Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 107

Tuy rằng bị Ninh Thiều Bạch trêu cả quãng đường, nhưng không thể phủ nhận

có anh bên cạnh khiến bản thân yên tâm hơn không ít.

Lấy nước, ăn cơm, ngủ nghỉ đều được sắp xếp cẩn thận, Hạ Miên và Tiểu

Phong gần như đều hưởng thụ đãi ngộ giống nhau.

Sỡ dĩ nói gần như, là vì so với Tiểu Phong cô còn được nhận thêm vài phần

công kích tinh thần đến từ đối phương, cảm nhận rõ rệt tâm trạng lúc Ninh

Thiều Bạch muốn mình cách xa một chút.

Mỗi lần đối phương đến gần đều như một bài kiểm tra ý chí, mà không đến thì

ánh mắt cứ không kiềm chế được dõi theo người ta.

Lần nào Ninh Thiều Bạch cũng có thể bắt được chính xác cái nhìn chăm chú

của cô, tiếp đó sẽ là một bài kiểm tra mới...

Hạ Miên cảm thấy, việc thích một người quả là một loại tra tấn.

Cơ mà loại tra tấn này khiến bản thân cảm thấy quãng thời gian dài đằng đẵng

trên xe lửa trước kia trôi qua nhanh hơn, còn đang nghĩ nên phản kích thế nào

thì bọn họ đã đến nơi rồi.

Sau khi xuống xe Ninh Thiều Bạch đứng đắn hơn nhiều, trở thành một bác sĩ

Ninh nghiêm túc đáng tin cậy.

Vì ngày kia mới nhận được hành lý ký gửi nên họ gọi xe về nhà luôn.

Hạ Văn Nguyệt và Mao Tuệ Mai đã chờ từ trước.

Những người khác không ở đây, Mao Chí Sơn đi quay phim, Mao Tuệ Lan và

Mao Tuệ Trúc nhân dịp nghỉ hè theo ba đến đoàn xem, nghe nói Mao Tuệ Trúc

còn sắm một vai nhí trong đó, hết hè mới về được.

Ninh Thiều Bạch giúp mọi người lấy hành lý trên xe xuống xong thì về cách

vách.

Hạ Văn Nguyệt thấy mặt anh có vẻ mệt mỏi, lại nhìn Hạ Miên Tiểu Phong tinh

thần thoải mái thì biết ngay cả quãng đường này thanh niên đã nhọc lòng, không

nói nhiều nữa, nhanh chóng kêu về nghỉ ngơi.

Hạ Miên và Tiểu Phong vừa ăn cơm vừa kể lại những chuyện dưới quê.

"Nhà mình vẫn tốt ạ, anh Xuyên lại kiếm vợ lần nữa."

Kể đơn giản vụ nhà họ Mã, trọng điểm là nhà họ Mao.

Nghe được kết quả của nhà đó mọi người chỉ cảm thấy sảng khoái, nhưng nghe

đến chuyện Mao Tuệ Hà gặp phải, hai người đồng tình rồi cũng nghĩ mà sợ.

Hạ Văn Nguyệt cảm thán, "May mà lúc ấy chạy đi, bằng không cô và chú phải

liều cái mạng này."

Có một số việc chính là như vậy, trông thì nhà họ Hách không với nổi thành phố

Yến, nhưng ở địa phương nhỏ lại là một tay che trời.

Đối với nhà cô chú lúc trước mà nói chả khác gì một ngọn núi lớn không thể lay

động, liều mạng cũng chẳng mảy may lay chuyển đối phương.

Mao Tuệ Mai nghe mà tức, "Sớm muộn cái nhà đấy cũng gặp báo ứng thôi."

Hạ Miên cũng cảm thấy cứ hành sự như kiểu Hách Húc Phong, gặp tai họa cũng

chỉ là việc sớm muộn.

Đợi Tiểu Phong cơm nước xong xuôi, cầm cái bát gỗ nhỏ Hạ Hải làm cho sang

đối diện tìm Sâm Sâm, Hạ Văn Nguyệt kéo Hạ Miên lại bàn chuyện nhà bên

Hoa Cương, "Nhà máy bên đó có gọi về, cháu nhận được không?"

"Nhận được ạ, họ định dùng danh nghĩa nhà máy quyên chút tiền, nhưng cháu

không muốn."

Lúc trước xưởng Hoa Cương đã đồng ý, nếu xác định Trương Khải Minh là tội

phạm giết người thì sẽ làm thủ tục sang tên căn nhà kia cho Tiểu Phong, tuy

nhiên sau khi bản án ban hành, Trương Khải Minh liên quan đến cả án lừa tiền

bảo hiểm, toàn bộ tài sản đều bị tịch thu.

Đương nhiên căn hộ kia cũng không còn nữa.

Hạ Miên cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao đó cũng là thứ dính máu Hạ Xuân,

bọn họ giữ trong lòng sẽ không thoải mái.

Sau đó bên xưởng lại liên hệ với Hạ Miên nói muốn dùng danh nghĩa nhà máy

tặng Tiểu Phong chút tiền, Hạ Miên từ chối.

Hạ Văn Nguyệt nói, "Chuyện này cứ thế chấm dứt đi."

Hạ Miên gật đầu, xóa sạch những ký ức đen tối của Tiểu Phong.

Vài ngày sau, Hạ Miên hệt như ăn trộm chạy ra khỏi nhà, dưới trời nắng nóng

đi tìm đám Tôn Duyệt Hân, trong lòng không nhịn được cảm thán, yêu đương

với Ninh Thiều Bạch thật con mẹ nó kích thích.

Rõ ràng lúc mới nghỉ hè Ninh Thiều Bạch chỉ hận không thể trốn mình thật xa,

ngóng trông đến ngày khai giảng.

Giờ kịp nhận ra rồi, cô chỉ mong có thể lập tức đi học, né cái tên Ninh Thiều

Bạch lúc nào chỗ nào cũng đòi cái mạng nhỏ của mình.

Đặc biệt là hôm qua sau khi từ khách sạn Duyệt Quân vể...

Nhớ đến chuyện khi ấy, gương mặt Hạ Miên đỏ bừng, chạy càng nhanh hơn.

Hôm qua Ninh Thiều Bạch đúng hẹn dẫn bọn họ đến khách sạn Duyệt Quân

chơi cầu trượt.

Thật ra ban đầu Hạ Miên có hơi do dự.

Trải qua cuộc đánh đố trên nóc nhà đêm đó, bây giờ cô luôn tự động thêm filter

mỗi khi thấy Ninh Thiều Bạch:

Nghĩ đến cảnh đối phương mặc quần bơi mong mỏng, dáng vẻ bơi trong nước

để lộ cơ bụng tám múi...

Hạ Miên cảm thấy để bảo vệ tư tưởng trong sáng của học sinh cấp ba, cần phải

tránh xa ô nhiễm.

Nhưng Ninh Thiều Bạch dường như nhìn thấu ý tưởng của cô, cười như không

cười hỏi, "Có phải sợ tôi rồi không?"

Sau đó dùng biểu cảm thở dài đầy đồng tình, "Không ngờ độ mê hoặc của tôi lại

lớn như vậy, khiến cô nhịn vất vả thế, thôi quên đi, không làm khó cô nữa."

Trái tim phản nghịch của Hạ Miên lập tức không đồng ý.

Cuối cùng đương nhiên là đi.

Sâm Sâm, Tiểu Phong theo Ninh Thiều Bạch vào phòng thay đồ nam, Hạ Miên

ngược lại không có trẻ con nên vào thay áo tắm nhanh hơn.

Sau khi ra ngoài cô ngồi xuống hàng ghế gần đó, không ngừng ngắm ngắm mấy

người đi ra.

Lại nói tiếp, tuy Ninh Thiều Bạch luôn dùng dáng người đẹp đẽ của mình như

có như không mê hoặc cô, nhưng sự thật là cô cũng chưa từng nhìn thấy cơ bắp

của anh bao giờ.

Có hơi chờ mong, he he...

Thấy Tiểu Phong và Sâm Sâm tay trong tay cùng mặc quần bơi vịt Donald chạy

ra, Hạ Miên tự động ngồi ngay ngắn, ánh mắt trở nên chăm chú.

Nhưng đợi đến khi thấy Ninh Thiều Bạch theo sau hai đứa nhỏ, Hạ Miên không

khỏi chớp chớp mắt.

Ninh Thiều Bạch nhìn biểu cảm của cô, đáy mắt đều là ý cười sâu xa, sau khi

đến gần cúi người cười khẽ bên tai, "Ân nhân, đang mong chờ gì đấy?"

"Có đâu, có gì hay để tôi mong à?" Hạ Miên như không có việc gì lau mặt,

trong lòng thì phát điên.

Mẹ nó, nhìn đàn ông mặc quần bơi quen rồi khiến Hạ Miên quên mất đàn ông

cũng có áo tắm toàn thân.

Có thể nói áo tắm của Ninh Thiều Bạch cực kỳ bảo thủ, quần dài đến đùi, bên

trên là áo ba lỗ, cổ khá cao, tóm lại, ngoài cánh tay, ngay cả xương quai xanh

cũng không hề lộ.

Không được, đầu óc cô thật sự yêu cầu phải rời xa Ninh Thiều Bạch để tỉnh táo,

IQ mà rớt thì thôi rồi.

Ninh Thiều Bạch như biết thiếu nữ nghĩ gì.

Sau khi đeo phao cho Tiểu Phong và Sâm Sâm rồi thả hai bạn nhỏ xuống nước

xong, xoay người xoa xoa đầu cô.

Tiếc nuối nói, "Giờ vẫn chưa được đâu, vì hạnh phúc cả đời của chúng ta, vất vả

cô phải nhẫn nhịn một chút, tôi cũng quan tâm..."

Hạ Miên đang tức giận vì IQ mình, bị anh đổ thêm dầu như vậy lập tức cáu,

"Quan tâm thì nên cởi hết ra mới phải chứ, anh không biết nửa lộ nửa không là

mê hoặc nhất à?"

Cô kéo mạnh áo tắm của anh, chất liệu hoàn toàn bó sát làm nổi bật rõ ràng

những đường cơ bắp săn chắc và mịn màng, "Che cái gì mà che? Không phải

thứ nên nhìn vẫn có thể nhìn thấy hả?"

Nói rồi đứng dậy, "Không được, tôi muốn thay bikini! Dựa vào cái gì chỉ có tôi

bị kiểm tra chứ?!"

Ninh Thiều Bạch sửng sốt, vội vàng giữ chặt cô, bả vai vì cười mà rung lên,

"Rồi rồi, tôi sai rồi, tôi không nên kiểm tra cô như vậy."

"Thế thay áo phông rộng hơn nhé?"

Hạ Miên kịp nhận ra mình vừa nói gì, không nhịn được che mặt lại, đẩy anh ra

rồi nhảy thẳng vào trong hồ, "Tránh ra."

Ninh Thiều Bạch cười lớn theo xuống, dẫn Tiểu Phong và Sâm Sâm làm quen

một lúc.

Nhưng vẫn không nhịn được cười, "Nhóc con, hiểu biết nhiều đấy, còn biết nửa

lộ nửa không là mê hoặc nhất, học ở đâu vậy?"

Câu trả lời của Hạ Miên là đột ngột tát nước vào mặt anh, sau đó xoay người

chạy biến.

Chưa đến một lúc đã chơi rất vui vẻ, thập niên chín mươi ít phương tiện giải trí,

bản thân lại bận học, từ lúc đến thế giới này tới nay đây là lần đầu tiên cô được

bơi sảng khoái như vậy.

Hơn nữa có Ninh Thiều Bạch, không cần lo Sâm Sâm và Tiểu Phong, Hạ Miên

bơi vài vòng đầy sung sướng.

Cơ mà chưa được bao lâu đã phát hiện điều không ổn.

Bể bơi bắt đầu đông hơn, hơn nữa nữ nhiều hơn nam?

Hạ Miên nhô đầu lên nhìn một chút, phát hiện bên chỗ cầu trượt nước là đông

nhất, đang nghĩ xem bên đấy có hoạt động gì thì vô tình bắt gặp Cao Quỳnh

Anh.

Trong cả đám áo tắm bảo thủ, bộ bikini đỏ rực tôn lên màu da trắng như tuyết

của đối phương, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người bao gồm cả

phụ nữ, càng đừng nói đàn ông.

Hạ Miên nhớ Vinh Tín từng kể, bây giờ Cao Quỳnh Anh vẫn đang theo đuổi

Ninh Thiều Bạch.

Quả nhiên thấy cô ta đi về phía anh.

Hơn nữa còn không thiếu các cô gái ngắm bác sĩ Ninh của mình như có như

không, Hạ Miên lập tức xù lông, bước đến chỗ cầu trượt nước.

Hạ Miên theo sau một cô gái khác lên cầu, chỉ thấy Cao Quỳnh Anh đã đứng

bên cạnh Ninh Thiều Bạch không biết đang nói gì, thi thoảng còn hiền lành xoa

đầu Sâm Sâm, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

Tuy rằng biểu cảm Ninh Thiều Bạch nhạt nhòa, nhưng thật sự đang nghe cô ta

nói.

"Bác sĩ Ninh!", Hạ Miên đột ngột gọi.

Ninh Thiều Bạch quay đầu, thấy Hạ Miên ở trên cầu trượt thì hơi sửng sốt.

Hạ Miên không cho anh thời gian phản ứng, trực tiếp nhảy xuống, lớn tiếng nói,

"Bác sĩ Ninh, đón tôi, chân tôi bị chuột rút rồi!"

Ninh Thiều Bạch cười bất đắc dĩ, lập tức đi qua, đứng phía dưới cầu trượt đợi

cô.

Cơ mà hai người họ đều đã tính sót mầm non Sâm Sâm và Tiểu Phong.

Hai nhóc con này nghe thấy Hạ Miên bị chuột rút, vội vàng chạy theo sau anh.

Chân hai đứa còn chẳng chạm đến đáy hồ, may mà nghỉ hè năm nay một đứa ở

biển, một đứa ở suối Minh Khê có tập bơi, lúc này đeo thêm phao chạy đến chỗ

cầu trượt của Hạ Miên, bốn cánh tay nhỏ chìa ra.

Với vóc dáng của Hạ Miên có khi sẽ đè cả hai xuống nước.

Ninh Thiều Bạch không kịp kêu hai đứa tránh ra, chỉ có thể đến gần thang trượt

hơn.

Hạ Miên cũng mượn lực né một chút, tận lực tránh va phải hai đứa nhỏ.

Sức hai người chạm nhau, mặc dù Ninh Thiều Bạch không cố đỡ, nhưng người

bên ngoài nhìn vào lại thấy Hạ Miên đã đẩy Thiều Bạch, hai người cùng rơi

xuống nước.

Nhưng chỉ có họ biết, khoảnh khắc chạm vào đối phương, môi Hạ Miên dán lên

một làn da ấm áp, là sườn gáy Ninh Thiều Bạch.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực và bụng chạm vào nhau đột nhiên phập

phồng, tiếng tim đập kịch liệt của đối phương khiến ngực cô tê dại, cánh tay kia

lại còn siết lấy hông, gần như ôm chặt khiến mình không thở nổi.

Có người ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ họ dậy, cơ mà cái tay kia phải đến khi

rời khỏi nước hoàn toàn mới dần buông ra, khư khư đặt trên eo cô.

Hạ Miên chỉ cảm thấy mặt sắp bốc cháy đến nơi rồi, càng không dám ngẩng đầu

nhìn anh.

Chỉ có thể thấy anh giơ tay ý bảo những người khác không sao, lại uyển chuyển

từ chối việc Cao Quỳnh Anh đến gần, dẫn theo cô và hai bạn nhỏ đến khu nước

cạn dành cho trẻ em.

Để hai bạn nhỏ đùa nghịch bên này, Hạ Miên nép bên rìa nước lén hòa hoãn tâm

trạng, trái tim hậu tri hậu giác bắt đầu khua chiêng gõ trống...

Một lúc lâu sau, đột nhiên có một bàn tay to để trên đầu cô, Hạ Miên ngẩng lên,

thấy Ninh Thiều Bạch không chỉ không khác thường mà còn cười khẽ, "May

mắn..."

Gương mặt Hạ Miên vẫn nóng như lửa, theo bản năng tiếp lời, "May mắn cái

gì?"

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn áo tắm trên người mình, "May mà tôi chăm sóc

cô đó, ân nhân à, cảm ơn đi."

Phút chốc Hạ Miên nghĩ đến cảnh không mặc áo tắm của anh, hai người họ vai

trần ôm nhau...

Cô nuốt nước miếng, bỗng duỗi tay ấn xuống ngực đối phương, trái tim ở đó

vẫn đập nhanh như cũ, không hề kém mình một nhịp.

Mặt Hạ Miên vô cảm hỏi, "Bác sĩ Ninh, tim đập thế này rồi sao anh vẫn có thể

mặt không đổi sắc đùa giỡn người khác vậy?"

Thảo nào người ngoài đều bảo cao thâm khó đoán, nếu không phải tự mình cảm

nhận được tiếng tim đập của anh, Hạ Miên còn tưởng rằng lúc chọc mình hoàn

toàn thờ ơ cơ.

Hai ngón tay Ninh Thiều Bạch đẩy cổ tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng hệt như

chứng tỏ mình đang sợ, "Ân nhân, đừng kiểm tra tôi nữa, cô sắp đòi mạng tôi

rồi."

Hạ Miên cả giận, "Rốt cuộc là ai kiểm tra ai? Biết sắp mất mạng còn không

kiềm chế?"

"Tôi đây cũng xin anh tha một mạng."

"Không phải anh bảo chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn sao? Kết quả cả hai cùng bất

lợi thế này đâu phải phong cách của anh."

"Sao lại là làm ăn lỗ vốn." Ninh Thiều Bạch nhìn cô cười khẽ, "Mạng cô cho

tôi, mạng tôi cho cô, đây là cuộc mua bán lời nhất thế giới!"

Hạ Miên:...

Tổng kết lại, đó là anh không muốn sống cũng phải trêu mình mất mạng cùng,

thật kích thích quá.

Hạ Miên tự nhận bản thân không chống đỡ nổi, đành phải mau chóng rút lui.

Cô vẫn nên đi tìm đám học sinh của mình từ từ điều chỉnh tâm trạng lại thì hơn.

Bàn về lý tưởng vĩ đại không tuyệt hơn chắc? Cứ tình cảm đòi mạng làm gì

không biết!
Bình Luận (0)
Comment