Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 116

Ninh Thiều Bạch nhìn dáng vẻ nản lòng nhụt chí của cô, xoa xoa đầu cô nhịn

cười hỏi, “Mấy giờ kết thúc? Tôi tới đón.”

“Thật ra tôi có thể nhờ mấy bạn về.” Hạ Miên ngước mặt lên tỏ vẻ đáng yêu, hy

vọng anh sẽ nể mặt sự đáng yêu này mà tha cho mình một đường.

Ninh Thiều Bạch cười sờ gáy cô, không đáp lại câu trả lời này, “Đi đi, cứ chơi

vui vẻ.”

Tôn Duyệt Hân nhìn bóng dáng rời đi của anh cảm khái, “Bác sĩ Ninh dịu dàng

quá tri kỷ quá, tớ cứ cảm thấy anh ấy là loại siêu lạnh lùng ngầu lòi cơ.”

“Rõ ràng bác sĩ Ninh luôn lạnh lùng ngầu đét trước mặt người khác mà,” Lý Lệ

Trân trồng cây si, “Sau này tìm đối tượng tớ sẽ tìm theo tiêu chuẩn bác sĩ Ninh.”

Triệu Thành cười chen lời, “Vậy có khi cả đời bà không kết hôn được.”

Lý Lệ Trân tức giận đá cậu ta một cái.

Triệu Thành nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, lại cười với Hạ Miên, “Hiếm khi

thấy cậu như chuột thấy mèo, sợ bác sĩ Ninh vậy à?”

Đúng là cái hay không nói toàn nói cái dở!

Hạ Miên trừng cậu bạn một cái, xoay người vào quán ăn, “Cho cháu hai chai

bia!”

Cô quyết định phải dùng cồn khiến mình tê liệt!

Ha? Hình như cũng là một cách trốn tránh rất khá đó nhỉ, với cách làm người

của bác sĩ Ninh, chắc chắn sẽ không xuống tay với ma men!

Ha ha ha, mình thật thông minh.

Nửa tiếng sau...

Hạ Miên vô cảm uống cạn ngụm bia cuối cùng trong cốc, xác nhận một chuyện:

Tửu lượng của mình giống hệt kiếp trước!!

Một chai bia, hoàn toàn không có cảm giác!

Trời muốn diệt tôi rồi!

Sắp đến mười giờ, tiệm cơm sắp đóng cửa, cuối cùng buổi họp cũng tan, các

bạn học từng người một về nhà.

Lớp trưởng sắp xếp nam sinh đưa nữ sinh về trước, lúc đến lượt Hạ Miên Hàn

Hạo Ngôn đề nghị, “Để tôi đưa cậu ấy về, vừa khéo tiện đường.”

Hạ Miên nhìn biểu cảm mất mát của không ít nữ sinh, cười nói, “Không cần đưa

tớ đâu.”

Tôn Duyệt Hân cũng lên tiếng, “Đúng vậy, giả sử gặp nguy hiểm thật, chả biết

ai bảo vệ ai nhỉ?”

Lý Lệ Trân đáp, “Cần gì phải nghi ngờ, đương nhiên là Hạ Miên bảo vệ cậu ấy

rồi!”

Triệu Thành cười, “Chứ không thì sao.”

Hàn Hạo Ngôn bất đắc dĩ, “Chẳng phải cậu ấy uống rượu à? Thế nào cũng là nữ

sinh mà.”

“Chút này rượu tính là gì,” Hạ Miên buồn bực, “Chả khác gì uống nước.”

Cô vừa dứt lời, một chiếc xe đã dừng trước mặt bọn họ, Lý Lệ Trân bỗng cười,

“Thôi, khỏi giành nữa, bác sĩ Ninh tới đón Hạ Miên kìa.”

Hạ Miên lập tức tựa vào vai cô bạn, dáng vẻ như đứng không vững, “A, hình

như tớ say rồi, rượu này mạnh mà phát tác chậm ghê.”

Triệu Thành khó hiểu, “Bia thì có tác dụng chậm chỗ nào?”

Hạ Miên thật sự hận không thể dẫm vào chân cậu ta một cái, sao trước kia

không phát hiện ra tên này thiếu mắt nhìn thế nhỉ?

Ninh Thiều Bạch đã xuống xe bước tới, nhìn dáng vẻ kia đáy mắt xuất hiện ý

cười, duỗi tay đón lấy cô nói, “Giao cho anh đi.”

"Giờ không còn sớm, mấy đứa cũng mau về, trên đường cẩn thận."

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân vội vàng gật đầu.

“Bác sĩ Ninh cũng vậy.”

Hạ Miên bị ôm trọn trong khuỷu tay anh, lúc lên xe giả bộ bước không nổi

hướng tới hàng ghế sau.

Cô đã duỗi tay kéo cửa xe sau ra rồi, lại bị Ninh Thiều Bạch túm về.

Thấy cô giả say giãy giụa, Ninh Thiều Bạch cười nhẹ bên tai cô, “Hay tôi ôm

em lên xe nhé?”

Hạ Miên tỏ vẻ vừa hiểu anh nói gì, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế phụ.

Ninh Thiều Bạch cài dây an toàn cho cô, không nhịn được xoa đầu thiếu nữ

cười, “Ngoan lắm.”

Ninh Thiều Bạch đóng cửa xe xong, Hạ Miên bèn nhắm chặt mắt, giả bộ bản

thân bị một chai bia làm cho say mèm.

Ninh Thiều Bạch khởi động xe, cười nói, “Người uống say chưa bao giờ nhận

mình say.”

Hạ Miên nhắm mắt hạ quyết tâm chơi xấu, tôi say thì có làm sao? Anh có thể ép

tôi tỉnh dậy à?

Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Hơn mười phút sau, xe dừng trước cửa nhà Hạ Miên.

Hạ Miên trên ghế phụ “dần tỉnh”, “Tới rồi hả?”

Cô mơ mơ màng màng cởi đai an toàn, sau khi xác định cửa xe mở được, lập

tức dùng tư thế sét đánh không kịp che tai chạy hướng về phía cửa lớn.

Sau đó...

Hạ Miên nhìn thấy ổ khóa bên ngoài, “rầm” một tiếng, đầu hôn lấy cửa.

Sao lại quên mất việc nhà Hạ Văn Nguyệt đã dọn đi, trong viện chỉ còn Hạ

Miên và Tiểu Phong.

Vì biết hôm nay sẽ về muộn nên Hạ Miên nhờ Ninh Thiều Vận đón Tiểu Phong

từ chỗ giáo sư Chúc về thì cho ngủ cùng Sâm Sâm.

Có lẽ do trong nhà không có ai, nên tối đến Hạ Văn Nguyệt giúp cô khóa cửa

lại.

Bên kia Ninh Thiều Bạch không hề hoang mang khóa kỹ xe, thoải mái vui vẻ

bước tới, nhìn tư thế của cô mà buồn cười.

Anh duỗi tay xoa trán giúp cô hoi “Tông cửa làm gì, có đau không?”

Hạ Miên trề môi vô cùng đáng thương nhìn đối phương, “Bảo đau bác sĩ Ninh

sẽ bỏ qua cho tôi hả?”

Ninh Thiều Bạch bị cô chọc cười, “Ý cô là chuyện gì?”

Hạ Miên:...

Cô thở một hơi thật dài, gương mặt đầy bi thống lấy chìa khóa trong túi ra mở

cửa.

Lúc khóa mở, Ninh Thiều Bạch vỗ tay cô, “Uống say vẫn có thể cắm đúng

khóa, giỏi lắm!”

Hạ Miên không thèm để ý, khoảnh khắc khi tháo khóa xuống, khí thế của cô đột

nhiên thay đổi, nhanh chóng đẩy cửa ra chui tọt vào nhà, rồi xoay người đóng

cửa lại.

Hạ Miên dám cam đoan, động tác của mình tuyệt đối rất nhanh, nếu thuận lợi,

nhất định có thể nhốt Ninh Thiều Bạch ngoài cửa.

Nhưng nào ngờ, vào lúc quan trong nhất cái khóa này lại hỏng không! Đóng!

Được!

Ninh Thiều Bạch nhìn cô cười, “Này là tỉnh rượu rồi hả?”

Hạ Miên thấy tư thế của anh sai sai, cúi đầu mới phát hiện anh đã chèn chân cản

lại ván cửa từ bao giờ.

Hạ Miên:...

Bảo sao không đóng được.

Không chỉ không đóng được, nó còn dưới lực tay của người nào đó, dần dần,

dần dần mở ra...

Hạ Miên xoay người cất bước chạy, Ninh Thiều Bạch lập tức cất bước đuổi

theo.

Vào lúc bị chặn ở nhà chính, Hạ Miên bỗng ý thức được chỗ sai sai, cả sân

không có ai, mình như vậy khác nào bắt ba ba trong rọ? Tại sao lại không giải

quyết ngay bên ngoài luôn?!

Cô thở hổn hển nhìn Ninh Thiều Bạch, “Anh đuổi cái gì đấy?”

Với tính cách anh, nên vui vẻ thoải mái chặn mình mới đúng, dù sao mình cũng

không chạy được mà

Ngược lại đuổi theo như vậy cứ khiến cô cảm thấy nếu chạy thì vẫn tìm được

đường sống ấy.

Ninh Thiều Bạch chống hai tay lên cửa ngăn cô đi, cười nói, “Tôi thấy cô rất

muốn tôi đuổi, nên mới tôn trọng thôi mà.”

Hạ Miên:...

Thật sự không còn người xấu nào tệ hơn anh.

“Ai u, ai u...” Hạ Miên che đầu nói, “Vừa rồi chạy nhanh quá, đầu choáng quá...

rượu này phát tác chậm kinh!”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì, đỡ cô ngồi xuống sô

pha, xoay người đi lấy nước đến lau tay lau mặt.

Không thể không nói, bác sĩ Ninh rất biết chăm sóc người khác, nước vừa đủ

ấm, lực cũng vừa phải.

Hạ Miên được chăm sóc rất thoải mái, đang nghĩ bụng cứ thế ngủ luôn cho

xong, chắc sẽ tránh được một kiếp?

Vào lúc cô mơ màng sắp thiếp đi, Ninh Thiều Bạch đang lau tay giúp cô bỗng

mở miệng, “Cao Quỳnh Anh theo tôi đến thành phố Thân...”

Đôi mắt Hạ Miên lập tức mở to.

Thấy anh cười tủm tỉm nhìn mình, Hạ Miên mới biết lại bị troll rồi.

Cô hít sâu một hơi, dù gì làm cũng vậy mà không làm cũng vậy, chẳng bằng

một lần rồi chấm dứt luôn đi!

Hạ Miên trực tiếp ngồi dậy, hạ thủ vi cường, “Hôm nay tôi thấy rồi, anh đi ăn

cơm với Cao Quỳnh Anh!”

“Lúc ra ngoài còn đứng sát nhau nữa chứ!” Cô duỗi tay đo mười centimet, chất

vấn, “Hai người đã xảy ra gì ở thành phố Thân?”

Ninh Thiều Bạch không sửa lại mấy lời bậy bạ của cô, thở dài, “Không xảy ra

gì cả, chỉ là từ lúc nói rõ xong, người ta càng quấy rầy tôi hơn.”

“Còn bảo...”

Ánh mắt Hạ Miên nhìn anh sáng quắc.

Vẻ mặt Ninh Thiều Bạch đầy bất dắc dĩ, “Còn bảo không tin tôi có đối tượng

rồi.”

“Nói chỉ cần một ngày bên cạnh tôi không có ai, cô ấy vẫn có quyền theo đuổi,

tin rằng đến một ngày sẽ gây được ấn tượng với tôi."

Hạ Miên trợn mắt.

Ninh Thiều Bạch lại rửa khăn vắt khô thêm lần, cúi người lau mặt giúp thiếu nữ,

thở dài một tiếng, “Thế nên tôi phải nhờ em giúp đỡ rồi.”

Đôi mắt đang trợn to của Hạ Miên dần nheo lại, “Anh bảo giúp đỡ không phải

kêu tôi đi đối phó với người ta đấy chứ?”

Ninh Thiều Bạch cầm khăn lau cổ cô, cười đáp, “Cái đó không cần, chút việc

nhỏ ấy tôi tự giải quyết được, có điều tôi cần em cho tôi một thứ.”

Hạ Miên bắt lấy cổ tay anh, ngẩng đầu cảnh giác hỏi, “Cái gì?”

Trực giác cảm thấy hôm nay anh sẽ tung chiêu lớn.

Ninh Thiều Bạch không nhúc nhích để cô cầm cổ tay mình, rũ mắt nhìn xuống

mắt đối phương.

Bầu không khí sóng ngầm mãnh liệt đột nhiên trở nên nhu hòa, tất cả cảnh giác

và đối kháng đều bị thứ gì đó nhẹ nhàng xoa dịu.

Cặp mắt đào hoa chứa đầy sao trời kia cũng không còn một chút đùa cợt nào,

ngược lại rất trịnh trọng.

Trái tim Hạ Miên đập mạnh không rõ lý do, chỉ nghe thấy người đàn ông trước

mặt nhẹ giọng đáp, “Danh phận.”

“Miên Miên.” Giọng điệu của anh mềm mại chưa từng có.

Lần đầu tiên Hạ Miên biết được tên của mình phát ra từ miệng ngưòi khác lại có

uy lực lớn vậy, có thể rút đi sức lực cả người.

Giọng điệu người đàn ông mang theo vẻ thành kính, “Cho anh một danh phận

đi."

“Một danh phận có thể công bố với toàn thế giới, quãng đời còn lại của anh chỉ

thuộc về em.”

Anh cúi người xuống, cánh tay tựa vào sô pha sau lưng cô, hệt như vây lấy

người vào lòng.

Chất giọng anh hơi khàn, “Một danh phận có thể hợp tình hợp lý chăm sóc em,

ôm em.”

“Được không?”

Hạ Miên vô thức nuốt nước bọt.

Cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ là điều hiển nhiên, thậm chí vì

nguyên nhân đọc sách, nên khi nào xác định quan hệ đều có thời gian biểu rõ

ràng.

Vì vậy không hề có cảm giác kỳ vọng bấp bênh hay niềm vui bùng nổ khi xác

định kết quả.

Nhưng tới thời khắc này, cô phát hiện mình sai rồi, những thứ đã biết đã chắc

chắn không hề khiến bản thân bình tĩnh hơn chút nào.

Tay bị bàn tay nóng khác cầm lấy, dẫn đường ấn vào ngực đối phương, tiếng

tim đập nơi đó nhanh hơn bất kỳ lần nào từng chạm vào trước kia, rất có lực.

Giọng người đàn ông mang theo sự mê hoặc khiến người khác khó có thể kháng

cự, “Miên Miên, được không?”

Trong tiếng tim đập gần như đồng điệu với đối phương, Hạ Miên nghe thấy

mình mở miệng, “Được.”

Một chữ này tựa như ma thuật nào đó, khiến Hạ Miên nhìn thấy cảnh tượng

trăm hoa đua nở.

Ý cười lan ra từ đuôi lông mày Ninh Thiều Bạch, bắt đầu nở rộ từng lớp một,

người đàn ông trước mặt ít khi biểu cảm này cười như đứa trẻ hạnh phúc nhất

thế giới.

Hạ Miên cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, cả người như ngâm hũ mật, vui

sướng không thể hình dung.

Rồi bỗng bị đối phương ôm vào lòng.

Lực cánh tay bên hông, hơi thở nóng rực bên tai. Hạ Miên tựa sát vào lồng ngực

rắn chắc của người đàn ông, mới hiểu câu nói hợp tình hợp lý của anh có nghĩa

là gì.

Những cái chạm trước đó anh đều kiềm chế vì mình, đây mới là cái ôm thật sự

đầu tiên giữa họ khi cô trao quyền lợi cho anh.

Cái ôm thuộc về người yêu, rất ấm, rất ngọt, rất yên lòng..
Bình Luận (0)
Comment