Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 82

Những ngày có thể ngủ đến lúc tự dậy trôi qua quá nhanh.

Chưa gì đã đến sinh nhật Hạ Miên.

Một nhà đều dậy rất sớm, Tiểu Phong và Mao Tuệ Trúc rời giường theo Mao

Tuệ Lan qua nhà Ninh Thiều Vận, bọn nhỏ muốn làm bánh cho Hạ Miên.

Từ sau lần được ăn sinh nhật của Tiểu Phong, ba bạn trẻ đều mong ngóng đến

sinh nhật của mọi người trong nhà.

Sinh nhật sẽ làm bánh đã phát triển thành truyền thống của bọn họ.

Sau Hạ Miên đi học không có thời gian, vậy nên cô tranh thủ chia sẻ cách làm

cho những người khác, Hạ Văn Nguyệt Mao Tuệ Mai và Mao Tuệ Lan đều rất

khéo, ngoài việc trang trí không đồng đều thì hương vị làm ra đều không tồi.

Đến sinh nhật Sâm Sâm, Hoắc Học Văn nghe bảo Ninh Thiều Vận muốn tự

mình làm bánh cho thằng nhỏ, không biết vơ vét ở đâu về một đống dụng cụ:

nào là cây đánh trứng, bàn xoay, cây cắt bột bằng nhựa, dao chà láng, túi bắt

kem vân vân, gần như đầy đủ.

Thời đại này rất hiếm máy đánh trứng bằng điện, ở các cửa hàng bánh kem đều

là máy móc lớn, mua về cũng không có chỗ để, vậy nên sau khi quạt điện nhà

Ninh Thiều Bạch được tháo dỡ không bao giờ được lắp lại nữa.

Mà kể tiếp, sinh nhật lần đó của Sâm Sâm cũng khiến người ta khó mà quên

được.

Không ai ngờ một Ninh Thiều Vận có thể vẽ ra những bức tranh tuyệt đẹp lại có

lực thực hành gần bằng không.

Tay chân luống cuống ngoài một cảnh hỗn độn ra thì không được gì cả, cuối

cùng không đành lòng nhìn hai mẹ con thất vọng, Hoắc Học Văn trước nay

chẳng mấy khi xuống bếp tự mình ra trận.

Ninh Thiều Vận đọc công thức, Hoắc Học Văn làm, hai người đồng tâm hiệp

lực mới tạo ra được một cái bánh kem bên trong xấu xấu, bề ngoài xinh đẹp.

Đúng vậy, bước cuối cùng do Ninh Thiều Vận cầm túi tam giác trang trí.

Nhưng đợi đến khi Sâm Sâm ước xong cắt ra, nhìn phôi bánh kem bên trong hơi

biến thành màu đen, mọi người vừa ăn vừa cười.

Sâm Sâm ngồi trên đùi Hoắc Học Văn cười rất vui vẻ.

Cậu nhóc ôm cổ Hoắc Học Văn cao hứng nói, "Ba, đây là bánh sinh nhật ngon

nhất con từng ăn, sang năm ba lại làm thêm một cái ngon hơn nữa được hông?"

Hạ Miên thấy Hoắc Học Văn hơi sửng sốt, đáy mắt như có hàng nước dâng lên,

ôm chặt Sâm Sâm, cười với Ninh Thiều Vận, "Sinh nhật sau này của thằng bé,

chỉ cần rảnh anh sẽ làm bánh cho con."

Ninh Thiều Vận nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Sâm Sâm, khẽ gật đầu.

Rất nhiều lúc thứ họ cần không phải kết quả hoàn mỹ, mà là quá trình chứa

đựng đầy tấm lòng.

Từ sau hôm đó, Ninh Thiều Vận dần bắt đầu học được cách giãi bày, còn Hoắc

Học Văn cũng từ từ hiểu được cách bày tỏ.

Hai người phát triển thế nào Hạ Miên không rõ lắm, tuy nhiên sau lần ấy mọi

người có làm đều sẽ qua nhà Ninh Thiều Vận.

Hôm nay là sinh nhật Hạ Miên, sáng sớm Mao Tuệ Lan đã ôm việc làm bánh,

Tiểu Phong và Tuệ Trúc cũng muốn tham dự, vì thế đều đi qua.

Còn Hạ Miên đương nhiên đến thẳng nhà Ninh Thiều Bạch, hưng phấn nhận lấy

món quà sinh nhật mười tám tuổi đầu tiên.

Có vẻ Ninh Thiều Bạch đã chờ từ trước, anh lười biếng dựa vào sô pha, trông

hơi buồn ngủ, một tay gối đầu nhắm mắt dưỡng thần, từ góc độ của Hạ Miên

nhìn xuống cái cằm và sống mũi cao thẳng, thậm chí cả lông mi thật dài của anh

đều đẹp đến bất ngờ.

Hôm nay người đàn ông mặc sơ mi trắng, tay áo tùy ý xắn đến khuỷu tay, vì dạo

này thời tiết nóng nên không cài hai cúc ở cổ, liếc mắt là có thể nhìn thấy xương

quai xanh xinh đẹp và đường cong cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp vải.

Hạ Miên không tự giác nuốt nước bọt, sao hôm nay tên này gợi cảm quá vậy...

Cô đột nhiên hơi hiểu ra vì sao đám chị em tốt lại thèm khát cơ bụng của mình

đến thế, thậm chí không nhịn được muốn đưa tay sờ soạng, giờ thì mình cũng

hơi ngo ngoe rục rịch rồi.

Ninh Thiều Bạch nghe được tiếng động mở mắt, thấy Hạ Miên đang nhìn chằm

chằm ngực mình, cúi đầu liếc xuống quần áo, vừa giơ tay cài cúc vừa ghét bỏ,

"Cô phải con gái không vậy? Có thể rụt rè chút không."

Hạ Miên lập tức nhào lên lay tay anh, bày ra bộ dáng thèm nhỏ dãi, "Này này

này ý gì thế, nói cứ như tôi là tên háo sắc ấy."

"Thời tiết nóng như vậy, đừng cài." Hạ Miên cười he he, "Hai ta chứ có phải ai

xa lạ đâu, trước mặt tôi không cần khách khí, để mát mẻ hơn chút cũng được."

Nói rồi vươn móng vuốt định cởi một cúc áo cho anh.

Ninh Thiều Bạch nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, "Thiếu nữ này xin tự trọng, cẩn

thận tôi bắt chịu trách nhiệm đấy."

Hạ Miên liếm môi ranh mãnh trả lời, "Cầu mà không được."

"Anh đẹp trai đến chỗ tôi đi, đảm bảo không lỗ."

"Thế à?" Ninh Thiều Bạch đột nhiên cười, đôi mắt ẩn tình phảng phất như đánh

giá trên dưới Hạ Miên.

Hôm nay thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu nguyệt bạch* chấm eo phác họa

dáng người duyên dáng đáng yêu.

(P/s: màu xanh nhạt rất nhạt)

Hạ Miên thấy mình cứ như bị tia X quang đảo qua, đáy lòng dâng lên một cảm

giác nguy hiểm, vội vàng ngồi xuống ngoan ngoãn đổi đề tài, "Bác sĩ Ninh,

chúng ta bắt đầu bấm tai đi."

Ninh Thiều Bạch duỗi tay túm tóc ngố của cô, "Bấm."

"Bấm ở đâu?" Hạ Miên hỏi.

"Ngay chỗ này, sáng sủa." Ninh Thiều Bạch nói xong đứng dậy đi vào phòng

bên cạnh, chỉ lát sau đã cầm hòm thuốc và một cái hộp nhỏ qua.

Hạ Miên nhìn thấy hộp nhỏ đựng khuyên tai trước tiên, "Woa, thật đẹp, đây là

khuyên tai được thiết kế riêng à, hôm nay tôi có thể đeo luôn không?"

Ninh Thiều Bạch liếc một cái đáp, "Đừng chạm vào, mới khử trùng đấy."

Hạ Miên thu tay về nói, "Tôi muốn đeo hình bông tuyết."

Ninh Thiều Bạch vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Biết rồi, lại đây."

Hạ Miên ngồi xuống, tự giác nghiêng đầu qua.

Ninh Thiều Bạch cầm túi đá chạm chạm vành tai trước, Hạ Miên thoáng giật

mình.

"Lạnh quá à?"

Hạ Miên trả lời, "Lát quen là ổn thôi, hè nắng nóng đắp túi đá rất sảng khoái."

Còn đỡ hơn bị đau.

Bàn tay Ninh Thiều Bạch vẫn cầm túi nước chườm trước một lát, sau đó lúc bỏ

ra tai Hạ Miên đã dần mất cảm giác rồi.

Chỉ là Ninh Thiều Bạch đổi tư thế liên tục, hình như không dễ chịu lắm, mà cổ

Hạ Miên cũng bắt đầu hơi nhức.

Ánh mắt cô dừng trên đầu gối Ninh Thiều Bạch hỏi, "Bác sĩ Ninh, phải chườm

thế này đến bao giờ, bộ tay anh không mỏi hả?"

Có vẻ Ninh Thiều Bạch không phát hiện ý đồ của cô, lại hơi xoay người cảnh

cáo, "Đừng lộn xộn."

Tròng mắt Hạ Miên chuyển động, tay chân nhanh nhẹn phóng đến đùi anh nằm

xuống.

Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cạn lời của Ninh Thiều Bạch, cười he he, "Vậy tiện

hơn."

"Hình như tư thế này hơi quen nha, đúng rồi!" Hạ Miên bừng tỉnh, "Lần trước

anh tháo khuyên kẹp giúp tôi cũng y hệt."

Rồi còn vô lại nói, "Đằng nào chả từng nằm một lần, lần hai lần ba thì khác gì

nhau." Hiển nhiên đã hạ quyết tâm không đứng dậy.

Ninh Thiều Bạch hết cách, ghét bỏ đáp, "Nể mặt nay sinh nhật cô."

Hạ Miên thực hiện được kế hoạch vui vẻ cười hi hi, bỗng dưng nhớ ra, "À, vẫn

còn một bên nữa." Dứt lời định ngồi dậy.

Ninh Thiều Bạch đè đầu cô lại, "Đừng nhúc nhích, cũng bấm giống bên này

thôi."

"Thế bên kia không cần chườm à." Hạ Miên hỏi.

Ninh Thiều Bạch đáp, "Mất mấy phút."

Vì thế Hạ Miên yên tâm nằm thoải mái bất động.

Lại không phát hiện ở góc độ mình không nhìn thấy, đáy mắt người nào đó hiện

lên ý cười.

Rất nhanh nước đá đã làm vành tai mất cảm giác, sau đó Hạ Miên thấy Ninh

Thiều Bạch cầm đậu nành, hơi kinh hoảng hỏi, "Phải nghiền vành tai hả?"

Ninh Thiều Bạch đẩy tay cô ra, cúi đầu nhìn, "Sao, không tin tôi?"

Hạ Miên lập tức nằm ngoan, "Tin chứ." Đại lão nói gì mình cũng tin.

Ninh Thiều Bạch cười cười, có vẻ lo cô khẩn trương, một bàn tay ấn nhẹ lên

đỉnh đầu trấn an, cơ thể Hạ Miên dần dần thả lỏng.

Sau đó phát hiện đại lão rất đáng để tin tưởng.

Rõ ràng có thể cảm nhận được độ ấm của ngón tay Ninh Thiều Bạch trên tai,

nhưng lại không thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào.

Bàn tay lớn vuốt ve đỉnh đầu khiến mí mắt Hạ Miên dần nặng trĩu, cô vì sinh

nhật hôm nay mà dậy rất sớm, lúc này nằm thoải mái không khỏi mơ màng sắp

ngủ.

...

Lúc Hoắc Học Văn bước vào hơi sửng sốt.

Cửa sổ nhà chính đều mở toang, xuyên qua nó có thể thấy được thanh niên và

thiếu nữ ngồi trên số pha một cách rõ ràng.

Sáng sớm ánh mặt trời không quá gắt, thiếu nữ nằm trên đùi thanh niên ngủ

ngon lành.

Mà người thanh niên bình thường luôn xa cách đạm mạc phảng phất như không

có chút tình cảm kia, một tay nhẹ nhàng nghiền vành tai thiếu nữ, tay còn lại

che che trước mắt cô, cản bớt ánh ban mai chiếu vào.

Trong mắt là sự dịu dàng và cưng chiều người ta chưa từng bắt gặp.

Rất nhanh thanh niên đã phát hiện gì đó, nâng mắt nhìn qua.

Hoắc Học Văn nhìn ánh mắt không chút che dấu của đối phương, hơi khựng lại

rồi xoay người yên lặng rời đi.

...

Hạ Miên đang ngủ say, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đỡ đầu mình,

"Ngồi dậy, đổi bên."

Hạ Miên mở to mắt, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ninh Thiều

Bạch, nhất thời không rõ chuyện gì đang xảy ra, "Bấm xong rồi hả?" Dứt lời

định duỗi tay sờ lên.

Thì bị Ninh Thiều Bạch bắt lấy, "Mới sát cồn i-ốt, đừng sờ linh tinh, cẩn thận

nhiễm trùng."

"Đổi bên đi."

"Quá thần kỳ, thật sự không đau chút nào." Mắt hạnh của Hạ Miên trừng lớn,

bởi vì hoàn toàn không có tí cảm giác nào. Ninh Thiều Bạch nói đổi bên, cô

không ngồi dậy mà trực tiếp xoay người, úp mặt vào trong.

"Này!" Ninh Thiều Bạch nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.

Hạ Miên mới phản ứng lại, thiếu chút nữa đụng đến lỗ tai rồi.

Cô ngượng ngùng thè lưỡi, định đứng lên.

Ninh Thiều Bạch thở dài, có vẻ đã hết cách, "Thôi được rồi, cứ để vậy đi."

Nói xong điều chỉnh cái gối trên đùi một chút, đặt đầu Hạ Miên xuống, bảo đảm

tai cô không chạm phải chân mình.

Hạ Miên đột nhiên có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Ninh Thiều Bạch thấy cô thở dài, không còn tay túm lọn tóc ngố nữa hỏi, "Tự

dưng than thở cái gì?"

Hạ Miên cảm thán, "Nhất định một nửa kia của bác sĩ Ninh sẽ rất hạnh phúc..."

Ninh Thiều Bạch dừng lại, "Sao?"

Cô nhìn lớp áo sơ mi trước mặt, chỉ cần duỗi tay là có thể sờ được cơ bụng của

người kia.

Dường như Ninh Thiều Bạch đã nhận ra ý đồ, cảnh giác nói, "An phận chút."

Hạ Miên lập tức không thể an phận được nữa, bàn tay nhanh chóng sờ soạng

một phen, nở nụ cười ranh ma, "Thừa dịp chưa có đối tượng chiếm ít tiện nghi."

Ninh Thiều Bạch hơi nghiến răng nghiến lợi.

"Đẹp trai, dáng đẹp, không gì là không làm được." Hạ Miên vội vàng khen tới

tấp, vừa nói vừa bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận, giả vờ khóc lóc, "Thật tiếc khi

giới tính chúng ta giống nhau, đúng là có duyên không phận rồi."

Ninh Thiều Bạch:...

Anh nhéo gương mặt non mềm của Hạ Miên, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm,

nhẹ giọng hỏi, "Sao? Muốn có duyên phận với tôi à?"

Hạ Miên như bị máu diễn viên ám vào người, vẻ mặt đau đớn kịch liệt, "Mơ

cũng muốn."

"Vừa khéo, tôi cũng rất muốn." Ninh Thiều Bạch mỉm cười, "Tôi có quen một

bác sĩ phẫu thuật chuyển giới rất giỏi."

Hạ Miên:...

Run bần bật.

Bác sĩ Ninh tôi sai rồi, tôi không nên mơ ước sắc đẹp của anh.
Bình Luận (0)
Comment