vả lắm Tống Tinh Thần mới được về nhà, gọi cho chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ, ở lại Thủ Thành mấy ngày.

Tiến vào chung kết, Thịnh Dương có ba người, Mạnh Nịnh, Tống Tinh Thần, còn có một nam sinh lớp chọn, là lớp phó học tập kiêm đại diện môn toán lớp họ, Thẩm Thanh Ngôn.

Yên lặng một hồi lâu, diễn đàn trường học lại đăng lên một chủ đề nóng về Mạnh Nịnh.

Chủ đề bài viết: [Hình ảnh] Toàn bộ Nam Thành có 8 người vào vòng chung kết toàn quốc, mà tám người này chỉ có chị Nịnh của chúng ta học xã hội! Tôi tuyên bố chị Nịnh chính là ánh sáng của lớp chín chúng tôi!

Lầu 1: Ánh sáng ban xã hội!

Lầu 2: Ánh sáng của Thịnh Dương!

Lầu 3: Ánh sáng của Nam Thành!

Lầu 4: Các cậu cút đi, Mạnh Nịnh là ánh sáng của tôi, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, không phải cậu ấy tôi không cưới ai hết!!!

Lầu 5: Lầu trên bị gì vậy? Không chú ý đến đội hình cũng thôi đi, mẹ nó, lại còn định cướp bảo vật của lớp chín chúng tôi? Cậu mau báo tên họ đi, vài phút nữa ông đây tới lớp diệt cậu có tin không? Hơn nữa, chị Nịnh đã sớm có đối tượng rồi (tuy rằng sống chết không chịu nhận)

Lầu 6: Phải, cậu ấy sớm là người của tôi rồi, mấy người ngu ngốc các cậu thôi đi, không có phần của các cậu đâu!

Lầu 7: Tôi đề nghị mọi người đưa lầu 6 đi bệnh viện tâm thần kiểm tra đầu óc nhanh!

Lầu 8: Không, tôi đề nghị lầu 6 nên trực tiếp hỏa táng tại chỗ hoặc cho tự nổ!

Lầu 9: Trận chung kết chị Nịnh nhất định có thể lấy được huy chương vàng!

Lầu 10: Tiên nữ nhất định có thể làm được! Chúng ta cùng chúc phúc cho chị Nịnh!

Lầu 11: Tiên nữ cần các cậu chúc phúc à? Tiên nữ cũng phải dựa vào thực lực của mình mà làm đó.

Lầu 12: Lại thêm một người kỳ quái nữa rồi…



Hứa Nhiên nhìn hàng loạt bình luận, chịu không nổi nữa, cầm điện thoại trên bàn rơi vào trầm tư.

Trong chốc lát, cô ta đứng dậy ra khỏi phòng, tới thư phòng lấy một viên thuốc đặt trong cặp sách.

Ngày hôm sau, lớp học buổi tối kết thúc, Hứa Nhiên gửi cho Thẩm Thanh Ngôn một tin nhắn.

“Thanh Ngôn, sau khi học xong ở lại một chút được không? Tớ có việc muốn nhờ.”

Hứa Nhiên còn nhớ rõ, Cố Dao từng nói với mình, từ cấp hai Thẩm Thanh Ngôn từ cấp hai đã thầm mến mình, gia cảnh cậu ta rất bình thường, người trong nhà cho học Thịnh Dương đã là hơi phí sức, nhưng vì để tới gần cô ta mà đã rất cố gắng.

Nhưng may mà thành tích cậu ta tuy không phải đặc biệt nhưng cũng xem như là khá, hằng năm đều lấy được học bổng trả tiền học phí. Hứa Nhiên biết lần này cậu ta tham gia thi là vì danh sách tiến cử vào đại học.

Bởi vì học sinh nào nhập học trước sẽ có thể lấy một số tiền học bổng lớn, có thể thanh toán chi phí sinh hoạt năm nhất và học phí.

Trước nay Hứa Nhiên không để chuyện thầm mến của Thẩm Thanh Ngôn vào mắt, dù sao trước đây, nam sinh thích cô ta cũng nhiều vô kể.

Mà xét từ diện mạo đến gia cảnh, Thẩm Thanh Ngôn cũng chỉ là một người bình thường trong số đó.

Nhưng bây giờ đã khác, vì Mạnh Nịnh, thứ cô ta mất đi ngày càng nhiều.

Rất nhanh Thẩm Thanh Ngôn đã trả lời lại, “Được.”

Khóe môi Hứa Nhiên không tự chủ nhếch lên, một giây sau, cô ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người mình.

Cô ta ngẩng đầu.

Thì ra là Thẩm Thanh Ngôn nhìn lại, ánh mắt cậu ta vẫn như trước kia tràn ngập si mê vọng tưởng khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.

Nhưng mà cô ta vẫn cong môi cười ngọt ngào nhìn lại.

Sau đó hài lòng nhìn thấy vành tai trắng nõn của Thẩm Thanh Ngôn đỏ lên.

Hứa Nhiên khinh thường nghĩ, đồ ngu.

Lớp học buổi tối kết thúc, Hứa Nhiên kiên nhẫn chờ mọi người rời đi.

Trong tay còn nắm chặt cặp sách, bàn tay không tự chủ đã chảy một lớp mồ hôi lạnh.

Trong phòng học dù có camera theo dõi, nhưng cô ta biết, ngoại trừ lúc thi đều sẽ tắt.

Cô ta đóng cửa phòng học lại, tới bên cạnh Thẩm Thanh Ngôn ngồi xuống.

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngôn ngồi gần Hứa Nhiên đến vậy, có chút khẩn trương, cậu ta lắp bắp hỏi, “Cậu có… chuyện gì?”

Hứa Nhiên cười, giọng nói mềm mại, “Trận chung kết của các cậu là đầu tháng 11 đúng không?”

Thẩm Thanh Ngôn gật đầu.

Hứa Nhiên cầm viên thuốc kia ra, đặt trước mặt cậu ta, cánh tay mềm mại như cố ý như không đụng tới tay Thẩm Thanh Ngôn, nhẹ giọng nói, “Tới lúc đó cậu có thể tìm cơ hội cho viên thuốc này vào bình nước của Mạnh Nịnh được không?”

Mỗi ngày Mạnh Nịnh đến trường hoặc tới lớp phụ đạo sẽ có thói quen mang theo bình giữ nhiệt của mình.

Chỉ cần bỏ viên thuốc này vào nước của cô, chuyện dự thi coi như không cần nữa.

Thân thể Thẩm Thanh Ngôn hơi cứng đờ một chút, cậu ta không nói chuyện.

Hứa Nhiên định tiếp tục khuyên cậu ta, nói không chừng còn có thể bớt đi một đối thủ tranh cử vào danh sách tuyển thẳng đại học, còn chưa kịp mở miệng đã nghe cậu ta nói, “Được.”

Gì cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý?

Hứa Nhiên ngẩn ra.

Thẩm Thanh Ngôn say mê nhìn cô ta, “Còn có… còn có chuyện gì khác không?”

Hứa Nhiên phục hồi tinh thần, ngón tay vén sợi tóc ra sau tai để lộ gò má tuyết trắng, cười nói, “Tạm thời không có. Cảm ơn cậu. Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”

Dừng một chút, cô ta lại không yên tâm dặn dò, “Đúng rồi, cậu nhất định phải bỏ thuốc trước lúc thi, để cậu ta uống xong thuốc này, dù là trong nước hay trong đồ ăn cũng được, nhất định phải là trước khi thi, nhớ kỹ chưa?”

Thẩm Thanh Ngôn gật đầu, “Ừm.”

*

Cuối tháng mười, học sinh Nam Thành tiến vào trận chung kết kỳ thi dưới sự hướng dẫn của Giang Văn Nguyệt tại Thủ Thành.

Bởi vì học sinh vào phòng chung kết không nhiều, lần này bọn họ thi ở đại học A.

Sáng thi đấu ngày hôm đó, ba người Thịnh Dương bọn họ hẹn nhau đến nhà ăn đại học A ăn sáng sau đó cùng đi thi.

Bọn họ dậy rất sớm, lúc này trong canteen cũng chưa có người nào, tìm một vị trí bỏ cặp sách xuống, Tống Tinh Thần chào hỏi Mạnh Nịnh và Thẩm Thanh Ngôn, “Đi thôi, đi mua đồ ăn sáng, bữa này tôi mời.

Thẩm Thanh Ngôn bất động thanh sắc nhìn bình giữ nhiệt trong cặp Mạnh Nịnh, giọng nói ôn hòa, “Các cậu đi trước đi, tôi ở đây trông cặp sách.”

Tống Tinh Thần nói, “Cùng nhau đi đi, mấy quyển sách thôi mà, ai muốn lấy thì lấy, ông đây không để ý. Đúng không, bạn học Mạnh?”

Mạnh Nịnh cười, “Bạn học Tống nói rất đúng.”

Thần sắc Thẩm Thanh Ngôn cứng đờ, vừa cười vừa nói, “Bây giờ tôi cũng không quá đói, đợi chút tôi mua đồ ăn sau, các cậu đi trước đi.”

Thấy cậu ta kiên trì như vậy, Tống Tinh Thần nhìn về phía Mạnh Nịnh, “Chúng ta đi thôi.”

Mạnh Nịnh ‘ừm’ một tiếng.

Chỗ bọn họ chọn vừa hay có tấm ngăn che mất, từ chỗ mua cơm không nhìn thấy được, Thẩm Thanh Ngôn nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh và Tống Tinh Thần đi ra ngoài, nhanh tay lấy bình giữ nhiệt của Mạnh Nịnh, cho viên thuốc vào, rất nhanh viên thuốc đã tan mất.

Cậu ta đang muốn đặt lại vào trong cặp Mạnh Nịnh, sau lưng đột nhiên vươn ra một cánh tay thon dài mạnh mẽ, không chút lưu tình giữ lấy tay cậu ta.

Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn tràn lan toàn cơ thể.

Mạnh Nịnh và Tống Tinh Thần vừa đi mua đồ ăn xong, xoay người về chỗ, không đi được hai bước đã nghe thấy có người gọi tên mình.

“Tống Tinh Thần!”

“Chị Nịnh!”

Tống Tinh Thần hoài nghi nhìn thoáng qua Mạnh Nịnh, “Có người gọi chúng ta phải không…”

Mạnh Nịnh đi trước cậu ta, thấy một đám người đứng trước cửa nhà ăn, không tự chủ cong môi cười, “Sao các cậu lại tới rồi?”

Là học sinh lớp chín và một vài người lớp chọn.

Lần này trước khi tới Thủ Thành, Mạnh Nịnh đã nghe bạn học trong lớp nói, trận chung kết muốn tới cổ vũ cho cô, lúc ấy còn tưởng bọn họ nói đùa, không nghĩ vậy mà tới thật.

Giờ này tới đây, hẳn là đã ngồi xe cả đêm.

Hốc mắt Mạnh Nịnh có chút chua xót, chớp mắt nhìn mấy người đang đi tới, mềm giọng nói, “Tôi mời các cậu ăn sáng nhé.”

Tống Tinh Thần ‘hừ’ một tiếng, “Thôi thôi, Thủ Thành là địa bàn của ông đây, tôi mời, bạn học Mạnh đừng tranh với tôi.”

Chút nữa còn thi, Mạnh Nịnh không muốn tranh cãi với cậu ta, gật đầu, “Vậy thì cậu mời.”

Tống Tinh Thần đưa bánh rán, trái cây và sữa đậu trên tay đưa cho cô, bản thân lại dẫn theo một nhóm người đi mua đồ ăn.

Mạnh Nịnh về chỗ, Thẩm Thanh Ngôn đã không ở đây nhưng túi vẫn còn, cô cho rằng cậu ta cũng đi mua cơm, ngồi xuống bắt đầu ăn đồ của mình.

Trong bình giữ nhiệt có sữa ấm, mở ra lại phát hiện bình không thấy đâu nữa?

Mạnh Nịnh mơ màng, chẳng lẽ vừa rồi cô quên mang sao?

Cô cũng không nghĩ nhiều, đứng lên chuẩn bị đi mua nước, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen.

Trước mặt Mạnh Nịnh là thiếu niên mặc quần đen dài, đôi chân thẳng tắp, eo gầy, mặc áo sơ mi đen đơn giản, mơ hồ lộ ra đường cong cơ thể.

Tầm mắt cô dừng một lát mới nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của cậu, mặt mày cô vui vẻ, đôi mắt giống như hai vầng trăng nhỏ.

Khương Diễm chớp đôi lông mi dài, trên mặt không có cảm xúc, đưa cốc giấy trong tay đặt lên trước mặt cô, “Uống cái này.”

Mạnh Nịnh hỏi, “Cậu theo bọn họ tới sao?”

Khương Diễm nhíu mày, “Bọn họ?”

Mạnh Nịnh còn chưa mở miệng giải thích, mấy học sinh lớp chín đã đi tới, tìm vị trí xung quanh ngồi xuống.

Có mấy nam sinh còn vụng trộm nháy mắt ra hiệu với cô, chị Nịnh còn nói không yêu đương, bọn họ đã sớm biết cô đang gạt họ!

Mạnh Nịnh biết bọn họ nghĩ gì, hai má nóng lên, lần này cô thật sự chột dạ.

Cô vội vàng ăn mấy miếng cơm nóng, lập tức cầm cặp sách, cùng Khương Diễm đi ra ngoài canteen.

Giọng nói mấy nam sinh vang lên phía sau.

“Chị Nịnh, chạy chậm một chút, cố lên!”

“Chị Nịnh, lấy huy chương vàng! Huy chương vàng!”

“Chị Nịnh cố lên! Người anh em, phải chăm sóc thật tốt cho chị Nịnh của chúng tôi!”

“…”

Phía trước là một hồ nước nhân tạo, xung quanh có rất nhiều ghế dựa, hai người qua đó ngồi xuống.

Đầu thu tháng 11, nhiệt độ buổi sáng ở Thủ Thành rất thấp.

Mạnh Nịnh áy náy nhìn Khương Diễm, bàn tay mềm mại nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cậu, cô nói, “Thật ra cậu không cần lần nào cũng tới tìm tớ, lần này thi xong tớ sẽ lập tức quay về.”

Khương Diễm yên lặng nhìn cô không nói gì.

Mạnh Nịnh cho rằng cậu mất hứng, nói đùa hỏi, “Khương Diễm, không lẽ… cậu ăn giấm với mấy bạn nam lớp tớ à?”

Khương Diễm lắc đầu, khàn giọng nói, “Không phải.”

Dừng một chút, cậu nâng tay lên, dịu dàng xoa đầu cô, “Chút nữa cố gắng thi cho tốt.”

Khương Diễm cũng biết, học sinh lớp chín đối xử với cô rất tốt, cô cũng rất tốt với bọn họ, mỗi ngày đều giảng bài cho họ, muốn họ đỗ vào một trường đại học thật tốt.

Cậu cũng thật may mắn, cô gái ấm áp, tốt đẹp như vậy bây giờ đã trở thành bảo bối của cậu.
Bình Luận (0)
Comment